Chương 16: Thi Đấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Ngô Diệp Tử

Beta: Trang

Vào mùa hè, thời tiết vào ban đêm thường rất và mát mẻ, đôi mắt của Ôn Noãn khẽ lóe sáng lên, cô quay sang nhìn Ngu Thư một lúc lâu.

Sau đó, cô cúi đầu xuống nhìn những viên gạch được lát trên đường: "Tớ nghĩ cậu đã say rồi."

Ngu Thư khẽ nhún vai, cô ấy bật cười nói: "Chắc là vậy, có thể là tớ đang say rồi." Cô ấy dịu dàng xoa đầu Ôn Noãn, khẽ cong cặp mắt đào hoa lên, phát ra thứ ánh sáng lấp lánh giống như những vì sao trên bầu trời đêm, rồi nở nụ cười rạng rỡ: "Do tớ uống say nên lỡ miệng. Cậu đừng để ý mấy lời nói đó."

Ôn Noãn: "... Đương nhiên là tôi không để ý."

Sau đó, cô liền bật cười, từ tốn nói: "Bởi vì vốn dĩ nó cũng chỉ là một lời nói đùa mà thôi."

Ngu Thư quay sang nhìn cô, cô ấy khẽ nhếch khóe môi lên, hai người đều không nhắc đến chuyện này nữa.

Ôn Noãn sẽ không để tâm tới chuyện kia, nên nói như thế nào nhỉ, có lẽ bởi vì cô cảm nhận được Cố Thâm không hề có tình cảm gì với cô, hoặc là nói theo cách khác, vì cô đã từng đọc quyển tiểu thuyết này, nên cô khá hiểu rõ về quá khứ của Cố Thâm. Cô biết lý do vì sao Cố Thâm lại đối xử với cô tốt như vậy. Đơn giản là khi anh nhìn thấy cô, anh sẽ nhớ lại những chuyện đã từng xảy ra với anh. Cô biết anh chỉ là đang đồng cảm với cô mà thôi.

Ôn Noãn không muốn nghĩ chuyện này nhiều, và cô cũng không cho phép bản thân mình để tâm đến mấy chuyện này.

Ngu Thư nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng hờ hững của cô, cô ấy khẽ ho một tiếng: "Sao cậu không hỏi tôi lý do vì sao mà tôi với Cố Thâm lại quen biết nhau?"

"Tôi không hỏi." Ôn Noãn khẽ ngáp một tiếng: "Bởi vì tôi không muốn biết."

Thực ra Ngu Thư cũng muốn kể chuyện này cho Ôn Noãn nghe, nhưng cô ấy lại không biết nên bắt đầu từ đâu nên đành phải giơ tay lên để dụi mắt, sau đó nở nụ cười bất lực nói: "Được rồi. Nhưng khi nào cậu muốn biết thì cậu hãy hỏi tôi. Tôi nhất định sẽ nói cho cậu biết."

"Được."

Hai người quay sang nhìn nhau cười, rồi cùng nhau đi về ký túc xá.

**

Ngày hôm sau, Ôn Noãn nhận được cuộc gọi từ ba Ôn.

Cô cũng đã chuyển đến ký túc xá ở được 1 khoảng thời gian rồi, dù không nhìn thấy cô ở nhà nhưng cô tin bây giờ ba Ôn mới phát hiện ra sự vắng mặt của cô. Ôn Noãn không biết có phải do công việc của ông ấy quá bận nên ông ấy không để ý đến chuyện này hay không, hay là do ông ấy chưa từng thật lòng quan tâm đến cô.

Cô bình tĩnh mở điện thoại lên nghe, lông mi của cô liên tục nhấp nháy, có lẽ cảm xúc của cô có dao động nhưng không quá lớn.

"Noãn Noãn, bây giờ con đang ở đâu?"

Một lúc sau, Ôn Noãn mới lên tiếng: "Con đang ở trường."

Ba Ôn nhíu mày, tức giận nói: "Không phải bây giờ đang là nghỉ hè sao, tại sao con vẫn còn ở trong trường học? Mà chuyện con chuyển đến ở trong ký túc xá, tại sao con không nói với ba một tiếng? Có phải bây giờ con không còn coi ba là ba của con nữa đúng không?"

Ôn Noãn khẽ mím chặt môi lại, cô nở nụ cười châm chọc: "Ba, chuyện này con đã bàn qua trước với mẹ rồi."

