Chương 95 - Biến Cố 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Yến tiệc năm nay kéo dài tới cuối giờ tuất (9pm) mới kết thúc. Lúc các quan viên còn muốn nán lại nói chuyện lôi kéo nhau thì mấy người Cố Tam đã lên xe ngựa chuẩn bị trở về phủ.

Ngồi trên xe ngựa, Tử Tình lười biếng ngã vào người Cố Tam, trưng cái bụng nhỏ tròn vo vì ăn quá nhiều. Tay ôm bụng, Tử Tình nhăn mặt nói: "Cha, bụng khó chịu quá"

Cố Tam, Tô thị, Tử Dục, Tử Diệc, Tử Nương và Tiểu Ngũ thấy Tử Tình làm nũng thì bật cười. Tử Diệc cốc tay vào trán Tử Tình trêu chọc.

"Muội than cái gì, ai biểu muội ăn nhiều như vậy. Bàn thức ăn của chúng ta toàn bộ đều chui vào trong bụng của muội đấy" Miệng nói vậy nhưng Tử Diệc vẫn đưa tay giúp Tử Tình xoa bụng.

Tử Tình che trán, nàng bỉu môi nhìn Tử Diệc. "Tam ca, ca quá đáng. Đâu phải một mình muội ăn. Tiểu Ngũ ăn còn nhiều hơn muội."

Tiểu Ngũ trợn mắt phản bác. "Tiểu tỷ, đệ chỉ ăn một chút thôi."

"Hừ.." Tử Tình hừ một tiếng không quan tâm tới Tiểu Ngũ. "Đúng a, đệ ăn một chút thôi. Thế ai gọi cung nữ lấy thêm thức ăn, còn bảo lấy nhiều một chút?" Tử Tình cười quay sang Cố Tam.

"Cha, có phải lúc Tiểu Ngũ đòi thêm đồ ăn cha cũng nhìn thấy phải không?"

Cả nhà cười sủng nịnh, Cố Tam bất đắc dĩ nhéo nhéo mặt Tử Tình. Trong lòng tự nhủ, con gái nhỏ này của hắn càng ngày càng thích nháo.

Xe ngựa chạy một lúc, bỗng dưng ngựa hí dài một tiếng rồi dừng lại. Bên ngoài vang lên tiếng của Hộ Tri. (người đánh xe ngựa)

"Lão gia, phu nhân. Phía trước là xe ngựa của lão thái gia. Dường như xe ngựa của ngài ấy bị hỏng nên dừng ở giữa đường" Lão thái gia trong miệng Hộ Tri chính là Cố Lão gia tử.

Cố Tam nhướng mày kéo rèm che nhìn ra.

Bên ngoài lúc này là xe ngựa của Cố Lão nằm ngã nghiêng bên đường. Đứng bên cạnh xe ngựa là Cố Lão gia tử và một người hạ nhân của ông ấy.

"Để ta xuống xem đã xảy ra chuyện gì." Cố Tam nhàn nhạt nói với mấy người Tô thị.

Cố Tam xuống xe, hắn đi đến chỗ chiếc xe ngựa của Cố Lão. Nhìn thấy Cố Lão mặt khó xử đứng một bên sai bảo hạ nhân đẩy xe ngựa vào lề thì nhíu mày.

"Cha, đã xảy ra chuyện gì?" Cố Tam nhàn nhạt hỏi.

Cố Lão nhìn thấy người đến là Cố Tam thì đôi mắt loé lên, sau đó chuyển qua kinh ngạc. Cố Lão vui mừng nói:

"Là lão tam a, thật tốt quá. Xe của cha bị hỏng rồi. May mắn là phát hiện kịp, nếu không...." Cố lão thở dài bất lực. "Haizzz..zz.. Xem ra hôm nay ta phải đi bộ trở về phủ rồi. Chỉ là cần phải kéo chiếc xe này vào trong, nếu không một lát nữa xe ngựa phía sau đến sẽ không thể chen qua được." Giọng Cố Lão buồn bã.

Cố Tam nghi hoặc. "Đại ca và mọi người đâu? Tại sao chỉ có một mình cha. Không phải cha đi cùng với bọn họ sau?"

