Chương 11: thức ăn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Thôi được rồi mọi người bình tĩnh nào.
Mộ Dung Tuyết chấn an.

- Tuyết, cô nhìn thấy không, lửa, là lửa đó. Chúng ta có thể tạo ra lửa nha, có thể tạo ra lửa.
Thanh kích động cầm tay Mộ Dung Tuyết không ngừng nói liêng thiêng.
Có những câu mà Mộ Dung Tuyết nghe được cũng trả hiểu anh ta đang nói gì nữa.

Mộ Dung Tuyết ngước mặt bốn mươi lăm độ nhìn trời. Không nhịn được trong lòng phun trào.
" Con mẹ nó, chỉ là lửa thôi có cần kích động phun cho cô một vòi nước miếng như vậy không, cô sắp chết ngạc rồi nè".

Thanh cứ liên tục nói mãi nói mãi mà Mộ Dung Tuyết cũng không biết anh ta đang nói cái gì chỉ thấy lỗ tai cứ ong ong.

- stop.
Cuối cùng Mộ Dung Tuyết cũng không nhịn được nữa tức giận lên tiếng.
- Ta biết đó là lửa.
- Ta cũng biết là anh đang rất kích động, nhưng chúng ta còn có chuyện chính cần làm nha. Nên có thể bình tĩnh lại không. Ok.

- Được. Tuyết nàng nói đi bây giờ chúng ta phải làm gì tiếp theo đây.
Thanh nghe giọng Mộ Dung Tuyết không có kiên nhẫn còn pha một chút tức giận thì lập tức hoàn hồn, gãi đầu cười cười nói.
" Hình như là anh đã quá kích động làm cho giống cái tức giận rồi."

Mộ Dung Tuyết thấy Thanh đã bình tĩnh lại cũng không nói gì nhiều chỉ ra lệnh cho bọn trẻ xiêm cây vào cá chuẩn bị nướng.

Thấy nước trong nồi cũng đã sôi thì bảo bọn nhỏ thả cá vào, rồi quay sang hỏi Thanh.
- Thanh anh có muối không.

Khi Mộ Dung Tuyết bảo anh đi lấy nồi thì Thanh đã biết trước Mộ Dung Tuyết sẽ nấu thức ăn nên cũng có chuẩn bị một chút muối nên lập tức lấy ra.
- Ta có chuẩn bị một chút muối nàng xem có đủ không.

Thanh lấy trong lòng ra một tấm lá cây trong đó có bao bọc một chút muối tạp.

Mộ Dung Tuyết bảo Thanh hãy bỏ đống muối đó vào nồi rồi dùng cây tre khoái đều sau đó bỏ rau duệ và rau hến vào.
- Như vậy là được rồi.
- Thanh hãy giúp ta nhắc nồi xuống.

Lúc này cá cũng đã nướng chín. Chuyển thành màu vàng ôm còn tỏa ra mùi thơm phức, khiến lũ trẻ không nhịn được chạy nước miếng. Thanh cũng không nhịn được nuốt nước bọt cái ực.

Mộ Dung Tuyết chảy vài lá sen hái được ở bờ sông, rồi bảo Thanh và Lục đem cá để lên đó, sau đó nàng kêu bọn trẻ lại dùng đũa tre gấp thịt cá ra còn lựa xương bỏ. mộ Dung Tuyết giải thích.

- Thật ra thủy ngư này có thể ăn được, chỉ là mọi người không biết cách ăn thôi. Thủy ngư này trên thân của nó có xương và mùi tanh. Nếu mọi người muốn ăn thì phải dung lửa nấu lên hoặc là nướng như vậy sẽ khử được mùi tanh trong thủy ngư. Sau khi chín rồi thì chỉ cần lừa xương ra bỏ, lấy thịt là có thể ăn rồi.

Giải thích cho bọn trẻ xong rồi thì Mộ Dung Tuyết gấp một đũa thịt cá định bỏ vào miệng thì Thanh cảng lại.

- Tuyết để ta thử trước.

Thanh sợ thủy ngư này có vấn đề, nếu để giống cái ăn vào mà có mệnh hệ gì thì hắn có mười cái mạng cũng không đủ cho đại tế ti giết. Mà hắn cũng không muốn nàng xảy ra chuyện.

Nói rồi Thanh cầm đôi đũa trong tay Mộ Dung Tuyết gấp thịt cá lên nhắm mắt bỏ vào miệng, vẻ mặt giống như chiến sĩ thấy chết không sợ.

Mộ Dung Tuyết thấy vậy cũng hiểu là Thanh đang muốn bảo vệ nàng nên cũng thấy ấm áp trong lòng.

Nàng sống hai mươi năm đã chảy qua bao nhiêu chuyện nhưng chưa từng có ai bảo vệ nàng như vậy. Khiến nàng hơi xúc động. Không nhịn được giọng trở nên nhẹ nhàng.
- Sau có cảm giác gì không.

Nghe giọng nói của Mộ Dung Tuyết Thanh mở mắt ra cảm nhận được mùi vị trong miệng không nhịn được.
- Ngon, ngon quá.
Thanh gấp thêm một miếng thịt nữa bỏ vào miệng không ngừng khen ngon.

Bọn trẻ thấy Thanh ăn mà không có bị gì còn không ngừng khen ngon nên cũng nuốt nước miếng cái ực nhìn những thức ăn đó ánh mắt vô cùng nóng bỏng, nhưng có giống cái ngồi ở đây nên bọn chúng cố kiềm chế bản thân không muốn làm mất mặt trước giống cái. Tuy bọn nó còn nhỏ nhưng cũng biết phải nhường nhịn yêu thương giống cái nha.

Mộ Dung Tuyết thấy bọn trẻ như vậy cũng mau chống mút trong nồi ra cho mỗi đứa một chen canh cá. Chén đựng canh này là dùng ống tre cắt thành từng đoạn nhỏ.

Rồi chia cá cho từng đứa một mỗi đứa cũng được hai con. Ra lệnh
- Ăn đi.

Nghe được chỉ lệnh của Mộ Dung Tuyết bọn trẻ cấm đầu ăn như sói đói đến, bọn chúng đã đói bụng lâu lắm rồi nhịn tới lúc này cũng đã tới cực hạn.

- Từ từ, ăn từ từ thôi coi chừng xương đó.
Mộ Dung Tuyết thấy bọn trẻ ăn như vậy thì cũng hơi lo không ngừng hô lớn.

Bọn trẻ ti rất đói nhưng cũng nhớ lời Mộ Dung Tuyết bảo, thủy ngư rất nhiều xương phải lấy bỏ thì mới được ăn, nên cũng làm theo. Cũng may những con cá này có hình dạng rất lớn, nhiều thịt mà xương cũng to nên rất dễ lấy ra.

Lúc bọn họ đang ăn đến khí thế ngất trời thì có một tiếng nói kiêu ngạo vang lên.
- Các ngươi đang ăn cái gì mà thơm thế. Ta cũng muốn ăn.

Khi mọi người ngước mắt lên nhìn thì thấy một giống cái đang đứng sau lưng cô ta còn có ba bốn giống đực đi theo.

Lúc này trời đã gần một giờ chưa vốn là thời gian mọi người đang nghĩ ngơ, nên Mộ Dung Tuyết và bọn trẻ có làm gì cũng không ai để ý. Đến khi mùi thức ăn bay lên thật thơm khiến bọn họ không khỏi tò mò đến đây xem như thế nào thì thấy.






-



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net