Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nguyễn Lẫm đưa lưng về phía Nguyễn Ninh đứng hồi lâu, mới mở miệng, thanh âm có chút nghẹn ngào: "Em muốn ăn trái cây không? Anh sẽ cắt một ít trái cây."

Nguyễn Ninh suy nghĩ một chút rồi nói: "Em muốn ăn dâu tây."

Nguyễn Lẫm nghẹn một cái: "Trong nhà không có dâu tây."

Nguyễn Ninh nói: "Vậy để em gọi điện thoại cho vú Trương, nói bà ấy mua ở bên ngoài một ít."

Nguyễn Lẫm ừ một tiếng, hắng giọng, bưng ly lên uống một hớp, lúc này mới hóa giải sự lúng túng một chút.

Nguyễn Ninh gọi điện thoại cho vú Trương, nhờ bà ấy mua ít dâu tây. Dì Trương vui vẻ đồng ý.

"Đúng rồi, anh." Nguyễn Ninh tựa như lơ đãng nói, "Chị ấy hiện đang sống ở nước ngoài, có được khỏe hay không?"

Nguyễn Lẫm dừng lại, nói: "Trân Trân ở nước ngoài gặp Lục Cảnh, cũng chính là thái tử gia tập đoàn Lục thị, hắn nợ anh một ân huệ, anh đã nói hắn chiếu cố Trân Trân thật tốt."

Lục Cảnh là nam chính của tiểu thuyết, thanh phong lãng nguyệt, khí vũ bất phàm, gia thế danh giá, anh ta có một mối hận vô song, không đội trời chung với nhân vật phản diện là Tần Tứ đứng ở phe đối lập với nhân vật chính.

Năm năm trước, Tần Tứ giết chết sống ông nội của Lục Cảnh, khiến một ông lão cả đời tâm địa sắt đá rơi lệ, chết không nhắm mắt.

Năm ấy Tần Tứ mới 21 tuổi, thủ đoạn đã đáng sợ đến mức làm người ta kinh hãi.

Nếu như Lục Cảnh không phải có hào quang nhân vật chính, hắn cùng Tần Tứ hoàn toàn không ở cùng một đẳng cấp, căn bản không thể nào là đối thủ của Tần Tứ.

Nguyễn Ninh gật đầu: "Vậy thì em yên tâm."

Nguyễn Lẫm nói: " Ừ, em cũng không cần lo lắng cho nó, chỉ cần chuyên tâm dưỡng thương là được."

-

Nhận được điện thoại của Nguyễn Ninh, Dì Trương đã mua xong nguyên liệu để làm cơm nắm, trên đường đi tìm cửa hàng hoa quả để mua dâu tây, bà suy nghĩ một chút, gọi điện cho Tần Tứ.

Tần Tứ trước khi đi đã thông báo, có bất kỳ chuyện cũng phải báo cáo cho hắn đầu tiên.

"Tần thiếu, ngài dự liệu không sai, Trân Trân tiểu thư ở Nguyễn gia tình cảnh quả thật không tốt, phòng khuất sáng không nói, còn không có phòng tắm và ban công riêng, cũng không được thông gió, lại u ám lại ẩm ướt, nhìn giống như một mớ hỗn độn." Sau khi điện thoại được kết nối, Dì Trương tức tối bất bình nói, "Cha mẹ Nguyễn gia cũng không ở nhà, nhìn dáng vẻ dường như không quan tâm đến Trân Trân tiểu thư. Nguyễn gia có một cô con gái như vậy, lại không xem như bảo bối, khắt khe thật sự không thể nào nói nổi."

Tần Tứ yên lặng nghe bà nói, không có ý kiến ​​gì, thản nhiên nói: "Còn gì nữa không?"

Dì Trương vội nói: "Không còn chuyện khác, Trân Trân tiểu thư muốn ăn dâu tây, còn muốn ăn cơm nắm, tôi bây giờ đi ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn, về làm cho cô ấy."

Tần Tứ nói: "Đi ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn?"