"Aiiiii...." Cố lão lại thở dài. "Chúng nó đi phía sau với đồng liêu, ta mệt nên đi về trước."

Tuy rằng yến tiệc kết thúc nhưng có nhiều người vẫn chưa muốn về mà nán lại một chốc, bọn họ muốn dùng thời gian này để kéo gần quan hệ với những vị quan khác. Những vị phu nhân cũng nhân cơ hội này gần xa với phu nhân nào đó mà họ nghĩ tương lại muốn thông gia. Cho nên bây giờ đoạn đường mới vắng. Nếu như trễ thêm một chốc, đoạn đường này sẽ rất náo nhiệt các loại xe ngựa.

Cố Tam lẳng lặng quan sát chiếc xe bị hỏng. Ông trầm mặt:

"Nếu không cha lên xe của con, con sẽ đưa cha về. Còn chiếc xe này cứ để Hộ Phong và Hộ Ngôn xử lý."

Cố Lão gật gù "Aii.... Xem ra chỉ có thể như vậy. Lão tam, làm phiền con rồi." Cố Lão nói.

Cố Tam gật đầu, sau đó dẫn Cố Lão đi về phía xe ngựa của mình. Lúc này trước xe ngựa Hộ Phong, Hộ Ngôn, Hộ Tâm và Hộ Tỷ đã đứng đấy. Thấy Cố Tam trở lại bốn người khom lưng gọi "lão gia"

Cố Tam "ừ" một tiếng, ông nói:

"Hộ Phong, Hộ Ngôn. Các ngươi đi đến xử lý chiếc xe bị hỏng của lão thái gia đi. Khi nào xong thì trở lại"

Hộ Phong và Hộ Ngôn chấp tay hô "dạ" một tiếng liền nhanh chóng rời đi.

Cố Tam thấy cũng không còn chuyện gì nên nâng tay đỡ Cố Lão lên xe ngựa. Cố Lão thuận theo đó bước lên xe.

Trong xe ngựa, mấy người Tử Tình vốn đã nghe thấy và biết được Cố Lão sẽ đi nhờ xe của mình. Tô thị nụ cười cứng lại, Tử Dục, Tử Diệc, Tử Tình thì nhíu mày. Tiểu Ngũ mặt ghét bỏ, còn Tử Nương trong mắt giống như căm ghét.

Cố lão lên xe, dưới ánh mắt không được tự nhiên của mấy người Tử Tình ông thản nhiên ngồi xuống. Đảo mắt một vòng, Cố Lão vẫy vẫy về phía Tử Tình.

"Tình nhi, đến! qua ngồi với ông nội" Cố Lão nhẹ giọng nói:

Tử Tình khẽ rùng mình, trong bụng chửi bới. Cái lão già này hôm nay uống lộn thuốc rồi.

Bĩu môi, Tử Tình làm bộ không biết Cố Lão nói gì. Tử Dục lúc này nhanh trí vội vàng cúi đầu hành lễ với Cố Lão. Tô thị cũng hoàn hồn vội vàng cúi đầu hành lễ.

Lúc này Cố Tam cũng lên xe, nhìn tình cảnh trong xe ngựa Cố Tam chỉ có thể cười khổ. Trong xe ngựa vốn rộng rải ấm áp nhưng bây giờ lại chia ra hai phía nhìn rất kỳ cục. Một bên là sáu người chen lấn ngồi một góc, đó chính là nương tử và các con của hắn.Bên còn lại là cha của hắn, ông ngồi trơ trọi một mình.

"Tình nhi, qua ngồi với cha." Cố Tam đặt mông ngồi gần Cố Lão, ông đưa tay về phía Tử Tình vẫy vẫy cho nàng qua ngồi với ông.

Tô thị nhìn lại tình cảnh trong xe ngựa cũng thấy có phần không đúng, bà vội đối với các con sử một ánh mắt. Tử Dục, Tử Diệc liền tản ra ngồi gần Cố Tam. Tử Tình cũng không tình nguyện mà bò qua ngồi vào trong lòng Cố Tam.

