[XNNP:NT,CNN] - Thế giới 4: Ảnh hậu (152 - 156)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 152: Ảnh hậu (29)

7 giờ sáng thứ tư, mặt trời ngày hè tươi đẹp đang tỏa ánh nắng nhẹ nhàng mà ấm áp, chiếu lên người Tô Quỳ vừa ra khỏi ký túc xá, dường như khiến cả cơ thể cô tỏa ra vòng sáng lấp lánh.
Sự việc liên quan đến Tô Quỳ trên Weibo gần đây vô cùng ồn ào, vốn là sinh viên ngành diễn xuất, sau này sẽ trở thành diễn viên tham gia vào giới giải trí, bây giờ trong học viện không ít bạn học nhận ra cô.
Trên đường đi, cô mặc kệ những ánh mắt hoặc ghen ghét hoặc hâm mộ hoặc căm ghét, chẳng quan tâm đến mọi người chỉ trỏ. Đối với tâm lý và khả năng thích ứng mạnh mẽ của Tô Quỳ, đối phó với những chuyện thế này dễ dàng như một bữa ăn sáng.
Muốn trở thành một thế hệ ảnh hậu phải chịu đựng được áp lực, hơn nữa lúc nào cũng phải sẵn sàng chuẩn bị. Có thể nói là cô đã làm được điều này.
Tòa nhà của công ty điện ảnh Long Đằng được xây dựng trên mảnh đất nổi tiếng phồn hoa của Kinh Đô, bốn phía thông với các con phố buôn bán tấp nập, nhà lầu san sát với tòa nhà cao mười tám tầng. Có thể thấy được, tài nguyên giới giải trí mà công ty này nắm trong tay rất lớn.
Hôm nay trang phục Tô Quỳ mặc là một bộ váy dài phục chế theo thời Hán, làn váy thướt tha tung bay theo từng bước chân ưu nhã như đóa hoa nở rộ, từng đóa hoa màu đỏ nổi bật trên làn váy.
Một bộ váy khoa trương lại kén người mặc như thế, mặc trên người Tô Quỳ lại không hề quê mùa, ngược lại tăng thêm khí chất khiến người ta lóa mắt, người so với hoa còn đẹp hơn.
Khi lên taxi, tài xế là một ông chú 50 tuổi thích buôn dưa, vừa nhìn Tô Quỳ đã thấy có chút quen mà vắt óc suy nghĩ nửa ngày cũng không nhớ ra tên cô.
Cuối cùng biết được cô đang đi thử vai diễn, ông chú lập tức lấy ra một cuốn sổ xin chữ ký Tô Quỳ, lý do cực kỳ đường hoàng khiến Tô Quỳ dở khóc dở cười.
Chú tài xế nói: "Ây chà, cô gái nhỏ xinh đẹp như hoa, chú đây cái khác không giỏi nhưng nhìn người rất chuẩn, chú cảm thấy cháu nhất định sẽ trở thành đại minh tinh. Đứa con gái nhỏ của chú rất thích chạy theo mấy ngôi sao, bây giờ cứ cho chú chữ ký trước đi, cái này gọi là gì nhỉ?"
Tô Quỳ nhịn cười tiếp lời, "Đầu tư cho tương lai?"