Dì Trương trong lòng một chột dạ một cái, Tần thiếu đã dặn dò bà phải ở gần cô, nghe giọng nói u ám của Tần Tứ, Dì Trương không khỏi rùng mình. Bàn về tuổi tác bà so với Tần Tứ lớn hơn rất nhiều, nhưng người đàn ông gần hai mươi sáu tuổi này lại có một loại bất động uy thế, làm cho người khác phải cảm thấy sợ hãi.

Dì Trương dập đầu ba đạo: "Tôi... Tôi về ngay."

Tần Tứ ngược lại cũng không truy cứu điểm sai này của bà, đạm thanh nói: " Ừ, chăm sóc kỹ cho cô ấy."

Sau khi cúp điện thoại, Tần Tứ cong ngón tay đặt lên trên mặt trên mặt bàn, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ, trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn không thấy rõ biểu tình gì.

Ở trước mặt hắn là một cô gái chừng hai mươi tuổi, cô gái ngũ quan hết sức tinh xảo, lúc này hai bả vai co lại, cả người đều run rẩy, có vẻ vô cùng sợ hãi.

Ở bên cạnh hắn, hai tên to lớn, vạm vỡ đẩy một người đàn ông trẻ tuổi dáng dấp anh tuấn ngã xuống đất, một tên to con nắm tay hắn, tên còn lại lấy dao găm ra, từng chút một lột bỏ da thịt trên ngón tay hắn, động tác chậm chạp, tỉ mỉ, giống như là cố ý hành hạ người.

Người đàn ông trẻ tuổi phát ra tiếng kêu thống khổ thê lương, khi người đàn ông to lớn cắt đứt phần thịt của ngón tay thứ hai, hắn chịu đựng không nổi, liền bất tỉnh trong đau đớn.

Cô gái sợ hãi, xụi lơ ngã xuống đất, khóc lóc van xin: "Van cầu các người thả anh ấy ra! Van cầu các người! Anh Lục Cảnh, anh Lục Cảnh..."

Tần Tứ nhàn nhã đắc ý ngồi ở trên ghế sa lon, mặt không chút biểu cảm nhìn một màn này, động tác ưu nhã ngón tay búng một đầu thuốc lá để tàn thuốc rơi xuống, ung dung thong thả.

Cô gái gần như gục ngã, nước mắt không ngừng chảy xuống.

"Tôi nói, tôi nói! Van cầu anh để cho bọn họ thả anh ấy ra, cái gì tôi cũng sẽ nói!"

Tần Tứ lúc này mới có điểm phản ứng, khinh thường đưa mắt lên một chút. Mí mắt hắn rất mỏng, như vậy không đếm xỉa tới hướng người nhìn lúc tới, tỏ ra lãnh khốc lại vô tình.

Ở bên tay phải của hắn, còn có một tấm thẻ chứng minh thư, trên chứng minh thư là một cô gái đang mỉm cười ngọt ngào, cô gái có một đôi mắt hết sức xinh đẹp, trên mặt là hai quả lê đáng yêu.

Mà người trên chứng minh thư tên là -- Nguyễn Ninh.

Tần Tứ dập tàn thuốc, ngón tay dường như vô tình hay cố ý mà mơn trớn gò má cô gái trên giấy chứng minh thư, khẽ mở môi mỏng nói: "Cô có thể từ từ nói."

Cô gái nhìn Lục Cảnh đã hoàn toàn đau ngất đi, cô trước kia từng nghe Tần Tứ thủ đoạn tàn nhẫn, bây giờ mới thật sự thấy được bộ mặt đáng sợ của người này, hắn căn bản là một người vô nhân tính, tàn khốc, hung bạo, ác quỷ.

"Tôi không phải Nguyễn Ninh." Lớp trang điểm của cô đều nhòa hết, thanh âm khẽ run, "Tôi là Nguyễn Trân, người cùng anh có hôn ước là tôi, người ở trong nước anh nhìn thấy mới là Nguyễn Ninh, cô ta là em gái sinh đôi của tôi."

Tần Tứ trầm mặc chốc lát, như là tự lẩm bẩm, một chữ một cái: "Nguyễn, Ninh."