Từ khi Cố Lão bước lên xe, Tử Tình cũng không còn trưng bộ dạng mèo lười nữa, không chỉ Tử Tình, Tử Dục, Tử Diệc, Tiểu Ngũ và Tử Nương cũng đều ngồi rất ngay ngắn và nghiêm túc. Không khí trong xe ngựa lúc này rất là gượng ép.

Cố Lão nhìn một màn như vậy thì nhíu mày. Ôngtự nhủ, nếu không phải vì thực hiện giao ước với người kia ông mới không tốn công vác mặt đến chỗ này.

Từ khi Tử Tình ngồi bên cạnh Cố Tam Cố Lão liền giả vờ đưa tay vào túi. Sau đó, Tử Tình liền nghe thấy một mùi hương rất ngọt ngào truyền tới. Nghe mùi hương lạ Tử Tình nhíu mày. Trong ngực lúc này bỗng dưng dâng lên một cổ bất an .

Xe ngựa lại tiếp tục chạy về phía trước, hướng đến là phủ của Cố Đại Sinh. Đi được một đoạn, đến góc cua ngã tư đường chỗ gần bờ sông. Bỗng dưnglúc này trong bóng đêm liền phát ra tiếng gió, kế đếnlà tiếng thét đầy kinh hãi của Hộ Tri. Con ngựa đang chạy cũng hí lớn một tiếng rồi ngã chúi.

Một loạt tình huống xảy ra quá nhanh, mấy người Tử Tình còn đang không biết đã xảy ra chuyện gì thì đã bị hất ra khỏi xe ngựa. Coi như cũng may là xe ngựa đi rất chậm, nếu không bị hất kiểu này không chết cũng bị thương. Mà lúc này, xuất hiện trước mặt mấy người Tử Tình là mười tên hắc y nhân.

Cố Tam hoảng sợ ôm Tử Tình giấu ra phía sau. Tô thị, Tử Dục, Tử Diệc cũng nhanh chóng kéo Tử Nương và Tiểu Ngũ ra phía sau mình. Còn Cố lão, cứ nghĩ ông sẽ hoảng sợ nhưng không ngờ lúc này ông lại rất bình tĩnh tránh qua một bên, cách rất xa đám người Tử Tình.
Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
Lúc này Hộ Tỷ và Hộ Tâm cũng đã chạy đến đứng chắn phía trước Cố Tam và Tử Tình. Hộ Tỷ lớn tiếng hỏi:

"Các ngươi là người nào, biết chúng ta là ai không lại dám động thủ"

Đám hắc y vẫn cứ lạnh lẽo quan sát mấy người Tử Tình, tuyệt không để ý tới lời nói của Hộ Tỷ.

"Các ngươi muốn gì?" Sau khi cố trấn định bản thân Cố Tam liền hắng giọng hỏi.

"Hừ, chúng ta muốn chính là mạng của các ngươi!" Hắc y mở miệng, trong giọng nói mang theo lạnh lẽo băng hàn.

"Muốn lấy mạng của chủ tử chúng ta? Các ngươi cũng quá tự tin đi" Hộ Tâm nóng nảy cười khẩy.

Hộ Tâm vừa nói xong, lúc này ở bốn phía gần Tử Tình liền xuất hiện thêm một đám hắc y khác. Chừng tám người. Bọn họ vừa xuất hiện liền bắt đầu lao ra cùng đám hắc y nhân kia giao chiến. Đây là tám ám vệ mà Hạo Uy phái theo âm thầm bảo vệ Tử Tình.

Đám hắc y giao chiến với nhau, những ám vệ do Hạo Uy phái tới võ công đều rất cao, cho nên chẳng mấy chốc đã có thể nhìn ra được đám hắc y kia đã bị chế trụ. Lúc này Hộ Tâm và Hộ Tỷ mới chạy đến trước mặt Tử Tình, Hộ Tỷ lo lắng hỏi:

"Tiểu thư, người có bị thương chỗ nào không?"

Cố Tam và Tô thị cũng vội vàng chạy đến kiểm tra lẫn nhau, nhưng người bọn họ kiểm tra đầu tiên vẫn là Tử Tình.

