Chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hai ngày nữa Nguyễn Trân cùng Lục Chí Thành đính hôn. Lục Chí Thành mời rất nhiều người, phô trương cực lớn, thế mà ngay cả Tần Tứ cũng nhận được thiệp mời.

Hai ngón tay Tần Tứ nhón lấy một góc thiệp mời, cười như không cười nói: "Xem ra Lục Chí Thành quả thật là một ông già hồ đồ, cưới Nguyễn Trân đã khiến người khác khó hiểu rồi, bây giờ lại còn mời anh đến tham dự tiệc đính hôn? Mời anh đến phá đám à? Không lẽ..."

Nguyễn Ninh hỏi: "Không lẽ cái gì?"

Tần Tứ: "Không lẽ là muốn anh đến hồi sinh ông cụ nhà họ Lục kia sao?"

Nguyễn Ninh: "..."

"Anh làm gì có bản lĩnh đó." Tần Tứ thuận tay ném thiệp mời vào thùng rác, khóe môi nở một nụ cười châm chọc.

Năm đó không phải tự nhiên không có việc gì mà hắn lại làm ông nội Lục Cảnh tức giận đâu, mà là do thù hận giữa hai nhà Tần Lục. Ông nội Tần Tứ cũng là bị ông cụ nhà họ Lục kia gián tiếp hại chết, ông ta chết cũng không hết tội.

Nguyễn Ninh thấy hắn ném thiệp mời vào thùng rác liền gật đầu đồng ý nói: "Ừ, có lẽ chúng ta không nên đi, dễ nhận thấy lòng Lục Chí Thành không yên ổn."

Tần Tứ cười cười, vừa muốn nói gì đó thì điện thoại hắn đúng lúc vang lên.

Trên màn hình hiện lên một dãy số xa lạ khiến Tần Tứ nhíu mày, nhưng hắn vẫn nhận điện thoại.

"Cháu ngoan Tần." Điện thoại vừa thông đã nghe thanh âm Lục Chí Thành truyền tới: "Cháu nhận được thiệp mời chưa?"

Hình như Tần Tứ cũng không có gì ngạc nhiên với cuộc gọi này của ông ta, hắn nhíu mày nói: "Nhận được rồi, bây giờ đang nằm trong thùng rác."

Lục Chí Thành: "..."

Lục Chí Thành lăn lê bò trườn trong thương giới nhiều năm như vậy, công phu lật mặt tất nhiên lợi hại hơn người bình thường, cho nên dù là giao đấu với Tần Tứ thì ông ta cũng có thể đối phó được.

"Cháu ngoan Tần." Lục Chí Thành cẩn thận cười nói: "Cha cháu được chú mời đến nhà làm khách, tạm thời chưa về, về phần ông ấy còn có thể về hay không thì còn phải xem thái độ của cháu ngoan Tần đấy."

Vẻ mặt Tần Tứ không thay đổi, không có kinh ngạc cũng chẳng có kinh hoảng gì cả, giọng điệu nghe không ra chút cảm xúc nào: "Lục tổng, ông và tôi đã không lui tới từ lâu rồi, lại chẳng giao tình cá nhân nào, ông không cần trèo cao bám víu quan hệ."

Lục Chí Thành khó thở, nhưng rất nhanh sau đó ông ta đã vừa cười vừa nói: "Lễ đính hôn hai ngày sau nếu Tần tổng có thể chân thành tham dự, mang cho tôi một phần lễ mọn vừa lòng thì tất nhiên cha cậu sẽ được trở về mà không chịu chút tổn thương nào. Nếu không chẳng may ông ấy thiếu tay hay gãy chân, tôi lại sai người nâng về cho cậu, dọa hỏng vợ yêu bé nhỏ của cậu thì sẽ không được hay cho lắm, cậu nói xem?"

Nghe ông ta nhắc tới Nguyễn Ninh, vẻ mặt Tần Tứ trầm xuống, thanh âm đột nhiên lạnh đi: "À? Vậy ông muốn nhận lễ mọn gì?"