(chém, cv là Trước tiên đầu tư, không biết chuyển thế nào =_=)
"À à à đúng rồi, chính là câu này!" Ông chú vỗ gáy, sau khi nhận được chữ ký của Tô Quỳ liền vui vẻ lái xe đi.
Tô Quỳ xuống xe, một tay che nắng ngẩng đầu nhìn tòa cao ốc mười tám tầng, kính phản quang dưới ánh nắng chiếu xuống làm cho cả cao ốc có vẻ đẹp đẽ quý giá không tầm thường. Hai chữ "Long Đằng" như rồng bay phượng múa được treo ở tầng cao nhất, nét bút nước chảy mây trôi thể hiện khí phách.
Đi qua cánh cửa xoay vào trong cao ốc, lễ tân đứng quầy tiếp tân đang soi gương tô lại son môi, thấy Tô Quỳ đi tới, vội vàng đặt gương xuống, nở nụ cười chuyên nghiệp.
"Chào cô, xin hỏi cô cần gì?"
Tô Quỳ giơ bản thảo kịch bản đang cầm trong tay lên, ba chữ Tỏa Hồn Khấu vô cùng rõ ràng, "Xin chào, cho tôi hỏi thử vai phim Tỏa Hồn Khấu ở tầng mấy?"
Ra là đến thử vai, lễ tân bừng tỉnh, nghĩ thầm có thể được đạo diễn Tô để mắt đến, cho dù có được chọn hay không thì cũng không thể khinh thường, nụ cười càng thêm niềm nở, "Tiểu thư cô tới thật sớm, bên trên cũng đang chuẩn bị thôi. Buổi thử vai phim Tỏa Hồn Khấu làm ở tầng ba, tiểu thư vừa lên là sẽ thấy ngay."
Tô Quỳ nói cảm ơn xong liền quay người đi về phía thang máy.
Khi quay người, làn váy tung bay theo một vòng cung hoàn mỹ, dáng người mảnh khảnh như một đóa hồng ngạo nghễ đang dần nở rộ trong gió.
Lễ tân hâm mộ nhìn bóng dáng Tô Quỳ đi xa, bi phẫn thở dài một tiếng. Đúng là người so với người tức chết ngươi mà!
Khoan!
Cô gái ban nãy là ——
Vị mỹ nữ ngàn năm trên Weibo?! Bảo sao cô ấy thấy quen mắt quá vậy!

Chương 153: Ảnh hậu (30)

Sau khi Tô Quỳ đi lên tầng ba mới biết được câu nói "Cô tới sớm" của cô nàng lễ tân kia đúng là phóng đại.
Trên đời này không thiếu người có có thiên phú lại còn cố gắng hơn người, cô lễ tân nói cũng không sai, quả thật là vừa lên là biết văn phòng nào dùng để thử vai, vì cô vừa nhìn, trên hành lang dài đầy các tuấn nam mỹ nữ chen chúc ngồi, đứng, tựa vào tường, hình ảnh cũng quá là gây chấn động đi, muốn cô không chú ý cũng khó.
Tô Quỳ trước tiên đi báo danh với trợ lý, đến lượt cô đã là số 96 rồi. Cô xấu hổ nghĩ, vốn cô cho rằng mình tới rất sớm rồi, cuối cùng nhiều người còn sớm hơn cô.
Ban đầu đa số mọi người đều tranh thủ chút thời gian cuối cùng nghiên cứu kịch bản, chuyên chú nhập thần, sau khi người đến dần dần nhiều lên mới có người bớt thời gian đánh giá đối thủ cạnh tranh bốn phía.
Tô Quỳ không thể nghi ngờ là một trong những người nổi bật nhất, không nói cô dung mạo tinh xảo, bộ trang phục khoa trương minh diễm cũng hấp dẫn không ít ánh mắt.
Càng ngày càng nhiều người chú ý động tĩnh bên Tô Quỳ, sau đó nhanh chóng ầm ỹ. Tuy rằng tất cả mọi người đều là nhỏ giọng nói thầm với nhau, nhưng nhiều người cùng nói, cô khó tránh nghe được vài câu.
"Mọe nó, sao lại là cô ta?"
"Xong rồi xong rồi, có cô ta ở đây rồi nào đến phiên chúng ta nữa?"
"Cũng chưa chắc mà, từ trước đến giờ đạo diễn Tô chọn diễn viên đều dựa trên năng lực, có bao giờ chọn bình hoa đến góp đủ quân số?"
"Ái chà, không biết là ngủ với bao nhiêu người mới có được cơ hội này, kiêu ngạo cái quái gì!"
Người nói ra mấy lời chanh chua đó hầu như đều là mấy nữ sinh, đám nam sinh thì khoan dung hơn nhiều. Dù sao Tô Quỳ là một cô gái, có cạnh tranh cũng là cạnh tranh vai diễn nhân vật nữ, không trực tiếp xung đột lợi ích với họ.
Đã thế cũng không cần gây chuyện với cô.
Khu vực lấy Tô Quỳ làm trung tâm bốn phía không có người, chẳng có ai muốn ngồi cùng với cô. Cô cũng tự tại, vui vẻ thoải mái ngồi lật kịch bản chờ thử vai.
Trong phòng họp ở tầng tám, người đàn ông ngũ quan lạnh lẽo đang ngồi ở ghế trên cùng, đôi môi mỏng mím lại thành đường thẳng, ngón tay xoay xoay cây bút giữa các khớp xương rõ ràng, anh lẳng lặng nghe vị giám đốc bên dưới đang báo cáo công tác, khí thế mạnh mẽ quanh thân như thể phát ra tùy thời.
Không khí như thể ngưng tụ thành thực thể ép mọi người im lặng như ve sầu mùa đông, thở mạnh cũng không dám.
Tần Triệt nhìn bên ngoài trông có vẻ chuyên tâm, thật ra tâm tư đã sớm bay lên chín tầng mây rồi.
"Tí tách ——"
Âm thanh báo có tin nhắn vang lên, con ngươi thâm thúy của Tần Triệt xẹt qua một tia sáng, nhìn thoáng qua di động.
Khóe môi cong lên thành một vòng cung mê người, nhìn người bên dưới đang thấp thỏm lại ngay tức lập tức trở về thái độ lạnh như băng.
Nhàn nhạt nói một câu, "Hôm nay đến đây thôi, còn cần cố gắng!"
Chân dài bước ra cửa, bước chân vội vàng đi xa.
Nhìn bóng dáng anh, ông chú trọc đầu kiêm giám đốc công ty ngồi phịch lên ghế lau mồ hôi.
Hôm nay coi như tránh được một kiếp, mỗi lần mở họp với tổng giám đốc là một lần đi dạo địa ngục, cứ tiếp tục như vậy thể nào cũng giảm thọ!
Tần Triệt âm thầm vào văn phòng tổ chức thử vai bộ phim Tỏa Hồn Khấu từ một lối khác, đạo diễn Tô An sắc mặt nghiêm nghị tối tăm nhìn cô gái biểu diễn một cách vô cùng khoa trương, không kiên nhẫn phất tay, "Được rồi! Người tiếp theo!"
Sau khi người đi ra ngoài, cả giận quát đám nhân viên: "Không phải đã chọn lọc rồi à? Chọn rồi còn để tôi xem loại diễn xuất này? Không muốn làm việc nữa phải không? Không muốn làm thì cút cho tôi!"

Chương 154: Ảnh hậu (31)

Tất cả nhân viên trong văn phòng đều im thin thít, chỉ có Tô An tức giận nổi trận lôi đình.
Mọi đạo cụ chuẩn bị cho việc quay phim đã xong, nhân lực tài chính cũng đã đầy đủ, chỉ thiếu tìm ra một người phù hợp vai nữ thứ, sao ông ta có thể không tức?
Bực bội cào tóc, Tô An tức muốn hộc máu đi qua đi lại trong văn phòng, "Người tiếp theo! Tôi không tin không tìm ra một người thích hợp diễn Mẫn Nhu!"
Mẫn Nhu ông ta đang nhắc là vai nữ thứ của Tỏa Hồn Khấu, một nữ tử xuất trần thoát tục lại uyển chuyển thanh lệ, giả thiết nhân vật như thế mà tìm diễn viên ở thành thị phù hoa này thật sự là cực kỳ khó, cũng khó trách Tô An tức muốn hộc máu.
Sau khi Tần Triệt đi vào vẫn im lặng đợi ở cửa, cũng không mở miệng nói gì.
Vì trong văn phòng người đến người đi tấp nập, Tô An đang nổi nóng nên cũng không nhận ra trong văn phòng có thêm một người. Người này vừa là bạn tốt của ông ta kiêm nhà đầu tư lớn nhất.
Trong tiếng gọi của trợ lý, cô gái tiếp theo diện mạo thanh lệ, khí chất nhu nhược động lòng người chầm chậm đi vào, trước mắt Tô An sáng ngời, đặt tập kịch bản trong tay xuống, ngữ khí hòa hoãn hỏi: "Cô biết nhân vật mà cô thử vai là ai chứ?"
Cô gái gật đầu, "Biết."
"Vậy bắt đầu đi!" Tô An ném kịch bản sang một bên, thân mình ngửa ra sau tựa vào lưng ghế, ung dung mà nhìn cô.
Trong mắt mang theo nỗi mong chờ, ông ta quyết định, chỉ cần kỹ thuật diễn của cô gái này tạm OK, ông ta sẽ phá lệ mà nhận một người mới.