"Con có chắc mình đã bàn trước chuyện này với mẹ con rồi?"

"Vâng."

Ba Ôn đang ngồi làm việc ở công ty, ông cũng có thể cảm nhận được có điều gì đó không ổn: "Con có chắc là con đã nói với mẹ, là con sẽ trong ký túc xá suốt kỳ nghỉ hè không? Tại sao phải làm như vậy rõ ràng con cũng có nhà, sao lại chuyển đến ký túc xá ở. Ba nói cho con biết ngày hôm nay con phải dọn về nhà cho ba."

"Không cần." Ôn Noãn lạnh lùng lên tiếng: "Con nghĩ mình ở trường sẽ tiện hơn."

Nghe được lời từ chối của cô, ba Ôn chậc lưỡi rồi liên tục trách mắng cô: "Ôn Noãn, có phải bây giờ con đã đủ lông đủ cánh rồi nên con không thèm nghe lời của ba nói nữa đúng không?"

Ôn Noãn nhắm mắt lại, cô nhìn chằm chằm vào bài toán trước mặt, tập trung suy nghĩ xem nên giải bài toán này bằng cách nào, rõ ràng cô đã từng làm rất nhiều bài toán tương tự như vậy, nhưng đột nhiên hôm nay cô đã quên mất cách giải bài toán này.

Nghe giọng điệu thì cô đoán có vẻ lần này ba Ôn đã rất tức giận, chắc chính ông ấy có lẽ còn không nhớ rõ mình đang nói đến đâu rồi. Chờ một lúc sau, không thấy Ôn Noãn lên tiếng trả lời ba Ôn liền tức giận hét toáng lên: "Ôn Noãn, con có nghe thấy lời ba nói hay không?"

Ôn Noãn ngẩng đầu lên nhìn trần nhà: "Ba, xin ba hãy nghe con nói. Bây giờ con đã lớn rồi. Nếu ba cứ ép con quay trở nhà thì chắc chắn sẽ khiến cho mẹ và chị gái cảm thấy khó chịu. Con nghĩ mình nên dọn ra ngoài ở vẫn sẽ tốt hơn.  Cả mẹ và chị gái có lẽ đều sẽ cảm thấy vui vì điều này."

Suy nghĩ một lúc, sau đó cô quyết định sẽ hỏi thẳng ba Ôn: "Nếu con quay về, chẳng may giữa chị gái và con có xích mích. Nếu vì mấy chuyện này làm ảnh hưởng đến sức khỏe của chị, liệu ba có cảm thấy tức giận vì chuyện đó không?"

Nghe thấy lời nói này của cô, ba Ôn chỉ biết im lặng.

Cô cảm nhận sự im lặng từ đầu dây bên kia, Ôn Noãn đương nhiên hiểu được lý do, trong lòng cảm thấy rất châm chọc. Ôn Noãn, đến tận bây giờ mày vẫn còn đang mong đợi điều gì? Cứ cho là ba Ôn cũng rất yêu thương cô, nhưng nếu phải đứng giữa lựa chọn cô và Ôn Nhan, thì cô tin chắc rằng ông ấy sẽ thiên vị đứa con gái lớn.

"Được rồi." Ba Ôn giữ im lặng, một lúc sau ông mới lên tiếng: "Con ở trong ký túc xá nhớ phải giữ an toàn. Nếu gặp vấn đề gì thì cứ gọi điện thoại cho ba."

"Vâng, con cảm ơn ba." Ôn Noãn lạnh lùng lên tiếng, rồi cúp máy ngay lập tức.

Cô đặt điện thoại lên bàn học, rồi dùng ngón tay khẽ xoay chiếc điện thoại, cô làm như vậy để cố phân tán sự chú ý của bản thân.

Cô không được nghĩ đến chuyện này tiếp.

Những chuyện vớ vẩn đó không đáng để cô quan tâm.

Ôn Noãn mở ngăn kéo tủ ra và đặt điện thoại vào trong đó. Cô lôi một quyển sách luyện đề, tiếp tục công cuộc giải đề thi.

Chỉ mới vài ngày trôi qua, nhưng đã có hơn 90% số học sinh trong trường đã biết hoặc nghe được tin về việc Ôn Noãn xuất sắc dành lấy vị trí số hai toàn trường với số điểm cao chót vót.

