Vị diện số 3: Đấng cứu thế tại mạt thế (35)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cảm giác đầu tiên của Trương Phù, Trương Huệ, Tiểu Minh và A Lực khi thấy đội trưởng của bọn họ sau hơn một tuần bỏ nhà đi bụi trở về là: Cảm thấy thật đau trứng.

Vì cái gì lúc đi có hai người, lúc về lại thành một đội quân là thế nào?

Máy bay quân sự bay trên trời, xe chở hàng, xe tăng xếp thành một dọc dài, làm trinh sát của họ chạy đến xuất quần, lao vào phòng làm việc của bọn họ mà hét lên như heo bị chọc tiết "CHIẾN TRANH TỚI RỒI!"

Mọi người vội vàng mũ giáp đầy đủ lao ra, Trương Huệ còn tri kỉ đến mức chuẩn bị cờ trắng để nhỡ đánh không lại còn biết đường giương lên đầu hàng.

Nhưng thế này là sao?

Tô Thanh đứng đầu đoàn người, một cánh tay bị bó trắng xóa, tay còn lại thân thiện giơ lên chào bọn họ.

"Hi."

Hi con khỉ!

Thiên Y được hộ tống vào sảnh chính, sau đó bác sĩ chuyên khoa của căn cứ liền xuất hiện để xử lý lại vết thương của cô.

"Đội trưởng à, dù em có muốn trốn đi thăng cấp thì cũng đừng có đột ngột như vậy. Em không biết đâu, em vừa đi cái căn cứ này liền loạn thành một đoàn."

Trương Huệ vừa hỗ trợ xử lý vết thương cho Thiên Y vừa càu nhàu, trời mới biết hơn một tuần nay cô bận đến thế nào.

"Nha, tương lai chị phải điều hành căn cứ này vươn ra thế giới, một cái căn cứ bé nhỏ như thế này còn không xử lý được thì không ổn đâu."

Thiên Y nửa đùa nửa thật cười cười, lần này quay trở về cô thật không nghĩ muốn tiếp tục chơi trò tổng tài nữa.

"Đừng nói đùa nữa đội trưởng, giấy tờ còn đang chờ em ký đấy."

Trương Huệ vừa cười vừa nói, nhưng một bàn tay lành lạnh đã giữ vai cô lại, sau đó vẻ mặt nghiêm túc của Tô Thanh nhìn vào cô.

"Chị, em gây thù với quân đội rồi." Gương mặt Tô Thanh hiếm khi tỏ ra nghiêm nghị "Họ biết em là ai, và việc họ tìm ra nơi này chỉ còn là vấn đề sớm muộn."

Khi Thiên Y nói lời này, những thành viên khác trong nhóm Trương Phù cũng từ bên ngoài tiến vào, những lời này vừa vặn lọt vào tai bọn họ.

Thiên Y đứng lên, đưa mắt nhìn những thành viên mà cô đã tốn công rèn luyện, chỉ mới hơn nửa năm, mà bọn họ ai cũng đều tỏa ra một loại khí thế đặc thù của người lãnh đạo.

Trái chín có thể hái rồi.

"Mục tiêu ban đầu của mọi người là gì, mọi người đều đã quên rồi à?" Thiên Y lạnh nhạt nói "Ngày đó, ở phòng thí nghiệm bí mật kia, mọi người đã nói những gì?"

"Đã nói... sẽ không cúi đầu trước quân đội." A Lực là người đầu tiên trả lời.

"...Muốn đưa sự thật về sự sụp đổ của thế giới này ra ánh sáng." Tiểu Minh tiếp lời.

"Những suy nghĩ đó vẫn còn chứ?" Thiên Y nhẹ nhàng hỏi, không vui không giận.

"... Vẫn còn." Trương Huệ trả lời sau một khoảnh khắc, mỗi một xác sống mà cô từng chém xuống, mỗi một đống đổ nát mà cô đi qua, đều không ngừng nhắc nhở cô rằng, thế giới này đã từng tốt đẹp biết bao, và thứ gì đã dẫn tất cả đến sự hủy diệt tuyệt đối này.

Những kẻ đã tạo ra loại virus này, những kẻ dẫn thế giới đến diệt vong, vẫn còn đang nhởn nhơ ngoài kia, bây giờ thì chuẩn bị đến nơi này để hủy diệt bọn họ và những người ở đây nữa sao?

Cô và mọi người đã vun đắp lên nơi này, cô sẽ không cho phép lũ quân đội lại một lần nữa dẫn nó đến phá hủy.

Trương Huệ nhìn lên, những người khác dường như đang chia sẻ cùng một suy nghĩ với cô, trong ánh mắt bọn họ cháy lên cùng một loại khát vọng.

Thiên Y hờ hững nhếch môi, đúng rồi, thứ cô cần là tinh thần này.

Chiến tranh chẳng phân biệt đúng sai, nhưng chỉ khi ngươi cho rằng mình đang hướng về chính nghĩa, ngươi mới có thể sẵn sàng đấu tranh đến hơi thở cuối cùng.

Chiến đấu vì công lý, chiến đấu vì tương lai của thế giới này, những lý tưởng mới đẹp đẽ làm sao.

Thiên Y tiến lên, đặt vào tay Trương Huệ một loại thiết bị, nhìn giống như một chiếc USB.

"Những tư liệu mật về cuộc thí nghiệm, những video về con quái vật được tạo ra, những đoạn ghi âm có liên quan đến vận mệnh của đất nước, tất cả đều có trong này. Mọi người nói xem, bây giờ chúng ta làm gì?"

Hãy để chiến tranh... được bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net