[XNNP:NT,CNN] - Thế giới 4: Ảnh hậu (157 - 161)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 157: Ảnh hậu (34)

Nhìn cô gái dáng vẻ không kiêu ngạo không siểm nịnh, thái độ khiêm tốn, trong lòng Tô An càng thêm vừa ý.
Đây là nhân tài thắng không kiêu bại không nản đáng được bồi dưỡng, lại vừa lúc phù hợp với kịch bản của ông ta.
Vì thế ông ta lập tức ra quyết định, "Đừng khiêm tốn, cô ra ngoài trước đi, đưa phương thức liên hệ của cô cho trợ lý, ngày kia đến phim trường Tỏa Hồn Khấu thử trang phục, được chứ?"
Tô Quỳ tự tin cười, ánh nắng tươi đẹp xuyên qua cửa kính dừng trên khóe mắt cô, lộng lẫy bắt mắt.
Cô nói: "Không thành vấn đề! Vậy đạo diễn Tô, Tần tổng, tôi đi trước, tạm biệt." Nói xong xoay người, bước chân nhẹ nhàng rời đi.
Sau khi góc váy đỏ thắm biến mất khỏi tầm nhìn, Tần Triệt mím môi, áp suất thấp quanh thân có chút không thể khống chế lộ ra ngoài.
Một lát sau, anh đứng dậy rời đi.
Tô An còn đang đắm chìm trong suy nghĩ cũng không chú ý tới bạn tốt đã rời khỏi, một tay cọ cái cằm nhẵn nhụi, nhớ đến mấy tấm ảnh vô tình thấy được trên Weibo, trong lòng dâng lên ý tưởng lớn mật.
Đôi mắt ông ta sáng lên, nghiêng đầu buột miệng thốt ra, "A Triệt, anh quyết định sửa kịch bản, cậu ... Người đâu?" Ông ta nhìn xung quanh trái phải trước sau một vòng, biết được Tần Triệt đã sớm đi mất rồi, buồn bực lải nhải, "Cổ quái!"
Không quan tâm đến chuyện đó nữa, ông ta cầm di động gọi điện cho bạn nối khố. Mới qua vài giây, bên kia nhanh chóng nhận điện.
"Alo, lão Lý, ông nghe tôi nói trước, tôi tìm được người phù hợp diễn nhân vật Mẫn Nhu rồi. Với lại tôi định sửa kịch bản, ông rảnh thì qua đây! Đúng đúng, chúng ta nói chuyện!"
Bên này, Tô Quỳ mới vừa đi ra khỏi văn phòng, trợ lý lắm mồm buột miệng tiết lộ, nói là người diễn nữ thứ đã chọn được rồi, lại khách khí nói mấy câu mời những người còn lại ra về.
Chuyện này vô tình lại kéo thù hận cho Tô Quỳ.
Đi ra khỏi cửa lớn của Long Đằng, Tô Quỳ đã có thể đoán được không bao lâu nữa, trên mạng sẽ có thêm vài bài viết bát quái kiểu như "818* vị mỹ nữ ngàn năm dựa vào quy tắc ngầm để thượng vị".

*Gần âm "Bác nhất bác", bác = lột = xé, tức là lật tẩy cái gì.
Chăng qua Tô Quỳ sống mấy đời đã sắp thành lão yêu quái, tâm lý mạnh mẽ, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, chút bàn tán vớ vẩn này cô lười để ý.
Dù sao người muốn bôi đen cô, cô sẽ đều quy kết là vì ghen ghét.
Có gì mà phải để ý?
Tô Quỳ ra khỏi Long Đằng rồi cũng không đi luôn mà là tránh trong bóng râm, cầm điện thoại nhắn tin Weibo cho Tần Triệt.