Nguyễn Trân nói: "Không sai, cô ta mới sinh ra đã bị người ta bắt mất, đến tận nửa năm trước, anh tôi đi đến một ngôi làng nhỏ trên núi mới tìm được đem cô ta trở về, chính là để cho cô ta thay tôi gả cho anh. Tôi cái gì cũng nói với anh hết rồi, van cầu các người bỏ qua cho anh Lục Cảnh, đây là chuyện hai nhà Tần Nguyễn, không liên quan gì đến anh Lục Cảnh."

Để không kết hôn với Tần Tứ, cô đã bỏ nhà, lưu lạc nước ngoài, nếu không gặp Lục Cảnh thì cô không thể níu kéo. Mặc dù thời gian quen biết Lục Cảnh chưa lâu nhưng cô đã không thể tự kiềm chế mà yêu Lục Cảnh.

Cô không biết Tần Tứ làm sao tìm được cô, cô và Lục Cảnh mới vừa cùng xem phim xong đi ra, thì bị một đám đàn ông áo đen trói lại.

"Tôi bây giờ trở về nước, cùng Nguyễn Ninh đổi lại thân phận, trở về làm Nguyễn Trân, chỉ cần anh thả anh Lục Cảnh ra." Nguyễn Trân khóc nói.

Tần Tứ hơi cụp mắt xuống, nhìn khuôn mặt rất giống Nguyễn Ninh của Nguyễn Trân, bất giác mỉm cười.

Nguyễn Trân không hiểu tại sao hắn cười, co ro lùi về phía sau.

Tần Tứ nói: "Cô bây giờ vẫn là Nguyễn Ninh, về phần khi nào đổi lại, tôi tự có ý kiến."

Nguyễn Trân không khỏi sững sốt, hắn đã biết tất cả sự thật rồi, tại sao phải tiếp tục giấu diếm? Hắn đang lo lắng về điều gì? Có thể là... Nguyễn Ninh?!

-

Nguyễn Ninh ở trong nước xa xôi đối với những thứ này không biết gì cả, cô làm ổ ở trên ghế sa lon, ăn dâu tây Dì Trương mang về từ bên ngoài, dâu tây vừa lớn lại vừa đỏ, chua ngọt ngon miệng, bất tri bất giác cô đã ăn nửa chén nhỏ.

Nguyễn Lẫm mới vừa rồi bởi vì có việc gấp ở công ty, cha mẹ của nguyên chủ Nguyễn Tuấn Đào cùng Hàn Mẫn chưa từng trở về, bây giờ Nguyễn gia chỉ còn lại hai người cô cùng vú Trương.

Dì Trương đang phòng bếp nấu cơm, múc chén ngân nhĩ thang đi ra, thấy Nguyễn Ninh ăn nhiều dâu tây như vậy, vội vàng đem dâu tây còn dư lại bưng đi, không cho cô ăn nữa.

"Trân Trân tiểu thư, ăn nhiều dâu tây sẽ dễ đau bụng, không thể ăn quá nhiều." Dì Trương đem ngân nhĩ thang đặt trước mặt cô, "Trân Trân tiểu thư uống chút ngân nhĩ thang đi, uống cho thêm xinh đẹp."

Nguyễn Ninh kéo ống tay áo bà, nhẹ nhàng lắc lắc, thương lượng nói: "Vú Trương, tôi ăn một quả nữa, có được hay không?"

Dì Trương làm sao chịu được cô nũng nịu như vậy, phỏng đoán Tần thiếu cũng đáp ứng. Bà đang do dự, lúc này điện thoại di động của Nguyễn Ninh reo lên.

Nguyễn Ninh đi lấy điện thoại di động trong góc, Dì Trương nhân cơ hội bưng dâu tây tới phòng bếp.

Nhìn thấy người gọi, Nguyễn Ninh cũng không còn tâm tư đi xin dâu tây, do dự thật lâu, lúc này mới nhấn nút trả lời.

"Tần thiếu." Nguyễn Ninh mềm nhũn kêu một câu.

Thanh âm của Tần Tứ từ trong điện thoại truyền tới, trầm thấp dễ nghe: "Kêu Tần Tứ."

Nguyễn Ninh: "... Tần Tứ."

Cô trời sinh thanh âm ngọt ngào, câu này mới vừa gọi ra, đầu điện thoại kia chính là một hồi trầm mặc.

Nguyễn Ninh giữ yên lặng, không dám thở mạnh, không dám phá vỡ phần này yên tĩnh, lại không dám đi trước cúp điện thoại.

Qua một lúc lâu, thanh âm Tần Tứ mới vang lên lần nữa: "Đang làm gì vậy?"

Giọng Nguyễn Ninh nhỏ nhỏ: "Ăn dâu tây."

Tần Tứ nói: "Ăn ngon không?"

Nguyễn Ninh gật đầu một cái, nghĩ đến Tần Tứ không nhìn thấy, còn nói: "Rất ngon."

Bên tai truyền tới tiếng Tần Tứ thấp tiếng cười, hấp dẫn (sexy) lại từ tính, cách điện thoại, người nghe lỗ tai cũng ngứa ngáy.

Nguyễn Ninh không được tự nhiên đưa điện thoại di động cầm xa một chút, cô không biết Tần Tứ gọi điện thoại có chuyện gì, cô cũng không tốt trực tiếp hỏi như vậy, cố gắng tìm kiếm đề tài nói: "Tôi nghe anh trai nói, hoãn ngày kết hôn tới ngày 5 tháng 7. Anh còn nói có hai điều kiện, cái kia là cái gì?"

Nước ngoài lúc này hay là đêm tối, căn hộ tầng chót rộng rãi sang trọng, trong phòng không có mở đèn, ánh sáng mờ ảo, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh sát đất, có thể nhỉn cảnh đêm đường phố một cách trọn vẹn.

Tần Tứ nhìn cảnh tượng này hoàn toàn khác với lúc ở Trung Quốc, trầm giọng nói, có chút dỗ dành: "Chờ khi nào tôi trở về sẽ nói cho em."

Trực giác của Nguyễn Ninh cho cô biết không đơn giản như vậy, bất quá cô cũng không dám nói, cũng không dám hỏi, ngoan ngoãn ồ một tiếng.

Tần Tứ nói: "5 giờ chiều tôi để cho Vương bá đi đón em."

5 giờ chiều? Sớm quá rồi đó! Nguyễn Ninh trong lòng than thở, trên mặt cũng không dám kháng nghị: "Được."

Tần Tứ thấy cô ngoan như vậy, nỗi phiền muộn đè nén trong lòng tan đi rất nhiều, âm thanh ôn nhu lưu luyến, đè nén nào đó ưu tư: "Không cần sợ tôi."

Nguyễn Ninh ngẩn ra, thanh âm trở nên vừa thấp lại hàm hồ: "Tôi, tôi không sợ anh." Giọng nói yếu ớt ngay cả bản thân cũng không tin.

Tần Tứ hít một hơi thuốc lá, ngũ quan bao phủ phía sau làn khói mờ, tăng thêm một cỗ mĩ cảm mông lung, tuấn mỹ phải không tưởng tượng nổi.

Ngón tay khớp xương rõ ràng của hắn nhẹ nhàng vuốt ve tấm ảnh trên chứng minh thư, chốc chốc sẽ dừng lại một chút.

Cô chưa bao giờ thực sự mỉm cười trước mặt hắn, hắn ngay cả cô có quả lê cũng không biết.

Tần Tứ giọng cuối cùng cất lên, giọng nói mềm mại đến cực điểm, tựa hồ sợ hãi dọa cô: "Thật sự không sợ tôi sao?"

Nguyễn Ninh không giả bộ được: "Sợ!! QAQ "

Tần Tứ: "..."

Chuyện nhỏ.

Tần Tứ trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ dục vọng giống như dã thú, hắn không chỉ muốn nhìn cô cười với mình, còn muốn nhìn cô khóc trước mặt mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net