Chương 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu Hiên Viên nhìn chằm chằm U, không để những lời lảm nhảm của y làm dao động, "Ngươi có ý gì?"

"Ý như ta nói đấy." U thở dài lặp lại, "Thái hậu không phải hung thủ, ngài không thể giết nhầm mẫu thân, để hung thủ thật sự tiêu dao cười thầm trong bụng được a."

Một câu trả lời đúng tiêu chuẩn cuộc sống, nếu Diệp Y ở đây, hẳn sẽ bảo mấy lời khuyên nhủ kiểu này hắn đã nghe nhàm cả tai trên tivi rồi.

Nhưng thế giới này không có tivi.

Tay cầm kiếm của Hiên Viên hơi run lên, hắn thật sự không muốn giết nhầm chính mẫu thân của mình...

Trong lúc đó, U cười ra dấu tay với thái hậu, được thái hậu trừng mắt giận dữ đáp lại, ngụ ý rõ trong ánh mắt: 'Khi tình hình lắng xuống thì ngươi chết với ta.'

U thầm lắc đầu, thật là, nàng vẫn nóng tính như thế, hắn mới trêu chọc mấy câu mà đã giận rồi. Không biết lần này bị véo tai hay bị cấm xuất cung trong một tháng đây?

***

Trong khi Hiên Viên đang tranh đấu với U, thì ở cách đó rất xa rất xa, vang lên một tiếng chó sủa. Tiếng sủa này trầm thấp, mang hung tính hơn hẳn so với những con chó nhà làm cảnh thông thường. Sau đó là tiếng một nam tử quát nhẹ, "Không được sủa. Ồn ào."

Hắc lang bị đập nhẹ vào đầu, bất mãn ngước lên nhìn người vừa đập nó, ô ô trong họng, biểu lộ 'Ta không phục'.

Diệp Y thở dài, nhẹ vuốt đầu nó nói nhỏ, "Đi kiếm chút gì ăn đi."

"Nhớ là cắn chết rồi hãy mang về nhé." hắn dặn thêm, lần trước con lang đần này mang về một con thỏ còn hấp hối, hai người họ cứ thế trợn mắt kinh hoàng nhìn con thỏ thân đầy máu chết dần. Vì bị ám ảnh bởi ánh mắt thỏ nhìn mình trước khi chết, nên cả hắn và nàng đều không tài nào xẻ thịt nó được, và cùng đồng ý chôn nó xuống đất, cho nó trở về tự nhiên.

Con lang định chạy đi, nhưng hắn kịp thời giữ nó lại, dặn thêm, "Đừng chọn con mồi nào có con, chọn con vật độc thân thôi."

Con người ăn sinh vật để tồn tại, nhưng không nhất thiết phải giết cha mẹ hại chết con con.

"Công tử, huynh nghĩ nó hiểu sao?" Nguyệt Nhi nhìn con lang biến mất trong bụi rậm, rồi giương đôi mắt trong veo lên nhìn hắn, giọng mềm mại đầy nhu uyển khi lên tiếng hỏi.

Diệp Y lại thầm than thở trong lòng, nữ chủ ngôn tình thật đúng là vưu vật, trong khoảng thời gian đi cùng nàng, dù hắn đã liên tục tự dặn dò bản thân thì cũng có mấy lần suýt nữa thất thủ, sa tâm vào tay nàng.

Hắn thích nữ nhân, mà Đỗ Nguyệt Nhi thật sự là một nữ nhân trong nữ nhân, trừ khoản hoa tâm có quá nhiều nam nhân ra, thì nàng căn bản không có khuyết điểm gì lớn, bản thân nàng lại có đầy nữ tính, dễ dàng thỏa mãn được cái tính ham hư vinh của nam nhân, đồng thời lại luôn tỏ ra mình hiểu chuyện, không vô tri dồn hết gánh nặng lên vai người khác....

Nhưng chính tật hoa tâm mê trai đó lại là khuyết điểm to lù lù quá rõ ràng. Ít nhất với hắn thì vậy, dù nữ nhân kia có là thiên nữ trên trời, hợp ý hắn đến đâu, nhưng chỉ cần có cái tính hoa tâm thì hắn sẽ tuyệt không dám mơ tưởng đến nàng.

Vì một nam nhân sẽ không đáp ứng đủ nhu cầu của nàng.