"Hôm nay cảm ơn Tần tổng, tôi có thể mời anh ăn bữa cơm cảm tạ không?"
Mỗi công ty con của JK đều dành một phòng làm việc trên tầng cao nhất cho Tần Triệt, cho dù có thể trong một hai năm anh chỉ ngồi không quá hai ngày.
Lúc này áp suất trong văn phòng tổng giám đốc cực kỳ thấp, vốn Mạc Châm Ngôn định vào hỏi về buổi họp sáng nay, vừa bước vào đã thấy hối hận.
Không biết thần tiên phương nào lại chọc giận BOSS, liên lụy tiểu quỷ như hắn, Mạc Châm Ngôn khổ không thể nói nghĩ thầm.
Tần Triệt ngửa đầu tựa lưng vào ghế, cúc áo sơ mi thủ công màu trắng thuần bị kéo ra, nút tay áo ném lung tung trên mặt bàn, không biết đang trầm tư suy nghĩ việc gì.
Mạc Châm Ngôn cảm thấy lúc này đúng là thời cơ để hắn lui thân an toàn, đúng lúc hắn đang định chạy thì đột nhiên một tiếng "Tí tách," vang lên trong văn phòng yên tĩnh, dọa hắn suýt thì ngã sấp mặt.
Tần Triệt không để ý đến Mạc Châm Ngôn, tùy ý mở điện thoại, nhìn thấy tin nhắn được thêm ghi chú đặc biệt.
Sau khi xem xong khóe môi anh nhướng lên, áp suất thấp toàn thân như thủy triều rút lập tức biến mất.

Chương 158: Ảnh hậu (35)

"Hôm nay cảm ơn Tần tổng, tôi có thể mời anh ăn bữa cơm cảm tạ không?"
Đây là đang hẹn anh à?
Lúc này Tần Triệt đã quên một giây trước anh còn đang cực kỳ tức giận, bây giờ tức giận đã bị quăng lên chín tầng mây rồi.
Anh nhanh chóng gõ một hàng chữ, "Được, em chờ tôi một lát, tôi xuống ngay". Nhưng mà ngón tay anh dừng ở nút gửi một chút, cuối cùng cẩn thận chọn xóa đi.
Làm thế thì cô ấy sẽ nghĩ anh gấp gáp khó nén đúng không? Cảm thấy anh cực kỳ muốn ăn bữa cơm này?
Vì thế sau khi xóa tin nhắn ban nãy, anh gõ lại, "Không cần cảm ơn đâu, em rất xuất sắc, đó là điều em nên có, mời cơm thì không cần đâu." Sau đó lại do dự, nhắn như thế thì cô ấy có cảm thấy anh quá khách sao không?
Mạc Châm Ngôn đang cố gắng thu nhỏ cảm giác tồn tại nhìn ngơ luôn, BOSS đang làm gì thế?
Chỉ thấy đôi mày kiếm của Tần Triệt nhăn lại, đôi môi mỏng mím chặt, con ngươi lộ vẻ phân vân.
Nghĩ thế nào cũng cảm thấy không được, Tần Triệt dứt khoát ném điện thoại, không trả lời!
Khoác áo vest lên, anh nhanh chóng đi đến thang máy, nếu lưỡng lự thế thì cứ nói chuyện trực tiếp là xong.
Tô Quỳ đợi ở tầng dưới khoảng 5 phút, điện thoại vẫn không báo tin nhắn mới, cô có chút tiếc nuối nghĩ, có lẽ là Tần Triệt bận việc không chú ý tin nhắn.
Cuối cùng quay đầu lại nhìn qua cửa xoay một lần, cất điện thoại chuẩn bị đi.
Không ngờ cô đi không xa, một chiếc xe Bentley màu đen phi lên chặn trước mặt cô.

Kính xe màu trà hạ xuống, khuôn mặt anh tuấn như tượng tạc từ từ lộ ra, đôi môi vẫn mím chặt, tựa như anh đang không vui.
Tô Quỳ bất ngờ, cô cho rằng bỏ qua cơ hội này, sắp tới khó mà có thời gian gặp anh.
Không ngờ ——
Tần Triệt lạnh mặt, ánh mắt sắc bén, "Không phải em nói mời tôi ăn cơm à? Sao tôi chưa tới em đã định bỏ đi rồi? Chẳng lẽ Giang tiểu thư tùy tiện nói thế thôi à?"
Tô Quỳ: "..."
Cô biết người đàn ông ngạo kiều* này hay để tâm vào mấy chuyện vụn vặt, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó, bất đắc dĩ nhỏ giọng giải thích, "Tôi đợi năm phút mà không thấy ngài hồi âm, biết ngài bận việc nên ..."

