Chương 63: Công pháp cổ võ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiêu giáo sư, ngài không sao chứ?" Trần Viêm mặt mày khẩn trương hỏi.

Diệp Phàm nhìn Trần Viêm đầu rơi máu chảy, chớp chớp mắt an ủi, "Tiêu lão đầu không có việc gì, nhưng tình huống của ngươi tương đối nghiêm trọng, ngươi đổ máu nha, nhìn bộ dạng này của ngươi chắc sẽ không dẫn đến chấn động não đi, nghe nói chấn động não sẽ biến thành kẻ ngốc."

Tiêu Trì: "......"

Trần Viêm cười cười, nói: "Vết thương nhỏ, không đáng ngại, không nghĩ tới Diệp thiếu lại là cao thủ như vậy, lần này ít nhiều cũng nhờ có Diệp thiếu hỗ trợ, bằng không chúng ta sẽ lật thuyền trong mương." Trần Viêm nhíu chặt mày, xe của quân đội bọn họ lại bị người khác động tay động chân như vậy, chuyện này quả thực chính là sỉ nhục!

"Ta thâm tàng bất lộ, người bình thường không nhìn ra được." Diệp Phàm đắc ý nói.

Trần Viêm còn muốn khen tặng thêm hai câu, lại phát hiện sắc mặt của Diệp Phàm trở nên căng thẳng.

"Tới." Trong mắt Diệp Phàm chợt lóe lên một tia hàn quang!

Trần Viêm nghe được Diệp Phàm nói, trong lòng đột nhiên căng thẳng.

Một viên đạn bay về phía mặt Tiêu Trì, Diệp Phàm 'vèo' một tiếng bắn ra một phi tiêu, phi tiêu với viên đạn đụng vào kêu 'phanh' một tiếng, viên đạn lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, bay xẹt qua tai của Tiêu Trì, tốc độ phi tiêu đang bay vẫn không giảm, ném trúng vào cổ tay của người bắn tỉa nấp sau thùng xe.

Diệp Phàm nhìn dòng xe gào thét chạy qua trước mặt, hàn quang trong mắt bắn ra bốn phía.

Trần Viêm nhìn Diệp Phàm, trong lòng càng thêm kinh ngạc, phi tiêu vừa rồi hình như đã bẻ hướng bay vào cổ tay của tay súng bắn tỉa kia!

Tiêu Trì căng miệng, yết hầu như bị chặn lại, nhớ lại hai lần liên tục đi qua đi lại ở ranh giới sinh tử, sắc mặt Tiêu Trì cực kỳ không tốt.

"Bây giờ chúng ta phải làm sao?" Một lúc sau, Tiêu Trì mới bình phục lại tâm tình hỏi.

Diệp Phàm cau mày, nói: "Vốn dĩ ta có thể đuổi theo, nhưng nếu vậy thì an toàn của lão đầu ông lại không thể bảo đảm, Vân Hi nói ta phải đặt an toàn của ông trên hết."

Khóe miệng Trần Viêm run rẩy một chút, Diệp Phàm nói lời này giống như nói rõ ra là không tin tưởng năng lực của anh và Hồ Lâm. Bất quá chuyện này cũng không trách được, hai lần nguy hiểm vừa rồi anh cũng không thể giúp được cái gì. Thậm chí nếu không phải Diệp Phàm phản ứng nhanh Tiêu Trì chắc chắn đã xảy ra chuyện.

"Tiêu giáo sư, ta đã thông tri cho tổng bộ, bọn họ sẽ nhanh chóng phái lính tới cứu viện."

Tiêu Trì gật đầu, nói: "Được, khi nào tới?"

"Chắc là mười phút nữa." Trần Viêm đáp.

Diệp Phàm lo lắng nhìn Tiêu Trì: "Ông ngoại, ông run thật mạnh a! Có phải là ông bị bệnh thấp khớp không? Có muốn ta cõng ông không?"

"Không cần!" Tiêu Trì nghiến răng nghiến lợi nói.

