Chương 69: Người tới gây chuyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoàn người Tống Kỳ Minh đến biệt thự Diệp Phàm dạo qua một vòng, khi trở về đều giống như bị trúng tà liên tục kêu có quỷ, cha Tống Kỳ Minh là Tống Phẩm Sinh bị tức giận không nhẹ.

"Làm phiền em." Tống Phẩm Sinh cảm kích nói.

"Anh không cần khách khí, Kỳ Minh chỉ cần nghỉ ngơi một lát rất nhanh sẽ có thể tỉnh lại." Tống Phẩm Nguyên nhàn nhạt đáp.

Tống Phẩm Nguyên và Tống Phẩm Sinh là song sinh, Tống Phẩm Nguyên được Ảnh Sát Môn nhìn trúng, mang vào Ảnh Sát Môn bồi dưỡng, mấy năm nay Tống gia có thể phát triển rực rỡ như vậy một phần nguyên nhân rất lớn là nhờ Ảnh Sát Môn âm thầm chống lưng.

Người trong tông môn lánh đời thường không ra ngoài, nhưng lại cần người ở bên ngoài thu thập tài liệu, Tống gia chính là người đại diện bên ngoài của Ảnh Sát Môn.

"Em xem bệnh trạng này của Kỳ Minh có nặng lắm không?" Tống Phẩm Sinh lo lắng hỏi.

"Đối phương xuống tay vẫn có chừng mực, cho dù em không ra tay, Kỳ Minh cũng sẽ khôi phục lại sau nửa tháng, bất quá, cũng có thể không phải là đối phương hạ thủ lưu tình mà là công phu của tiểu tử kia không lên được mặt bàn, nhiều lắm chỉ có thể dùng chút thủ thuật che mắt hù người."

Tống Phẩm Sinh cau mày: "Cho dù là thủ hạ lưu tình, đối phương cũng có chút quá phận. Hơn nữa, anh thấy đối phương hơn phân nửa không phải thủ hạ lưu tình, mà là năng lực không đủ!"

Tống Kỳ Minh là con gã, hình tượng của gã đại biểu cho thể diện của Tống gia, nếu để mọi người phát hiện con gã phát điên với người khác, về sau gã phải lăn lộn như thế nào!

"Kỳ Minh đắc tội với người nào?"

Tống Phẩm Sinh châm chước một chút, nói: "Là một người Bạch gia, Bạch Vân Hi từ nhỏ đã một bộ ma ốm, nhiều năm qua Bạch gia vì y mà suy nghĩ vô số biện pháp, gần đây tên kia ở cùng một người tên là Diệp Phàm, hình như tên kia có chút bản lĩnh."

Tống Phẩm Sinh điều tra ra được, mấy sát thủ Oa Quốc rất có khả năng đều chết trong tay Diệp Phàm, trong lòng ít nhiều gì cũng có vài phần kiêng kị đối với Diệp Phàm.

"Hắn là người Long Hổ Sơn sao?" Tống Phẩm Nguyên hỏi.

Tống Phẩm Sinh lắc đầu, nói: "Hắn không phải người Long Hổ Sơn, bất quá hình như có quan hệ không tồi với người Long Hổ Sơn."

"Bao nhiêu tuổi?"

"Hai mươi mấy tuổi."

Tống Phẩm Nguyên híp mắt: "Hai mươi mấy tuổi, có lợi hại cũng sẽ không lợi hại được bao nhiêu, hơn phân nửa là tên gà mờ, từ nơi nào đó tình cờ gặp gỡ học được mấy chiêu liền cảm thấy vô địch thiên hạ, đúng là người vô tri không biết sợ." Trong Ảnh Sát Môn, cao thủ nhiều như mây, rất nhiều người thiên tư tốt, từ năm sáu tuổi đã bắt đầu tu luyện, hai mươi tuổi cũng chỉ mới là nhập môn.

Tống Phẩm Sinh gật đầu: "Hơn phân nửa là vậy."