*vẻ ngoài lạnh lùng, bên trong thì rất dịu dàng ôn nhu, kiểu ngoài lạnh trong nóng
Thế là lỗi của anh à?
Tần Triệt càng mím chặt môi, áp suất quanh thân không ngừng tăng lên, nhất thời cục diện giữa hai người giằng co.
Dư quang gắn chặt trên người Tô Quỳ đang bị mặt trời chói chang hun mặt đỏ bừng, giọt mồ hôi trong suốt như kim cương lấp lánh dưới ánh nắng.
Đột nhiên cũng không còn tức nữa, "Lên xe trước đã."
Trong lòng Tô Quỳ cuối cùng cũng được buông lỏng, cô không muốn mình chưa kịp bắt được trái tim người yêu đã bị anh liệt vào sổ đen.

Nghe lời kéo cửa xe phía sau, ngồi vào, mãi một lúc sau Tần Triệt vẫn chưa động đậy.
Cô vô tội chớp chớp mắt, "Tần tổng, sao thế ạ?"
Cổ Tần Triệt nghẹn một cục tức, lạnh lùng phun ra mấy chữ, "Lên trên đây ngồi!"
Cô gái chết tiệt, anh đáng sợ lắm chắc? Sợ đến mức cô tránh còn không kịp? Đám phụ nữ khác đều muốn lao vào vòng tay anh, sao cô không biết học hỏi một chút thế hả?!
Nhưng mà anh đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu Tô Quỳ cũng giống đám phụ nữ đó, làm hoa si lì lợm đeo bám anh, anh vẫn chú ý tới cô ư?

Đáp án đương nhiên là không.

Chương 159: Ảnh hậu (36)

Vẻ mặt Tô Quỳ mờ mịt khó hiểu nhưng vẫn nghe lời, chuyển từ ghế sau lên ghế phụ phía trước. Thật ra trong lòng vẫn đang nhịn cười, anh trai chậm tiêu này sao đáng yêu thế!
Tần Triệt khởi động xe, chầm chậm xoay bánh lái, lái xe đi.

Trên đường đi Tần Triệt đều trầm mặt không nói lời nào, trong không gian hạn chế dường như không khí cũng loãng hơn. Nếu là cấp dưới hoặc người không quen thuộc anh hẳn đã sợ mất mật.
Nhưng mà người ngồi bên cạnh anh bây giờ là Tô Quỳ, là cô gái đã ở bên anh mấy đời.
Cho dù bên ngoài anh biểu hiện cao ngạo máu lạnh, nhưng trong cảm nhận của Tô Quỳ, anh giống chú cún trung thành đang vẫy đuôi làm nũng.
Tuy rằng nói ra thì có hơi mất mặt, nhưng người đàn ông này luôn vứt bỏ hết tất cả vẻ cứng rắn, để lộ trước mặt cô một trái tim mềm yếu nhất.