Lục Chí Thành cười nói: "Cũng không phải lễ mọn gì cho lắm, đối với Tần tổng mà nói thì cũng không tính là khó khăn, chỉ cần cậu đồng ý để tập đoàn Lục thị thu mua tập đoàn Tần thị với giá thấp, cũng chuyển nhượng 50% cổ phần công ty cho Tần tổng thì tất nhiên cha cậu sẽ được bình yên vô sự."

Trong mắt Tần Tứ hiện lên cảm xúc không rõ, thanh âm không nóng không lạnh nói: "Có lẽ ông chưa biết rõ việc này rồi, ở nơi này của tôi Tần Hải Minh không được cao giá cho lắm, huống chi tập đoàn Tần thị còn chẳng có quan hệ gì với tôi."

Lục Chí Thành không cười nữa, ông ta cũng không muốn tiếp tục chơi trò mèo vờn chuột nên lạnh lùng nói: "Cậu là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Tần thị, Tần Hải Minh đã gần như đem toàn bộ cổ phần công ty chuyển cho cậu rồi. Trong bữa tiệc đính hôn hai ngày sau chỉ cần cậu ngoan ngoãn ký tên, tôi sẽ cho người mang Tần tiên sinh trở về, Tần Hải Minh là người thân duy nhất còn lại trên đời này của cậu, hẳn là cậu sẽ không trơ mắt nhìn ông ấy chết đi chứ?"

Tần Tứ trầm mặc thật lâu, lâu đến mức Lục Chí Thành cho rằng hắn đã cúp điện thoại thì hắn mới nói: "Không phải ông ấy."

Lục Chí Thành nghe hơi khó hiểu nên hỏi lại: "Cái gì?"

Thế nhưng Tần Tứ không để ý đến ông ta nữa, trực tiếp cúp điện thoại.

Tần Hải Minh không phải người thân duy nhất còn lại trên đời này của hắn, chưa bao giờ phải.

Tần Tứ nhận điện thoại cũng không tránh Nguyễn Ninh. Nguyễn Ninh nghe được nội dung đối thoại nên lo lắng nhìn hắn hỏi: "Tần Tứ, anh tính làm thế nào?"

Tần Tứ nói: "Ninh Ninh, anh không có cha, anh có em cùng cục cưng là đủ rồi."

Nguyễn Ninh: "..."

Căn cứ vào nội dung nguyên tác thì Tần Hải Minh cũng không chuyển nhượng cổ phần tập đoàn Tần thị cho Tần Tứ, Lục Chí Thành và Nguyễn Trân cũng không có loại quan hệ này. Trong nguyên tác, người ép buộc Tần Hải Minh là Lục Cảnh, Tần Hải Minh tự mình ký tên.

Sau khi tập đoàn Lục thị thu mua tập đoàn Tần thị thì nháy mắt lớn mạnh lên. Lúc này Lục Cảnh mới dễ dàng đánh bại Tần Tứ, cuối cùng còn thâu tóm cả công ty hắn, đuổi hắn lên đảo nhỏ.

Hiện tại quyền lựa chọn lại chuyển sang tay Tần Tứ. Khẩu vị của Lục Chí Thành lại bành trướng hơn nữa, ông ta không chỉ muốn thu mua tập đoàn Tần thị mà còn muốn cả 50% cổ phần công ty Tần Tứ nữa.

Nếu Tần Tứ ký tên thì hắn sẽ nhanh chóng gặp phải kết cục bi thảm của nguyên tác. Nhưng nếu hắn không ký tên thì tính mạng Tần Hải Minh sẽ khó giữ.

Nguyễn Ninh hơi khó hiểu, sao Lục Chí Thành lại đột nhiên vì cái lợi trước mắt như thế? Thực lực trước mắt của tập đoàn Lục thị cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống lại Tần Tứ mà thôi, ông ta lại muốn một hơi nuốt cả tập đoàn Tần thị cùng công ty của Tần Tứ, không sợ no quá mà chết à?

Cô không khỏi nghĩ đến Nguyễn Trân, có lẽ Lục Chí Thành cũng không gấp như thế, nhưng đó là trong trường hợp không có người thổi gió bên gối ông ta.

Người Nguyễn Trân thích vẫn là Lục Cảnh, thế nhưng lại đồng ý đính hôn cùng Lục Chí Thành, nếu nói Nguyễn Trân không phải vì muốn mượn tay Lục Chí Thành làm gì đó thì Nguyễn Ninh không tin.

Nguyễn Ninh nhíu mi nói: "Em cảm thấy này không giống điệu bộ của Lục Chí Thành, ông ta không giống người liều lĩnh, càng như là có người cố ý xúi giục hơn."

Tần Tứ bất ngờ nhìn cô nói: "Không tồi, quả thật Lục Chí Thành sẽ không làm như vậy, hoặc là nói ông ta muốn làm như vậy nhưng sẽ không lựa chọn thời điểm này để mạo hiểm liều mạng làm một lần. Nhưng trước mặt sắc đẹp nhất thời úng não cũng không phải là không thể."

Nguyễn Ninh: "Anh cũng biết là Nguyễn Trân làm sao?"

Tần Tứ không ngờ Nguyễn Ninh có thể suy nghĩ đến mấu chốt như thế, hắn liền lấy ra một cái tai nghe màu lam từ ví tiền, nhét vào lỗ tay cô nói: "Cho em nghe một chút này."

Mặt Nguyễn Ninh lộ vẻ nghi hoặc, rất nhanh sau đó bên tai cô liền có một giọng nam một giọng nữ truyền tới.

"Trân Trân, em thật sự bằng lòng gả cho tôi sao?

Nguyễn Ninh liếc mắt nhìn Tần Tứ một cái: "Là Lục Chí Thành?"

Tần Tứ: "Đúng vậy."

Nguyễn Ninh tiếp tục nghe. Ngay sau đó một giọng nữ vang lên: "Chú Lục, ngài đã cứu cháu, cháu ... cháu bằng lòng gả cho ngài, nhưng mà cháu đã không còn trong sạch nữa, cháu sợ ngài ghét bỏ cháu."

Đây là giọng Nguyễn Trân.

Lục Chí Thành cười nói: "Nói ngốc cái gì vậy, sao tôi lại ghét bỏ em được? Trân Trân, tôi biết em là bị người khác ép buộc, tên Lâm Duệ kia..."

Nghe thấy tên "Lâm Duệ", Nguyễn Ninh sửng sốt, thật sự nghe tiếp.

"Tên Lâm Duệ kia đã phải trả giá đắt, bây giờ người đã vào ngục giam rồi, em hoàn toàn không cần lo lắng hắn sẽ lại tới quấy rầy em." Lục Chí Thành nói: "Trân Trân, tôi biết Tần Tứ làm hại nhà họ Nguyễn phá sản, nếu không thì em cũng sẽ không gặp phải loại chuyện này. Em yên tâm, tôi sẽ lấy tập đoàn Tần thị làm sính lễ tới cưới em."

Giọng Nguyễn Trân nghẹn ngào: "Chú Lục, chú thật tốt với cháu."

Nguyễn Ninh thật sự nghe không nổi nữa, đặt tai nghe xuống trả lại cho Tần Tứ, vẻ mặt một lời khó nói hết.

Tần Tứ nói: "Còn có thứ ghê tởm hơn cả cái này nữa, em muốn nghe không?"

Nguyễn Ninh lắc đầu: "Không cần, dưỡng thai rất quan trọng, em không muốn dạy hư cục cưng."

Tần Tứ vuốt ve bụng cô, ánh mắt trở nên vô cùng dịu dàng: "Là anh không lo lắng chu toàn, chuyện này quả thật là bất lợi cho việc dưỡng thai."

Nguyễn Ninh đè tay hắn lại hỏi: "Sao anh lại có đoạn ghi âm này?"

"Không phải ghi âm." Tần Tứ nói: "Mà là nghe trộm."

Nguyễn Ninh: "... Nghe trộm?"

"Ừ."

Tần Tứ không muốn tiếp tục đề tài này nữa nên trực tiếp ôm thắt lưng Nguyễn Ninh, đầu gối lên đùi cô, lỗ tai kề sát vào bụng cô cẩn thận nghe ngóng động tĩnh của nhóc con kia.

Ngón tay mềm mại nhẵn nhụi nhẹ nhàng vuốt ve mặt và tóc hắn, cẩn thận miêu tả ngũ quan hắn.

Tần Tứ kiềm chế xao động trong cơ thể, cọ cọ vào bụng cô.

"Nhóc thúi."

Hắn quyết định đứa nhỏ vừa sinh ra sẽ ném cho dì Trương trông, để cho nó ngủ riêng một phòng. Dám làm nũng với Nguyễn Ninh sẽ trị theo gia pháp. Hừ.

--

Nguyễn Ninh thấy Tần Tứ đến công ty như không có gì xảy ra thì trong lòng càng lo lắng.

Cô biết Lục Chí Thành là nói được làm được, nếu Tần Tứ không đồng ý chuyển nhượng cổ phần công ty thì nhất định Tần Hải Minh sẽ không sống được qua buổi tối ngày kia.

Dù sao Tần Hải Minh cũng là cha ruột của Tần Tứ. Tần Tứ hận ông ấy cũng được, oán ông ấy cũng được, nhưng đều không hy vọng ông ấy chết, mà là hy vọng ông ấy sống tốt.

Cho đến nay Tần Tứ vẫn chưa gây khó dễ cho Trần Xu cũng là vì băn khoăn đến Tần Hải Minh.

Ngoài miệng hắn không nói nhưng trong lòng luôn khát vọng tình thương của cha. Chẳng qua tâm địa hắn xưa nay lạnh lùng cho nên ngay cả chính hắn cũng cho rằng mình không cần tình thân.

Hắn khuyết thiếu tình thân hơn bất cứ ai, cũng khát vọng tình thân hơn ai khác. Lúc hắn biết Nguyễn Ninh mang thai cục cưng, đêm đó hắn thức trắng đêm không ngủ, vui vẻ che chở bụng cô như che bảo bối.

Rất nhiều lúc Tần Tứ giống như trẻ con, rất dễ dàng thỏa mãn, những thứ hắn có đã quá ít rồi, Nguyễn Ninh không muốn hắn lại bị mất cha nữa.

Buổi chiều cùng ngày, thừa dịp Tần Tứ không ở nhà, Nguyễn Ninh đi đến đồn công an một chuyến.

Cô đi gặp Lâm Duệ.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

"Nguyễn Trân?" Lâm Duệ trừng lớn mắt nhưng sau đó hắn lại nhanh chóng phủ nhân lời mình: "Không, không phải, cô không phải Nguyễn Trân."

Nguyễn Ninh nói: "Tôi là Nguyễn Ninh."

Lâm Duệ: "..."

Hắn nghĩ Nguyễn Trân đã đủ đẹp rồi, ai ngờ khí chất em gái sinh đôi của cô ta còn xuất chúng hơn, thảo nào Nguyễn Trân ghen tỵ với cô thành cái dạng kia.

Lâm Duệ nhanh chóng tỉnh lại, cách thủy tinh nói với Nguyễn Ninh qua điện thoại: "Hình như tôi không quen cô, có phải cô tìm nhầm người không?"

Nguyễn Ninh nói: "Không nhầm đâu, hôm nay tôi tới là để tìm anh."

"Tìm tôi?" Mắt Lâm Duệ hàm chứa ý đề phòng: "Cô là vì chuyện lần trước Nguyễn Trân kê đơn cô sao? Nguyễn Trân rất ngu xuẩn, tôi ngay cả gặp cũng chưa gặp được cô."

Nguyễn Ninh nói: "Tôi tới không phải vì chuyện đó."

Lâm Duệ ngẩn người, ngữ khí chậm rãi hỏi: "Vậy hôm nay cô tìm tôi là vì chuyện gì?"

Nguyễn Ninh nói: "Tôi muốn mời anh giúp tôi một việc."- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

"Mời tôi giúp đỡ?" Lâm Duệ nở nụ cười giễu cợt: "Cô cũng thấy đấy, bây giờ tôi không chỉ thành tàn phế mà còn bị nhốt tại chỗ này, sau này đừng mơ được ra ngoài nữa, cô cho rằng tôi có thể giúp cô làm gì?"

Nguyễn Ninh yên lặng nhìn hắn nói: "Nguyễn Trân sẽ đính hôn."

Lâm Duệ đã xem báo, nghe vậy ánh mắt hắn nheo lại, trong mắt lộ ra hung ác. Lục Chí Thành vì Nguyễn Trân mà ra tay tàn nhẫn với hắn như thế. Lúc ấy Lục Chí Thành vẻ mặt lạnh lùng đứng bên cạnh tận mắt nhìn hắn bị đánh cho tàn phế, hắn hoàn toàn có cơ hội nói ra quan hệ của hai người nhưng hắn lại không làm. Hắn nhìn thấy Lục Chí Thành chỉ cảm thấy ghê tởm, hắn dù có chết cũng không muốn thừa nhận người nọ là cha ruột mình.

Hắn cảm thấy không đáng cho người mẹ đã mất, Lục Chí Thành mới là kẻ đáng chết nhất.

Nguyễn Ninh hiểu được hận thù của Lâm Duệ đối với Lục Chí Thành, chờ hắn bình tĩnh một chút rồi mới nói tiếp: "Ngày mốt Nguyễn Trân sẽ đính hôn với Lục Chí Thành, nếu anh có thể giúp tôi một việc thì tôi có thể giúp anh rời khỏi nơi này... Tôi có thể nhờ Tần Tứ giúp anh rời khỏi nơi này, khỏi chốn lao ngục đau khổ này."

Lâm Duệ hoàn toàn không ngờ Nguyễn Ninh lại là một người như vậy, cùng người mà Nguyễn Trân miêu tả quả thực là hai người khác nhau. Tối thiểu nhìn cô gái ngũ quan hoàn mỹ trước mặt, hắn không nặn ra nổi chút ác ý nào, thành tâm cười cười, giọng hắn vô thức nhu hòa đi, hắn nói: "Cô muốn tôi giúp cô như thế nào?"

Nguyễn Ninh nói ra yêu cầu của mình.

Lâm Duệ nghe xong lại càng ngoài ý muốn nhìn cô, trong mắt mang theo tâm tình khó hiểu.

"Tôi có thể giúp cô." Lâm Duệ liếm liếm răng nanh nói: "Lục Chí Thành tới trung niên còn tìm được hạnh phúc, thật đáng mừng, đương nhiên là phải chuẩn bị một món quà lớn cho ông ta cả đời khó quên chứ. Cô thông minh hơn Nguyễn Trân rất nhiều, cô ta thua trên tay cô không hề thiệt chút nào."

Nguyễn Ninh phản ứng thản nhiên trước khích lệ của hắn. Không phải cô thông minh hơn Nguyễn Trân mà là cho dù không biết trước được nội dung nguyên tác thì cô cũng nhất định sẽ không làm ra lựa chọn ngu xuẩn khiến mình hối hận.

Rời khỏi đồn công an, Nguyễn Ninh đi về phía dì Trương đang chờ bên ngoài.

"Không được nói cho Tần Tứ."

Dì Trương nói: "Phu nhân yên tâm, tôi sẽ không nói."

Nguyễn Ninh nói: "Ừ, quay về sẽ để Tần Tứ tăng lương cho dì."

Trong mắt dì Trương hiện lên cảm xúc mừng như điên: "Cảm ơn phu nhân, đánh chết tôi cũng không nói!"

Nguyễn Ninh liếc dì ấy một cái rồi trừng mắt nói: "Dì Trương à, nếu Tần Tứ muốn đánh chết dì thì con sẽ ngăn cản hắn cho. Nhưng nếu là con muốn đánh chết dì thì Tần Tứ chẳng những sẽ không ngăn mà còn không phân biệt tốt xấu đánh cùng con nữa đó."- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Dì Trương hiểu ý Nguyễn Ninh, theo bản năng sờ sờ cái cổ lành lạnh của mình, tất cả mọi người đều nghe lời Tần Tứ, nhưng Tần Tứ lại chỉ nghe lời Nguyễn Ninh. Cho nên nghe Nguyễn Ninh là đúng nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net