"Lát nữa em đi giáo huấn tiểu tử kia một chút, thuận tiện để cho hắn biết, người Tống gia chúng ta không phải tùy tiện có thể động vào!" Tống Phẩm Nguyên âm u nói.

Tống Phẩm Sinh cau mày, có hơi khó xử: "Bạch lão đầu đã chào hỏi qua với lão gia tử, không biết Bạch lão đầu cùng lão gia tử nói cái gì, trước đó lão gia tử đến tìm anh, nói anh bỏ qua việc này."

Tống Phẩm Nguyên híp mắt: "Bạch lão gia tử đã ra mặt, xem ra cái người gọi là Diệp Phàm này thật sự không đơn giản! Bất quá, lão gia tử cũng thật là, nên giáo huấn vẫn phải giáo huấn một chút, cư nhiên còn chịu đựng."

Tống Phẩm Sinh gật đầu: "Còn không phải sao, bất quá có thể là lão gia tử lớn tuổi rồi, không còn chí tiến thủ nữa, người ta đã khinh tới cửa, chúng ta còn không phản kích, dần dà chó mèo gì cũng coi Tống gia ta là quả hồng mềm."

"Đúng rồi, anh, đồ em muốn đã chuẩn bị tốt chưa?" Trong mắt Tống Phẩm Nguyên lóe lên quang mang.

Tống Phẩm Sinh gật đầu: "Anh đã chuẩn bị tốt, hiện tại quản lý dân cư nghiêm ngặt hơn trước đây nhiều, nhiều người mất tích dễ bị phía trên chú ý, bất quá, em đã mở miệng, anh đương nhiên sẽ dốc hết toàn lực giúp em. Người đều ở trong một khu biệt thự vùng ngoại ô, tổng cộng mười người, toàn bộ đều là xử nữ sinh tháng âm năm âm."

Tống Phẩm Nguyên gật đầu: "Không tồi, không tồi, chờ em hưởng thụ một phen liền giúp anh giải quyết cái tên Diệp Phàm kia."

Ảnh Sát Môn tu luyện sát thuật, không ít người trong Ảnh Sát Môn đều là sát thủ tiếng tăm lừng lẫy, Tống Phẩm Nguyên ở trong Ảnh Sát Môn cũng không tính là quá xuất sắc, nhưng dựa vào thuật thải bổ, lăn lộn bên trong Ảnh Sát Môn cũng không tồi.

......

Bạch gia.

"Ông nội, người tìm con sao?" Bạch Vân Hi hỏi.

 "Hình như khí sắc của con tốt hơn một ít." Bạch Sĩ Nguyên đánh giá Bạch Vân Hi một phen nói.

Bạch Vân Hi cười cười: "Con cũng cảm thấy tốt hơn rất nhiều." Sau khi dùng đan dược Diệp Phàm đưa, Bạch Vân Hi liền cảm thấy không còn lạnh nữa.

"Tống gia Tống Phẩm Nguyên đã trở lại, nghe nói người kia lăn lộn trong Ảnh Sát Môn không tồi." Bạch Sĩ Nguyên nhắc nhở.

Bạch Vân Hi híp mắt: "Con luôn cảm thấy tên kia quá tà môn, không phải thứ tốt đẹp gì!"

Tứ đại gia tộc ở kinh đô ít nhiều đều có chút lui tới với mấy môn phái lánh đời, quan hệ của Bạch gia và Long Hổ Sơn cũng khá tốt.

"Chuyện của Diệp Phàm phỏng chừng là không giấu được, ta đã tặng đồ cho Tống lão nhân, cũng đã bồi lễ, hẳn là sẽ không có việc gì." Bạch Sĩ Nguyên nói.

Bạch Vân Hi nghe vậy tò mò hỏi: "Ông nội, người mang cái gì ra tặng vậy?"

"Thêm Thọ Đan."

Bạch Vân Hi ngây người một chút: "Ông nội, sao người lại mang vật đó ra tặng!"

Bạch Sĩ Nguyên thời còn trẻ từng giúp đỡ một người kỳ quái, người nọ tên là Từ Nguyên Thanh, là cao thủ đạo pháp, xem tướng, luyện đan không gì không giỏi.

