[XNNP:NT,CNN]- Thế giới 4: Ảnh hậu (147 - 151)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 147: Ảnh hậu (23)

Triệu Lan San đẩy cửa vào ký túc xá, thấy Tô Quỳ vẻ mặt nghiêm chỉnh đang chăm chú nhìn notebook.
"Nguyên Nguyên, cậu đang lên Weibo đấy à?"
"Hả? Gì cơ?"
Tô Quỳ vẫn tập trung vào notebook, cô đang xem thông cáo tuyển diễn viên cho bộ phim《 Tỏa Hồn Khấu 》, vai nam chính nữ chính đã có người được chọn.
Nam chính do ảnh đế nổi tiếng gần đây - Mục Thanh đảm nhận, năm nay hai mươi tám tuổi, gương mặt điển trai, thân hình cao lớn, là nam diễn viên hot nhất trong giới giải trí hiện nay.
Nữ chính Tô Quỳ không lạ, chính là An Hội – đối tượng mà cô phải phản công.
Cũng trong bộ phim Tỏa Hồn Khấu này, An Hội thể hiện khả năng diễn xuất đỉnh cao, nhờ đó được đề cử là nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của giải Kim Mai tổ chức vào dịp cuối năm.
Từ đó không ngừng tiến bước trong giới, chỉ qua hai năm ngắn ngủi đã vinh quang lên ngôi ảnh hậu, trở thành ảnh hậu trẻ tuổi nhất trong lịch sử.

Sau khi Triệu Lan San đến gần mới biết Tô Quỳ hóa ra đang xem cái này, hiếu kỳ hỏi: "Ồ? Nguyên Nguyên, cậu có hứng thú với Tỏa Hồn Khấu à?"
"Ừm, có chút quan tâm." Tô Quỳ di chuyển con chuột, đính kèm tư liệu phỏng vấn đã chuẩn bị xong, nhấn vào nút xác định gửi đi.
Triệu Lan San kinh ngạc há mồm nhìn thao tác của cô, một lúc lâu sau mới lắp bắp hỏi, gần như đã quên mất mình định nói gì, "Nguyên, Nguyên Nguyên, cậu định đi phỏng vấn à? Nhưng đây là bộ phim do Tô An làm đạo diễn đấy!"
Không sai, Tô Quỳ nhàn nhạt gật đầu, "Đúng là ông ta, sao thế? Có vấn đề gì ư?"
Cô vừa hỏi xong, Triệu Lan San nổi hứng, đặt mông ngồi cạnh Tô Quỳ bát quái, mặt mày hớn hở: "Cậu không biết? Chỉ cần là phim do Tô An đạo diễn, không có phim nào không nổi, nhưng mà Tô An có một quy tắc, không dùng người mới! Trong tác phẩm của ông ta, trên có nam nữ chính, dưới có diễn viên quần chúng, ông ta chỉ dùng diễn viên có thâm niên ít nhất vài năm trong giới." Nói đến điều này không khỏi kính nể, "Cũng bởi vì ông ta muốn đã tốt lại càng tốt hơn nên mỗi bộ phim của ông ta đều là tác phẩm kinh điển!"
Không ngờ Tô Quỳ nghe xong vẫn lơ đãng, chỉ nói đúng một chữ, "Ừm."
Ừm? Ừm cái gì?!
Triệu Lan San nuốt nước bọt, "Này, cậu có biết tớ đang nói về ai không đấy?"
"Tô An, tốt nghiệp ngành đạo diễn điện ảnh, 30 tuổi đạo diễn bộ phim điện ảnh đầu tiên có tên là《 Xuân 》, sau đó một lần liền nổi tiếng. Năm nay bốn mươi lăm tuổi ông ta đã làm đạo diễn của sáu bộ phim điện ảnh, từng nhận giải thưởng cao nhất của giới đạo diễn – giải Oscar dành cho đạo diễn tốt nhất ... Có muốn tớ nói tiếp không?"

