Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nguyễn Ninh sợ hãi. Trước đây cô từng nghe nói Tần Tứ đem người sống đánh cho tàn phế, hiện tại tận mắt chứng kiến Tần Tứ giết hại một sinh mệnh, đối với hắn như đánh chết một con mèo.

Rõ ràng một giây trước còn ôn nhu giúp mèo con chải lông, giây tiếp theo không hề báo trước chặt đứt cổ nó.

Nguyễn Ninh thậm chí có loại ảo giác, nếu con mèo đó là một con người, Tần Tứ cũng có thể mặt không đổi sắc mà kết thúc cuộc đời của đối phương.

Cô co rúm lại nằm trong lòng ngực của Tần Tứ, cả người run rẩy. Cô cảm giác chính mình tựa như mèo con, Tần Tứ không cao hứng sẽ cắt đứt cổ cô.

Trong mắt Tần Tứ bao phủ một tầng băng sương, âm trầm lãnh đạm, làm người đối diện không dám tới gần.

Trần Xu theo bản năng trốn sau lưng Vương Bá, sợ hãi Tần Tứ làm ra chuyện gì khác.

Tần Tứ nói: "Đồ vật gửi cho bà, bà vừa lòng sao?"

Trần Xu: "......"

Một người sống sờ sờ tặng về trong tình trạng nửa sống nửa chết. Cả người trợ lý đầy máu tươi, hơi thở đứt quãng. Trần Xu nhìn thoáng qua, lập tức phun ra.

Tần Tứ nói: "Về sau còn bước vào nơi này nửa bước, bà có khả năng sẽ ra về với bộ dạng này. Tôi không dám bảo đảm, Tần Hải Minh nhìn thấy bà như vậy, có thể hay không sẽ tức giận mà qua đời."

Trần Xu hai chân mềm nhũn, suýt nữa không đứng thẳng nổi.

Bà không chút nghi ngờ Tần Tứ có thể làm ra loại sự tình này.

Có lẽ hắn đã sớm muốn làm như vậy, chỉ ngại quan hệ giữa cha hắn với Tần Hải Minh nên mới không thực hiện.

Lúc trước đem trợ lý kia đánh thành tàn phế đưa về Tần trạch, đối với bà là một loại cảnh cáo.

Tần Tứ ôm Nguyễn Ninh lên lầu, không để ý đến Trần Xu.

Nguyễn Ninh vẫn luôn đem mặt chôn trong lòng ngực của Tần Tứ, không để người khác thấy biểu cảm của cô. Cảnh tượng Tần Tứ vừa bóp chết con mèo kia không ngừng tái hiện trong đầu làm cô càng thêm sợ hãi.

Giữa trưa, Nguyễn Ninh không ăn cơm, vẫn luôn ở trong phòng của mình, không bước ra cửa một bước. Tần Tứ đưa cô về nhà rồi đến công ty, buổi tối mới có thể trở về.

Phòng cô ở đối diện với phòng của Tần Tứ. Sáng nay hắn ôm cô vào phòng này, mọi thứ đều được sắp xếp ngăn nắp, cô không còn lựa chọn nào khác.

Phòng rộng rãi, có nhà vệ sinh và ban công riêng biệt. Nguyễn Ninh ngồi trên đầu giường, dùng chăn mềm bao quanh thân mình, đầu chôn ở đầu gối. Tư thế này không biết duy trì đã bao lâu, đến khi mặt trời xuống núi, bên ngoài sắc trời dần dần tối lại, cô vẫn không phát hiện.

Trong phòng nháy mắt trở nên đen nhánh, đến khi nghe thấy tiếng mở cửa, có người đẩy cửa vào, "bang" một tiếng, đèn trong phòng được mở lên.

Nguyễn Ninh muốn ngẩng đầu nhìn xem người đến là ai nhưng cả người vô lực, ngay cả ngón tay đều không cử động được. Đôi mắt cô chua xót, một chút cũng không mở được.

Người tới bước chân trầm ổn mạnh mẽ, hướng cô đi qua. Một bàn tay to bao trùm trên trán, thật mát lạnh, thật thoải mái, Nguyễn Ninh nhịn không được ở trong lòng bàn tay của đối phương cọ cọ, muốn gần hơn một chút.

Hành động vô thức của Nguyễn Ninh làm Tần Tứ cứng đờ một lát, làn da trắng nõn, mềm mại, làm lòng hắn sinh ra một loại xúc động không rõ.

Hắn rút tay về, nhíu mày nói: "Em sốt rồi."

Nguyễn Ninh không thoải mái rầm rì một tiếng, thanh âm tinh tế, mềm mại, như cào nhẹ lòng người, làm người nghe trong lòng ngứa ngáy.

Tần Tứ đứng ở mép giường nhìn cô, thân mình thẳng tắp, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện hắn có chút cứng đờ.

Nguyễn Ninh nhắm mắt, mặt nhỏ đỏ rực như say rượu, đường cong duyên dáng của cánh môi cũng trở nên đỏ thắm lạ thường. Cô hơi chau mày, có vẻ khó chịu.

Tần Tứ cảm giác trong cơ thể có khát vọng không kiểm soát được khiến hắn vươn tay, vuốt ve gò má mềm nhẵn của Nguyễn Ninh, vết chai mỏng trong lòng bàn tay nghiền nhẹ cánh môi mềm mại của cô.

Nguyễn Ninh phát sốt, ý thức không thanh tỉnh, miệng khô lưỡi khô, cô không nhịn được vươn đầu lưỡi liếm môi, không cẩn thận nhẹ đảo qua lòng bàn tay hắn.

Tần Tứ mắt lạnh chợt lóe, như bị điện giật, cảm giác vừa xa lạ vừa mới lạ, chưa bao giờ có.

Phảng phất như hắn bị lây sốt, lập tức thu hồi ngón tay, rời xa cô.

Quay đầu lại, Vương Bá đang bưng khay đứng ở cửa phòng, biểu tình tựa như gặp quỷ.

Tần Tứ không có nửa điểm xấu hổ khi bị người khác bắt gặp. Hắn thần sắc lạnh lùng, như mọi hôm phân phó Vương bá: "Gọi bác sĩ Khương lại đây một chuyến."

Vương Bá nói lắp: "Vâng...... Vâng, thiếu gia."

Bác sĩ Khương Viêm nhanh chóng có mặt. Hắn là bác sĩ tư nhân của Tần Tứ, năm nay 32 tuổi, tướng mạo đoan chính, dáng người cao gầy, trên mũi đeo mắt kính kim loại, thoạt nhìn bộ dạng trầm ổn đáng tin cậy.

Khương Viêm làm bác sĩ tư nhân của Tần Tứ gần mười năm, đến nay chưa bị sa thải, có thể thấy hắn không chỉ có y thuật cao minh, còn có thể nhìn sắc mặt người mà nói chuyện.

"Nguyễn tiểu thư là bởi vì sợ hãi quá độ." Khương Viêm giúp Nguyễn Ninh kiểm tra, đi ra khỏi phòng nói: "Cô ấy có phải đã nhìn thấy hoặc nghe cái gì đặc biệt đáng sợ không?"

Tần Tứ sắc mặt lạnh băng, ánh mắt thâm trầm, không nói gì.

Khương Viêm biết Tần Tứ gần mười năm, khá hiểu tính tình của hắn, biết hắn đang nghe, liền tiếp tục nói: "Cậu nên để cô ấy rời xa thứ cô ấy sợ hãi."

Tần Tứ cứng nhắc thanh âm nói: "Bằng cách nào?"

Bằng cách nào? Khương Viêm sửng sốt, nói: "Không để cô ấy lại tiếp xúc, càng không cần đề cập, không cần kích thích, tốt nhất là đừng để cô ấy nhìn thấy."

Tần Tứ ừ một tiếng, lạnh lùng cười.

Thứ cô ấy sợ hãi chính là hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net