Tử Tình xoa eo nhỏ, cũng tự kiểm tra mình. Cảm thấy ngoại trừ chỗ eo hơi đau một chút những chỗ khác cũng không có vấn đề gì. Có lẽ lo do lúc té xuống được Cố Tam ôm lại nên mới không bị thương.

Nghĩ đến việc này, Tử Tình vội vàng kéo Cố Tamqua kiểm tra. May mắn, trừ cánh tay bị trầy một chút những chỗ khác cũng hoàn hảo.

Trong khi mọi người đang kiểm tra lẫn nhau thì lúc này trong bóng tối bỗng loé lên ánh sáng lạnh, tiếp đó, hơn chục tên hắc y từ ba bên bốn phía lao đến. Một tiếng thét kinh hãi vang vọng một góc đường.

Dường như đám hắc y này là vì Tử Tình mà đến, bởi vì kiếm của bọn chúng cứ nhắm vào Tử Tình. Hộ Tâm và Hộ Tỷ lúc này cũng bị sáu tên hắc y nhân quấn lấy không thoát thân ra được. Đám người Cố Tam, Tử Dục, Tử Diệc và Tiểu Ngũ cũng đứng lên tham gia hỗn chiến.

Tô thị và Tử Nương không biết đánh nhau, hai người được Hộ Phong và Hộ Ngôn vừa chạy tới bảo vệ che chắn ở một góc. Còn Tử Tình, từ lúc phát hiện đám hắc y này là vì nàng mà tới Tử Tình liền tách ra khỏi Tô thị và Tử Nương. Bởi nàng sợ nếu nàng đứng gần bọn họ, đám hắc y kia sẽ bị thương đến họ. Bằng chứng là nàng ở chỗ nào hắc y liền vây vào chỗ đấy. Còn chỗ nương nàng bây giờ chỉ có một hai tên hắc y đấu với Hộ Phong và Hộ Ngôn.

Hộ Phong và Hộ Ngôn cũng phát hiện điều này, không chỉ họ, Hộ Tâm, Hộ Tỷ và đám người do Hạo Uy phái tới cũng phát hiện có điều khác thường. Hộ Tỷ hoảng hốt rút trong ngực ra một thanh pháo sau đó bắn lên trời. Đây là ám hiệu cầu cứu của bọn họ.

Kinh thành từ trước tới nay không dám nói được bảo hộ chu toàn nhưng mà thông thường nếu như có thích khách hay có chuyện gì thì rất nhanh sẽ có binh lính tuần tra chạy đến trợ giúp. Chỉ là hôm nay mấy người Tử Tình đánh nhau với đám hắc y này rất lâu nhưng vẫn chưa thấy binh lính nào đến.

Thật ra binh lính không kịp đến cứu viện là vì lúc này cách chỗ Tử Tình hai con đường cũng đang có bốn nhóm hắc y khác đang hành thích những quan công đại thần trên đường từ hoàng cung trở về. Quan binh chính là vì thế nên mới chậm trễ. Chỉ là nhóm hắc y kia một nhóm nhiều nhất cũng chỉ có năm người, còn chỗ của Tử Tình bây giờ, nhìn sơ qua đã có trên ba chục người.

Ám vệ do Hạo Uy phái tới chỉ có tám người, thêm hai người Hộ Tâm, Hộ Tỷ và hai người Hộ Phong và Hộ Ngôn. Tấc cả cộng lại cũng chỉ có mười hai người. Mười hai người đấu với ba chục người, cái này đúng là rất gượng ép.

Chẳng mấy chốc Tử Tình đã nhìn thấy cha nàng bị hắc y chém vào vai, rất nhanh chỗ quần áo gần đó đã bị nhiễm đỏ. Tử Dục, Tử Diệc, Tiểu Ngủ, Hộ Tâm, Hộ Tỷ, Hộ Phong, Hộ Ngôn, và tám tên ám vệ còn lại cũng không tốt hơn là bao. Nếu không phải bị thương chỗ này thì cũng bị đổ máu chỗ kia. Nặng nhất là Hộ Tỷ, dưới bắp chân bị chém nhìn thấy rớt ra một miếng thịt lớn (!)_(!). Còn Hộ Tâm một bên mặt đã bị kiếm rạch một đường máu thật dài, có thể nói cho dù trị khỏi cũng sẽ để lại sẹo.