(trong cv lại là Triệu An, tui tự ý sửa đó :">)
Tô Quỳ nhướng mày, ánh mắt dò hỏi.
Triệu Lan San ngơ một lát, sau một lúc lâu mới nói: "Không, không cần!" Cô không ngờ những gì Tô Quỳ biết cũng không kém mình, "Vậy mà cậu còn dám đi phỏng vấn vai diễn phim của ông ta?!"
"Sao lại không? Việc gì cũng có ngoại lệ mà? Người khác không được nhận không có nghĩa là tớ cũng thế." Lười biếng nói xong những lời này, Tô Quỳ cầm di động, theo thói quen định lướt Weibo.
"Ặc ..."
Từng thông báo tin nhắn chưa đọc hiện ra, Tô Quỳ tập mãi thành quen.
Triệu Lan San nghe thấy những âm thanh nhắc nhở quen thuộc, cuối cùng cũng nhớ ra mục đích ban đầu của mình, vỗ gáy "À! Suýt nữa tớ quên béng mất, cậu cậu cậu nhanh nhanh xem Weibo!"
"Xem cái gì?"
Vẻ mặt thản nhiên, cô lơ đãng mở ra những tin nhắn khen chê đủ cả.
Triệu Lan San nhìn cô một cái, sau khi xác nhận cô thật sự không biết, lắc đầu, nói thẳng với cô: "Chắc nhiều người mắng cậu quá, bài tag đó có lẽ trôi đến chân trời nào rồi."

Chương 148: Ảnh hậu (24)

"Cậu vào Weibo của Tần Triệt mà xem!"
"Gì thế?" Tô Quỳ một bên hỏi, một bên tìm Weibo của Tần Triệt, bất ngờ phát hiện ảnh đại diện của anh thay đổi.
Ảnh chụp người đàn ông mặc bộ vest màu xám bạc, thân hình cao ráo vẻ mặt lãnh đạm, lười biếng ngồi trên ghế dựa, hai chân vắt chéo, ánh mắt sắc bén như chim ưng.
Khí chất mạnh mẽ che trời lấp đất, dường như sắp xuyên qua màn hình áp đảo người nhìn.
So với lúc trước đặt avatar tự động của Weibo, bây giờ Weibo của Tần Triệt cũng có chút giống Weibo cá nhân rồi.
Tần Triệt: @Giang Nguyên Ann, tôi thực sự xin lỗi đã khiến cô vướng vào rắc rối. Mặt khác, cảnh cáo những kẻ mượn danh nghĩa của tôi chửi mắng người khác, xin dừng lại. Quyết định của tôi không liên quan đến ai cả, mà vui giận của tôi cũng không cần mấy người bình luận! Tôi cũng không buông tay vì mấy câu của các người đâu. Cảm ơn đã hợp tác!
Vừa vào trang cá nhân của anh đã thấy bài ghim này trên cùng.
Trong đôi mắt của Tô Quỳ tràn đầy sự kinh ngạc không thể che dấu, anh đang bảo vệ cô?
Nếu không phải trong đầu cô có ký ức của Giang Nguyên, Tô Quỳ chắc sẽ nghĩ nguyên chủ với Tần Triệt có gian tình.
Trong lúc Tô Quỳ đọc Weibo, Triệu Lan San không chớp mắt quan sát phản ứng của cô, không nhịn được tò mò, tay phải chọc chọc cánh tay Tô Quỳ, "Nguyên Nguyên, thật sự cậu không quen Tần Triệt?"
Có phải phản ứng quá bình tĩnh không?
Nếu người gặp tình huống này là cô ấy thì chắc phải vui phát điên mất!
"Ừ?" Khó khăn lắm mới hoàn hồn, Tô Quỳ tò mò dò hỏi, "Sao cậu lại hỏi thế?"
Triệu Lan San suy nghĩ, chu miệng: "Cậu không biết hình tượng của Tần Triệt trước kia à, anh ấy chính là niềm mê muội trong lòng bọn tớ nha. Anh ấy là thiên thần trên chín tầng mây hạ thế, là đóa hoa cao ngạo trên đỉnh Thiên Sơn, chưa bao giờ nhiễm khói lửa phàm tục nhân gian!"
"Phì ——"
Vừa cầm cốc nước uống một ngụm, Tô Quỳ nghe xong những lời này liền phun hết cả.
"Khụ khụ khụ......" Nước sôi để nguội tràn vào khí quản, đau đến tê tâm liệt phế*, mãi một lúc sau cô mới phục hồi tinh thần.