"Thật sự không cần sao? Ông không cần khách khí với ta! Ta rất vui lòng cõng ông, chỉ cần ông giúp ta nói tốt mấy lời trước mặt Vân Hi là được rồi." Diệp Phàm chân thành khuyên nhủ.

Tiêu Trì: "......"

......

Xe quân khu rất nhanh chạy đến chở mấy người Diệp Phàm đến Quân khu.

Tiêu Trì bị nhân viên công tác trong Quân khu mang đi, thân phận của Diệp Phàm không đủ, nên không thể đi cùng.

"Diệp thiếu, thật xin lỗi! Quân khu có quy củ của Quân khu." Trần Viêm áy náy nhìn Diệp Phàm.

Diệp Phàm xua xua tay, nói: "Không sao."

Diệp Phàm lôi từ trong balo ra một bao que cay siêu lớn rồi bắt đầu gặm.

Trần Viêm nhìn Diệp Phàm ăn ngập miệng, không khỏi câm nín, Diệp Phàm này đến cùng là đói như thế nào a!

"Tiêu lão đầu sẽ không có việc gì đi, nếu ông ấy xảy ra chuyện gì, lão bà của ta liền ngâm nước nóng." Diệp Phàm lo lắng hỏi.

"Chỗ này là Quân khu, thế lực của địch nhân không thể thâm nhập đến đây." Trần Viêm hơi mang kiêu ngạo đáp lại.

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Vậy sao, thế thì tốt rồi."

......

Tiêu Trì ở lại trong mật thất của Quân khu một lát thì đi ra.

Diệp Phàm nhìn Tiêu Trì, lười biếng hỏi: "Phiên dịch hoàn thành rồi? Có thể đi rồi sao?"

Tiêu Trì lắc đầu, nói: "Còn thiếu một chút, văn tự lần này thật sự quá thâm thuý, người bình thường không phiên dịch được, ta còn cần thêm một đoạn thời gian nữa, bất quá sẽ nhanh thôi." Tiêu Trì chắp tay sau lưng, trên mặt mang theo kiêu ngạo.

"Cũng không có bao nhiêu khó!" Diệp Phàm nói.

Tiêu Trì: "......"

"Ngươi chưa nhìn thấy đồ ta phải phiên dịch, làm sao biết không khó?" Tiêu Trì nói.

Diệp Phàm chuyển động tròng mắt một chút: "Bởi vì Tiêu lão đầu ông có thể phiên dịch cho nên không khó!"

Tiêu Trì: "......" Tên Diệp Phàm ngu xuẩn này!

"Mấy ngày kế tiếp ta ở lại Quân khu, ngươi không cần ở bên cạnh ta." Tiêu Trì xua tay nói.

"Vì sao?" Diệp Phàm nói.

"Người trong Quân khu cảm thấy như vậy tương đối an toàn!" Tiêu Trì nói.

"Không cần ta ở lại thật sao?" Diệp Phàm hỏi.

Tiêu Trì lắc đầu, nói: "Không được, thân phận của ngươi có chút vấn đề, chỉ sợ không thể ở lại Quân khu."

Tiêu Trì cau mày, thầm nghĩ: Thanh danh của Diệp Phàm thật sự là không tốt lắm, cho dù chuyện hắn bạo lực phụ nữ chỉ là hiểu lầm thì việc này cũng không dễ giải thích rõ ràng, Tiêu Trì không khỏi khó hiểu, lấy năng lực của Diệp Phàm, sao có thể bị người khác tính kế được!

"Vậy thì tốt quá, ta không cần phải đi theo ông cả ngày nữa." Diệp Phàm cao hứng phấn chấn nói.

Tiêu Trì: "......" Phản ứng này của Diệp Phàm là kiểu gì vậy? Chẳng lẽ không phải nên vì chuyện hắn không thể ở lại Quân khu mà cảm thấy bản thân chịu vũ nhục sao?

Diệp Phàm lấy từ trong balo ra hơn mười khối ngọc bội với một chồng phù chú, "Bảo hiểm trước, mấy thứ này cho ông, có thể đảm bảo bình an, nếu ông xảy ra chuyện, Vân Hi sẽ giận ta chết, cho nên lão nhân ông nhất định phải bảo trọng thân thể!"

Tiêu Trì run rẩy khóe miệng một chút, nhìn 'hàng rẻ tiền' Diệp Phàm đưa qua, tuy không nói gì nhưng vẫn nhận lấy.

"Lão đầu, ông nhớ kỹ phải mang ở trên người, ta thấy lính trong Quân khu này cũng không ra gì, không thể hoàn toàn dựa vào bọn họ được." Diệp Phàm chăm chỉ dặn dò.

Tiêu Trì nhìn sắc mặt khó coi của mấy bộ đội đặc chủng xung quanh, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, được rồi, ngươi nhanh cút đi." Tên hỗn đản Diệp Phàm này nói thêm vài câu nữa, mấy bộ đội đặc chủng bọn họ chắc chắn sẽ tìm tiểu tử này để luyện thân thể.

Diệp Phàm cao hứng phấn chấn lấy điện thoại ra gọi: "Vân Hi, người trong Quân khu muốn giữ ông ngoại em ở hai ngày, lại không muốn chiêu đãi anh, có phải anh đã có thể trở về rồi không?"

Bạch Vân Hi nhíu mày, nói: "Ông ngoại em ở lại Quân khu sao?"

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Đúng vậy."

"Nếu ông ngoại ở lại Quân khu, chắc là có thể bảo đảm an toàn, anh rời đi cũng không sao." Bạch Vân Hi nói.

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Được, lát nữa anh tới tìm em."

......

"Này, tiểu tử kia! Chờ một chút!" Diệp Phàm giương cao giọng, lên tiếng gọi Trần Viêm.

Trần Viêm quay đầu nhìn Diệp Phàm, Trần Viêm còn chưa nói gì, mấy bộ đội đặc chủng bên cạnh đã không chịu nổi.

"Trần ca, tên nhóc kia quá không lễ phép!"

"Đúng vậy! Trần ca, tên đó quá kiêu ngạo, không cho chút giáo huấn là không được!"

"Trần ca, tên nhóc kia không cho anh chút mặt mũi, tên đó là ai vậy?"

......

Trần Viêm liếc mắt nhìn mấy thủ hạ, nhắc nhở: "Đừng đắc tội ngài ấy, ngài ấy không dễ chọc."

Thời điểm ở trên đường cao tốc, Diệp Phàm chỉ dùng một chiêu đã cắt ô tô thành hai nửa, thủ đoạn như vậy người thường có thể có sao?

"Diệp thiếu, có gì cần phân phó sao?" Trần Viêm đi đến trước mặt Diệp Phàm, khách khí hỏi.

Diệp Phàm chớp chớp mắt, nói: "Ngươi tìm một chiếc xe cho ta đi! Ta thấy nơi này không dễ gọi xe, ta phải nhanh trở về hẹn hò."

Trần Viêm nhìn Diệp Phàm, suy tư một chút rồi nói: "Bằng không để ta chở ngài đi." Trần Viêm ít nhiều cũng hiểu được một chút về năng lực của Diệp Phàm, cảm thấy lấy năng lực của Diệp Phàm, chỉ cần nhân phẩm không có vấn đề gì lớn, sớm muộn gì cũng được gia nhập vào Long Tổ, trở thành cao tầng bên trong Long Tổ, cho nên hiện tại có cơ hội liền muốn tạo quan hệ tốt với Diệp Phàm.

Diệp Phàm nhìn vết thương trên đầu Trần Viêm: "Ngươi có thể sao?"

"Vết thương nhỏ mà thôi, không có vấn đề." Trần Viêm nói.

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Vậy được rồi!"

......

Bạch Vân Hi ngồi trong chung cư nhìn Diệp Phàm giống như quỷ chết đói đầu thai càn quét đồ ăn, "Anh đi theo ông ngoại em không ăn cơm sao?"

Diệp Phàm ngẩng đầu nhìn Bạch Vân Hi, nói: "Anh thời thời khắc khắc phải nhìn chằm chằm ông ấy, muốn ăn cũng không được, thân thể anh gần đây đang lớn, ăn uống tương đối tốt."

"Không biết ông ngoại nghiên cứu hạng mục gì, sao có thể nguy hiểm như vậy."

"Cũng không có gì, chỉ là một công pháp cổ võ." Diệp Phàm nhẹ nhàng bâng quơ đáp.

Sắc mặt Bạch Vân Hi trầm xuống: "Công pháp cổ võ? Làm sao anh biết được, đây là nhiệm vụ cơ mật, ông ngoại chắc chắn sẽ không nói cho anh." Lúc trước Tiêu Trì xảy ra chuyện, Bạch Vân Hi cũng từng tìm Tiêu Trì hỏi qua, Tiêu Trì một chút gió cũng không lộ.

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Lão nhân gia đúng là không nói cho anh, thời điểm ông ấy đi vào mật thất, mấy người bọn họ cũng không cho anh đi theo, anh liền sai tiểu quỷ đi vào xem một chút."

Bạch Vân Hi: "...... Anh có thể thao túng quỷ hồn?"

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Chuyện này rất dễ."

Bạch Vân Hi: "......"

"Công pháp cổ võ ông ngoại em nghiên cứu mới chỉ có một đoạn, hơn nữa không liên tiếp, trình tự hình như đã bị đảo loạn, nếu anh đoán không sai, người trong Quân khu hẳn là đã tách công pháp ra thành nhiều phần, sau đó giao cho những chuyên gia nghiên cứu cổ văn khác nhau." Diệp Phàm nói.

Bạch Vân Hi: "......"

"Anh biết giá trị của công pháp cổ võ không?" Bạch Vân Hi hỏi.

Diệp Phàm lắc lắc đầu, nói: "Một ít điển tịch thô thiển mà thôi, luyện đến cao nhất cũng chỉ là cảnh giới Tiên Thiên."

Ở đại lục tu chân, người có linh căn có thể tu chân, không có linh căn cũng có thể tu luyện cổ võ, Luyện Khí chia làm Luyện Khí tầng một đến tầng chín, sau khi qua tầng chín là Trúc Cơ, cổ võ chia làm Hậu Thiên và Tiên Thiên, Hậu Thiên cũng chia thành chín tầng, tu giả cổ võ tu luyện lúc ban đầu có thể đối địch cùng tu giả tu chân, nhưng sau khi tới Tiên Thiên cũng chỉ có thể sánh ngang với với tu giả Trúc Cơ.

"Loại lời thế này anh nói ở chỗ em thì thôi, đi ra ngoài không được nói bậy, nếu không sẽ bị đánh bẹp." Bạch Vân Hi nhắc nhở.

Bạch Vân Hi thầm nghĩ: Tên Diệp Phàm này coi tu giả cổ võ thành loại người gì chứ, rác rưởi sao? Phải biết rằng tu giả cổ võ đều là người đứng đầu Long Tổ của quốc gia, những tu giả cổ võ thông thường luôn ẩn cư tu luyện, chỉ có khi được quốc gia mời, bọn họ mới có thể miễn cưỡng rời núi.

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Được, được, anh biết rồi, lời này là bí mật, anh sẽ không nói với người ngoài."

Bạch Vân Hi: "......"

"Tối nay anh ở lại đây được không?" Diệp Phàm nhìn Bạch Vân Hi nói.

Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm, nói: "Hôm nay trời không mưa, anh ra ngoài cũng không bị ướt."

"Anh không có chỗ ở!"

"Không phải anh đã mua biệt thự rồi hay sao?" Bạch Vân Hi nói.

"Biệt thự bên trong âm trầm, anh rất sợ hãi!" Diệp Phàm mặt đầy chân thành nói.

Bạch Vân Hi: "......" Anh không thể bịa lý do nào đáng tin hơn một chút được sao?

Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm, nói: "Anh ngủ phòng cho khách đi."

Diệp Phàm cao hứng cười nói: "Lúc ngủ anh không đóng cửa, nếu nửa đêm em sợ tối, muốn có người ngủ chung có thể trực tiếp đến phòng anh."

Bạch Vân Hi: "......"

..........


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC