Chương 10: lửa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Các đệ điều có móng vuốt sau.
Mộ Dung Tuyết hỏi những đứa trẻ còn lại.

- Đệ có.
- Đệ cũng có.
- Còn đệ nữa.
Nghe Mộ Dung Tuyết hỏi bọn nhỏ điều nhao nháo trả lời sợ mình nói chậm thì người khác sẽ cóp hết công.

- Tốt lắm vậy các đệ qua đây ta sẽ dạy các đệ cách làm cá à không thủy ngư.
Nàng phải nhập gia tùy tục nha.

- Lục, đệ đến đây giúp ta.
Mộ Dung Tuyết chỉ con cá to trong vỏ rồi bảo Lục cầm nó để lên tảng đá gần đó.

- Bây giờ ta sẽ chỉ các đệ cách làm sạch thủy ngư các đệ phải nhớ kỹ nha.
Mộ Dung Tuyết nói với bọn trẻ.

- Dạ.
Bọn trẻ đồng thanh đáp lại nàng.

- Lục, đệ cắt kì, cắt mang thủy ngư trước đi. Rồi đệ mổ bụng lấy hết ruột Của Thủy ngư ra nào. Nếu thủy ngư có vảy thì đệ cạo vảy nếu không  có thì thôi.
Mộ Dung Tuyết đứng chỉ huy cho Lục làm, nàng cũng rất muốn đích thân làm, nhưng rất tiếc là không có móng vuốt đành chịu thôi.

- Giống cái, đệ làm xong rồi.
Lục hai bàn tay đầy máu bảo.

- Được rồi bây giờ đệ hãy rửa sạch rồi bỏ vào rổ.
- Các đệ đã nhớ hết cách làm thủy ngư chưa.
Sau khi Lục đã làm xong thì mộ Dung Tuyết hỏi lại bọn trẻ.

- Dạ đã nhớ hết.
Bọn trẻ đồng thanh trả lời nàng.

- Tốt lắm bây giờ các đệ chia nhau làm một vỏ thủy ngư này đi. Còn bốn vỏ còn lại thì không cần làm.
Mộ Dung Tuyết đứng lên chỉ huy.

- Dạ.
Bọn trẻ nghe lệnh lặp tức chia nhau ra làm cá, tình thế rất đồ sộ.

bọn trẻ còn rất nhỏ nhưng dù sau điều là thú nhân, nên sức lực rất lớn đóng cá này thật sự không làm khó được chúng nó. Rất nhanh tất cả  cá đã được làm sạch.

Lúc này Thanh cũng trở lại trên tay còn cầm theo một cái nồi đá to khoảng nửa thước trong nó rất nặng ít nhất cũng hai mươi cân.

- Tuyết nàng coi cái nồi này được không.
Thanh hỏi ý kiến Mộ Dung Tuyết.

- Được rồi bây giờ anh hãy lấy cho ta nữa nồi nước. Xông rồi thì đặt nó lên cái bếp này đi.
Cái bếp này là Mộ Dung Tuyết nhân lúc mọi người đang làm cá thì nhờ Lục làm dùm lúc nãy.
Cũng không có gì chỉ là đặt ba viên đá to tạo thành hình tam giác thôi.

Thanh nghe lời đặt cái nồi to lên bếp.
- Nàng định nấu thức ăn sau.

- Đúng vậy.
Mộ Dung Tuyết trả lời.

- Nhưng chúng ta không có hoả thạch làm sao mà nhún lửa.
Thanh cau mày hỏi.

- Ở đây nhún lửa bằng hoả thạch sao, không còn cách khác à.
Mộ Dung Tuyết thất mắt hỏi.

Thanh vẻ mặt không hiểu nhìn Mộ Dung Tuyết.
- Cách khác là cách gì, từ trước đến nay mọi người đều nhún lửa bằng hoả thạch. Mà hoả thạch rất hiếm có cũng rất mất, nên một năm bộ lạc chỉ khoác cho giống cái mỗi người mười viên. Cho nên có thể nói chỉ có giống cái mới có hoả thạch hoặc là trong những buổi tế lễ thì bộ lạc mới sử dụng hoả thạch đốt lửa nướng thịt thôi.