Cô gái nắm chặt tay, một lúc sau dường như đã hạ quyết tâm, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu rồi mở mắt kiên định.
Một giây đó, khí chất thanh thuần trên mặt cô biến mất, thay vào đó là một loại mê hoặc, động tác thong thả từng chút cởi áo ngoài, lộ ra bờ vai trắng ngọc mượt mà, "Mặc gia, ngài muốn ta không?"
Cô gái vừa bắt đầu nhập diễn, trong văn phòng không ai dám thở mạnh, ngực Tô An phập phồng kịch liệt, đột nhiên đập bàn "rầm" một tiếng, dọa cô gái giật mình mơ hồ.
"Cmn! Cút cút cút! Cô diễn cái gì thế? Tôi muốn một Mẫn Vương phi cao quý lãnh ngạo*, không phải một kỹ nữ, OK? Đi ra ngoài đi ra ngoài!!!" Hắn nước miếng bay tứ tung, cầm cuốn kịch bản trên bàn ném đi.

*lạnh lùng ngạo nghễ
Cô gái vẫn còn giật mình không hiểu chuyện gì, cô vừa vào chưa đến hai phút mà ...

Tô An nhìn thấy cô ta là phiền lòng, "Tôi nói đi ra, nghe không hiểu? Go out! Hiểu chưa?!"
Cô gái rốt cuộc hiểu là mình bị loại, sắc mặt u ám, bị Tô An mắng che miệng khóc lóc chạy ra.
"Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!"
Tô An mắng mấy câu liên tiếp, ném mạnh tập kịch bản, trang giấy bay xuống như tiên nữ tán hoa đầy trời.
"Không chọn nữa! Một đám dở hơi, bảo họ về hết đi! Đệt!"
Trợ lý nghe xong gật đầu, vội vàng ra cửa.
Ánh mắt Tần Triệt tối sầm, đưa tay ngăn cản trợ lý đang định ra ngoài, thanh âm trầm thấp, "Từ từ."
Trợ lý giật mình ngẩng đầu lại ngây ngẩn cả người, "Tần, Tần tổng?! Sao ngài lại ở đây?"
Anh đứng đây từ bao giờ? Người chói mắt như thế sao không một ai phát hiện ra?
Nhàn nhạt lên tiếng, Tần Triệt vỗ vai hắn an ủi, "Đợi chút đã", rồi sau đó cất bước đến chỗ Tô An đang ủ rũ cụp đuôi.
Ông bạn già này của anh cái gì cũng tốt, chỉ là đối với việc quay phim thì cực kỳ cố chấp, nếu không tìm thấy diễn viên thích hợp, đôi khi ông ta thà từ bỏ cả tác phẩm.

Chương 155: Ảnh hậu (32)

Tô An nhận thấy được có người đến gần, bực bội ngẩng đầu gào lên, "Đờ mờ đừng có làm phiền tôi!"
Sau đó ngây ngẩn cả người, "A Triệt? Sao cậu lại tới đây?!"
Tần Triệt khẽ cong môi, tầm mắt nhìn quanh văn phòng đơn sơ một vòng, không đáp mà chỉ hỏi, "Sao? Hình như tiến triển không thuận lợi à?"
"Ừ ..." Tô An uể oải thở dài, nói tiếp, "Tỏa Hồn Khấu là tâm huyết của anh và lão Lý tỉ mỉ sáng tác, nữ thứ Mẫn Nhu là tinh hoa của cả tác phẩm, nhưng mà bây giờ ... Aizz, cậu cũng thấy rồi đấy, tình huống bây giờ ..."
Tần Triệt thấu hiểu, vỗ vai ông ta, giọng nói trầm ổn trước sau như một, "Sẽ tìm được, anh là người quan trọng nhất của đoàn phim, nếu ngay cả anh cũng bỏ cuộc, bộ phim này phải làm thế nào?"
Cuối cùng còn không quên trêu ghẹo: "Nhanh tỉnh táo lại đi, em còn trông cậy vào anh mang lợi nhuận về cho nhà đầu tư là em đây đấy!"
Tô An nghe xong, đôi tay vuốt mặt, ánh mắt bình tĩnh hơn nhiều, "Là anh nóng nảy, Vương Viên, thông báo cho người tiếp theo."
Tần Triệt nhẹ giọng cười, anh biết chỉ cần chỉ điểm vài câu, Tô An sẽ nghe lọt.
Quả nhiên, mấy cô gái tiếp theo dù biểu diễn vẫn kém, Tô An vẫn có thể bình tĩnh đối mặt.
"Người tiếp theo! Số 96!"
Giữa trưa, sau khi đợi gần 4 tiếng thì cũng đến lượt cô.
Tô Quỳ đứng lên, gập kịch bản lại, dáng đi ưu nhã đi vào văn phòng thử vai.
Trong văn phòng vừa nhìn là biết chỉ là tạm thời, phòng lớn như vậy mà chỉ có một cái bàn, mấy chiếc ghế dựa, không còn đồ vật gì khác.
Nhìn thấy người ngồi sau bàn công tác, đôi mắt trắng đen rõ ràng của Tô Quỳ hiện lên sự kinh ngạc, lại nhanh chóng dấu đi.
Điều chỉnh xong tâm tình, đôi môi hồng khẽ động, Tô Quỳ thần thái tự nhiên đi đến không gian trống trước bàn công tác, đứng yên.
Thanh âm tươi mát như suối chảy, "Chào đạo diễn Tô, chào Tần tổng, tôi là số 96 Giang Nguyên."
Sau khi nhìn thấy cô, Tô An đã có chút mệt, cho dù Tô Quỳ xuất hiện quả thật khiến ông ta kinh diễm, nhưng nói thật ông ta không quá kỳ vọng vào kỹ thuật diễn của cô.
Từ lúc Tô Quỳ đi vào, đôi mắt Tần Triệt vẫn luôn khóa chặt trên người cô.
"Cô bắt đầu biểu diễn đi."
Tô Quỳ gật đầu, nhắm mắt rồi lại mở ra, lông mi như thể sắp vỗ cánh bay vẽ ra một độ cung thật đẹp.
Sau đó, khí chất cả người cô thay đổi.
Nữ tử mắt như nước mùa thu, hai mắt ẩn tình, làn da trắng trong như tuyết lại tái nhợt, lộ ra vài phần bệnh trạng.
Nàng chậm rãi cúi đầu, cơ thể hơi cúi, như thể trong không khí thật sự có một người đang triền miên cùng nàng. Đầu ngón tay hơi xanh vuốt nhẹ lọn tóc rối của người kia, nàng thổ khí như lan bên tai hắn, "Mặc gia, ngài muốn ta không?"
Ngữ khí thật nhẹ, như thể một trận gió thổi khẽ là có thể tan biến.
Nàng kéo dài âm cuối, tựa câu dẫn tựa không, dường như nàng vốn là dáng vẻ này, trên mặt lại là thanh nhã xuất trần không đổi.
"Khó chịu đúng không? Vì sao phải chịu đựng? Ngài đang thủ thân vì nàng ta ư?"
Khi hỏi câu này, giọng nói của nàng tựa như thêm vài phần sắc nhọn, đầu ngón tay bấu chặt vào da thịt người kia, hốc mắt ửng đỏ, đôi mắt lộ ra tuyệt vọng.
"Nàng ta tốt thế sao? Tốt đến mức khiến ngươi cam nguyện thà mất hết công lực cũng không muốn phụ nàng?"
Ngữ khí bi thương hàm chứa nghẹn ngào, nhưng nàng vẫn cố nhịn, kiêu ngạo tự phụ của nàng không cho phép nàng rơi lệ trước mặt một nam nhân không yêu nàng.
Như thể đã có được câu trả lời, cuối cùng nàng tuyệt vọng nói một câu, "A, chung quy ta vẫn không so được với nàng ta, thôi ..."
Đứng dậy mặc lại quần áo, đôi tay giao nhau đặt trước bụng, nàng quay người rời đi, dáng người nhỏ yếu, tấm lưng thẳng tắp.
Bên tai tựa như có tiếng gió gào thét, một giọt nước không biết từ chỗ nào tới bị gió cuốn thổi tan ...

Chương 156: Ảnh hậu (33)

Diễn xong, Tô Quỳ chầm chậm thu lại cảm xúc trên mặt, sửa sang quần áo, đứng thẳng lại.
Người trong văn phòng không khách nào kiềm chế mà đắm chìm trong đoạn diễn vừa rồi, trong lòng ai cũng thầm giật mình, ngay cả Tần Triệt cũng vậy.
Trong đôi mắt phượng của anh lóe sáng nỗi cuồng nhiệt, nhìn cô gái có khuôn mặt tinh xảo cách đó không xa, khí chất nói đổi liền đổi, chính anh cũng chưa chú ý đến cảm giác khác thường chợt lóe trong lòng.
Một lúc lâu sau Tô An mới hoàn hồn.
Ông ta khẽ nhấp hai lần cổ họng khô khốc, nhìn Tô Quỳ chăm chú, như thể xác nhận cái gì, "Cô ... tên Giang Nguyên?"
Ngay lúc nãy thôi, ông ta lại bị một tiểu nha đầu mới ra mắt mang nhập diễn, đây là một thiên tài! Thiên tài diễn xuất!
Nội tâm Tô An kích động khôn kể, đang lúc tuyệt vọng hết sức thì trời cao đột nhiên ban cho ông ta một niềm bất ngờ lớn như vậy. Vừa rồi, ông ta thật sự cảm thấy mình đang nhìn thấy Mẫn Nhu, dường như nữ tử kiêu căng thoát tục kia đang rõ ràng đứng trước mặt ông ta.
Thân đang ở trong căn phòng trống rỗng này, lại có thể khiến người ta cảm giác được mình đang tọa lạc trong hoa đường cao điện, nàng mặc cung trang, tướng mạo khuynh thành tuyệt mỹ.
Tô Quỳ trả lời không kiêu ngạo không siểm nịnh, "Phải, tôi là Giang Nguyên."
Không ngờ Tô An lại đột nhiên hỏi một câu, "Giang Nguyên đó ư? Mỹ nữ ngàn năm ấy?!"
Đúng rồi, khó trách ngay từ đầu Tô An cảm thấy cô gái này có chút quen mắt, không ngờ lại là tuyệt thế mỹ nữ gần đây đang hot trên mạng.
"Là tôi, đạo diễn Tô quả thực tinh tường, chỉ là Mỹ nữ ngàn năm thì không dám nhận, đều là người khác tán thưởng thôi." Tô Quỳ hơi cúi đầu cười khẽ, lọn tóc bên tai rơi xuống che ở trước mắt, làm người ta cảm thấy cô đang thẹn thùng.
Tần Triệt hiểu rõ ràng, Tô An cực kỳ vừa lòng với cô, tám chín phần Tô Quỳ sẽ được nhận vai nữ thứ Mẫn Nhu.
Nhìn kỹ thuật biểu diễn của cô, thậm chí có thể khiến người lăn lộn lâu năm trong giới như Tô An hòa mình vào diễn xuất của cô, có thể thấy được cô nỗ lực đến thế nào.
Tuy rằng trong lòng anh sớm biết rằng cô không phải chỉ là bình hoa bất tài vô dụng, nhưng dù nghĩ thế nào cũng không động tâm bằng một màn vừa rồi.
Trong con ngươi của anh mang niềm kiêu ngạo, như thể anh cũng có chung vinh dự.
Giọng nói trầm thấp lộ ra vài phần sung sướng, nửa trêu chọc nói với Tô An: "Chúc mừng nha lão Tô, cuối cùng không phụ sự mong đợi của mọi người, tìm được diễn viên có thể đảm nhận vai Mẫn Nhu rồi?"
Tô An nghe được lời Tần Triệt nói, kinh ngạc nghiêng đầu nhìn anh, lại tiến vào đôi đồng tử đen nhánh như mực tràn đầy kiên định.
"Cậu ..." Ông ta chần chờ, không biết nên nói gì.
Tô Quỳ rũ mắt yên lặng chờ đợi, ánh mắt nóng bỏng kia vẫn không thu lại, cô lại làm như không thấy, không nói một lời chờ đợi quyết định cuối cùng.
Tần Triệt giúp cô, thật sự là ngoài dự kiến nhưng cũng hợp lý, cô càng thêm khẳng định, Tần Triệt chính là người yêu vẫn luôn luân hồi chuyển thế cùng cô.
"Lão Tô, em cảm thấy Giang Nguyên tiểu thư diễn xuất vô cùng tốt, cũng cực kỳ thích hợp với nhân vật nữ thứ của Tỏa Hồn Khấu, anh thì sao?"
Tần Triệt nói, vẫn luôn duy trì nụ cười, ngữ khí lại vô cùng kiên định, liên tục truyền tin cho Tô An.
Cô gái này anh chọn rồi!
Nói thật, nếu là bình thường, cho dù Tần Triệt là nhà đầu tư lớn nhất, dám không kiêng nể gì mà chọn người đưa vào đoàn làm phim, ông ta nhất định không đồng ý.
Nhưng lần này không giống, bản thân ông ta cũng cực kỳ vừa lòng với diễn xuất của Tô Quỳ, trên đời này diễn viên có thể khiến ông ta kinh ngạc thán phục cũng không có mấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net