Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nguyễn Ninh đương nhiên biết là mình đang nói cái gì. Cô không phải đang đe dọa Lục Cảnh. Thân là thiên chi kiêu tử của cuốn tiểu thuyết, hắn ta cũng không có khả năng vì một câu nói của cô mà bị dọa sợ. Cô nói như vậy là vì cho hắn thấy rõ lập trường của mình, cô là vị hôn thê của Tần Tứ, người khác không dễ dàng động đến.

Tình cảnh của nữ phụ cô không muốn trải qua một tí nào. Nữ phụ thích Lục Cảnh đến phát cuồng, cho nên mới bị hắn ta lợi dụng, cuối cùng lại bị bọn đàn ông khác cưỡng bức rồi quay video lại.

Loại tình cảnh này quả thực là sống không bằng chết.

Lục Cảnh rất nhanh phát hiện Nguyễn Ninh đang bài xích với mình, nửa điểm cũng không che giấu, tựa hồ rất là chán ghét hắn ta.

Việc này đúng là có chút hứng thú! Chỉ là lần đầu tiên gặp mặt, cô vì sao lại chán ghét hắn?

Lúc hắn đang suy nghĩ, căn bản không ý thức được chính mình lúc trước khi chưa gặp Nguyễn Ninh cũng đã nảy sinh chán ghét. Lần đầu tiên gặp mặt đã chán ghét hắn, hắn lại không chấp nhận được.

Lục Cảnh trong lòng nổi lên lửa giận, đồng thời lại có điểm không cam lòng, còn có loại cảm xúc chính mình cũng không thể lý giải.

Đại khái có thể lý giải là trời sinh nam nhân vốn có tính muốn chinh phục.

Tầm mắt của Lục Cảnh trước sau vẫn dừng ở trên mặt Nguyễn Ninh, thân thiện mà vô hại, liếm liếm răng, nói: "Nếu đã gặp, không bằng cùng nhau đi?"

Nguyễn Lẫm do dự nói: "Này......"

Anh nhìn ra được Nguyễn Ninh không được tự nhiên. Cô tựa hồ cũng không quá thích cùng người xa lạ tiếp xúc. Đương nhiên điều anh không biết chính là Nguyễn Ninh chỉ là không thích cùng Lục Cảnh tiếp xúc mà thôi.

So với việc Nguyễn Lẫm đang do dự thì Nguyễn Ninh lại trực tiếp cự tuyệt: "Không được."

Lục Cảnh biểu tình cứng đờ: "......"

Nguyễn Ninh nói: "Chúng tôi đã dự tính trở về, xin lỗi vì không thể đi cùng."

Lục Cảnh nói: "Mấy người không phải vừa mới tới đây sao? Không đi vào mà đã đi về?"

Nguyễn Ninh: "Xem một cái đã biết nơi này không thích hợp với tôi rồi. Không cần thiết phải lãng phí thời gian ở lại."

Lục Cảnh híp đôi mắt lại, cảm thấy lời cô nói có ẩn ý?

......

Bởi vì Lục Cảnh xuất hiện, khiến Nguyễn Ninh mất hứng thú, không muốn đi đâu, trực tiếp bảo Nguyễn Lẫm đưa mình về chỗ Tần Tứ.

"Em hình như không thích Lục Cảnh?" Nguyễn Lẫm không chắc chắn hỏi.

Nguyễn Ninh nhìn khung cảnh bên ngoài, trầm mặc một chút, quay đầu nhìn sườn mặt của Nguyễn Lẫm, thừa nhận nói: "Đúng vậy, em không thích anh ta."

Nguyễn Lẫm kinh ngạc: "Em có quen biết anh ta?"

Trong ấn tượng của anh, đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt, theo lý thuyết không nên như thế. Lục Cảnh không phải là người đáng ghét, mà ngược lại tướng mạo của Lục Cảnh rất ưa nhìn, cho dù là không biết anh ta là người như thế nào nhưng chỉ cần nhìn vẻ bề ngoài của anh ta liền rất dễ khiến người ta nảy sinh cảm giác dễ gần.

Nguyễn Ninh lắc lắc đầu: "Em không quen biết anh ta."

Nguyễn Lẫm: "Là vì cái gì......"

Giọng của Nguyễn Ninh nhỏ đi: "Em rất nhanh sẽ cùng Tần Tứ kết hôn, cho nên trừ bỏ Tần Tứ, những người đàn ông khác, em đều sẽ không thích."

Nguyễn Lẫm: "......"

Anh lúc này mới phản ứng, Nguyễn Ninh sở dĩ biểu hiện sự bài xích với Lục Cảnh, chỉ là vì để tránh nghi ngờ. May mắn vừa rồi Nguyễn Ninh cự tuyệt Lục Cảnh, nếu không để Tần Tứ biết được, hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Nguyễn Lẫm nói: "Thì ra là như vậy, anh suy nghĩ không chu đáo rồi."

Nguyễn Ninh: "...Vâng."

Chỉ cần nói đến Tần Tứ, mọi sự tình đều đẩy lên người hắn, lại không cần phải giải thích nhiều.

Dù sao cũng không ai dám đi tìm Tần Tứ để nói chuyện.

......

Một chiếc xe Porsche màu đen dưng lại ở ven đường. Lục Cảnh ngồi ở ghế điều khiển, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc, chậm rãi phun ra một ngụm khói.

Cv

Trước mắt không ngừng hiện lên khuôn mặt xinh đẹp rung động lòng người của Nguyễn Ninh. Thật thanh thuần, thật vô tội, thật yếu ớt. Ở trong lòng anh dâng trào lên dục vọng, không thể nào áp xuống được. Khiến anh muốn xé bỏ khuôn mặt giả tạo kia, muốn tàn nhẫn mà phá huỷ, muốn bóp nát nó.

Ghế phụ truyền đến thanh âm đánh gãy suy nghĩ của hắn.

"Anh Lục Cảnh, anh đã gặp cô ấy chưa?"

Lục Cảnh dụi tàn thuốc, liếc nhìn người có hình dáng giống nhau nhưng lại khiến người ta có cảm giác khác lạ - Nguyễn Trân, trong mắt lóe tia kì lạ, nói: "Ừ, đã gặp."

Nguyễn Trân bị anh nhìn đến rợn tóc gáy, không rõ anh vì cái gì mà nhìn chằm chằm vào mình, trên mặt hơi hơi đỏ, nói: "Anh trai em...... Anh ấy như thế nào?"

Lục Cảnh có điểm thất thần, không nghe rõ: "Cái gì?"

Nguyễn Trân nhấp môi dưới, cô kỳ thật có nghe nói Nguyễn Lẫm sẽ mang Nguyễn Ninh tới công viên trò chơi. Anh rõ ràng không thích cô em gái bị thất lạc nhiều năm kia. Cô cũng từng hỏi qua anh, Nguyễn Lẫm lúc ấy đã trả lời như thế nào?

"Anh từ đầu đến cuối chỉ có một người em gái, tên là Trân Trân."

Mà vào lúc này, Nguyễn Lẫm cư nhiên không ở công ty, cư nhiên mang theo Nguyễn Ninh tới công viên trò chơi.

Nguyễn Lẫm ghét nhất là công viên trò chơi, cho nên AnhN chỉ có thể là vì lấy lòng Nguyễn Ninh.

Vừa rồi vội vàng thoáng nhìn, cô thấy được Nguyễn Lẫm đang nhìn sắc mặt của Nguyễn Ninh. Không giống với ánh mắt lúc trước, anh đã đem Nguyễn Ninh trở thành em gái ruột của mình.

Từ khi nào, cô mới rời đi mấy ngày, anh sao có thể đã đem sự yêu thương của mình dành cho người em gái chưa từng gặp nhau trong nhiều năm kia?

