Chương 12: Đệ nhất mỹ nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai giống cái đang dần co.

Một là Lili giống cái đẹp nhất bộ lạc và một là Thanh sau lưng của hắn còn che chở một giống cái xa lạ khác.

Hai bên đang ở thế cực kì mâu thuẫn.

- Thanh, ta nói mà ngươi không nghe sau, ngươi mau đem thức ăn đến cho ta, ta muốn ăn.
Lili vẻ mặt giận dữ. Tên Thanh này thật không biết điều, cô ta là giống cái đẹp nhất bộ lạc, cô ta muốn ăn thức ăn của hắn thì đã là phước ba đời còn không biết ơn ở đó còn không cho.
Vốn dĩ cô ta đang cùng bạn lữ của mình đánh dã chiến, vừa lúc làm song đang đói bụng, dự định kêu bạn lữ của mình tìm chút thức ăn về thì nghe thấy mùi thơm của thịt nướng nên đến đây xem. Không nhịn được muốn ăn thử. Vậy mà tên Thanh khốn kiếp này còn không biết điều dám cải lại.

- Lili ta cũng muốn cho cô nhưng đã hết rồi. Nếu cô muốn ăn thì một chút nữa ta sẽ làm cho cô nhé.
Thanh cũng muốn cho Lili thức ăn, nhưng ngạc nổi thức ăn đã hết rồi thì làm sau mà cho.

- Thanh ngươi dám lừa ta.
- Ngươi nói hết vậy đó là cái gì, ngươi tưởng ta mù hả.
Lili tức giận rồi, tên Thanh đáng chết, thức ăn còn ở đó mà dám nói hết, dám lừa nàng.

- Lili thức ăn này là của Tuyết không thể cho cô.
Thanh bất đắt dĩ nói.

- Tại sau không thể. Ngươi bảo cô ta nhường cho ta không phải được rồi sau.
Lili Kiêu ngạo hất cằm ra lệnh.
Cô ta ( Lili) từ trước đến nay chỉ cần là thứ cô ta muốn thì có gì là không thể, ai bảo cô ta là giống cái đẹp nhất bộ lạc chứ.

- Lili thức ăn này thật không thể nhường cho cô được.
Thanh cũng hết cách, từ sáng đến giờ Tuyết vẫn chưa ăn gì, nếu bây giờ nhường cho Lili thì Tuyết sẽ bị đói, không thể nhường được, huống chi thức ăn này vốn dĩ là của Tuyết dạy họ làm.

- Nếu cô muốn ăn thì tự đi mà làm, đây là thức ăn của ta. Không cho.

Mộ Dung Tuyết cũng tức giận rồi.

Nàng đường đường là ảnh hậu chỉ có nàng bắt nạt người, đến bao giờ lại lu lạc đến nức bị người bất nạt như vậy.

Lúc nãy bọn họ đang ăn vui vẻ thì bỗng nhiên có một giống cái xa lạ đến đòi chia thức ăn, vốn dĩ Mộ Dung Tuyết cũng không phải là kẻ ít kỉ gì, thức ăn này là làm cho mọi người nếu cô ta muốn ăn Mộ Dung Tuyết cũng không ngại cho một chút, nhưng thái độ của giống cái này hất cằm ra lệnh giống như Mộ Dung Tuyết cô là người hầu của cô ta ( Lili) thật khiến cô không nhịn được.

- khốn kiếp ngươi có biết ta là ai không.
- Được ta để ý đến thức ăn của ngươi thì đã là phước ba đời rồi còn không biết ơn ở đó mà còn cải lại, thật là không biết điều.
Lili vẻ mặt khinh thường nhìn chằm chằm Mộ Dung Tuyết, giống như được cô ta để ý đến là một sự dinh hạnh cho nàng ( Mộ Dung Tuyết) vậy.
Khiến nàng thật hết nói nổi.

- Ta thật sự là rất muốn biết cô là ai nha.
Mộ Dung Tuyết thản nhiên cầm chén canh lên uốn, vẻ mặt cười cười hỏi, từ sáng đến giờ vẫn chưa ăn gì thật đói.

- Hừ. Ta là Lili đệ nhất mỹ nhân của bộ lạc nham thạch. Xung quanh Hắc Sâm rừng rậm có hơn mười bộ lạc thì ta được công nhận là người đẹp nhất, sau hả thân phận như vậy đủ để ăn thức ăn của ngươi chưa.
Lili vẻ mặt kiêu ngạo hất cằm hảnh diện nói.

- Phụt........ phụt khụ khụ khụ.
Mộ Dung Tuyết không nhịn được phun hệ nước canh trong miệng ra.
Khuôn mặt bị mất ngẹn đến đỏ bừng không ngừng ho đến chết đi sống lại.

- Ngươi, ngươi là đệ nhất mỹ nhân của hơn mười bộ lạc xung quanh Hắc Sâm rừng rậm à.
Mộ Dung Tuyết khuôn mặt không tin hỏi lại.

- Đúng. Sau ngươi sợ rồi hả.
Lili vẻ mặt đắc ý bảo.

-

- Hahaha, thật mắt cười, cười chết ta rồi hahahaha.
- Dựa vào cái dung mạo xấu xí như vậy cũng được làm đệ nhất mỹ nhân.
- Hahaha. Khụ khụ khụ khụ......
Mộ Dung Tuyết thật sự không nhịn được ôm bụng cười như điên.
- " Thật hết nói nổi, con mẹ nó đang đùa nàng à. Đệ nhất mỹ nhân của tất cả bộ lạc xung quanh Hắc Sâm rừng rậm. Dựa vào cái dung nhan đó sau
Cười chết nàng rồi."

Mộ Dung Tuyết thật không tin nổi nhìn kĩ giống cái trước mặt này, cao khoảng 1m7 khuôn mặt trái son, nhưng làn da đen thui giống người châu phi, cặp mắt rất sáng nhưng chỉ có một mí, lỗ mũi thì hơi to, miệng thì rộng mà răng còn ố vàng, chỉ được xem là bình thường đến không được bình thường hơn. Ảnh hậu như nàng còn phải khiêm nhường không dám nói mình là đệ nhất mỹ nhân, cô ta lấy tự tin ở đâu ra, thật là cười chết nàng rồi.

- khốn kiếp, tiện nhân ngươi dám cười ta, ta xé rách miệng ngươi.
Lili dơi tay định tát Mộ Dung Tuyết vì tội dám cười nhạo.

- Lili cô không thể đánh cô ấy.
- Đúng vậy, tỷ không được đánh Mộ Dung Tuyết tỷ tỷ, tỷ ấy là người tốt.
- Đúng vậy.
- Đúng vậy.
Thanh và bọn trẻ thấy Lili định ra tay với Mộ Dung Tuyết thì lập tức song lên ngăn cản bảo vệ Mộ Dung Tuyết ở sau lưng.

Chúng là những Ấu thú còn là giống đực nên không có quyền lên tiếng can thiệp vào chuyện của giống cái.
Chúng còn nhỏ chưa có trưởng thành không có khả năng đi săn trong rừng rậm nên thường xuyên bị đói, cho dù chúng có chết cũng chả ai quan tâm. Chỉ có Mộ Dung Tuyết.

Chỉ có nàng chỉ cho chúng cách làm thức ăn và tạo lửa. Cũng chỉ có nàng lo cho sự sống chết của những Ấu thú không phụ không mẫu như chúng, khiến chúng từ khi sinh ra đến giờ lần đầu tiên cảm nhận được ấm áp, nên không thể để nàng bị thương được.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net