[XNNP:NT,CNN] - Thế giới 4: Ảnh hậu (162 - 166)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 162: Ảnh hậu (39)

Tần Triệt nghe lời từ từ mở mắt, con ngươi đen bóng như hắc diệu thạch .
"Em ... Sao em lại ..."
Có phải là điều anh đang nghĩ không?
Tô Quỳ không trả lời anh mà hỏi "Anh thì sao? Vừa nãy anh gọi em là muốn nói gì?"
"Anh ..."
Cô nhướng mày, bỡn cợt nói: "Không nói là em đi về đấy nhé." Muốn biết cô có ý gì thì tự đoán đi!
Nói xong xoay người định đi, cô mới không thừa nhận rằng dáng vẻ tay mơ này của người yêu đã lấy lòng cô nha.
Tần Triệt bất đắc dĩ cười khổ, khôn khéo như anh sao có thể không thấy ánh mắt giảo hoạt kia của cô, cô rõ ràng đã biết lại cố ý giả vờ.
Thở dài, "Được rồi, anh nói." Anh chăm chú nhìn cô như thể cô là cả thế giới của anh, "Cho anh một cơ hội được chứ?"
"Cơ hội gì nha?"
"Cơ hội theo đuổi em."
Tô Quỳ cố ý không đáp, nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh, khiến anh cảm thấy hồi hộp.
Thời gian trôi đi, Tô Quỳ đột nhiên cười rộ lên, sáng tỏ như ánh trăng. Cô nói, "Được!"
Tần Triệt như thể vừa trút được gánh nặng, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, "Anh sẽ cố gắng."
"Em tin là vậy."

Trong căn hộ số 18 tầng 4 của tiểu khu Hoa Cảng, An Hội vừa nghe được lời nói của người bên kia điện thoại, giật phắt mặt nạ đang đắp trên mặt xuống, nhảy dựng lên.
Giận dữ hỏi đầu dây bên kia "Cái gì? Cô nói Giang Nguyên được chọn?! Sao lại thế? Không phải đạo diễn Tô chưa bao giờ dùng người mới?"
"Đúng vậy, nhưng mà luôn có ngoại lệ ..."
"Tôi không quan tâm ngoại lệ hay không ngoại lệ, tôi chỉ biết là tôi ghét cô ta, nhất định không thể để cho cô ta được ra mắt, cô hiểu chưa?" Mặt cô ta vặn vẹo, nôn nóng đi qua đi lại trong phòng khách.
Bên kia do dự, ấp a ấp úng nói: "Nói thì nói vậy, nhưng mà người chống lưng cho cô ấy ..."
Bước chân đột nhiên dừng lại, ánh mắt An Hội thô bạo, nghiến răng nghiến lợi hỏi: " Đó là ai?"
Cô ta thật muốn biết, rốt cuộc là vị tôn đại Phật nào mà đến ông chủ Vương cũng không làm gì được.
"Cô cũng biết rồi mà, nhớ lại đi."
"Tôi biết?" An Hội vắt óc nhớ lại, đột nhiên cô ta nghĩ tới, thét chói tai, "Là anh ta? Sao có thể như thế!"
"Không sai, thám tử tư hôm nay chụp được bên ngoài tòa nhà công ty Long Đằng, sau khi Giang Nguyên thử vai xong đã lên xe của Tần Triệt, đến tối mới đưa người về."
Trái tim như bị đập mạnh, đột nhiên run rẩy, An Hội cắn chặt môi dưới đến rướm máu.
Cô ta miễn cưỡng ổn định nỗi hoảng loạn trong nội tâm, định thần lại, ra lệnh cho bên kia: "Tôi biết rồi, Vera, chuyển số ảnh chụp lén hôm nay cho tôi!"
Nói chuyện với cô ta đúng là người đại diện Vera, cô ta nhíu mày, "Bây giờ?"
An Hội kiên định, "Ngay lập tức!"
Vera lên tiếng đáp, cắm USB vào, tìm ảnh lưu trữ bên trong, gửi toàn bộ cho An Hội.
Sau khi làm xong lại thầm hối hận, Vera khuyên bảo vài câu, "An Hội , cô muốn làm gì? Tốt nhất là cô đừng có làm bừa, nếu Tần Triệt muốn bảo vệ một người thì nhất định không ai làm gì được!" Cô đừng tự chuốc họa vào thân! Một câu cuối cùng cô ta không nói ra.
Vera là có ý tốt, nhưng mà một An Hội bị đố kị ghen tức lấn át lý trí không nghe vào tai, cô ta không kiên nhẫn quát, "Cô câm miệng!" Sau đó cạch một tiếng, điện thoại bị ném xuống sàn nhà vỡ tan.
Thở hổn hển, An Hội hít sâu, ép mình bình tĩnh lại, tay run rẩy click mở hòm thư.
Một emailchưa đọc đính kèm ảnh  hiện ra, cô ta hít sâu một hơi, click mở ——
Ảnh chụp rất nhiều, từ lúc Tô Quỳ lên xe đến khi hai người nói nói cười cười đi ra từ Quế Hòa phường, lại cùng nhau vào trụ sở tập đoàn JK, cho đến đêm khuya được đưa về trường học, cô ta nhìn rất rõ ràng.