Nguyễn Ninh là thế thân của cô, chỉ là một cái thế thân mà thôi! Vì cái gì muốn vọng tưởng cướp đi đồ vật thuộc về cô!

Anh trai chỉ xem một mình cô là em gái. Từ nhỏ cùng nhau lớn lên, như hình với bóng. Vậy mà hiện tại, trong mắt anh lại không chỉ có một người em gái nữa.

Nguyễn Trân trong tràn đầy sự ủy khuất, hốc mắt có chút đỏ lên: "Anh Lục Cảnh, em có chút sợ hãi. Nguyễn Ninh khi còn nhỏ bị anh em làm thất lạc. Anh nói xem anh của em có thể hay không bởi vì áy náy nên mới trở nên xa lạ với em? Em chỉ có một người anh trai này. Danh phận vợ của Tần Tứ em có thể chấp tay nhường cho cô ấy bởi vì đây là Nguyễn gia nợ cô ấy. Nhưng mà anh của em...... Em thật sự không làm được."

Lục Cảnh khóe môi cong lên, híp mắt nói: "Trân Trân, em có nghĩ công khai bộc lộ quan điểm ở trước mặt mọi người không? Về sau không cần trốn đông trốn tây nữa. Có thể đường đường chính chính xuất hiện ở khắp mọi nơi, thậm chí là trước mặt Tần Tứ."

Nguyễn Trân sửng sốt: "Anh Lục Cảnh......"

Lục Cảnh nói: "Hôm sau là tiệc mừng thọ của Tần lão phu nhân. Em sẽ làm bạn cùng lên sân khấu với anh chứ? Lấy...... Hm, thân phận là Nguyễn Ninh."

Nguyễn Trân: "......"

Thực ra so với lấy thân phận là Nguyễn Ninh, cô càng hy vọng lấy thân phận bạn gái của Lục Cảnh hơn, nhưng Lục Cảnh đối với cô rất tốt. Mà trước nay không có nói quá nhiều về vấn đề này, cô cũng không nghĩ sẽ chủ động đâm thủng tầng giấy cửa sổ kia, do đó hoàn toàn bị rơi vào thế bị động.

......

Cửa sổ sát đất mở ra, làn gió nhẹ nhàng thổi lại đây, mang theo mùi hoa cỏ nhàn nhạt trong sân.

Nguyễn Ninh lười biếng nằm ở trên giường, trong tay cầm một tập luận văn của Lâm Thanh Viễn. Cô lật vài trang, lại bắt đầu cân nhắc nên cải thiện thái độ tốt trước mặt Tần Tứ.

Nói thì dễ còn làm thì khó, đã nhiều năm như vậy, muốn bò lên giường của Tần Tứ không phải không có ai. Ngay từ đầu cũng có rất nhiều phụ nữ đến với hắn. Chỉ là sau này, tất cả mọi người đều biết, Tần Tứ chưa bao giờ thương hoa tiếc ngọc. Tìm đến hắn chính là tự tìm chết, điều này làm cho không còn ai dám thu hút sự chú ý của hắn nữa.

Trong đó điều khiến Nguyễn Ninh ấn tượng khắc sâu nhất là một nữ minh tinh nổi tiếng của giới giải trí, ỷ vào vẻ bề ngoài quyến rũ và gợi cảm của mình, với ý đồ ở trong tiệc rượu. để gặp được Tần Tứ đã dùng trăm phương ngàn kế trà trộn vào phòng tổng thống mà Tần Tứ đã đặt trước, thậm chí vì muốn Tần Tứ động tâm mà không tiếc ở trước mặt hắn cởi sạch quần áo, chủ động nhào vào trong ngực hắn.

Đáng tiếc kết quả là cả người không có lớp quần áo dán vào Tần Tứ, đã bị Tần Tứ trực tiếp ném ra khỏi phòng, mà ngoài cửa đã có phóng viên truyền thông chờ đợi rất lâu.

