Chương 9: nhiệm vụ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Giống cái, tỷ muốn tụi đệ làm gì chỉ cần nói một tiếng là được rồi, không cần phải chia sẻ thức ăn cho tụi đệ đâu. Bảo vệ giống cái là nghĩa vụ của mỗi giống đực nên tỷ đừng ngại cứ nói đi.
Một đứa trẻ lớn nhất trong số bọn trẻ trả lời.

- Đúng vậy giống cái tỷ nói đi đừng ngại.

- Đúng vậy......... đứng vậy tỷ cứ nói.
Bọn trẻ nhao nháo phụ họa.

- Tuyết cô muốn làm gì chỉ cần nói một tiếng là được. Chúng tôi nhất định sẽ giúp cô.
Thanh cũng phụ họa, vốn dĩ anh còn lo không có chỗ thể hiện bản thân bây giờ thật tốt giống cái có chuyện muốn nhờ đương nhiên là phải nhiệt tình giúp rồi.

- Được nếu mọi người nói vậy thì ta cũng không khách sáo nữa.
- Đệ tên là gì.
Mộ Dung Tuyết hỏi Đứa trẻ lớn nhất trong số đó.

- Đệ tên là Lục.
Đứa bé được Mộ Dung Tuyết hỏi tên vui mừng trả lời.

- Bây giờ các đệ đi theo tỷ.
Mộ Dung Tuyết dẫn Thanh và đám trẻ đi đến bụi tre trong thôn.

- Được rồi bây giờ mọi người giúp ta chặt tám cây tre đi.
Mộ Dung Tuyết chỉ vào bụi tre rồi nói với mọi người.

- Cái này dễ.
Chỉ thấy Thanh đi về phía bụi tre dơi cánh tay ra năm ngón tay biến thành món vuốt sắc bén dương nhẹ  lên thì tám cây tre đã đức.

Mộ Dung Tuyết nhìn thấy Thanh chặt tre nhẹ nhàng như vậy thì mắt chữ A miệng chị O không tin được. nhưng cũng lấy lại tin thần rất nhanh, dù sau đây cũng là thế giới thú nhân nên nàng phải tập thích ứng dần dần.

Mấy đứa trẻ thấy Thanh đã chặt xông tre thì xông lên kéo ra được tám cây tre rất dài.

Mộ Dung Tuyết bảo Thanh dùng móng vuốt vót những nhành tre dư ra, rồi chẻ những cây tre thành từng miếng nhỏ.

Thanh làm rất nhanh chưa tới năm phút là đã xông hết rồi.
Thấy vậy Mộ Dung Tuyết ngồi xuống cầm nhánh tre đã được cắt thành từng miếng nhỏ rồi kêu đám trẻ lại, dại cho chúng cách đang vỏ và rỗ.

Chỉ sau nữa tiếng thì đã làm được năm cái vỏ lớn và mười cái rỗ nhỏ, khiến Mộ Dung Tuyết phải ngạc nhiên vì năng lực học tập của thú nhân thật sự quá cường.

Bọn họ cũng rất ngạc nhiên không ngờ cây tre tầm thường mà cũng có thể làm được thứ tin xảo và đẹp mắt như vậy còn rất hữu dụng nữa, giống cái nói thứ này có thể đựng được đồ vật nha từ trước đến giờ họ muốn đựng thứ gì thì chỉ có thể lấy da thú để đựng lần đầu tiên nhìn thấy thứ gọi là vỏ và rỗ này nên chúng nhao nháo yêu thích không muốn buôn tay.

- Được rồi mọi người êm lặng nào.

Mộ Dung Tuyết thấy bọn trẻ cứ nháo nhào như vậy chỉ có thể lên tiếng.

- Bây giờ mọi người hãy giúp tỷ tìm những sợ dây leo như vậy đi. Còn Thanh Hải giúp ta chặt thêm hai cây nữa.
Mộ Dung Tuyết cầm một sợi dây leo lên rồi bảo.

- Được.
Thanh trả lời còn bọn trẻ thấy vậy thì chia nhau đi tìm dây leo. Rất nhanh đã tìm được rất nhiều.

Mộ Dung Tuyết gọi.
- Thanh, Lục hai người đến đây.

