Chương 17: Hình dạng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Chuyện này.
Mọi người nghe đại tế ti nói vậy thì do dự nhìn nhau.

- Thôi được rồi nghe lời đại tế ti.
Một người trong đó đứng ra nói.

Thấy có người đồng ý rồi thì những người còn lại cũng rối rít đồng ý. Với tình hình trước mắt thì biện pháp này là tốt nhất. Bọn họ cũng không muốn giết người cùng tộc huống chi đây chỉ là một đứa bé vừa mới trào đời nên chỉ có thể để nó vào Hắc Sâm rừng rậm cho nó tự sinh tự diệt thôi.

- Nếu đã quyết định như vậy thì mọi người giải tán đi.
Ngạo Vũ phấp tay ra lệnh. Rồi cùng tộc trưởng và thanh đi vào nhà.

- Đại tế ti người thật sự muốn đem đứa bé này vào rừng rậm sau.
Lệ Na nước mắt lưng tròng nhìn tiểu báo con trong lòng Ngạo Vũ hỏi lại.

- Lệ Na à, bây giờ đó đã là cách duy nhất rồi. Đứa bé này nếu để nó trong bộ lạc thì tất cả mọi người sẽ không đồng ý, nên chúng ta chỉ có thể làm như vậy. Ít nhất đứa bé này nó còn một con đường sống không phải sau.
Ngạo Vũ lắc đầu giải thích.

- Thôi được rồi tôi nghe lời ngài.
Lệ Na nước mắt như mưa đành chấp nhận.

Thấy Lệ Na đã đồng ý thì Ngạo Vũ đưa đứa bé cho Bạch Hùng một trong những bạn lữ của Lệ Na bảo đem đi.
Bạch Hùng tiếp lấy đứa bé nhìn thật lâu, rồi quay người bước thật nhanh vào phía rừng rậm.

- Huhuhuhu....aa
Lệ Na thấy Bạch Hùng ôm đứa bé đi thì ngã vào lòng của Hắc Hùng không ngừng khóc đến tê tâm liệt phế.

Ngạo Vũ thật vậy chỉ có thể lắc đầu ra khỏi nhà Lệ Na trở về nhà mình.
Ở đó còn có một người đang đợi anh về.

Ngạo Vũ về tới nhà thì một mạch vào phòng.

- Chàng về rồi à.

Mộ Dung Tuyết thấy Ngạo Vũ đã về thì ngồi dậy.

- Ừ
Ngạo Vũ cởi áo choàng rồi leo lên giường đắp chăn.

- Vũ đã xảy ra chuyện gì vậy.
Mộ Dung Tuyết không nhịn được hiếu kỳ trong lòng hỏi.

- Là Tỷ tỷ của Thanh Lệ Na vừa mới sinh con. Sinh được năm đứa nhưng chỉ có bốn đứa là hình người còn một đứa là thú hình. Mọi người trong bộ lạc muốn giết nó nên Thanh kêu ta đến giải quyết.
Ngạo Vũ thản nhiên kể.

- Vậy chàng giải quyết như thế nào.
Mộ Dung Tuyết hỏi lại.

- Ta đã cho người đem vào Hắc Sâm rừng rậm để nó tự sinh tự diệt rồi.
Ngạo Vũ trần thuật lại.

- À... Mà Vũ tại sau khi giống cái sanh ra là thú hình thì mọi người lại muốn giết nó vậy.
Mộ Dung Tuyết vẻ mặt không hiểu hỏi Ngạo Vũ.

Ngạo Vũ nghe Mộ Dung Tuyết hỏi vậy thì cau mày nhìn nàng chằm chằm.

- Vũ sau vậy trên mặt ta có dính cái gì sau.
Mộ Dung Tuyết sờ mặt mình hỏi Ngạo Vũ.

- À không có gì.
Ngạo Vũ không nhìn nàng nữa nằm xuống thản nhiên kể.

- Thật ra khi giống cái sinh ấu tế thì đa số sẽ là hình người, những đứa bé này đến khi được năm tuổi thì sẽ tựu tập được tinh thần lực nhất định biến thân lại thành hình thú, như vậy thì sẽ được công nhận chính thức trở thành thú nhân.

- Còn số ít khi mới sinh ra đã là hình thú. Những con non này khi đến năm tuổi thì cũng sẽ có một lần biến hình nhưng lại có đến ba loại hình dạng.
Một là thú nhân bình thường.

Hai là bán thú.
Ba là tai thú.

- Nếu chúng là thú nhân bình thường thì nàng cũng biết rồi.

- Nếu là bán thú thì cơ thể sẽ có một bộ vài bộ phận không biến đổi hoàn toàn sẽ tạo ra nữa người nữa thú trong rất xấu xí.

- Những bán thú nhân này thường có tính cách rất dễ giận, lại cực kỳ nóng, rất hay ghen, tính chiếm hữu còn rất cao, có khi còn không kiềm chế được làm tổn thương giống cái nên sẽ không có giống cái nào đồng ý lấy người bán thú cả. Bán thú nhân muốn có bạn lữ để sinh sôi thì phải không ngừng gây chiến tranh chiếm đoạt giống cái, gây ra rất nhiều thương vong và tổn thất cho Thú Nhân Đại Lục.

- Còn về Tai thú thì cũng có hình dạng là nữa người nữa thú hoặc là thuần thú cũng không biết trừng. Tai thú từ khi sanh ra thì trong cơ thể đã có một sức mạnh rất lớn ngang ngửa với vương thú, lúc còn nhỏ thì tai thú sẽ không điều khiển được sức mạnh của mình sẽ tàn sát hết những người xung quanh nó, đến khi trưởng thành thì tính tình cực kỳ hung tàn, ác độc. Nên từ đó về sau khi giống cái sanh được con non thì bộ lạc sẽ trọn cách giết chết hoặc đem vào rừng tự sanh tự diệt.

- À thì ra là như vậy.
Mộ Dung Tuyết gật đầu như đã hiểu.

- Thôi khuya rồi chúng ta nghĩ ngơ thôi.
Ngạo Vũ kéo Mộ Dung Tuyết vào lòng nhắm mắt lại ngủ.

Mộ Dung Tuyết thấy Ngạo Vũ không muốn nói nữa cũng nằm xuống giang tay ôm lấy thắt lưng hắn nhắm mắt.

Đến khi Ngạo Vũ nghe được tiếng hít thở điều điều trong lòng thì mở mắt ra nhìn chằm chằm dung nhan khuynh quốc khuynh thành của Mộ Dung Tuyết, không biết đang nghĩ gì ánh mắt rất thanh thúy.








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net