Nữ minh tinh nổi tiếng, không mảnh áo che thân, bị người từ trong phòng ném ra ngoài, vô cùng nhục nhã, tiền đồ rất nhanh cũng bị huỷ hoại.

Cho nên nói, Tần Tứ có bao nhiêu ý chí sắt đá.

Người bình thường cởi sạch quần áo đứng trước mặt hắn, hắn đều có thể thờ ơ. Nguyễn Ninh thật sự kỳ quái hắn rốt cuộc là như thế nào mà đối với mình sinh ra dục vọng được.

Nghĩ đến lần trước nhìn đến cảnh tượng đồ sộ đó, Nguyễn Ninh nhịn không được đỏ mặt. Nơi đó của Tần Tứ thật sự...... Chiếc quần căn bản che không được, quá rõ ràng, hắn cư nhiên như vậy mà động tình.

Nguyễn Ninh dùng gối đầu che đầu lại, ở trên giường lăn lăn.

Không được, không thể suy nghĩ tới, quá xấu hổ!

Cô vì cái gì mà đột nhiên lại nhớ tới việc này?

Lúc này, dưới lầu vang lên một tiếng còi oto. Nguyễn Ninh hơi ngừng lại, dùng tay vỗ vỗ gương mặt đang đỏ lên, từ trên giường đứng dậy, mang dép lê, chạy ra khỏi phòng.

Cô muốn ở trước cửa chờ Tần Tứ, nhìn cô ngoan ngoãn chờ hắn về nhà, hắn trong lòng nói không chừng sẽ bị cảm động một tí xíu, ấn tượng tốt về cô sẽ nhiều thêm một chút.

Để có một ấn tượng tốt trong cuộc sống hằng ngày, mong đợi Tần Tứ đột ngột bị nguy hiểm đến tính mạng, sau đó cô không màng đến an nguy của bản thân mà nhào vào cứu hắn, do đó sẽ làm hắn say mê yêu cô. Mà điều đó căn bản không thực tế, loại tình huống này cơ hồ không thể xảy ra.

Chính là nếu có thể xảy ra, cô cũng sẽ không để cho tính mạng của mình gặp nguy hiểm.

Cô muốn làm cho Tần Tứ thích mình, nhưng không phải vì mục đích để Tần Tứ thích mình mà mất đi tính mạng. Nếu ngay cả mạng cũng không còn, Tần Tứ lại thích chính mình cũng không còn ý nghĩa gì nữa.

Nguyễn Ninh nhanh chóng chạy một đường từ trên lầu xuống. Lúc cô bước tới cánh cửa, vừa đúng lúc Tần Tứ mở cửa bước vào.

Nguyễn Ninh thở hồng hộc, ngửa đầu lên nhìn hắn, đôi mắt sáng lấp lánh, phảng phất phát ra ánh sáng, mà ánh sáng ấy chỉ có thân ảnh của hắn.

"Tần Tứ, anh đã về rồi!"

Nguyễn Ninh vui sướng nói, giọng điệu không che giấu sự vui sướng.

Tần Tứ: "......"

Tần Tứ cúi đầu nhìn Nguyễn Ninh, bởi vì chạy quá nhanh mà khuôn mặt cô đỏ bừng, tóc mai trên trán có chút hỗn độn, nhưng lại đẹp đến mức làm hô hấp người khác cứng lại, hơi thở trong miệng đều phảng phất mang theo hương vị ngọt ngào.

Ánh mắt của Tần Tứ thoáng trầm xuống, nghẹn ngào nói: "Ừ, tôi đã trở về. Em chạy ra để nghênh đón tôi?"

Cô chỉ mang đôi dép lê, để lộ ra mu bàn chân nhỏ và mấy ngón chân dễ thương. Hắn khó khăn dời tầm mắt, ánh mắt chỉ dừng lại ở đôi môi hồng của cô.

Nguyễn Ninh tóm lại là lần đầu tiên quyến rũ đàn ông. Việc quyến rũ này khiến cô nhịn không được mặt đỏ tai hồng, vẫn luôn hồng tới chiếc cổ xinh đẹp. Cô nắm ngón tay của mình, cố nén ngượng ngùng nói: "......Vậy, vậy anh vui vẻ không? Tôi chạy ra nghênh đón anh, anh trong lòng có thích hay không?"

Tần Tứ không nghĩ tới cô sẽ cố ý tới đón tiếp chính mình, trong lòng hơi rung động, nói: "Em rất để ý tôi có thích hay không sao?"

Nguyễn Ninh: "......"

Nguyễn Ninh không nghĩ tới hắn lại hỏi vấn đề này, nhất thời không biết trả lời như thế nào.

Tần Tứ lại chỉ cúi đầu nhìn cô, đăm đăm nhìn cô, kiên nhẫn chờ cô trả lời, không nói chuyện nữa.

Muốn chết! Nguyễn Ninh nội tâm kêu rên, cô thật sự vô lực chống đỡ. Cô thật sự không hay tán tỉnh người khác.

Tần Tứ tuy rằng cũng không có kinh nghiệm về tình cảm, nhưng trời sinh hắn lại có đủ kỹ năng, so với Nguyễn Ninh đang khẩn trương co quắp, hắn có vẻ thong dong bình tĩnh hơn nhiều.

Nguyễn Ninh tim đập loạn một chút, cô biết Tần Tứ thích cái gì. Như là dùng hết can đảm, cô nhắm mắt lại, nhón mũi chân, trực tiếp hướng tới đôi môi mỏng của Tần Tứ. Tính lui đầu về, cô suy nghĩ lại vô cùng vụng về vươn đầu lưỡi, ở môi mỏng của hắn khẽ liếm một chút.

Tần Tứ đồng tử hơi co lại, đã hoàn toàn cứng đờ: "......"

Nguyễn Ninh mặt đỏ đến có thể nhỏ máu, cũng không dám ngẩng đầu lên xem sắc mặt của Tần Tứ, âm thanh lại có chút mềm: "Nếu anh không thích lời nói kia, vậy cái này anh sẽ thích sao?"

Tần Tứ: "......"

Cô có biết chính mình đang làm cái gì không?

Tần Tứ kiềm chế cảm xúc, âm thanh khàn giọng đến không nói được: "Bảo bối, em có biết chính mình đang nói cái gì không?"

Nguyễn Ninh nhỏ giọng nói: "Tôi hy vọng anh có thể thích. Tôi kỳ thật......có chút để ý."

Cô vừa dứt lời, Tần Tứ liền vươn tay, nắm cằm của cô, đem gương mặt tinh xảo của cô nâng lên, hoàn toàn bại lộ trước mắt. Sau đó hắn cúi đầu, không chút do dự mà hôn lên, đoạt lấy hai cánh môi mỏng mềm mại kia.

Nguyễn Ninh sửng sốt một lúc, muốn đẩy hắn ra. Chỉ là sức lực của Tần Tứ quá lớn, sự giãy giụa của cô căn bản cực kỳ bé nhỏ.

Nếu Tần Tứ muốn làm gì cô, cô căn bản không có nửa điểm để thoát.

Nguyễn Ninh bị bắt mở khớp hàm ra, tiếp nhận hắn xâm lấn. Ướt át, ngọt ngào, triền miên không ngừng nghỉ. Cuối cùng cô cảm thấy miệng mình có chút đau và tê, cơ hồ rất nhanh liền không có cảm giác.

Tần Tứ rốt cuộc cũng buông cô ra, đáy mắt hắn lộ ra một mảnh màu đỏ tươi táo bạo, hơi thở nguy hiểm.

"Như vậy thì tôi càng thích." Tần Tứ liếm láp cánh môi bị sưng đỏ của cô nói, hô hấp trở nên hỗn loạn, biểu lộ cảm xúc nóng vội: "Tôi còn thích thứ khác, em có muốn cùng thỏa mãn tôi không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net