Mộ Dung Tuyết chỉ cho Thanh và Lục đan lưới, rất nhanh một chiếc lưới đánh cá đã hoàn thành.

- Được rồi bây giờ mọi người hãy cầm thành phẩm của mình cùng ta đi về bờ sông nào.

Mộ Dung Tuyết dẫn theo một đám trẻ cuồng cuộn đi về phía bờ sông.

Sau khi tới bờ sông Mộ Dung Tuyết bảo Thanh và Lục căn lưới ra đánh cá.

Mộ Dung Tuyết lúc nãy đã xem kĩ rồi con sông này có rất nhiều cá rất to nha, do nước rất trông nên có thể nhìn thấy chúng rất rõ ràng.

- Tuyết cô muốn bắt những con thủy ngư này để làm gì chúng cũng không thể ăn nha.
Thanh thất mắt hỏi.

- Tại sau lại không thể ăn.
Mộ Dung Tuyết hỏi lại.

- Lúc trước có một lần bộ lạc chảy qua mùa đông, thời tiết rất khắc nghiệt còn kéo dài hơn bình thường, không có đủ thức ăn nên có rất nhiều người chết, có một giống đực chịu không nổi đói nên đã bắt thủy ngư để ăn, không ngờ sau khi ăn xông thì người đó ôm cổ rồi lăn ra chết nên từ đó về sau không còn ai dám bắt thủy ngư ăn nữa.
Thanh giải thích.

Mộ Dung Tuyết hỏi lại.
- Người đó ăn như thế nào.

- Thì trực tiếp nhai nuốt thôi, Sau vậy.
Thanh vẻ mặt đương nhiên nói.

- Nhai nuốt, người đó có  lấy xương ra không.
Mộ Dung Tuyết hỏi.

- Không có nha chỉ thấy hắn nhai nguyên con.
Thanh thành thật kể.

Mộ Dung Tuyết ôm tráng trong lòng không nhịn được mắn.

" Thật con mẹ nó ngu, ăn cá không nhả xương thì đương nhiên bị mắc xương chết rồi. Thật là hết nói nổi ".

Mộ Dung Tuyết vổ lưng Thanh.
- Thôi được rồi anh cứ làm theo những gì ta nói là được rồi. Ta tự có cách của mình không cần hỏi nữa. Nha...

Thanh thấy Mộ Dung Tuyết nói vậy cũng không nói nữa.
Cùng Lục cầm lưới lên ngoan ngoãn đi bắt cá.

Mộ Dung Tuyết thấy hai người đã đi bắt cá cũng chia bọn nhỏ ra thành nhiều nhóm nhỏ.

Một nhóm ở lại giúp Thanh và Lục.
Một nhóm cầm rỗ đi hái rau duệ và rau hến.
Còn nhóm cuối cùng thì đi kiếm củi.

Con sông này nó dài không thấy điểm cuối, chiều ngang cũng có khoảng hơn mười mét. Dưới sông có rất nhiều cá, do không được đánh bắt nên chúng rất to và không có tính cảnh giác nào.
Rất nhanh Thanh và Lục đã bắt được năm vỏ đầy.

Mộ Dung Tuyết thấy đã đủ rồi nên bảo dừng. Thấy mình bất được nhiều thủy ngư như vậy mọi người rất ngạc nhiên không ngờ thứ gọi là lưới này thật sự rất hữu dụng nha bọn họ yêu thích không muốn ngừng nhưng giống cái đã bảo ngừng nên đành thôi.

Mộ Dung Tuyết gọi Thanh bảo.
- Thanh anh có thể tìm cho ta một cái nồi lớn được không.

- Được.
Thanh không hiểu Mộ Dung Tuyết muốn làm gì nhưng vẫn đi lấy nồi cho cô.

Trong thời gian đó bọn trẻ cũng lục đục đi về bọn chúng kiếm được rất nhiều củi, cùng rau khoảng bốn năm ký rau.

Mộ Dung Tuyết bảo bọn trẻ tập hợp lại rồi hỏi  Lục.
- Lục các đệ có móng vuốt giống như của Thanh không.
 
- Giống cái tỷ nói cái này sau.
Nói rồi dơi bàn tay biến ra móng vuốt, móng vuốt của Lục nhỏ hơn của Thanh nhiều nhưng cũng rất sắc bén, không thua gì.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net