- Vậy ở đây làm sau nấu thức ăn còn mùa đông thì lấy gì sưởi ấm.
Mộ Dung Tuyết cau mày hỏi.

- Tới mùa đông thì dùng da thú sưởi ấm, còn nấu thức ăn thì chỉ có khi nào bộ lạc tổ chức tế lễ thì mới sử dụng hoả thạch để nướng, bình thường thì mọi người  đều ăn thức ăn sống nha.
Thanh vẻ mặt thản nhiên nói.

- Ăn....s.....sống.
Nghe tới từ ăn sống là Mộ Dung Tuyết chỉ muốn nôn ra thôi.

- Đúng vậy có gì lạ lắm sau.
Thanh không hiểu hỏi nàng.

-À không, không lạ ta chỉ hỏi vu vơ vậy thôi chứ ta biết mà.
Mộ Dung Tuyết cố tỏa ra chấn định.

- Được rồi bây giờ ta sẽ dạy cho mọi người cách chế tạo lửa mà không cần hoả thạch nha.
Mộ Dung Tuyết nhìn mọi người bảo.

- Nàng nói gì, có thể tạo ra lửa mà không cần hoả thạch sau nàng không đùa với chúng ta chứ.
Thanh kích động hỏi lại.

- Đúng vậy, thôi không nhiều lời nữa.

Làm rồi anh sẽ biết thôi.
Mộ Dung Tuyết không muốn nói nhiều với bọn dã nhân này nữa, nàng sợ nói chuyện với bọn họ xông rồi sẽ không nhịn được mắn người.

Chỉ thấy Mộ Dung Tuyết cầm hai nhánh cây một to một nhỏ. Cây to thì để xuống đất còn cây nhỏ thì cầm trên tay.
- Thanh anh lại đây nào.
- Anh ngồi xuống rồi lấy một bàn chân đạp lên đích của cái cây này, rồi đúng rồi. Bây giờ thì anh cầm cái cây nhỏ này để một đầu của nó cấm vào lỗ nhỏ ở đầu cây to đó, rồi bây giờ thì xoay tròn đi xoay càng nhanh càng tốt.

Thanh nghe hiệu lệnh của Mộ Dung Tuyết thì bất đầu xoay, xoay càng lúc càng nhanh, cần lúc càng nhanh cuối cùng cũng thấy có khói bốc lên, thấy vậy Mộ Dung Tuyết lập tức để một nhún lá cây khô rồi thổi,  trong chốc lát đã có lửa bốc lên khiến Thanh và mấy đứa nhỏ ngơ luôn.

Bọn họ đã nhìn thấy gì vậy nè, lửa là lửa thứ cực kỳ hiếm có, nó có tác dụng vô cùng to lớn đối với sự sinh tồn của bọn họ.
Có lửa thì họ sẽ không sợ bị chết cóng khi mùa đông đến.
Có lửa bọn họ có thể nấu nước uống giống cái sẽ không vì uốn nước lạnh mà dễ sinh bệnh nữa.
Có lửa bọn họ có thể nấu thức ăn vậy thì bọn họ sẽ không phải ăn thịt sống nữa.
Lửa, lửa nha, lửa mà bọn họ cứ nghĩ là quý hiếm, là khó tìm lại không ngờ có thể tạo ra được nhẹ nhàng như vậy.
Kích động, vui vẻ, nước mắt không ngừng rơi trên đôi mắt của Thanh.
Những giọt nước mắt vui mừng không ngừng rơi trên đôi mắt của thanh và bọn trẻ.

Nhìn thấy nước mắt của họ thì Mộ Dung Tuyết ngơ luôn, có cần kích động tới khóc vậy không, chỉ là lửa thôi mà.
Trên đầu Mộ Dung Tuyết nổi ba gạch đen.
" Thật là hết nói nổi với bọn dã nhân này. Nàng sợ cứ tiếp tục ở đây một hồi thì trí thông minh của nàng sẽ bị tuột xuống theo họ nha. Aida."
Mộ Dung Tuyết không nhịn được thở dài trong lòng."






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net