"Hắc lang rất thông minh." hắn cười bảo với nàng, "Vì thế chúng ta đừng nói xấu nó, nó nghe hiểu hết được đấy."

Nàng vẫn dùng đôi mắt trong veo ấy nhìn hắn, rồi cúi đầu xuống, nói nhỏ, "Hình như, đây là con lang huynh từng tặng ta?"

"...." hắn đã mong nàng đừng nhận ra rồi, sao nàng lại nhận ra cơ chứ?

"Không phải ta muốn đòi lại hay gì đâu, nó quyến luyến huynh như thế thì ta cũng không dám nhận, chỉ là.... ừm, nếu đã tặng ta rồi mà huynh lại lấy lại, thì coi như huynh nợ ta một lần đấy a!"

"Được!" hắn cười, gật đầu với nàng. Lấy lại thứ đã tặng người ta đúng là hắn sai, nợ nàng một lần cũng đúng thôi.

***

Hồi lâu sau, con lang tha về một con gà, hắn bản năng nhăn mặt khi ngửi thấy mùi lông gà, nhưng vẫn nín nhịn cầm con gà đi, tiến hành vặt lông lấy lòng....

Khụ, hắn ghét máu, mùi tanh hôi này thật kinh khủng. Nhưng hắn không có cách nào, lần này là phiên làm việc của hắn, mai mới đến phiên Nguyệt nhi.

Ban đầu khi mới bắt đầu lang bạt, chỉ có hắn cắn răng vặt lông rửa sạch đem nướng đồ ăn, hắn còn tưởng mình sẽ phải chịu cảnh này đến khi tới Đoan Mộc quốc, nhưng không ngờ nữ chủ đã phát tán hào quang Thánh mẫu, nói nàng muốn giúp hắn, dù hắn cũng nhìn ra là nàng chẳng thích làm mấy việc này.

Và, vì cả hắn và nữ chủ đều ghét lao động: hắn mắc bệnh công tử, Nguyệt nhi mắc bệnh tiểu thư, nên cả hai đã thống nhất là sẽ thay phiên nhau làm mấy công việc bẩn thỉu huyết tinh này.

Đúng, công bằng chủ nghĩa, hắn thích như thế. Cả hắn và nàng sẽ không phải áy náy, ai cũng có việc để làm.

Trong lúc hắn làm sạch con gà, hắc lang đã chạy đi săn con mồi khác – sức ăn của hắc lang rất lớn, mình nó có thể chén sạch năm con gà; Nguyệt nhi ngồi nhìn hắn, tay chống má vẻ mặt chăm chú quan sát, rồi nhỏ nhẹ nói, "Công tử đúng là một người tốt. Sau này ai lấy được công tử thật là có phúc khí a."

Diệp Y thoáng dừng lại, đây có phải đang bật đèn xanh cho hắn không? Nhưng hắn lại ra vẻ thản nhiên làm gà, vô tư cười nói, "Có gì đâu, Triệu đế mới đúng là hảo nam nhân."

Nghĩ đến nam chủ nhất ấy, đừng để ý đến ta làm gì....

"Đừng nhắc đến hắn với ta. Ta ghét hắn." Nàng tức khí nói, nhưng điệu bộ giận dữ của một mỹ nhân thật như một con mèo nhỏ đang xù lông, cào cào làm lòng người ngưa ngứa.

Hắn lập tức niệm mấy lời vô nghĩa trong đầu, nhất quyết không để mình bị mê hoặc. Gì chứ hắn không định trở lại vị trí cũ thành nam chủ thứ sáu của nàng đâu...

Mà nhớ đến Triệu Hiên Viên nơi hoàng thành, liên tưởng tới cảnh nhảy núi của mình ngày đó, Diệp Y lại cảm thấy sau đầu nhoi nhói, cái bọc sau đầu rõ ràng đã xẹp xuống, nhưng trong tâm thức vẫn mơ hồ cảm thấy chỗ đó nhói lên...

Chuyện ngày đó...

Đau quá.

Đầu hắn đau như bị ai giã búa vào.

"Dậy rồi thì mở mắt ra đi."

Tiếng ai vậy? Nghe rất quen... Diệp Y cố gắng mở mắt ra, còn chưa kịp tỉnh táo hẳn, đã cảm thấy tay nhói lên một cái, khiến hắn bản năng ôm tay, kêu A một tiếng. Mắt cũng vì tay đau mà bật mở, oán giận nhìn quanh, rồi lập tức trừng với kẻ đang ngồi cạnh hắn, "Ngươi làm gì vậy?"

"Nhéo ngươi một cái thôi." Trương Hàm khoan thai nói.

"Ngươi không gọi nhẹ nhàng một chút được sao?" hắn ủy khuất kêu, tay xoa xoa chỗ bắp tay bị véo, chắc chắn là sưng đỏ lên rồi. Tay đau, mà đầu hắn đau nữa....

"Đến kiếp sau khi ngươi đầu thai thành nữ nhân thì ta sẽ nhẹ nhàng, ôn nhu như với một nhành hoa. Còn bây giờ a, với nam tử thì phải mạnh tay một chút..." Tên đó cầm tách trà thị nữ dâng lên, nhấp một ngụm rồi cười nói, "Chẳng lẽ ngươi muốn ta thể thiếp dịu dàng hôn ngươi đến khi ngươi ngạt thở phải dậy sao?"

"Tất nhiên là không cần như thế." Diệp Y bảo, sau đó nhìn quanh hỏi, "Đây là đâu? Ta nhớ mình còn bị sát thủ truy đuổi, à đúng rồi, còn con lang của ta đâu? Có phải ngươi cứu ta không? Có thuận tiện cứu luôn nó không?" Hắn dồn dập hỏi.

Trương Hàm thở dài, đưa tách trà cho hắn, thuận tiện với tay lấy lọ thuốc đặt trên bàn, mở hộp ra quệt ngón vào, xong kéo cánh tay hắn tới, thoa chút thuốc vào vết bầm đỏ, nói, "Đấy, đợi một lát là tan hết thôi."

"...."

"Ta thế này là quá nhẹ nhàng với ngươi rồi đó." Trương Hàm càu nhàu, rồi vươn tay ra chạm chạm vào cái bọc sau đầu hắn, khiến hắn nhăn mặt, nghe y nói bên tai, "Lần này ngươi nợ lớn với ta, nhất định phải trả a."

"Đương nhiên." Diệp Y hiểu chuyện ngoan ngoãn đồng ý, Trương Hàm giúp hắn rất nhiều, hắn tự nhiên nợ nhân tình với y, rồi hắn nhanh hỏi tiếp, "Ngươi đừng đánh trống lảng. Trả lời nốt đi đã."

Tóm lại là con lang thế nào rồi? Đừng nói Trương Hàm khi vác hắn đi đã bỏ mặc hắc lang dưới vách núi đấy?

Y nhìn hắn, lại thở dài, rồi thờ ơ nói, "Đây là biệt viện của ta, con lang của ngươi đúng là dã thú, tốn thuốc mê gấp mấy lần người thường."

Hắn thở phào, không sao là tốt rồi.

Y trả lời tiếp, "Là ta cứu hai chủ-vật các ngươi đấy. Nhưng, Diệp Y ngu xuẩn, ngươi nghĩ gì vậy chứ? Cứ có người dụ mấy câu là tò tò chạy theo à? Ngươi có phải trẻ lên ba không vậy?" Như nghĩ đến sự ngu ngốc thiếu cảnh giác của hắn, mặt y liền nhăn nhúm lại, tức giận véo véo hắn mấy cái, khiến hắn kêu oa oa cố tránh.

Y nhéo hắn mấy cái, xong liền buông tay, nói, "Thôi, ngươi ngu thì ta biết sẵn rồi, cũng chẳng giận làm gì."

Cái vẻ dung túng cho sự ngu ngốc vô tri của hài tử vậy là sao?

"Trương Hàm, ngươi có con chưa?"

"Chưa." Y có vẻ không hiểu tại sao hắn hỏi, nhưng vẫn trả lời.

Diệp Y khó hiểu nhìn y, xong liền thở dài, "Vậy mà ta cứ tưởng ngươi phải có mấy đứa rồi."

"...."

"Ngươi có dáng vẻ làm cha lắm a. Xem ra ngươi là loại phụ thân bẩm sinh rồi." Diệp Y nói, Trương Hàm luôn lên mặt dạy dỗ hắn, còn rất dung túng hắn.... làm hắn cứ có loại lỗi giác rằng y là nghiêm phụ, hắn là hài tử hư.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net