Thực ra, tâm trạng lúc đó của mọi người đều cảm thấy rất sốc, cũng không biết nên dùng từ nào thích hợp hơn, nhưng bọn họ đã thực sự rất sốc. Nhưng bây giờ vẫn đang nghỉ hè, thế nên mọi người cũng không quá để ý tới chuyện này, thậm chí có nhiều người còn không nhớ tới chuyện này nữa.

Cho đến khi tất cả mọi người nhìn thấy Ôn Noãn xuất hiện trên TV, đều cảm thấy rất bất ngờ, chỉ biết trợn tròn mắt lên nhìn.

***

Chương trình này sẽ được phát sóng bằng hình thức trực tiếp để nhằm đảm bảo tính chân thật và khách quan. Ngoài những câu hỏi có sẵn trong ngân hàng đề thi ra, thì còn có rất nhiều những câu hỏi do các giáo sư tiến sĩ biên soạn ra để nhằm tăng độ khó cho cuộc thi.

Các vị khách được chương trình mời mỗi tập đều là những tên tuổi nổi tiếng từ các lĩnh vực trong xã hội, thi thoảng còn sẽ mời các quán quân của mấy mùa trước.

Chương trình này được tổ chức tại ngay trong đài truyền hình, nên cô buộc phải đi đến đó. Cô cũng biết trước mình không giấu được chuyện này với Cố Thâm. Thế nên trước khi đi, cô đã nhắn tin hỏi Cố Thâm: "Cố Thâm, ngày hôm nay cậu có rảnh không?"

Cố Thâm cũng đang chuẩn bị đi đến đài truyền hình, lúc anh nhận được tin nhắn của Ôn Noãn, thực sự rất ngạc nhiên: "Có chuyện gì vậy, cậu vẫn ổn chứ?"

Ôn Noãn: "Bây giờ cậu đang ở đâu?"

Cố Thâm: "Tôi vẫn đang ở nhà."

Ôn Noãn: "Vậy cho tôi địa chỉ nhà cậu được không?"

Cố Thâm khẽ nhíu mày lại, anh ngay lập tức cầm điện thoại lên gọi cho Ôn Noãn. Do bây giờ vẫn còn đang ở trong độ tuổi thiếu niên, nên giọng nói của anh vẫn còn hơi trầm và khàn nhưng thực sự nghe rất êm tai. Cho dù anh không hề làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần được nghe anh nói, bạn cũng cảm thấy đó là một sự tận hưởng rất khó có thể quên.

"Sao vậy? Có chuyện gì mà cậu tìm tôi gấp vậy?"

Ôn Noãn có hơi do dự, cô khẽ ừ một tiếng: "Có một chút chuyện nhỏ thôi. Cậu có thể đứng trước cửa nhà chờ tôi được không?"

Cố Thâm giơ tay lên để xem giờ, vào khoảng 7h30' chương trình sẽ bắt đầu ghi hình, nên hiện tại thì anh vẫn còn thời gian, "Được. Nếu không thì để tôi tới tìm cậu. Bây giờ vẫn còn chưa tối."

Ôn Noãn: "... Cũng được."

Cố Thâm bật cười nói: "Được, vậy cậu chờ tôi ở trước cổng trường. Nếu còn thời gian, hai người chúng ta sẽ tìm quán cà phê gần đó để ngồi nói chuyện."

"Ok."

Một lúc sau, Ôn Noãn nhìn thấy Cố Thâm đang đi tới đây. Ôn Noãn cảm thấy có hơi ngạc nhiên.

Bình thường cô chỉ nhìn thấy anh trong bộ đồng phục của trường, bởi vì nhìn quá nhiều rồi nên dần cũng thành quen. Thậm chí nhiều khi cô đã quên mất chi tiết  mà tác giả miêu tả anh chỉ cần thay sang một bộ trang phục khác thôi mà có thể khiến cho bao nhiêu người phải ngưỡng mộ và ghen tỵ về độ đẹp trai của anh.

Thực ra thì bộ đồ ngày hôm nay Cố Thâm mặc cũng rất đơn giản, chỉ là chiếc áo sơ mi trắng phối với quần âu. Nhìn lướt qua cũng cảm nhận được khí chất tuổi trẻ từ người anh phát ra, phải công nhận rằng anh thực sự rất đẹp trai, chỉ cần anh đi lướt qua cũng đủ thu hút sự chú ý của mọi người.

Ôn Noãn ngơ ngác đứng nhìn, nhìn đến mức xuất thần.

Cố Thâm đưa tay ra mở cửa rồi bước vào trong quán.

