chương 8: ông trời thật bất công

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

cháu trai: Dạ Vũ

Tuổi:21

sở thích: nhảy, nhạc, ông chú nhỏ,...

ghét: thấy ông chú đi cùng người con trai khác, 

đặc điểm: là một người đem lại cho người khác cảm giác thân thiện nhưng lại vô cùng xa cách.

Tại sân bay mọi người ai cũng nhìn theo một hướng có là một chàng trai tầm hơn 20 tuổi với một bộ vest trắng nhìn như một hoàng tử từ trong cổ tích bước ra. Các cô gái ai cũng nhìn theo bóng dáng ấy và mơ tưởng mình được sánh bước cùng chàng trong nhà thờ trước mọi ánh mắt ước ao của mọi người. Vừa lúc ấy có một ô tô màu đen của lamborghini đỗ trước mặt chàng trai bước xuống là một người đàn ông mà ai cũng biết đó là người đàn ông hoàng kim của thành phố này muốn tiền có tiền muốn quyền có quyền đó là Dạ Nguyệt. Khi thấy chiếc xe chàng trai tươi cười một cách hạnh phúc nhào tới ôm Dạ Nguyệt một cách thắm thiết.

Dạ Nguyệt: lâu rồi không gặp cháu. Cháu lớn nhỉ

Dạ Vũ: vâng lâu rồi và chính xác hơn là 5 năm 18 ngày 19 giờ 20 phút 

Dạ Nguyệt :'cười trừ' thôi vào xe về nhà có gì nói chuyện tiếp 

Dạ vũ: vâng 'cười tươi như hoa'nhưng vừa vào xe nụ cười ấy tắt ngấm vì ko ai khác là Dạ đang trong xe và nhìn vào ông chú của mình với ánh mắt đầy tình thương. Bây giờ cậu đã có thêm địch thủ phải tìm cách loại bỏ mới được không thể để nó tồn tại lâu.

Dạ Nguyệt: vào xe liền cảm thấy một bầu không khí ngột ngạt liền bảo: Dạ đi thôi về biệt thự

Dạ: vâng

Dạ Nguyệt: Dạo này cháu thế nào? Anh chị có khỏe không?

Dạ Vũ: cháu khỏe, công việc thận lợi, bố mẹ cháu vẫn tốt.

Dạ Nguyệt: thế thì tốt. Vậy cháu tính về trong bao lâu?

Dạ Vũ: cháu tính ở lại hẳn luôn

Dạ nguyệt: ('hốt hoảng' nó mà về thì lại mệt) thế còn anh chị và công ty thì sao cháu ko quản à

Dạ Vũ: bố mẹ cháu bảo nghỉ hữu và đi du lịch vòng quành thế giớ rồi còn công ty bảo để cháu tự giải quyết muốn làm gì thì làm. Cháu muốn đưa về đây và xác nhập với công ty của chú.

Dạ Nguyệt: Hả! Anh chị không nói gì sao dù gì đó cũng là công sức của bố mẹ cháu mà sao sáp nhập với chú được.

Dạ Vũ: không sao bố mẹ cháu bảo" từ giờ công ty là của con thích làm gì thì làm xác nhập với chú nhỏ cũng được hai chú cháu giúp nhau tiện chăm sóc cho chú bố mẹ cũng không phải lo lắng gì cả"

Dạ Nguyệt: có gì đó sai sai? Không phải là chú chăm sóc cháu sao lại cháu chăm sóc chú?

Dạ vũ: Không sai đâu vì chú nhỏ hơn cháu nên chúa chăm sóc chú thôi. Gọi chú là chú vì theo giai cấp gia đình thôi còn ở ngoài thì chú phải giọ cháu bằng anh đấy.

Dạ Nguyệt: không bao giờ có chuyện ấy cứ theo cấp giai đình mà gọi. " sao số mình khổ thế mang tiếng là chú mà còn nhỏ hơn cháu trai 1 tuổi. Ông trời thật là bất công mà chỉ cần cho cậu ra đời trước một năm có chết ai đâu cơ chứ"

Dạ vũ: chúng ta thỏa thuận đi 

Dạ:' hình như có mùi âm mưu ở đây'

Dạ Nguyệt: thỏa thuận gì? Mà chú cháu mình có gì để thỏa thuận cơ chứ?

Dạ Vũ: có chứ

Dạ Nguyệt: là gì thế?

Dạ: cậu chủ công trình với bên Bạch thị sao rồi ạ?" phải nhanh về đến nhà không thằng nhóc lười cậu chủ mất"

Dạ Vũ: " tên phá đám ang chờ đấy"

Dạ Nguyệt: không sao mọi việc xong hết rồi. Mà cậu cháu mình đang thỏa thuận gì nhỉ?

Dạ: " cậu chủ sao lại nhắc đến chứ"

Dạ vũ: "đúng là trời giúp ta" đơn giản thôi cậu ở bên ngoài phải gọi cháu là anh còn ở nhà thì vẫn vai vế như thường.

Dạ nguyệt: còn lâu đi!!

Dạ vũ: nếu không cháu sẽ tung lên mạng 10 tấm ảnh lúc cậu khỏa thân của cậu lúc 15 tuổi cho mẹ cháu vô tình chụp được và nó đang ở trong tay cháu.

Dạ: "Cái gì ảnh khỏa thân của cậu chủ sao. Mình phải tìm cách hack máy điện thoại đó mới được"

Dạ nguyệt: Cái cái......... gì ảnh khỏa thân của chú. không thể nào!!

Dạ Vũ: không tin cháu cho chú xem. Đây!

Đúng thật trong hình là một cậu thiếu niên không một mảnh vải che thân đang đứng vói một làn da trắng hồng gương mặt thì đang ửng hồng nhìn vô cùng là gợi tình.

Dạ nguyệt: Được rồi lần này cháu thắng được chưa cứ như thế mà làm. Giờ thì đưa hết ảnh đây cho chú nhanh.

Dạ vũ: không bao giờ có mùa xuân đó đâu chú nhỏ à . Bây giờ chú thử gọi anh đi thì cháu sẽ xóa một tấm thì sao nhỉ!!

Dạ Nguyệt: cháu nói thật chứ một lần giọ xáo một tấm à.

Dạ vũ: Ừm chắc thế

Dạ nguyệt: " hai tai đỏ bừng. giỏng thì nhỏ nhẹ" Anh

Dạ vũ: thế đúng rồi 

Nguyệt: cháu xóa ảnh đi 

vũ: không cho chú nói lại câu vừa nãy phải xưng em với anh nấ không thì đưng mơ

Nguyệt: Hả cái gì!!!!

vũ: có nói không

Nguyệt: Được rồi cháu thắng

Vũ : thế thì nói đi 

Nguyệt: Anh... anh...vũ xóa ảnh đi cho...em... được không. " nói xong cậu quay mặt đi chỗ khác vì xấu hổ.

vũ; thế thì tạm được thôi. nhưng vì lầm đầu anh sẽ xóa cho e. Nhưng chỉ một tấm thôi 

Nguyệt: xóa luôn đi 

Vũ: đây đây. xóa rồi nhớ.

Dạ: 'mình cũng muốn gọi được gọi như thế' 

Nguyệt: " Xẩu hổ chết mất. từ nat sao giám đối diện với Dạ đây"

Không khí trong xe vô cùng quỷ dị và 5 phút sau cũng về đến biệt thự. Nguyệt bước xuống xe có cảm giác như được giải tỏa vậy

Vest trắng của Vũ

Xe lamborghini đen


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net