Chương 34: Bạch Lam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(" Babaka ngươi nói gì cái gì là Bạch Lam, bông hoa này có gì kì lạ sau.")
Mộ Dung Tuyết thấy Babaka thất thố như vậy nên không nhịn được hỏi.

- Ký chủ bông hoa này không phải là hoa bình thường mà nó có tên là Bạch Lam, tác dụng của nó cũng giống như quả Bạch Tinh vậy nhưng điều kì diệu ở đây là nó lợi hại hơn quả Bạch Tinh nhiều.

- Ví dụ nếu cô ăn quả Bạch Tinh thì cô phải chịu nổi đau về thể sát lẫn linh hồn sau khi cô  chiệu đựng đau đớn cải tạo xong thể chất thì cô mới được xem là thành công, nhưng nhiều lắm cô chỉ có được tinh thần lực cấp một mà thôi.

- Nhưng bông hoa Bạch Lam này thì không như vậy, nếu cô ăn nó vào không những không phải chịu bất kỳ nổi đau nào mà vẫn có thể có được tinh thần lực, không những vậy tinh thần lực của cô rất có thể sẽ ở cấp ba hoặc cấp bốn đó, tất cả điều dựa vào thế chất của cô rồi.

(" Lợi hại như vậy sau").
Mộ Dung Tuyết không tinh hỏi lại.

Babaka bức xúc trả lời.
- Ký chủ cô đúng là không biết gì, Bạch Lam trăm năm mới nở hoa một lần mà thời gian nở chỉ có năm ngày nếu không hái xuống sử dụng thì hoa sẽ tàn cô nói có lợi hại không. Hoa này chỉ ngộ không thể cầu.

(" À thế à, còn có chuyện  thần kỳ như vậy sau")
Mộ Dung Tuyết không khỏi cảm thán thế giới thần kỳ.

- Ký chủ theo tôi nghĩ  tên giống đực này vì có thể lấy được bông hoa này xiếc nữa đã mất đi nữa cái mạng rồi, mà bây giờ hắn lại đem hoa tặng  cho cô, coi điệu bộ này thì hắn yêu cô thảm rồi.
Nói rồi Babaka không khỏi chách lưỡi khẩn định.

(" Babaka tại sau ngươi lại khẩn định là do Thanh lấy được bông hoa này nên mới bị thương vậy")
Mộ Dung Tuyết không hiểu hỏi lại.

- Ký chủ à bông hoa trước mắt cô là hoa quý trước khi nó nở sẽ phát tán ra một mùi hương rất đặc biệt sẽ thu hút rất nhiều trùng thú, nhưng có lẽ trong thời gian đó con trùng thú cấp tám đó đã giết hết những con cấp thấp rồi nên khi người tình của cô đến đó thì chỉ còn duy nhất một con cấp tám đó thôi, chỉ còn hai thú tranh dành thì một trận ác chiến có thể xảy ra là điều bình thường.

- Cô  nhìn những vết thương của hắn đi như vậy là có thể suy đoán ra được rồi.

Những lời suy đoán của Babaka rất chính sát.

lúc Thanh cùng mọi người lạc nhau trong đám sương mù, thì cậu ngửi thấy mùi thơm của hoa này nên đã đi đến.

và phát hiện ra cũng có một con trùng thú cấp tám cũng đang ở đó đợi hoa nở.

nên cậu đã nhân cơ hội đó giết chết nó để chiếm lấy bông hoa này, ý định sẽ đem nó về làm quà tặng cho Mộ Dung Tuyết.

nhưng không ngờ con trùng thú đó lại  lợi hại như vậy.

tuy cậu đã giết được nó nhưng cũng khiến mình bị xiết nữa mất đi cái mạng.

trong lúc đợi mọi người đến cứu, cậu đã nhanh tay hái bông hoa này xuống để vào trong không gian của mình,  nên mới không bị kẻ khác phát hiện, nếu không cậu cũng không biết mình có thể toàn thây về tới bộ lạc không nữa.

Nghe thấy những lời Babaka nói Mộ Dung Tuyết không thể tưởng tượng được Thanh vì chiếm được bông hoa này tặng cho cô, đã chịu biết bao nhiêu là giang khổ, khiến cô không khỏi xúc động vô cùng, từ khi cô đến thế giới xa lạ này thiếu niên trước mắt đã cho cô cảm nhận được rất nhiều ấm áp làm cho cô không biết phải đáp lại tình cảm  của cậu ấy  như thế nào.

- Thanh hoa này rất quý giá tôi không thể nhận, cậu thu hồi lại đi.
Mộ Dung Tuyết từ chối nhận hoa vì cô không muốn lợi dụng cậu thiếu niên trước mắt này. Tình cảm của cậu ấy đối với cô chân thành như vậy khiến cô cảm thấy rất tội lỗi khi lợi dụng lòng tốt của cậu.

- Ký chủ cô điên à cơ hội có được tinh thần lực trước mắt tại sau cô không nắm bắt chứ.
Babaka không khỏi sốt ruột thay cho Mộ Dung Tuyết.

Mộ Dung Tuyết mặt kệ những lời khuyên của Babaka mà cứ nhìn chằm chằm vào Thanh nhất quyết không nhận, ý định bảo cậu thu về.

- Tuyết cô không thích nó sau.
Thanh không hiểu nghiên đầu hỏi Mộ Dung Tuyết.

- Tôi rất thích, nhưng nó quá quý giá tôi không thể nhận, nên cậu hãy để lại cho chính mình đi.
Mộ Dung Tuyết khẩn định lại lần nữa với Thanh.

- Nếu cô thích là tốt rồi, Tuyết thật ra tôi hái hoa này vốn dĩ là để tặng cô nên cô cứ nhận đi.

- Tôi biết là cô đang phân vân chuyện gì, cô yên tâm tôi sẽ không ép buộc cô tiếp nhận tôi đâu nên cô không cần phải lo.

Thanh chấn an Mộ Dung Tuyết.

- Nhưng mà....

Thanh thấy Mộ Dung Tuyết vẫn còn phân vân thì không khỏi nói thêm.

- Tuyết, hoa Bạch Lam này chỉ có giống cái ăn vào mới có tác dụng thôi, nếu giống đực mà ăn vào  nhiều lắm tinh thần lực cũng chỉ đạt đến cấp bốn thôi  mà cô xem hiện tại tôi là hùng thú cấp sáu rồi còn cần ăn nó không, nên cô ăn là tốt nhất.

-Tôi mà ăn chỉ có nước lẵng phí chứ không có tác dụng gì đâu. Huống hồ hoa này không thể để  lâu  được nó chỉ nở được có năm ngày nếu hiện tại cô không dùng thì nó sẽ tàn mắt.

- Đúng rồi ký chủ cô hãy nhận lòng tốt của người ta đi.
Babaka thấy Thanh đang thuyết phục Mộ Dung Tuyết nhận hoa thì nó cũng nói chen vào.

- Thật là như vậy sau, hoa này thật là không để lâu được à.
Mộ Dung Tuyết không tin hỏi lại.

- Đúng vậy ký chủ hoa này một khi hái xuống thì phải dùng hộp rỗ đàn hương để chứa đựng nếu không sau năm ngày thì nó sẽ tàn đó.
Babaka nghe Mộ Dung Tuyết hỏi lại thì lập tức khẩn định.

- Tuyết nàng nhận nó nha, từ khi ta hái xuống đến nay thì đã được Bốn ngày rồi chỉ còn một ngày là nó sẽ tàn mất, như vậy thì phí lắm, nàng xem ta vì lấy được nó mà xiếc mất luôn cái mạng, nàng nở lòng nào nhìn nó tàn như vậy sau.

Thanh không ngừng ủy khuất nhìn Mộ Dung Tuyết lên án giống như nếu nàng không nhận hoa này thì nàng chính là tội nhân thiên cổ vậy.

- Ký chủ cô xem người ta thành tâm chưa kìa,  nói đến mức hai mắt rưng rưng rồi cô nếu có lương tâm thì mau nhận hoa đi.
Babaka không ngừng khuyên nhủ Mộ Dung Tuyết nhận lấy tấm lòng của Thanh.

Thấy hai người ta một tiếng ngươi một tiếng thì Mộ Dung Tuyết thất sự không chịu nổi nữa nên đành nói.

- Thôi được rồi ta chấp nhận là được chứ gì.

















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net