Chương 163: Ảnh hậu (40)

Ngực An Hội phập phồng, trong mắt là lửa cháy thiêu đốt. Cô ta trừng mắt nhìn đôi kim đồng ngọc nữ trong ảnh, cho dù trong lòng cô ta vô cùng ghen tị, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng họ thật xứng đôi.

Móng tay bấm sâu vào thịt, cô ta gấp laptop lại, định tìm điện thoại thì chợt nhớ ban nãy đã ném vỡ rồi.
Cô ta tức giận gạt đổ ly nước, đi đến chỗ điện thoại bàn, nhấc ống nghe gọi điện.
Dịch Minh gần đây đang bận học cách quản lý công ty, ít khi liên lạc với An Hội, hắn vừa tiễn chân một ông chú quay về văn phòng thì điện thoại vang lên.
Hắn vừa thấy tên người gọi, đôi mắt lập tức sáng lên, "Alo, Hội Hội! Nhớ anh sao?"
An Hội nheo mắt, sắc mặt lạnh băng, giọng nói lại ôn nhu cực kỳ, "Đương nhiên nhớ anh, lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau mà~"
Dịch Minh bụng dưới nóng lên, một ngọn lửa xông lên đại não, hắn nhớ hắn và An Hội nửa tháng chưa gặp thì phải?
"Hay là đêm nay mình gặp nhau nhé?"
An Hội dịu ngoan đáp ứng, "Vâng ~ vậy anh cứ bận việc đi, em đợi anh ở chỗ cũ ~"
Bóng đêm như nước, An Hội mặc bộ váy đỏ dài trễ ngực tôn lên đường cong quyến rũ, khi cô ta đến khách sạn Lợi Lai, Dịch Minh đã đợi sẵn trên lầu.
Cô ta vừa mở cửa phòng, một bóng đen kéo cô ta vào trong, cửa rầm một tiếng đóng lại, cô ta bị đè ép trên cánh cửa, nụ hôn mang theo hơi thở mãnh liệt đã áp xuống.
Mây mưa qua đi, An Hội nằm trên chiếc gối trắng tinh, đôi mắt quyến rũ nhìn Dịch Minh đang hút thuốc ở đầu giường.
Đột nhiên mở miệng, "Anh còn nhớ Giang Nguyên không?"
Dịch Minh dập thuốc, thở ra một vòng khói rồi quay đầu nhìn cô ta, "Sao?"
An Hội tiếp tục nói: "Em không biết cô ta làm thế nào mà được đạo diễn Tô chọn cho vai nữ thứ Tỏa Hồn Khấu."
Nhắc nhở đã rõ ràng, Dịch Minh lại như thể không hiểu, nhướng mày buồn cười nói: "Thì sao chứ, em là nữ chính, cô ấy cũng chẳng thể vượt mặt em."
An Hội lẳng lặng nghe, trái tim bị hắn hòa tan dần trầm xuống, từ từ rơi xuống đáy rồi vỡ tan.