Anh nhìn thử xung quanh để tìm kiếm Ôn Noãn.

Sau khi nhìn thấy cô đang ngồi ở trong góc, anh vội vàng đi đến chỗ đó, nhưng ánh mắt của cô vẫn dõi theo từng bước chân của anh, dù cô muốn chuyển sự chú ý sang việc khác nhưng đều thất bại.

"Cậu tìm tôi có việc gì?"

Cố Thâm ngay lập tức đi vào vấn đề chính.

Ôn Noãn khẽ chớp mắt, cô cũng dần định thần lại: "Hôm nay cậu định đi đâu?"

Cố Thâm nhìn cô, anh chủ động giải thích: "Lần trước tôi nói có một chương trình muốn mời tôi đến tham gia, mà tôi đã đồng ý lời mời đó, nên hôm nay tôi phải đi đến đài truyền hình để ghi hình."

"Có phải cậu đến tham gia chương trình IQ đúng không?"

Cố Thâm rất bất ngờ, anh quay sang nhìn cô hỏi: "Tại sao cậu lại biết?"

Ôn Noãn khẽ thở dài, cô mím chặt khóe môi lại, ngước lên nhìn anh, trong đôi mắt của cô hiện rõ sự lo lắng bất an: "Lần trước tôi đến đài truyền hình, cũng bởi vì chương trình này, họ cũng mời tôi đến tham gia."

Cố Thâm: "..."

Ôn Noãn quan sát nét mặt của Cố Thâm, sau đó cô liền nóng vội giải thích: "Không phải là tôi có ý định muốn lừa cậu, với lại dù lúc đó tôi có nói thì cậu cũng không tin." Cô còn lẩm bẩm nói: "Lúc trước tôi nói mình nhất định sẽ vượt qua cậu, nhưng lúc đó cậu cũng đâu có tin. Tuy lần này tôi vẫn chưa thể vượt qua được cậu. Nhưng thành tích lần này của tôi cũng không hề tệ."

Thực ra cô cũng không biết lý do vì sao cô lại muốn giải thích với Cố Thâm. Cũng có thể vì cô biết Cố Thâm là một trong số ít người thật lòng đối xử tốt với cô. Cũng có thể là vì Cố Thâm đã từng giúp đỡ cô rất nhiều lần. Lúc ở đài truyền hình, khi cô nhìn thấy anh, thực sự đã rất vui. Cô chỉ muốn trêu chọc anh một chút, cũng muốn chuyển sự chú ý của anh sang chuyện khác. Cô thực sự không hề có ý định muốn lừa gạt anh.

Ôn Noãn là người rất trọng tình nghĩa, nếu người nào từng ra tay giúp đỡ cô, thì chắc chắn cô sẽ trả ơn lại cho người ấy.

Lúc cô còn ở trong cô nhi viện, từng có một cậu bé đã tặng cho cô một chiếc bánh, đến tận bây giờ cô vẫn nhớ như in chuyện đó ở trong lòng. Sau này khi cô đã tự có thể kiếm được tiền, món đồ đầu tiên cô mua không phải cho bản thân, mà cô đã mua một đôi giày cùng một bộ quần áo chạy đến tặng cho cậu nhóc kia.

Lý do vì sao cô làm như vậy, có thể là vì tính cách của cô hoặc do những gì cuộc sống đã dạy cho cô. Thế nên ngay từ khi còn nhỏ cô đã bắt đầu hình thành thói quen này.

Và cô tin, nếu hiện tại vẫn chưa có kết quả của kỳ thi, giả sử, lúc đó cô kể chuyện này cho Cố Thâm nghe, thì cô cá sẽ có 70% đến 80% khả năng Cố Thâm sẽ không tin lời cô nói.

Nhưng với tình hình hiện tại, Cố Thâm đã sớm biết rõ năng lực của Ôn Noãn, và không cần phải phí thời gian để suy nghĩ, anh biết mình tin những gì Ôn Noãn vừa nói.

Thậm chí anh còn cảm thấy mấy lời nói lúc nãy của Ôn Noãn rất có lý.

Anh im lặng quan sát Ôn Noãn một lúc, mới lên tiếng hỏi: "Tại sao cậu không đợi đến lúc hai người chúng ta gặp nhau ở đài truyền hình rồi nói? Lúc đó cậu không cần nói thì tôi cũng biết."

Ôn Noãn bật cười, khóe môi của cô khẽ cong lên: "Nếu tôi làm như vậy thì chắc chắn cậu sẽ cảm thấy rất tức giận."