Phật bài bảo mệnh trên người Bạch Vân Hi chính là do người nọ đưa, ngoài ra, người nọ còn luyện chế một lò Thêm Thọ Đan cho Bạch Sĩ Nguyên, Thêm Thọ Đan có tổng cộng sáu viên, Từ Nguyên Thanh cầm đi ba viên, một viên cho Bạch Sĩ Nguyên dùng, một viên tặng người, dư lại một viên lại để Bạch Sĩ Nguyên đưa cho lão cáo già Tống gia kia.

"Thật ra thì Thập Toàn Đại Bổ Hoàn Diệp Phàm đưa có hiệu quả tốt hơn một ít." Bạch Sĩ Nguyên bất đắc dĩ thú nhận.

Bạch Vân Hi sửng sốt: "Như vậy sao, vậy tặng thì tặng đi."

Bạch Vân Hi từng hỏi qua Diệp Phàm, theo ý Diệp Phàm, Thập Toàn Đại Bổ Hoàn cũng không phải thứ gì ghê gớm.

......

Diệp Phàm đi đến đỉnh núi, thấy được một nam tử trung niên mặc hắc y.

Diệp Phàm nhíu mày: "Này, ông là ai? Một lát nữa ta còn phải hẹn hò ở chỗ này, ông nhường đường một chút được không?"

Diệp Phàm nhìn trái nhìn phải xung quanh một chút, trong lòng không khỏi kỳ quái tại sao Bạch Vân Hi lại chọn gặp mặt trong rừng núi hoang vắng này.

Tống Phẩm Nguyên xoay người nhìn Diệp Phàm, giọng khàn khàn khó nghe cất lên: "Ngươi không cần chờ Bạch Vân Hi, y sẽ không tới."

Diệp Phàm nhíu mày lại, ánh mắt tối đi vài phần, "Ông là ai? Làm sao ông biết ta đang đợi Vân Hi?"

"Ta? Người muốn mạng ngươi!" Tống Phẩm Nguyên híp mắt mắt nói: "Đến địa phủ đầu thai đi, nhớ rõ kiếp sau đôi mắt phóng xa một ít, không cần đắc tội người không nên đắc tội."

Diệp Phàm nghiêng đầu, như suy tư gì nói: "Ta đã thấy người giống như ngươi vậy."

Tống Phẩm Nguyên híp mắt mắt nói: "Ngươi đã gặp qua? Ở đâu?" Tống Phẩm Nguyên nhìn chằm chằm Diệp Phàm, hoài nghi Diệp Phàm gặp qua đồng môn của gã.

"Trong TV a! Trong TV, mấy người não tàn giống như ông đều bị hạ gục trong nháy mắt!" Diệp Phàm nói.

Mặt Tống Phẩm Nguyên trầm xuống, "Ngươi tìm chết!"

Tống Phẩm Nguyên bổ một đao về phía Diệp Phàm, Diệp Phàm nhanh nhẹn trốn đi.

"Một đại nam nhân như ông, sao lại dùng đao của nữ? Trên người của ông âm khí nồng đậm, rốt cuộc ông đã giết qua bao nhiêu nữ nhân? Cũng được, vậy để ta thay trời hành đạo đi."

Tống Phẩm Nguyên thấy Diệp Phàm tránh thoát đao của mình, có chút ngoài ý muốn nói: "Có chút bản lĩnh!"

Diệp Phàm cười cười, nói: "Đao của ông rất nhanh nhưng chém không trúng ta được."

"Hỗn trướng, xem ngươi tránh thoát một đao này của ta như thế nào." Tống Phẩm Nguyên tức muốn hộc máu mắng một tiếng, lại chém một đao về phía Diệp Phàm.

"Bạo." Diệp Phàm tung ra một tấm Lôi Quang Phù, nổ đầu Tống Phẩm Nguyên toàn khói đen, "Tiểu tử này ngươi dám!"

Diệp Phàm trở người một cái đã bắt được cánh tay Tống Phẩm Nguyên, trở tay dùng đao gã, cắt đứt cổ của gã.