Tử Tình đỏ mắt, nàng nghĩ nếu cứ tình hình này sẽ không ổn. Kéo dài thêm một phút mạng người thân của nàng càng thêm nguy hiểm. Càng nghĩ càng cảm thấy kinh hãi. Bỗng ánh mắt Tử Tình dừng về một góc tối. Chỗ đó có một người đang đứng, thảnh thơi nhàn tãn tới kỳ lạ. Người đó không ai khác chính là Cố Lão. Tử Tình nghi hoặc, bỗng nàng giống như đã nghĩ ra chuyện gì, ánh mắt từ kinh sợ chuyển qua lạnh lẽo.

Mà lúc này Hộ Tâm và Hộ Tỷ đã hoàn toàn ngã xuống. Tuy rằng ngã xuống nhưng hai người họ vẫn nắm chặt kiếm muốn đứng lên bảo vệ Tử Tình. Nhìn tình hình như vậy Tử Tình mắt đỏ hoe. Nàng từ khi đến đây tới giờ còn chưa có trải qua cái cảm giác tử biệt, mà nàng cũng không bao giờ muốn trải qua cảm giác đó.

Hít sâu một hơi, Tử Tình quyết định phá vỡ vòng vây. Nàng quay đầu nhanh chóng chạy về phía trước, vừa chạy Tử Tình vừa hét lớn..

"Ta ở đây, không phải các ngươi muốn giết ta sao? đến! có giỏi thì đuổi theo giết ta này!"

Phía trước là một dòng sông, Tử Tình muốn dẫn dụ đám hắc y đến đó, không phải bọn chúng muốn giết nàng sao? nếu nàng chạy họ nhất định sẽ đuổi theo. Như vậy nàng chỉ cần chạy đến dòng sông rồi sau đó nhảy xuống. Xuống nước nàng sẽ trốn vào không gian. Này nàng vừa không sao mà cũng có thể kéo dài thời gian để chờ cứu viện đến.

Tử Tình trong lúc hỗn loạn chỉ có thể nghĩ ra được cách như vậy. Theo đúng như tính toán của nàng thật ra cách này rất hữu hiệu. Đúng là chưa đầy năm phútnữa đám người Hạo Uy đã tới. Chỉ là Tử Tình không ngờ rằng lúc này trong bóng tối lại có một đôi mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm nàng. Thấy Tử Tình bỏ chạy ánh mắt kia khẽ híp lại sao đó nở ra một nụ cười lạnh lẽo.

Trong bóng tối, một vật sắc bén phá không bay về phía Tử Tình. Chờ lúc Tử Tình đứng ở mép bờ sông vật kia đã mạnh mẽ bắn thẳng vào bụng nàng. Một cỗ đau nhói từ bụng truyền tới, Tử Tình kinh sợ nhìn chằm chằm vào vật nhọn đang cắm vào bụng mình. Đây là một mũi tên, hơn nữa nó còn có độc. Bởi vì máu trên người nàng lúc này đã chuyển qua màu đen, còn phát ra một mùi hôi thối.

Trong tiếng hét kinh hoảng của đám người Cố Tam. Tử Tình cứ như vậy thẳng tắp ngã xuống. Vì chỗ nàng đứng là ở mé sông, cho nên khi Tử Tình ngã xuống vì độ dốc thân thể của Tử Tình lăn thêm hai vòng sau đó rơi ùm xuống nước.

Trước lúc bị chìm xuống, Tử Tình đã nghe thấy một tiếng hét lớn đầy kinh hãi của Hạo Uy , kèm theo đó là tiếng "Ùm!" của một đám người nhảy xuống nước.

Thân thể nhanh chóng bị chìm xuống đáy sông,Tử Tình cảm giác nơi bụng rất đau đớn, đau tới tê dại rồi dần mất đi cảm giác. Tử Tình hoảng sợ nghĩ,chẳng lẽ độc phát tán làm cho cơ thể của nàng bị hoại tử rồi?  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net