Dư quang của Tô Quỳ vẫn đặt trên người đàn ông vô cùng điển trai bên cạnh.
Luân hồi nhiều đời, Tô Quỳ đại khái cũng thăm dò ra quy tắc luân hồi của người yêu.
Đầu tiên là địa vị cao, sau đó là vẻ ngoài đẹp trai, bối cảnh mạnh mẽ, năng lực nghịch thiên. Sau đó mỗi một đời đều sẽ xuất hiện bên cạnh cô, để cô chẳng tốn chút sức lực dễ như trở bàn tay mà bắt được anh.
Thường thì khi Tô Quỳ còn chưa có phản ứng, anh người yêu đã nhanh chóng phát động thế công. Tốc độ cực nhanh khiến Tô Quỳ mang theo ký ức luân hồi chuyển thế một đời vì chuyện này mà xấu hổ cùng hổ thẹn.
Cô biết rõ, tình yêu của cô vẫn kém xa tình yêu bất chấp mọi thứ của anh.
Vì cô còn có điều vướng bận, ở thế giới mà cô thật sự tồn tại kia, có ông nội, ba mẹ và anh trai yêu thương cô, còn có hắn ——
Vốn Tần Triệt đang hờn dỗi với Tô Quỳ, nhìn dáng vẻ xuất thần của cô qua kính chiếu hậu, đột nhiên cảm thấy nhụt chí.
Đúng vậy, hai người họ đừng nói quen biết, còn chẳng bằng cả người xa lạ.
Cảm giác này thật khó chịu ——
Trong lòng có một mầm cây đâm chồi, mãnh liệt đòi tưới.
Sau đó, anh chủ động mở miệng hỏi, âm thanh từ tính trầm thấp quanh quẩn trong xe, "Muốn ăn gì?"
Con ngươi ngập nước của Tô Quỳ nhìn anh, khẽ cười hỏi lại, "Anh thì sao? Có kiêng ăn gì không?"
Tiếng nói của cô gái thật dễ nghe, rõ ràng vang lên bên tai anh, tê tê dại dại.
Tần Triệt nhanh chóng trả lời: "Không có, tùy em."
Thật ra Tần Triệt rất kén ăn. Đã nhận định anh chính là người yêu, Tô Quỳ đương nhiên hiểu rõ.
Cô cắn môi suy nghĩ, âm thầm tính toán số tiền kiếm được qua việc dịch trên mạng có đủ cho cô xa xỉ một bữa, sau đó quay đầu nói với Tần Triệt: "Vậy đến Quế Hòa phường đi, tôi rất thích đồ ăn ở đó."
Nghe cô nói xong, Tần Triệt âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Nghe nói con gái bây giờ đều thích ăn cay, mà anh thì không bao giờ ăn đồ cay. Nếu Tô Quỳ thật sự muốn ăn cay, anh cũng có thể liều mình bồi quân tử, chỉ là ăn xong có lẽ phải nhập viện quá.
Xe nhanh chóng quay đầu đến Quế Hòa phường.
Quế Hòa phường là một quán cơm khá lâu đời ở Kinh Đô, danh tiếng tốt, hương vị món ăn cũng ngon.
Sau khi ăn xong, Tần Triệt nhớ lại lúc nói chuyện phiếm với Tô Quỳ, trong lòng ngạc nhiên, cô còn hơn so với người trong tưởng tượng của anh, cho dù anh nói đến vấn đề gì, cô vẫn có thể tiếp chuyện, khiến anh không thể đoán được điểm cuối của cô ở đâu.
Mà cô gái có chiều sâu lại mang theo bí mật càng khiến người ta muốn tìm hiểu.

Chương 160: Ảnh hậu (37)

Sau khi ăn xong, anh trai Tần Triệt không có chút kinh nghiệm theo đuổi con gái, vì muốn ở cạnh Tô Quỳ thêm một lát, liền mời cô đến tổng công ty JK của mình tham quan. Lời ra khỏi miệng xong Tần Triệt thật muốn tát mình hai cái.
Các cô gái ở tuổi của cô, hẳn là thích đi dạo phố ăn uống mua sắm gì đó chứ?
Tần Triệt không khỏi nhụt chí, anh nhận ra trước mặt cô, chỉ số thông minh siêu cao chả có tác dụng gì, luôn là cầm lòng không được mà đón ý nói hùa với ý cô.
Đây chính là ứng với câu: Ai yêu trước người đó thua, đúng không?
Tần Triệt nghĩ, anh thua triệt để rồi.
Anh sống hai mươi tám năm, sắp ba mươi, trước năm hai mươi bốn tuổi ngoại trừ chuyện tình cảm không đụng tới, nên chơi nên điên cuồng anh đều đã thử. Bốn năm sau vì gánh vác sự nghiệp gia tộc, gần như cống hiến toàn bộ thời gian, bay khắp thế giới, cho dù ở trên xe cũng dùng ipad mở hội nghị trực tuyến.
Có thể nói, lịch sử yêu đương của anh là một màu trắng xóa.
Nhưng thân ở trong gia tộc luôn tranh giành đấu đá quyền lợi và tài phú, từ nhỏ anh đã biết mình muốn gì, cha mẹ nuôi thả, hình thành cho anh tính cách thích thứ gì thì phải đoạt đến tay.
Tần Triệt không phải người đã yêu lại không dám đối mặt, hay cảm thấy cô gái mình yêu không giống với những gì mình tưởng. Ở trong lòng anh, bởi vì là người anh yêu, những gì anh tưởng tượng về cô gái của anh đều hợp với Tô Quỳ.
Tô Quỳ nhận lời mời của anh, nhìn thấy đôi mắt anh sáng như sao trên trời, chỉ cảm thấy năm tháng bình yên.
Tổng công ty JK nằm trên con đường phồn hoa nhất kinh đô, tòa nhà cao chọc trời, đứng ở tầng cao nhất nhìn xuống dưới, người đi lại bên dưới đều nhỏ như kiến vậy, rất có cảm giác đứng trên cao nhìn xuống chúng sinh.
Đây cũng là một đam mê của người yêu cô, chỉ cần là văn phòng của anh, nhất định phải ở tầng cao nhất. Tầng này hiếm khi có người ngoài bước vào, có thể vào đây đều là nhân viên đắc lực của anh.
Tần Triệt chỉ vừa mang Tô Quỳ lên tầng cao nhất không lâu, mấy vị cấp dưới đắc lực, gồm cả Mạc Châm Ngôn ở tầng dưới, đều náo loạn.
Sôi nổi mở sòng cá cược khi nào Tần Triệt có thể theo đuổi được người ta, Mạc Châm Ngôn cá bảy ngày, tiền cược một vạn.
Mọi người kinh ngạc đến ngu người.
Mạc Châm Ngôn chỉ cười đắc ý, hắn đi theo bên người Tần Triệt lâu nhất, đương nhiên hiểu rõ mị lực của BOSS nhất, nếu anh ấy muốn mê hoặc một người, đảm bảo người kia không thể chạy thoát.
Giờ chỉ cần chờ tiền vào túi thôi ——
Thời gian trôi nhanh, trong chớp mắt màn đêm buông xuống, đứng trước cửa sổ sát đất trên tầng cao nhất nhìn xuống, đèn đường toàn bộ thành phố sáng lên như sao đầy trời, dưới đường là cảnh người xe tấp nập.
Tần Triệt lấy cớ mời lại bữa tối, đưa cô đến nhà hàng Pháp Jean-Georges, trên bàn dài trải khăn mềm trắng sạch sẽ, hương thơm hoa tươi tỏa ra bốn phía, dưới ánh đèn tối mờ, nến cắm trên giá leo lắt, trong không khí ngập tràn hương vị rượu vang đỏ say lòng người.
Hết thảy tốt đẹp như giấc mộng, giống như đang trên mây.
Rất kỳ quái, trên danh nghĩa hai người mới quen không lâu, vẫn nghĩ cô là người xa lạ, hiện tại lại có thể cùng nhau ăn bữa tối lãng mạn dưới ánh nến.
Trên bàn cơm, Tần Triệt cùng Tô Quỳ cũng không nói chuyện nhiều, cùng an tĩnh hưởng thụ khoảng thời gian lười biếng vui vẻ.
Sau khi ăn xong, Tần Triệt rốt cuộc không tìm được cớ giữ Tô Quỳ, chỉ đành tiếc nuối lái xe đưa cô về trường.
Trong lòng đang tự an ủi mình: coi như cũng có đột phá.
Cho dù Tần Triệt cố ý lái rất chậm, chung quy vẫn phải đến điểm dừng.
"Tôi tới rồi, cảm ơn anh đã chiêu đãi, Tần tổng." Khuôn mặt Tô Quỳ sau khi uống rượu vang đỏ bừng, nở nụ cười xinh đẹp với anh.

Chương 161: Ảnh hậu (38)

Tần Triệt nhấp môi, "Anh cho rằng qua hôm nay chúng ta cũng có thể coi như là bạn rồi."
"Đương nhiên ạ!" Tô Quỳ chớp mắt kinh ngạc đáp.
Nhìn thấy con ngươi tối tăm của người bên cạnh, cô đột nhiên phản ứng lại, "Em chỉ là gọi theo thói quen, không phải cố tình giữ khoảng cách với anh, về sau em gọi anh là Tần Triệt được chứ?"
Thật ra anh càng muốn em gọi anh là Triệt, Tần Triệt âm thầm nói trong lòng.
Lời ra miệng lại khác, "Được."
Đẩy cửa xe không được, Tô Quỳ quay đầu cười khanh khách: "Tần Triệt, mở cửa xe cho em, em phải về rồi."
Trong xe yên lặng một lúc lâu, âm thanh trầm thấp vang lên, "Ngại quá, anh quên." Duỗi tay mở khóa.
Tô Quỳ xuống xe, ngăn cản Tần Triệt, "Cảm ơn anh đưa em về, anh đừng xuống xe, dễ khiến người ta để ý."
Tô Quỳ vốn là có ý tốt nhắc nhở, lại bị Tần Triệt bổ não thành cố ý che lấp, nhưng anh chưa nói gì, chỉ nhàn nhạt gật đầu, "Được."
"Vậy tạm biệt anh?"
"Ừ, tạm biệt."
Tô Quỳ lùi lại vẫy tay chào, xoay người, làn váy ở trong bóng đêm lay động.
"Khoan đã ..." Tần Triệt đột nhiên gọi cô lại.
"Vâng?" Tô Quỳ đứng tại chỗ, nghi hoặc nhìn anh, "Có chuyện gì ạ?"
Kỳ thật trong lòng chờ mong không thôi, anh thổ lộ ư? Rốt cuộc anh gấp không nhịn được rồi? Mình phải đồng ý thế nào? Có nhanh quá không? Đại não vụt qua một chuỗi câu hỏi.
Không ngờ anh trai Tần Triệt dừng một chút, vậy mà lại không nói thêm câu gì, lâu sau mới nói, "Không có gì, chỉ là muốn gọi em thôi, vào đi, anh ở đây nhìn em."
Tô Quỳ: "... Vâng."
Nhìn thân ảnh mảnh khảnh của cô biến mất, Tần Triệt thu hồi tầm mắt, mỏi mệt dựa vào ghế, day nhẹ ấn đường.
Nỗi tức giận không thể kiểm chế nhảy lên đại não, vừa rồi chỉ thiếu chút nữa ...
"Cộc cộc ——"
Cửa sổ xe bị gõ vang, Tần Triệt đột nhiên thanh tỉnh, tùy ý kéo cửa xe xuống, một khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo quen thuộc xuất hiện trước mắt, đúng là Tô Quỳ đã rời đi.
"Hi~ Tần Triệt ~" Ý cười như hoa tràn ra trên khuôn mặt nhỏ, cô giảo hoạt vẫy tay với anh.
Hương rượu say lòng người phả vào mặt, anh miễn cưỡng áp niềm vui mừng xuống, hỏi: "Sao em lại quay về?"
Tô Quỳ giống như buồn rầu nghĩ nghĩ, "Em á, quay về xác nhận một chuyện nha."
"Chuyện gì?"
"Một chuyện lớn vô cùng quan trọng, đồng chí Tần Triệt, hy vọng anh có thể hợp tác!" Tô Quỳ ra vẻ nghiêm túc.
Mắt phượng ánh lên sự thú vị, Tần Triệt một tay gác lên cửa sổ xe, buồn cười nhìn cô, không biết sao cô ấy đột nhiên xuất hiện với dáng vẻ này lại thấy thật quen thuộc.
"Được, anh hợp tác."
"Vậy anh nhắm mắt lại!"
"Nhắm mắt?" Tần Triệt tò mò.
"Đúng! Nhắm chặt vào, em không đồng ý không cho phép mở ra."
Nhận thấy được tay cô quơ quơ trước mặt anh, lông mi anh giật giật, trong lòng dâng lên nỗi chờ mong.
Thanh âm hơi khàn, anh nói, "Được."
Một hơi thở tinh khiết mang theo hương rượu chầm chậm lại gần, trái tim Tần Triệt treo cao, anh cảm thấy giờ phút này mình cứ như một thằng nhóc lần đầu yêu đương, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Nụ hôn chờ mong thật lâu cuối cùng cũng hạ xuống, môi cô còn thơm mềm hơn so với tưởng tượng của anh, bỏng cháy trái tim anh.
Một nụ hôn phủ xuống, lại nhanh chóng rời đi.
Cuối cùng cũng đã xác nhận, nụ cười trên mặt Tô Quỳ càng tươi hơn, cuối cùng phải che miệng ngăn mình cười thành tiếng.
Bả vai run lên trong chốc lát, Tô Quỳ mới ngừng cười, ho khan, "Được rồi, anh mở mắt ra đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net