"Anh không sợ cô ta thay thế em?"
Dịch Minh vẫn cười như cũ, kinh ngạc không khép miệng được, "Sao có thể? Anh biết hoàn cảnh của cô ta mà, không cha không mẹ, sao có được bản lĩnh lớn thế?"
Nếu cô ta có người chống lưng thì sao? Hơn nữa người kia hậu trường cứng hơn anh cả vạn lần?
An Hội không tiếp lời, mà hỏi một câu bất cứ cô gái đang yêu cuồng nhiệt nào cũng sẽ hỏi, "Anh có yêu em không?"
Vẻ mặt cô ta nghiêm túc, Dịch Minh ý thức được, hắn ngưng cười, vẻ mặt trịnh trọng gật đầu, "Đương nhiên, anh yêu em!"

Chương 164: Ảnh hậu (41)

"Vậy anh giúp em đi, giúp emđá cô ta ra, em không muốn nhìn thấy cô ta." An Hội tới gần hắn, hai mắt chăm chú nhìn hắn.
"Chuyện này ..." Dịch Minh có chút chần chờ, thân là Thái Tử gia của Ảnh Thái, hắn đương nhiên hiểu rõ địa vị trong giới của Tô An.
Có thể nói, có ông ta, lượng vé của phim liền được bảo đảm.
Ông ta có vài quy củ kỳ quái, Dịch Minh cũng biết đôi chút.
Ví dụ, một là không dùng diễn viên mới, còn về Giang Nguyên được chọn như thế nào thì còn cần hỏi thăm. Hai là không cho phép nhà đầu tư nhét người vào, cho dù chỉ là diễn viên quần chúng cũng không được. Ba là không cho phép bất cứ ai ra lệnh cho đoàn làm phim của ông ta, anh đầu tư tiền, tôi kiếm tiền lời về cho anh, ngoài ra nhà đầu tư không có quyền nhúng tay vào chuyện của ông ta.

Nếu không đồng ý thì có thể rút đầu tư, dù sao vẫn có cả đống thương nhân giàu có chờ ném tiền cho ông ta.
Tô An quả thật rất ngạo mạn, nhưng ông ta có tư cách để ngạo mạn như thế.
Trong đầu nhanh chóng cân nhắc quan hệ lợi hại trong đó, đột nhiên bên hông đau nhói, cúi đầu nhìn, là An Hội đang cấu hắn.
An Hội hừ nhẹ, khuôn mặt nhỏ kiều mị lạnh như băng, ngữ khí lộ ra vài phần trào phúng, "Sao nào, anh còn muốn để cho bạn gái cũ và bạn gái mới ở cùng đoàn phim cả ngày, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp? Khó khăn lắm trên mạng mới yên tĩnh, giờ nếu bên ngoài biết em và Giang Nguyên cùng đoàn phim, lộ ra chuyện hai chúng ta, anh có biết ảnh hưởng đến em lớn thế nào không?!"
"Anh ..." Dịch Minh á khẩu không trả lời được.
"A, em xem như hiểu rồi, đàn ông chỉ có lúc phần dưới vui vẻ thì trái tim mới mềm, lúc khác thì... Ha ha..."
Nói xong thở phì phì đứng dậy xuống giường, bắt đầu mặc quần áo.
Dịch Minh nhanh chóng giữ chặt cô ta, "Em làm gì thế, anh chưa nói gì mà em đã tức giận rồi?"
An Hội quay đầu không nhìn hắn.
Dịch Minh tiếp tục khuyên nhủ: "Hiếm khi thấy em nhờ anh giúp chút chuyện nhỏ, anh nhất định giúp em mà. Em chờ chút, anh sẽ gọi cho đạo diễn Tô!"
"Thế còn nghe được." An Hội hờn dỗi mà trừng mắt liếc hắn, tức khắc vui vẻ ra mặt.
Dịch Minh áp lực tâm lý rất lớn, nhưng nhìn ánh mắt trông chờ của người phụ nữ mình yêu cũng chỉ có thể cắn răng mà làm.
Điện thoại gọi đi, rất lâu không có ai nghe.
Nụ cười của An Hội dần tắt, Dịch Minh lại cảm thấy may mắn, nói thật, hắn cũng không muốn đối mặt với vị đạo diễn nổi danh hà khắc này.
Đáng tiếc là Tô An nhấc máy rồi.
"Xin chào, tôi là Tô An." Giọng nói bên kia có chút mệt mỏi.
Dịch Minh càng thêm thấp thỏm, "Chú, chú Tô, cháu là Dịch Minh ."
Tô An đầu bên kia nhướng mày, buông tay đang day ấn đường  "À, là Dịch Minh sao, muộn vậy còn tìm tôi, có chuyện gì không?"
"Dạ? À, là thế này..." Dịch Minh chần chờ, An Hội ở đằng sau lại cấu hắn một cái, ý bảo hắn nhanh nói, Dịch Minh bất đắc dĩ đành phải tiếp tục, "Chú Tô, nghe nói hôm nay chú tìm được người thích hợp diễn vai nữ thứ của Tỏa Hồn Khấu?"
"Đúng rồi, làm sao?" Nghe thế, ngữ khí Tô An dần lãnh đạm, ông ta đoán được đại khái mục đích của Dịch Minh rồi.
"Cháu ... Cô ấy là bạn gái cũ của cháu..."
Tô An tức cười, "Thì sao hả Dịch Minh? Cậu cũng nói cô ấy là bạn gái cũ của cậu, hơn nữa tôi tìm diễn viên, không phải tìm người đến yêu đương, cậu muốn gì nói thẳng đi, tôi nghe!"
Dịch Minh nghĩ nghĩ, vờ như khó xử: "Tuy là nói thế này không hay lắm, nhưng cháu cảm thấy, chú có quyền được biết sự thật. Giang Nguyên cô ta... Tác phong không tốt lắm..."
"Cậu muốn tôi thay vai của cô ấy?" Tô An hiểu rõ.
Dịch Minh không ngờ Tô An hiểu ý hắn nhanh vậy, hắn chợt cảm thấy thật may mắn, "Được không?"
Tô An lắc đầu, "Không được, chuyện này tôi không thể tự quyết, cậu tìm Tần tổng mà hỏi!"
"Tần tổng?"
Tô An tàn nhẫn cười, "Đúng, Tần Triệt! Cứ như vậy đi, khuya rồi, tạm biệt."
Sau đó quyết đoán dập máy.

Chương 165: Ảnh hậu (42)

Nghe tiếng tút tút vang lên, Dịch Minh ngẩn ra một lúc lâu, sau đó vô lực buông tay không nói gì.
An Hội chờ mong hỏi, "Thế nào? Có được không?"
Dịch Minh lắc đầu, nghiêm túc nhìn về phía cô ta, "Hội Hội, nghe anh, chúng ta từ bỏ đi? Được không em?"
"Anh nói cái gì?!" An Hội đột nhiên ngồi dậy, không thể tin nổi nhìn vào mặt hắn.
Xoa ấn đường, sau khi xong việc Dịch Minh có chút mệt, nghe An Hội phẫn nộ gào lên như vậy, trong mắt hắn hiện lên vẻ bất ngờ.
Hắn vẫn cảm thấy, An Hội là người phụ nữ cực kỳ giỏi hiểu ý người khác, không ngờ cô ta còn có một mặt như vậy. Tuy rằng An Hội như vậy càng thêm chân thật, nhưng trong lòng Dịch Minh lại có thứ gì đó đang dần vỡ nát.
Có lẽ là ảo tưởng hoàn mỹ của hắn đối với An Hội đi——
An Hội nói xong thầm hối hận, nhất là rất lâu sau đó, Dịch Minh không trả lời.
Siết chặt nắm tay, An Hội cẩn thận đứng lên, nắm tay Dịch Minh thăm dò "A Minh, anh giận em à, em chỉ là vô cùng ghét cô ta, dù sao cô ta đã từng có được anh..." Nói xong hốc mắt đỏ lên.
"Aizz..." Dịch Minh bất đắc dĩ thở dài, đau lòng ôm cô ta, "Anh không tức giận, hơn nữa đã nói với em bao nhiêu lần rồi, lúc anh qua lại với cô ta chưa từng làm gì cả! Nghe anh, đừng gây sự với Giang Nguyên nữa được không? Nếu không em đừng đến đoàn phim của Tô An, anh bù cho em một bộ phim tốt hơn?"
Cho dù hắn không muốn thừa nhận cũng không thể không đối mặt hiện thực, hắn còn lâu mới dám đối đầu với Tần Triệt.
An Hội không tin nổi, vậy mà hắn lại muốn cô ta bỏ đoàn phim Tỏa Hồn Khấu?
Hắn có biết, đây là cơ hội mà cô ta phí biết bao tâm tư mới có được? Vì vai chính này, cô ta lăn lộn dưới thân bao gã nam nhân vừa già vừa béo, nhận bao khuất nhục.
Giờ hắn lại bảo cô ta từ bỏ? Bao nhiêu tâm huyết của cô ta đổ sông đổ biển hết sao? Tuyệt đối không!
Hơn nữa Dịch Minh nói thật nhẹ nhàng, tìm cho cô ta một đoàn phim tốt hơn so với Tô An, có sao? Giờ trong nước Tô An nhận thứ hai không ai dám nhận thứ nhất.
An Hội xem như đã hiểu, dựa vào đàn ông, còn không bằng dựa vào chính mình!
Cô ta không có biểu lộ ra, miễn cưỡng cười, khuôn mặt nhỏ lã chã chực khóc nhu nhược động lòng người, "Em biết rồi, nhưng vì vai chính Tỏa Hồn Khấu em đã tốn rất nhiều công sức, em không muốn từ bỏ..."
Đây là chỗ cao tay của An Hội, cho dù trong lòng cô ta khó chịu cũng sẽ không phát tiết ra trước mặt Dịch Minh, cô ta sắm một dáng vẻ ủy khuất tội nghiệp để Dịch Minh cảm thấy thua thiệt cô ta.
An Hội tự biết hắn cũng không giúp được, nhưng bồi thường thì không thể thiếu!
Quả nhiên Dịch Minh mắc câu, hắn cực kỳ đau lòng hôn cô ta, "Ngoan, anh biết em thiệt thòi, chẳng phải em thích trang sức của Harry Winston sao, vừa hay gần đây ra mẫu mới, anh đã đặt rồi, hai ngày nữa tặng cho em nhé?"
An Hội lập tức tươi cười rạng rỡ, hôn lên mặt hắn, cười duyên, "A Minh anh tốt với em nhất ~"
Nửa đêm, công ty Dịch Minh có việc đi trước, còn lại một mình An Hội lẳng lặng nằm trong phòng ngủ xa hoa tối mờ, nghe bước chân Dịch Minh càng lúc càng xa cho đến khi cửađóng lại.
Trong bóng đêm đôi mắt cô ta lạnh băng, khóe môi cười quỷ dị, cũng không hẳn là không có thu hoạch, dù sao cũng có được món trang sức trị giá trăm vạn đúng không?
Màn hình điện thoại sáng lên, làn da tái nhợt như tờ giấy, giống như nữ quỷ, âm trầm khiến người ta sợ hãi.
"Alo? A C, tôi có việc cần anh giúp!"