Diệp Phàm từ trên người Tống Phẩm Nguyên lấy ra một điện thoại kiểu nữ, quan sát một chút liền nhận ra điện thoại này là của trợ lý bên người Vân Hi , "Thật là, làm ta tưởng là hẹn hò chứ! Kết quả là một lão già thúi."

Diệp Phàm phóng ra một hỏa cầu, đốt xác Tống Phẩm Nguyên thành tro bụi.

Diệp Phàm âm thầm cảm thấy may mắn vì mình đã tiến vào Luyện Khí tầng bốn, nếu chưa vào tầng bốn mà gặp được gã này, chỉ sợ có chút khó giải quyết.

......

Diệp Phàm có chút nhàm chán từ trên núi đi xuống, điện thoại vang lên, "Diệp Phàm, hiện tại anh đang ở đâu?"

"Anh! Anh đang trên đường về, em đang ở đâu?"

"Em ở công ty, Tống gia bên kia có người kêu cao thủ Tống Phẩm Nguyên trở về, anh gần đây không cần loạn."

"Cao thủ? Cao như thế nào?" Diệp Phàm tò mò hỏi.

"Không biết, tu luyện đã vài thập niên, đạo hạnh chắc là rất cao." Bạch Vân Hi không chắc chắn nói.

"Anh đã biết, anh sẽ an phận một ít." Diệp Phàm ngoan ngoãn bảo đảm, rồi sau đó cúp điện thoại.

Diệp Phàm đi tới chung cư Bạch Vân Hi, Bạch Vân Hi đã về đến nhà.

Bạch Vân Hi liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, nói: "Anh đã đi nơi nào?"

"Anh cho rằng em muốn tìm anh hẹn hò, anh liền tới đó!" Diệp Phàm từ trong túi lấy ra một chiếc điện thoại, ném lên trên bàn. "Hình như của trợ lý em."

Bạch Vân Hi nhìn điện thoại, trong lòng hiện lên vài phần cảnh giác, trợ lý y hôm nay hình như bởi vì tai nạn xe cộ nên xin nghỉ, hơn nữa điện thoại cũng bị mất, mượn một chiếc điện thoại khác nhắn tin với y xin nghỉ.

"Anh lấy ở đâu?"

"Có người dùng điện thoại của trợ lý em, nhắn tin cho anh nói em hẹn anh đi ra ngoài, anh nghĩ là em nên mới đi."

Bạch Vân Hi đen mặt, nói: "Nhanh đem điện thoại này xử lý đi, thật là, anh còn lấy điện thoại về làm gì?"

"Muốn xử lý sao? Trên điện thoại này có một quả táo bị cắn, tuy quả táo này bị cắn, nhưng nghe nói quả táo bị cắn như vậy rất đáng giá! Bằng không, chúng ta xem như hàng secondhand bán đi!"

Bạch Vân Hi: "......"

"Người hẹn anh đâu?" Bạch Vân Hi hỏi.

"Ông ta sao? Chết rồi."

Bạch Vân Hi quay đầu, nhìn Diệp Phàm, kinh ngạc nói: "Anh giết người hẹn anh rồi?"

Diệp Phàm nhìn sắc mặt nghiêm túc của Bạch Vân Hi, gật gật đầu, nói: "Đúng vậy! Không phải anh muốn giết ông ta, là ông ta đưa tới cửa, anh là thay trời hành đạo, em không biết đâu trên người tên kia âm khí rất nặng, chắc là đã giết không ít nữ nhân, hơn nữa chỉ sợ là những nữ nhân có thời gian sinh ra có chút đặc thù, anh đoán ông ta có thể là tu luyện tà pháp cửa hông thải âm bổ dương gì đó."

Bạch Vân Hi hít sâu một hơi, nghiêm mặt nói: "Người anh giết rất có thể là Tống Phẩm Nguyên."

"Không phải em nói Tống Phẩm Nguyên rất lợi hại sao? Anh gặp được lão già kia rất yếu a!" Diệp Phàm nói.

Bạch Vân Hi: "......"

..........




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC