Chương 94: Cố ca ca lạnh nhạt(4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Thiên Diệp

Beta: Ngạn Tịnh

Sát khí trên thân người đàn ông vẫn giống như một tháng trước, quả thực có thể vọt tới bầu trời, chỉ sau khi thấy Lục Nhất Lan, anh mới hơi hơi thu liễm một chút.

Cố Mặc Trình rất cẩn thận điều chỉnh biểu tình hung ác của mình thành không biểu tình, giọng nói như cũ y chang giếng cổ không gợn sóng, "Ngày mai khai giảng, anh đưa em đi báo danh."

Nhất cử nhất động của anh, đều như là người máy hoàn toàn không có cảm tình.

Lục Nhất Lan gật gật đầu, rồi mới ngoan ngoãn ừ một tiếng, "Cố ca ca, ngày mai lái xe đi sao?"

"Ừm, em chuẩn bị tốt đồ đạc đi."

Nhớ tới cái gì, Cố Mặc Trình lại nói, "Em không muốn sửa sang lại thì cứ để ở đó cũng được, sau khi tới đại học A, mua mới hết mà dùng.

"......"

"Em sẽ sửa sang lại tốt."

Cô ngoan ngoãn, Cố Mặc Trình vẫn là không nói một lời.

Toàn bộ quá trình, anh đều không phát tiết bất luận cảm xúc gì ra ngoài, Lục Nhất Lan bắt đầu có chút nhụt chí, người đàn ông này... Sao lại khó câu động cảm xúc của anh đến vậy.

Một ngày rất nhanh liền trôi qua, Lục Nhất Lan xách một cái vali hành lý đồ đạc ra tới, sáng sớm, cô liền đứng ở cửa chờ.

Khi người đàn ông xuống lầu nhìn thấy cô, trong ánh mắt cuối cùng mới hiện lên một nét kinh ngạc, một chút, rất nhỏ đã làm Lục Nhất Lan thiếu chút nữa không phát giác tới.

Một nụ cười rạng rỡ ở trên mặt nở rộ mở ra, "Cố ca ca."

"Ừm."

Người đàn ông trưng một gương mặt không chút biểu tình đi ngang qua Lục Nhất Lan, nhưng là ——

Anh rất tự giác mà thuận tay lấy cái túi hành lý trong tầm tay của Lục Nhất Lan, trong nháy mắt, tay cùng tay cọ qua, Lục Nhất Lan kinh ngạc xoay người nhìn phía sau.

Cố Mặc Trình đem hành lý đặt ở trên xe, rồi mới yên lặng ngồi trên vị trí điều khiển, "Em không đi sao?"

"Đến liền đây."

Trong xe rất trầm mặc.

Anh chỉ biết hỏi, "Thiên, có khát không?" "Đói bụng không?" "Trạm nghỉ ngơi có muốn đi WC không?"

Về, "Em nhàm chán sao?" "Muốn nói chuyện phiếm sao?" "Chuẩn bị như thế nào rồi?" Khai giảng blah blah thì như thế nào a? Thế nhưng việc quan trọng nhiều vấn đề như vậy, anh lại chẳng hề hỏi một câu.

Cuối cùng, đề tài vẫn là Lục Nhất Lan khơi mào, cô hỏi: "Cố ca ca, đến đại học A, em là trọ ở trường hay vẫn ở nhà?"

"Em muốn ở chỗ nào?"

"Em muốn về nhà." Lục Nhất Lan chớp chớp mắt, "Em ở trường học sẽ không giặt quần áo, em sợ em không ở chung tốt với bạn cùng phòng được." Cô chà chà ngón tay, bộ dáng thoạt nhìn rất đáng thương.

Nhìn cô như vậy, Cố Mặc Trình sửng sốt, rồi mới cứng ngắt gật đầu, "Có thể."

"......"

Phản ứng đâu?

Phản ứng của người bình thường đâu?

Tới một chút biểu tình cũng không được a!

Sao một chút phản ứng đều không có vậy chứ

Lục Nhất Lan mệt mỏi, trực tiếp dựa vào ghế trên, thôi, bàn bạc kỹ hơn, từ từ làm, đừng để một ngày...

Cứ như vậy tự làm bản thân tức đến chết!

Thuận thuận khí, Lục Nhất Lan kêu gào củ cải củ cải, rồi mới ngủ đi.

Lúc này người đàn ông mới hơi hơi nghiêng người, anh nhìn mặt Lục Nhất Lan, bỗng nhiên thở dài một hơi, con gái của ông ấy, càng ngày càng khó ứng phó rồi.

Một câu cuối cùng trước khi chết của ân sư, Cố Mặc Trình nhớ rất rõ ràng, cậu nhất định không được lộ ra quá nhiều biểu tình trước mặt con bé, đừng đối xử quá tốt với nó.

Thiên Kính từng nói, tuyệt đối không hy vọng nhìn thấy Thiên Di gả cho một người mạng treo ở trên lưng quần, nếu có thể, nhất định phải làm cô sống yên ổn một chút.

Sáu tiếng đồng hồ.

Đại khái là năm trăm mười cây số.

Đây là khoảng cách của hai hồi mối thù giết cha, Cố Mặc Trình chậm rãi nhìn thành phố A lọt vào trong tầm mắt, trong đầu đã suy nghĩ ra nhiều phương pháp tra tấn người.

Chết, chưa bao giờ là đau khổ nhất.

"Oáp!"

"Cố ca ca, chúng ta tới rồi sao?"

"Sắp rồi." Xe quẹo một cái, đại học A đã lộ ra, gần ngay trước mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net