Chương 166: Ảnh hậu (43)

Thứ sáu là một ngày trời đầy mây âm u.
Hôm nay đã định là ngày bận rộn, Tô Quỳ hẹn thời gian thử trang phục với đoàn phim là 2h, không ngờ vừa mới rời giường đã có chuyện.
Người phát hiện là kẻ chuyên hóng hớt bát quái Triệu Lan San, mỗi ngày ngủ dậy là phải online weibo theo thói quen, không ngờ vừa mới mở Weibo lên, một hot search nổi lên đập vào mắt cô.
Tò mò xem thử, Triệu Lan San đần mặt vài giây, sau đó hét lên, "A a a a a —— Nguyên Nguyên, dậy nhanh lên! Có chuyện lớn rồi!!"
Tô Quỳ bị dọa tỉnh, lại mặc kệ cô ấy, cả người lười biếng, trời đầy mây mát mẻ thích hợp quấn chăn ngủ.
Triệu Lan San không buông tha, ba bước thành hai nhảy lên giường Tô Quỳ, xốc chăn cô đang dùng che mặt, giơ điện thoại đến trước mặt cô.
"Cậu đừng ngủ nữa, mau xem, cậu lại lên top search!"
Vốn sau khi biết được Tô Quỳ thành công trúng tuyển Triệu Lan San các loại hâm mộ ghen tị hận đan xen, nhưng vừa nhìn thấy tin tức cảm xúc không cam đều biến mất.
Mỹ nhân, vận mệnh đã định lắm chông gai!
Người phàm như cô ấy không chịu nổi! Triệu Lan San yên lặng nghĩ.
Điện thoại vẫn giơ trước mặt Tô Quỳ, tỏ vẻ cậu không xem thì tớ sẽ không từ bỏ.
Tô Quỳ bất đắc dĩ, cuối cùng mở mắt nhìn qua, rồi sau đó ——
"Bà nó!"
Hot search đầu đề trên Weibo vô cùng nổi bật:
#Sự thật về mỹ nữ ngàn năm Giang Nguyên dựa vào quy tắc ngầm, đêm khuya được người đàn ông thần bí đi siêu xe đưa về trường học, đã xác nhận trở thành nữ thứ trong tác phẩmmới của đạo diễn Tô An trứ danh. #
Ảnh chụp là lúc cô và Tần Triệt đi chung, không biết có phải cố ý hay không, mặt Tần Triệt chụp rất mơ hồ, biển số xe cũng bị làm mờ, người không quen thuộc với anh sẽ không nhận ra là Tần Triệt.
Xem bình luận, thiếu chút phun máu.
Uy Phong Đường Đường: Nữ thần bạo hồng, tui cảm thấy là bị người bôi nhọ nha!
Ánh Dương Quá Ngọ reply @Uy Phong Đường Đường: 【 cười 】 fan não tàn đến tẩy trắng à, ảnh chụp rõ ràng như vậy còn chối?
A Tu La ll thời cổ: Từ từ, sao tui thấy người đàn ông kia quen thế nhỉ? Còn xe... Má nó... Không phải như tui nghĩ đâu đúng không?
Ánh dương rực rỡ reply @A Tu La ll thời cổ: Vua chân tướng hiện thân, cầu sự thật nha!!! Rất tò mò tiểu ca ca kia là ai nha, nhìn đã biết là trai đẹp rồi!!
LS Na Na: Chỉnh dung, lăng xê, dựa quy tắc ngầm, loại con gái này mà đóng phim, về sau thành minh tinh thần tượng thì không biết ảnh hưởng đến lớp trẻ như thế nào!
Augustus Kent: Rác rưởi, cút ra khỏi giới giải trí!!
Xem vài bình luận, Tô Quỳ yên lặng tắt điện thoại đưa cho Triệu Lan San .
Thái độ trầm mặc của cô khiến Triệu Lan San lo lắng, cô ấy cẩn thận dò hỏi: "Nguyên Nguyên, cậu không sao chứ?"
Tô Quỳ lại trùm chăn, chỉ thò một tay ra cầm điện thoại của mình, nghe thế cạn lời nhìn cô ấy, "Không sao."
Trông cô giống có sao à? Nghĩ cô quá yếu ớt rồi.
Những việc này dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là ai làm, nhưng cũng không loại bỏ khả năng có người thấy cô hot lên quá nhanh, sinh lòng chèn ép.
Chỉ là cô hot nhanh như vậy, người khác sẽ suy đoán cô có hậu trường cứng chống lưng, như thế lại loại trừ được khả năng có người hành động thiếu suy nghĩ.
Phạm vi chỉ còn lại ——
An Hội !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net