Chương 41: Báo ứng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nước thuốc bên trong dược đỉnh càng ngày càng ít, cổ trùng bỗng nhiên nổ "bùm" một tiếng, một mùi vị tanh tưởi kịch liệt tràn ra.

"Đại sư, đây là?"

"Nước thuốc này đối với cổ trùng mà nói tương đương với thuốc phiện mê người, con sâu này hấp thu độc nhiều quá cho nên chết mất." Diệp Phàm nói.

"Nếu cổ trùng này chết rồi, vậy Viên Y sẽ như thế nào?" Bạch Vân Hi hỏi.

"Sẽ không có ảnh hưởng gì lớn, bất quá, tử cổ vừa chết, cô ta hẳn là sẽ có phản ứng." Diệp Phàm nói.

Điện thoại Chương Tư Lượng vang lên, Chương Tư Lượng nhìn tên hiển thị trên di động, trong mắt dâng lên ý lạnh, "Alo, có việc gì?"

Thanh âm không vui của Viên Y truyền tới, "Ngươi chạy đi đâu rồi? Nhanh trở về đi, đệ đệ ta xảy ra chuyện rồi."

Trong khách sạn, Viên Y đứng ngồi không yên. Buổi chiều khi Chương Tư Lượng ra vừa khỏi cửa, tâm thần Viên Y đã có chút không yên, vậy nên Viên Y nhịn không được gọi điện thoại kêu Chương Tư Lượng trở về.

Chương Tư Lượng cau mày, nói: "Ta biết rồi."

Chương Tư Lượng buông điện thoại xuống, sắc mặt cực kỳ khó coi, ngữ khí vênh mặt hất hàm sai khiến của Viên Y làm Chương Tư Lượng phi thường chán ghét.

Bản thân Viên Y không phải người tốt, người nhà cô ta cũng không kém cạnh bao nhiêu, sau khi Viên Y ở cùng ông, không ít lần huynh đệ tỷ muội đến nhờ ông tìm công việc, vay tiền, Chương Tư Lượng bị làm cho phiền muốn chết, lại không thể không lá mặt lá trái.

Mấy năm nay, thân thích của Viên Y liên tục lấy danh nghĩa của ông làm không ít chuyện xấu, khiến cho thanh danh ông ném hết ra ngoài đường.

"Diệp đại sư, hình như cô ta không có phản ứng gì." Chương Tư Lượng nói.

Diệp Phàm gật đầu: "Khoảng cách khá xa, cô ta không có phản ứng gì là chuyện bình thường, nhưng ta nghĩ ông hẳn là sẽ có cảm giác khác."

"Đúng vậy." Trước kia nếu như ông ta nhận được điện thoại của Viên Y, tuy không tình nguyện nhưng cũng sẽ không thể khống chế bản thân mà nghe theo lời cô ta.

Bạch Vân Hi cười cười nhìn Chương Tư Lượng: "Nếu Chương tiên sinh có chuyện phải làm thì cứ việc đi trước, không cần phải ở lại chỗ này."

Chương Tư Lượng vội nói: "Vậy ta đi trước, hôm khác lại đến cảm tạ hai vị!"

Bạch Vân Hi nhìn bóng dáng Chương Tư Lượng rời đi, thầm nghĩ: Thời tiết Chương gia sợ là sắp phải thay đổi, Chương Tư Lượng dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, đi được đến ngày hôm nay cũng không thể không có một chút thủ đoạn, Viên Y kia dám tính kế ông ta như vậy, hiện tại hẳn là cũng nên đến lúc tính sổ.

......

Viên Y ở trong khách sạn, tâm thần cảm thấy cực kỳ không yên.

"Sao bây giờ ngươi mới về?" Viên Y khiển trách nhìn Chương Tư Lượng.

"Có việc gì sao?" Chương Tư Lượng nhàn nhạt hỏi.

"Ta mang thai."

Chương Tư Lượng kinh ngạc nói: "Phải vậy không?"

Viên Y nhìn thần sắc Chương Tư Lượng, nói: "Ngươi không cao hứng sao?"

"Ta vì sao phải cao hứng? Cũng không phải là con của ta, cho dù là của ta, ta cũng không có gì phải cao hứng." Chương Tư Lượng nói.

Viên Y đột nhiên đứng lên nhìn Chương Tư Lượng, "Ngươi...... trên người của ngươi...... ngươi đã lấy cổ trùng ra."

Chương Tư Lượng lạnh lùng nhìn Viên Y, nói: "Đúng vậy! Đã lấy ra, làm ngươi thất vọng rồi."

Viên Y nhìn Chương Tư Lượng, đáy lòng hiện lên vài phần khủng hoảng. "Ngươi căn bản không có đi gặp Bạch tam thiếu, ngươi đi gặp cái tên đầu ổ gà kia!"

Chương Tư Lượng cười lạnh: "Đúng thế thì như thế nào? Ngươi đúng là đồ nữ nhân ác độc ghê tởm!"

Chương Tư Lượng nhìn thấy Viên Y liền buồn nôn, ông không nghĩ tới, Viên Y cư nhiên lại mang thai, ông đã đi buộc ga-rô, căn bản không thể tiếp tục có hài tử, Viên Y không biết là đã cùng ai làm ra nghiệt chủng này, may mắn ông ngẫu nhiên gặp được Diệp Phàm trên máy bay, nếu không nghiệt chủng này sẽ lấy thân phận con của ông mà sinh ra.

"Ngươi tự giải quyết cho tốt đi." Chương Tư Lượng lạnh lùng xoay người rời đi.

"Ngươi không thể như vậy!"

Điện thoại của Viên Y đúng lúc vang lên, "Y Y, anh trai con đâm xe, cảnh sát kia nói anh trai con vượt đèn đỏ, phải chịu toàn bộ trách nhiệm, con nhất định không thể buông tha tên tài xế kia!" Thanh âm Viên mẫu khàn khàn xuyên qua điện thoại truyền tới.

Viên Y buông điện thoại xuống, nhìn Chương Tư Lượng: "Ngươi...... có phải do ngươi hay không?"

Chương Tư Lượng cười lạnh: "Là ta thì như thế nào? Viên Y, cái này mới chỉ là bắt đầu thôi."

"Chương Tư Lượng, ta đi theo ngươi ba năm, ngươi không thể vô tình vô nghĩa như vậy!" Viên Y hoảng sợ nhìn Chương Tư Lượng.

Chương Tư Lượng lười nhìn lại Viên Y, đẩy cửa đi ra.

......

Ở Viên gia, Viên mẫu gấp đến xoay vòng vòng.

"Bà nội, cô cô còn chưa hồi âm sao? Chẳng lẽ dượng không định hỗ trợ sao? Ba ba ta vẫn còn đang ở trong tù, không ra được thì làm sao bây giờ?" Cháu trai Viên Y sốt ruột nhìn Viên mẫu.

Viên mẫu bất an nói: "Dượng con vẫn luôn nghe lời cô cô con, hiện tại chắc chỉ là dượng con bận quá, không rút tay ra được."

"Dượng cũng thật là, đến loại thời khắc mấu chốt này lại không liên lạc được!"

......

Viên gia bên kia còn đang chờ Viên Y cứu mạng, lại không biết Viên Y bây giờ ngay cả bản thân cũng khó bảo toàn.

Viên Y vừa đi ra khỏi cửa liền bị mấy tráng hán chặn đường, một nữ tử khôn khéo giỏi giang xuất hiện.

"Ninh Sương, sao cô lại ở chỗ này? Không phải cô đã xuất ngoại rồi sao?" Viên Y nhíu mày nhìn nữ tử trước mặt.

Ninh Sương cười lạnh: "Ta đang đợi cô a!"

"Chính là cô ta, bắt cô ta lại!" Ninh Sương nói.

"Ninh Sương, cô muốn làm gì? Cô làm như vậy là phạm pháp!" Viên Y bất an gào lên.

"Yên tâm, ta sẽ không giết cô, giết cô là trách nhiệm của bên hình sự, ta chỉ là muốn đưa cô đến nơi mà cô nên tới, ta cảm thấy bệnh viện tâm thần là thích hợp nhất với người như cô, yên tâm đi, ta sẽ mời bác sĩ tốt nhất của bệnh viện tâm thần chăm sóc cho cô." Ninh Sương lạnh lùng nói.

"Ninh Sương, ta đang mang thai con của Chương Tư Lượng, cô nể mặt đứa trẻ......"

"Con? Năm đó sau khi ông ấy ly hôn với ta liền đi buộc ga-rô, cô làm sao có thể có con được?"Ninh Sương khinh thường nhìn Viên Y.

"Khó trách, khó trách!" Trên mặt Viên Y hiện lên thần sắc dữ tợn, "Ninh Sương, tất cả là bởi vì mày, mày dựa vào cái gì mà sống tốt hơn tao? Tao thông minh hơn mày, xinh đẹp hơn mày...... dựa vào cái gì mà mày có thể gả cho Chương Tư Lượng, tao lại phải gả cho một tên nghèo sống qua ngày!"

Ninh Sương nắm chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mang cô ta đi cho ta!"

........


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC