Chương 45: Âm mưu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lili nghe thấy thú nhân trả lời như vậy thì cảm thấy rất vừa lòng.
- Thật sau, như vậy thì tốt.

Nói rồi Lili bỗng nhiên ngồi dậy xoay người qua ôm lấy hông người đằng sau giọng nói ỏng ẹo van lên.

- Mộ Trạch trong tất cả bạn lữ của ta thì chàng có tinh thần lực mạnh nhất, lần trước ta vì con ả đó mà bị đại tế ti đánh  trước mặt nhiều người như vậy.

- Bọn họ làm cho ta bị mất mặt trước tất cả mọi người, mối thù này ta nhất định phải báo nếu không ta làm sau còn mặt mũi nào sống trên đời nữa chứ.

- Nhưng khổ nỗi mấy ngày nay ả ta và đại tế ti cứ kè kè bên nhau ta không có cơ hội ra tay.

- Bây giờ thì hay rồi ả dám đến đây một mình.

Nói rồi Lili ôm lấy hông của giống đực lắc lắc nũng nịu nói.

- Mộ Trạch chàng nhất định phải báo thù cho ta đó.

Nam nhân nghe tới đó thì dừng động tác trên tay lại năng cằm Lili lên nghiêm túc nói.

- Bảo bối ta chỉ là thú nhân cấp bảy ta không đánh lại đại tế ti nếu bây giờ ta mà ra tay với giống cái đó đại tế ti mà biết được thì người sẽ không tha cho ta.

Lili nghe Mộ Trạch từ chối yêu cầu của mình thì nhăn mày, phủ tay nam nhân thoát ra khỏi vòng ôm của hắn đối diện nam nhân giận dữ nói.

- Vậy ý ngươi là không muốn báo thù cho ta, cứ để ta bị người khác ức hiếp như vậy sau hả.

Mộ Trạch thấy bạn lữ của mình giận dữ như vậy thì nhướng mày giọng nói ngả nghướng nói.

- Ý ta không phải như vậy. Ta chỉ muốn nói cho nàng biết nhiệm vụ này rất khó khăn nếu làm không cẩn thận thì có thể sẽ mạng.

Lili nghe hắn nói như vậy thì hừ lạnh giọng nói ngạo mạn lên tiếng.
- Hừ.... nói tóm lại một câu là chuyện này ngươi có giúp hay không thôi đừng nói nhiều nữa.

- Giúp.... giúp làm sau mà ta có thể bỏ mặt nàng bị người khác ức hiếp được chứ đúng không. Nhưng ta muốn biết sau chuyện này nàng định trả thù lao cho ta như thế nào đây.

Nói rồi nam nhân nắm lấy tay Lili kéo vào lòng ôm chằm lấy cơ thể trần truồng của nàng.

Lili thấy cuối cùng nam nhân cũng đồng ý giúp mình thì cũng mềm xuống thuận theo ngã vào lòng của hắn nói.

- Vậy chàng muốn thù lao như thế nào.

Nam nhân nghe nói vậy thì cười cười hay tay tiếp tục nắm lấy hai đỉnh núi trước mắt bóp mạnh trả lời.

- Ta muốn độc chiếm nàng ba tháng.

- Không được.
Nghe nam nhân nói muốn độc chiếm Lili ba tháng thì ba giống đực xoay chung quanh nàng nãy giờ bỗng đồng thanh lớn tiếng nói.

- Mộ Trạch ngươi thật quá đáng Lili cũng là bạn lữ của chúng ta dựa vào đâu mà ngươi muốn độc chiếm nàng, ta quyết không đồng ý.
Kes chỉ tay vào Mộ Trạch lớn tiếng chất vấn.

- Ha hả ngươi nói ta dựa vào đâu ạ.
Đương nhiên là dựa vào thực lực của ta cao hơn các ngươi nhiều, lũ vô dụng.

Mộ Dung nghe Kes chất vấn mình thì cười khinh bỉ hướng hắn trả lời, còn không quên nhìn hắn nhục mạ.

- Ngươi.... thật quá đáng.

Nói rồi Kes quay sang nhìn Lili thấy nàng vẫn êm lặng không lên tiếng thì sốt ruột nói.

- Lili nàng không được đồng ý đó, chuyện này......

- Câm miệng.
Lili còn không cho  Kes  cơ hội nói hết câu thì đã nhìn sang nạt hắn không cho hắn nói nữa.

Rồi nàng xoay người lại sau lưng cười cười với Mộ Trạch nũng nịu nói.

- Ta đồng ý.

- Được thành giao, chuyện này nàng hãy giao cho ta, ta nhất định sẽ khiến nàng vừa lòng.

Mộ Trạch thấy Lili cuối cùng đã đồng ý với yêu cầu của mình thì rất vui mừng ôm lấy nàng còn không quên nhìn ba giống đực còn lại với ánh mắt khiêu khích.

Kes và hai giống đực thấy Lili đã đồng ý với yêu cầu của Mộ Trạch thì không dám nói gì nữa chỉ có thể cắn răng có giận mà không dám nói chịu đựng uất ức này nuốt nó vào bụng.

________&&&&&&__________.

Lúc này Mộ Dung Tuyết thấy Thanh đã đi xa không còn nghe được tiếng bước chân nữa thì mới từ từ mở cửa ra khỏi nhà Thanh. Trước khi đi còn không quên đóng cửa lại một cách cẩn thận.

Lệ Na thấy cuối cùng Mộ Dung Tuyết cũng đi ra thì lập tức chạy đến nắm lấy tay Mộ Dung Tuyết dồn dập hỏi.

- Tuyết ngươi có giúp ta khuyên Thanh không mà tại sau thằng bé lại cùng với bọn họ đi rồi.

Mộ Dung Tuyết nghe Lệ Na nói như vậy thì chỉ có thể thở dài lên tiếng.

- Ta đã cố hết sức nhưng Thanh không chịu cứ quyết đi cho bằng được ta cũng hết cách.

Lệ Na nghe thấy Mộ Dung Tuyết nói như vậy thì khuôn mặt u sầu giọng nói đầy vẻ thất vọng lên tiếng.

- Ngay cả ngươi nói mà thằng bé còn không chịu nghe thì lần này Thanh nó đúng là quyết định muốn đi thật rồi.

Mộ Dung Tuyết thấy Lệ Na u sầu như vậy thì chọt dạ an ủi cô.

- Lệ Na cô đừng lo Thanh sẽ không sau đâu chàng ấy nhất định sẽ bình an trở về mà.

Nghe Mộ Dung Tuyết nói như vậy Lệ Na không những không yên lòng mà còn khẩn trương hơn, lớn tiếng nói với Mộ Dung Tuyết.

- Không được Tuyết ta thật đúng là không yên tâm ,ta nhất định phải đi khuyên nó lần nữa mới được. Ta không thể để cho thằng bé có bất chất vì đâu.

Nói rồi Lệ Na không đợi Mộ Dung Tuyết trả lời đã vục chạy đi như một cơn gió bỏ lại Mộ Dung Tuyết đứng một mình trước cửa nhà Thanh.

Mộ Dung Tuyết thấy Lệ Na như vậy thì cũng muốn đi theo. Nhưng nàng nhìn lại sắc trời thì thấy giờ này chất cũng khoảng bốn giờ chiều không nghĩ tới mình mới đi một chút mà bây giờ đã trễ như vậy rồi, nàng sợ một chút nữa nếu Ngạo Vũ quay lại không tìm thấy nàng thì không biết sẽ  giận dữ như thế nào nên đành thu lại bước chân quay người chạy về nhà.

Mộ Dung Tuyết bước cực nhanh đi về lúc này có lẽ đã đến giờ cơm chiều nên trên đường nàng trở về chỉ thấy được lát đát vài thú nhân, nhưng bọn họ trong rất vội nên không ai để ý tới nàng.

Thấy không ai để ý tới nàng thì Mộ Dung Tuyết không nhịn được vui trong lòng.

Khi nàng đi đến một khúc quanh nơi đây cực kỳ vấn vẻ không có một bóng người thì bổng nhiên từ đâu xuất hiện một bóng người đánh ngất nàng rồi khuyên lên vai biến mất. Động tác của người này rất nhanh chỉ nhìn thấy được một cái bóng bổng vục qua thì Mộ Dung Tuyết đã biến mất cùng cái bóng đó.















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net