*nói chung là cực kì đau đớn ý
"Tớ, tớ nói này, bạn học Triệu Lan San, các cậu có cần buồn nôn thế không hả? Cái gì mà thiên thần? Đóa hoa cao ngạo? Kiểu so sánh gì thế, anh ta có biết không?"
Nghe Tô Quỳ hỏi vậy, mặt Triệu Lan San đỏ lên, trách móc cô: "Không, chắc là không biết, nhưng mà nam thần của tớ vừa đẹp trai lại có tài như thế, so sánh như vậy có gì không được?!"
"Rồi rồi," Tô Quỳ phất tay, mặc kệ cô ấy, "Tùy ngài đấy."
Sau đó lại đặt sự chú ý vào bài viết trên Weibo, cô nghĩ ngợi một chút, chia sẻ bài viết của Tần Triệt, cũng là lần đầu tiên công khai lên tiếng.
Giang Nguyên Ann: Anh không cần xin lỗi, thật ra trong chuyện này nguyên nhân chủ quan hay khách quan đều không liên quan đến anh. Suy nghĩ của anh cũng giống tôi. Ngoài ra, tôi muốn nói một câu với các bạn cư dân mạng, chỉ khi tôi để ý đến những lời nói đó thì các bạn mới có thể làm tổn thương tôi. Trí giả không quan tâm lời đồn đại. Hơn nữa, từ trước đến giờ có một câu nói tôi vẫn luôn ghi nhớ, có thể chịu được bao nhiêu lời chửi bới thì sẽ có được bấy nhiêu lời ca ngợi! Tôi nghĩ tôi làm được!
"Tí tách ——"
Âm thanh giọt nước thanh thúy vang lên trong lúc Tần Triệt đang làm việc, anh lập tức đặt cây bút ký tên xuống, cầm điện thoại nhấn vào thông báo mới nhất.

Một lúc sau, anh nở nụ cười nhẹ nhàng trên đôi môi mỏng, tiếng cười trầm thấp vang vọng quanh căn phòng.
Anh đọc lại một lần lời chia sẻ kia, ý cười càng rõ ràng hơn.
"Xin chào, có thể cho tôi số điện thoại liên hệ của em không? Tôi muốn thay fan của tôi xin lỗi em về những hành động điên cuồng trước đây, mong em đáp ứng."

Chương 149: Ảnh hậu (25)

Đọc tin nhắn Tần Triệt gửi tới, tuy rằng Tô Quỳ muốn đi kiểm tra, nhưng lại nghĩ đến việc người yêu qua một đời sẽ bị xóa ký ức, trở thành một người xa lạ chưa từng quen biết cô.
Thân phận Tần Triệt không tầm thường, nếu tùy tiện gửi phương thức liên hệ cho anh, dễ khiến anh cảm thấy cô gấp gáp.
Mà còn chưa biết anh có phải là người yêu cô hay không, tuy rằng trong lòng Tô Quỳ cảm thấy đúng đến tám chín phần rồi, nhưng thế sự vô thường, cô muốn thật sự chắc chắn.
Tuy cô nắm chắc có thể phản công An Hội, nhưng cũng không định có liên quan đến những kẻ có thể mang đến phiền phức lại mạnh hơn cô.

Cho nên sau khi cân nhắc, cô khách khí trả lời, "Không sao đâu, tôi không quan tâm đến chuyện đó, anh cũng đừng quá để ý ~【 gương mặt tươi cười 】"
Nhận được câu trả lời, ngón tay cái của Tần Triệt vuốt ve đoạn tin nhắn ngắn gọn trên màn hình, đôi môi khẽ động rồi trầm mặc tắt màn hình.

Hai ngày sau, Tô Quỳ không hề bất ngờ nhận được thông báo thử vai của đoàn làm phim Tỏa Hồn Khấu gửi tới.
Gửi kèm còn có kịch bản phim Tỏa Hồn Khấu, đồng thời báo cho cô cuối tuần cũng chính là ngày kia đến công ty điện ảnh Long Đằng thử vai.
Tô Quỳ rất tự tin đối với khả năng diễn xuất của mình, còn Triệu Lan San sau khi biết được sợ đến ngơ luôn, rồi bắt đầu la hét ầm ỹ trong phòng ký túc, tức giận mắng Tô Quỳ dẫm phải cái vận *** gì.
Nhận được thông báo thử vai mà cô làm như đã được tuyển rồi ấy.
Cũng không biết ai cho cô tự tin này.
Thời gian còn lại, Tô Quỳ không ra ngoài, tắt tất cả thiết bị liên lạc để tập trung nghiên cứu kịch bản.

Tự tin là chuyện tốt, nhưng Tô Quỳ không cho rằng, không hiểu kịch bản mà chỉ dựa vào sự tự tin là có thể nhận được vai diễn.

Trong lúc Tô Quỳ đang cân nhắc kịch bản, các fans đang đồng lòng chờ mong thông báo công khai nhóm diễn viên, thì Yên Vũ Dao post Weibo. (đoạn này khó hiểu quá, tui chém =)))
Ảnh chụp cô gái vô cùng xinh đẹp, cô yêu mị tận xương, mê hoặc chúng sinh.
Áo hoa đỏ thắm tựa hoàng hôn đỏ rực như máu, vai ngọc nửa lộ, da trắng hơn tuyết, tấm lưng với đường cong duyên dáng, hoa bỉ ngạn nở rộ tầng tầng lớp lớp, con rắn độc nấp mình trong bụi hoa nhìn nhàn nhã mà nguy hiểm thè lưỡi.
Chỉ có thể nói, chụp lén không thể nào chấn động lòng người như ảnh chụp tráng phim đầy nghệ thuật.
Weibo Yên Vũ Dao chỉ vừa mới post ảnh lên một giây, ngay lập tức các fan của cô ấy đã bắt đầu điên cuồng bình luận.
Nhìn vô số cư dân mạng đang tranh nhau bình luận ca ngợi, Yên Vũ Dao nửa vui mừng nửa phiền lòng, vui mừng vì cuối cùng trong lúc sinh thời cô ấy cũng có một tác phẩm để đời vừa ý, phiền lòng là, có một tiền lệ hoàn mỹ như Tô Quỳ, sau này muốn tìm một người mẫu nữ khác, e là khó càng thêm khó.
Ngây ngốc khó phân biệt: Kỹ thuật chụp của chị Vũ Dao quá tốt, chụp quá đẹp! Hơn nữa nữ thần đúng là xinh đẹp bẩm sinh nha!
Hoa hướng dương nở rộ: Mê muội hình xăm của nữ thần không cách nào kiềm chế!
kllmm: Tui có thể nói ra là màn hình của tui đã bị liếm mòn không?
A Khắc Tô: Một cơn sóng cào bàn phím bình luận sắp tới, xin các đồng bào chuẩn bị thi đua!
Tui yêu ngủ zzz: Nữ thần đẹp 365° không có góc chết, đẹp không chê vào đâu được aaaaaa!
hhhhhh: Một đám não tàn thiểu năng trí tuệ, cả ngày quỳ liếm có ý nghĩa không? Nhìn kỹ đôi mắt cái mũi cái cằm đều giả chết đi có được không? Người như vậy mà cũng được gọi là mỹ nữ ngàn năm? Thế thì lão tổ tông sẽ nhảy từ trong mộ ra đánh người!
Quá Quá thái thái: reply @hhhhhh, loại người như cô thật đáng sợ, không chỉ xấu lại còn xa! Cô nương, xin khuyên cô một câu, bệnh tâm thần ra cửa rẽ trái, nhớ trị đầu óc trước!

(edit tên trên mạng phiền nhất, grrr)

Chương 150: Ảnh hậu (26)

Bây giờ trên mạng nơi nào có Tô Quỳ xuất hiện, nơi đó có khẩu chiến.
Cho dù là người không biết cô, vì muốn xem khẩu nghiệp hóng thị phi, sẽ nhiều chuyện hỏi một câu cô gái này là ai thế?
Sau đó sẽ tìm hiểu nguồn gốc, tìm được Weibo của Tô Quỳ, thấy một vài bức ảnh chụp chân dung của cô, cảm thấy trên đời này sao có cô gái xinh đẹp hoàn mỹ như thế, có lẽ là nhờ pts thôi.
Nhưng mà vẫn có nhiều người tin tưởng vào thế giới thật tốt đẹp, nên trong lúc vô tình Tô Quỳ có thêm không ít fan.
Là một sinh viên năm hai chưa debut, chưa có tác phẩm gì nổi tiếng, cô nhanh chóng hot lên, lại còn có vẻ ngoài xinh đẹp. Hơn nữa còn có sự việc giám đốc JK Tần Triệt trong tối ngoài sáng tỏ vẻ che chở cô, làm cho không ít người trong giới có cảm giác nguy cơ.
Trong đó kẻ bất an nhất là An Hội, hôm nay quay cảnh cuối của bộ phim "Giấc mộng ngàn năm", kết cục nữ chính gặp tình lang, vốn đang lúc thất vọng, có cơ hội trở về hiện đại, lại vì cảm động trước sự sám hối của nam chính mà chọn ở lại.
Quay xong bộ phim này, cô ta chỉ còn lại một bộ phim điện ảnh chờ diễn, cũng là tác phẩm mà cô ta coi trọng nhất, không lơ là nhất, là bộ phim quyết định cô ta có thể ngồi vào vị trí nữ diễn viên hạng sao hay tiếp tục là một diễn viên tuyến mười tám chỉ có thể diễn mấy vai không có nội hàm trong phim cẩu huyết.
Sau khi quay xong, An Hội mỉm cười gật đầu cảm ơn với dàn diễn viên và nhân viên ở phim trường, "Mọi người vất vả nhiều rồi, trong thời gian quay Giấc mộng ngàn năm, vô cùng cảm ơn mọi người đã chăm sóc tôi." Nói xong chắp tay trước ngực, mang theo ý cười ôn nhu đi về phòng nghỉ.
Đám nhân viên nam vẻ mặt say mê nhìn theo An Hội.
Nam nữ chính có phòng nghỉ riêng, không cần chen chúc trong cùng một phòng hóa trang với các diễn viên phụ.

Cửa vừa đóng, sắc mặt An Hội thay đổi âm u, giữa hai lông mày tối tăm, ánh mắt như sắp phun ra lửa nhìn người quản lý.
"Nói! Sao lại thế này? Sao đạo diễn Tô lại coi trọng cô ta? Còn cho thử vai nữa? Không phải là phim của đạo diễn Tô không bao giờ dùng người mới hay sao?!" An Hội hạ giọng hung tợn nói.
Quản lý Vera sắc mặt cũng không tốt, cô ta chỉ lơi là một giây, Tô Quỳ đã muốn lên trời rồi, hơn nữa họ cũng không có cách nào ngăn cản.
"Cô đừng vội, cẩn thận tai vách mạch rừng! Tôi vẫn cảm thấy con ranh Giang Nguyên này có chút kỳ lạ, lấy sự hiểu biết sau mấy lần tôi gặp cô ta, cô ta không giống kiểu có thể người tính toán để tự lăng xê, trừ khi có người giúp cô ta từ đằng sau!" Vera phân tích, càng nói càng cảm thấy đúng.
Nhưng ——
Người chống lưng cho cô ta là ai ...
Nhíu mày trầm tư một lát, Vera đột nhiên ngẩng đầu, chẳng lẽ là ...
"Tần Triệt?"
"Tần Triệt!"
Hai người gần như là cùng nghĩ ra, cùng thốt lên thành lời.
Móng tay sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay để lại mấy vết máu hình trăng khuyết, nhưng An Hội như thể không phát hiện. Bây giờ cô ta chỉ quan tâm, kim chủ của Tô Quỳ có phải là Tần Triệt không.
Nếu là hắn, việc kia khó làm.
Nếu Tần Triệt muốn nâng một người, cho dù người đó bất tài vô dụng, hắn cũng có thể nâng người đến Hollywood luôn.
Nhưng cô ta vào giới giải trí đã vài năm, tuy rằng vẫn cách giới thượng lưu quý tộc của Tần Triệt rất xa, cô ta vẫn có thể lợi dụng quan hệ trung gian thu thập chút tin tức.
Từ những thông tin cô ta thu thập được, Tần Triệt có tính sạch sẽ nghiêm trọng, cho dù là tin tức tình ái hay tin đồn tai tiếng, cái tên Tần Triệt chưa bao giờ xuất hiện.
Mọi người đều biết, Tần Triệt là người vô cùng nghiêm khắc trong sinh hoạt cá nhân, bảo hắn bao nữ sinh viên? Chắc chắn là người si nói mộng!

Chương 151: Ảnh hậu (27)

Cho dù sự thật là gì thì An Hội cũng phải thử xem, nếu thật sự để Giang Nguyên debut, lại còn cùng trong một đoàn làm phim, nhất định cô ta sẽ vô cùng bực bội.
Ngay cả khi khả năng diễn xuất của Giang Nguyên không ra gì, nhưng khuôn mặt đó của cô ta cũng đủ diễm áp quần phương*. Nếu thật sự bị cô ta chèn ép, An Hội cô sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.
*vô cùng đẹp, đủ để lần áp tất cả

Cho nên, cô nhất định phải bóp chết cơ hội của cô ta từ trong trứng nước!
Hạ quyết tâm, An Hội tìm một dãy số trong di dộng gọi đi, sau đó bình tâm từ từ chờ đợi.
Trong điện thoại âm thanh báo bận không ngừng vang lên, mãi sau đối phương vẫn không có ý định nghe.
An Hội chưa từ bỏ ý định, cúp rồi lại gọi, sắc mặt từ hình dung xinh đẹp dịu dàng đã trở thành u ám dữ tợn đáng sợ.
Sau khoảng 5 phút, bên kia mới nghe điện thoại.
Một giọng nam tục tằng âm lượng cực kỳ lớn vang lên từ đầu bên kia: "Ai? Gọi điện thoại cứ như gọi hồn! Có việc tìm tôi?" Lời nói chẳng chút lịch sự.
An Hội cố nén cảm giác ghê tởm muốn nôn, giọng nói ngọt ngấy, thói quen làm nũng với đối phương, "Ông chủ Vương thật xấu xa, nhanh thế đã quên em rồi?"
Ông chủ Vương làn da ngăm đen, bụng phệ ở đầu bên kia nghe vậy, gãi mũi nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu. Nhưng cho dù hắn nghĩ nát óc, cũng không nhớ ra chút ấn tượng nào với người phụ nữ kia.
Lão không kiên nhẫn: "Có chuyện mau nói! Có rắm mau thả!"
Loại phụ nữ có thể nói câu này với lão, chắc là loại mặt hàng kia rồi. Ông chủ Vương tuy đọc ít sách, là người thô tục, nhưng đầu óc cũng khá linh hoạt.
Lão luôn là kiểu đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy.
Còn về loại đồ chơi trên giường này ——
Lão chẳng thèm quan tâm.
An Hội nghẹn họng trân trối, cực kỳ ảo não. Oán hận trong lòng đối với Giang Nguyên có vận mệnh tốt càng tăng, không thể không tự báo tên, "Là em đây ông chủ Vương, vào ngày cắt băng khánh thành Thịnh Hành đó, chúng ta cùng nhau ăn cơm ~ ngài nhớ lại đi."
Cô ta nói xong, ông chủ Vương bừng tỉnh.
Bàn tay to bị khói thuốc hun vàng sờ gáy, không ngừng chép miệng, ra là tiểu minh tinh ở cùng lão hôm cắt băng khánh thành Thịnh Hành, còn phải nói, cô ả trên giường vô cùng phóng đãng, lão vừa nghĩ đến vẻ dụ hoặc của tiểu yêu tinh kia, bụng dưới không khỏi nóng lên.
Xong việc hai người cũng từng có liên lạc vài lần, lão cũng mang An Hội tham dự vài bữa tiệc rượu, cho cô ta không ít tài nguyên hữu dụng.
Chỉ là, bọn họ hình như đã một khoảng thời gian không liên hệ.
Nghĩ đến điều này, ông chủ Vương cười ha ha, ngữ khí có vài phần ái muội, "À ~ là An tiểu thư, em là người bận rộn nha, sao hôm nay lại rảnh rỗi tìm anh thế?"
Thực ra trong lòng lão hiểu rõ, loại phụ nữ vẻ ngoài xinh đẹp ngây thơ, theo đuổi hình tượng nữ minh tinh hoàn mỹ này, sao có thể coi trọng loại nhà giàu mới nổi như lão.
Liên lạc với lão chắc là có điều nhờ vả thôi.
Nhưng lão không để ý, có nhiều người khinh thường lão, giờ lão đã bò được lên đến đây, những kẻ dám biểu lộ thái độ trước mặt lão đã không còn có mấy ai.
Như thế là đủ!
An Hội tươi cười càng thêm ngọt ngấy, đôi môi đỏ nhếch lên, như thể muốn câu hồn nhiếp phách* người ta qua điện thoại, "Ông chủ Vương đêm nay có thể cho em chút thể diện, ăn cùng em bữa cơm được không? Lâu rồi chúng ta không gặp nhau nha ~"

*đẹp đến mức muốn đoạt hồn phách người ta
"À ~ là vậy ư ——"
Ông chủ Vương tỏ vẻ hồ đồ, không đáp ứng cũng không cự tuyệt.
Thông minh như An Hội sao không hiểu, cô ta âm thầm cắn răng mắng lão già háo sắc, lại không thể không để lão nắm mũi dắt đi, "Đáng ghét ~ người ta chủ động thế rồi, anh cũng không tỏ vẻ một chút! Anh cứ thế là em sẽ tức giận đấy ~"

5 chương 1 lần nhé :3 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net