Cố Thâm khẽ dừng lại, anh không nghĩ mình sẽ hỏi cô câu này: "Có phải cậu đang sợ tôi giận đúng không?"

Anh nhận ra mình lỡ lời, đương nhiên phát hiện ra câu nói này nghe có bao nhiêu mờ ám và biết rõ đây là lời không nên nói ra.

Ôn Noãn khẽ gật đầu, quay sang nhìn anh: "Không phải tôi sợ mình làm cậu giận, bởi vì điều đó với tôi không quan trọng. Với lại nếu tôi không giải thích rõ ràng mọi chuyện với cậu lúc này, thì tí nữa cũng không có mấy thời gian để giải thích."

Cố Thâm: "..."

Anh không thể phản bác lại được, bởi vì chính anh cũng cảm thấy được điều cô nói rất đúng.

Anh nhìn chằm chằm vào cô gái đang nở nụ cười rạng rỡ trước mặt, trong lòng đột nhiên xuất hiện một cảm xúc rất khó tả.

Chỉ mới mấy ngày không gặp, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được Ôn Noãn ngày càng trở nên xinh đẹp, cặp mặt to tròn đen láy, biểu cảm trên khuôn mặt cũng dần trở nên phong phú hơn, cô bây giờ có thể rất thoải mái nói chuyện đùa giỡn với anh.

So với hồi mà hai người mới quen nhau, thì cô bây giờ đã ngày càng trở nên tự tin và phóng khoáng hơn rất nhiều. Dù từ tích cách hay là vẻ bề ngoài thì anh phải công nhận rằng cô ngày càng trở nên thu hút hơn.

"Cố Thâm?" Ôn Noãn muốn tránh né ánh mắt của Cố Thâm, nên đành phải lên tiếng.

Cố Thâm khẽ gật đầu, anh nhắm mắt lại: "Đi thôi."

"Hả?"

Cố Thâm bật cười, cố di chuyển ánh mắt của mình nhìn sang chỗ khác: "Đi đến đài truyền hình thôi. Tôi nghe nói các thí sinh nữ còn phải trang điểm trước khi lên hình. Với lại nếu chúng ta đến sớm thì sẽ có nhiều thời gian để chuẩn bị, như vậy cũng rất tốt mà."

Ôn Noãn khá bất ngờ, sau đó cô khẽ gật đầu nói: "Được. Đi thôi."

Lúc hai người đi đến đài truyền hình, lúc đó trời vẫn còn chưa tối.

Dù một người đi trước, một người đi theo phía sau. Nhưng chắc là chẳng có ai nghĩ hai người đi cùng với nhau. Bởi vì đài truyền hình rộng như vậy, lại còn có rất nhiều người, cùng lắm bọn họ chỉ nghĩ hai người vừa mới gặp nhau ở cửa rồi tiện đường đi cùng nhau mà thôi.

Lúc Chu Tuấn nhìn thấy Ôn Noãn, anh ta ngay lập tức chạy đến hỏi: "Em đã chuẩn bị được nhiều chưa?"

Không hiểu lý do vì sao nhưng mà anh ta lại rất tin tưởng cô gái nhỏ này.

Ôn Noãn bật cười nói: "Khá ổn. Nhưng bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên ghi hình nên em sợ mình sẽ run và ảnh hưởng đến bài thi."

Chu Tuấn: "Tôi tin sẽ không có chuyện đó xảy ra, tôi đặt niềm tin  rất lớn vào em đấy."

Sau đó anh ta quay sang chỉ người đang đứng bên cạnh: "Đây là Tiểu Lục, cô ấy đang làm công việc trợ lý. Tý nữa cô ấy sẽ dẫn tất cả các thí sinh vào phòng hóa trang rồi sẽ nhắc nhở mọi người một vài điểm cần lưu ý trước khi ghi hình."

Nói xong, anh ta quay sang nhìn Ôn Noãn, bật cười nói: "Anh cảm thấy em ngày càng xinh đẹp hơn."

Ôn Noãn có chút bất ngờ.

Thực ra, kể từ khi cô thay thế nguyên chủ, từ đó đến nay cũng chưa từng có ai chủ động khen cô xinh đẹp. Cô chỉ nghe được những lời bàn tán chê cô vừa mập vừa xấu. Hiện tại thì mọi người cũng chỉ khen cô ngày càng gầy hoặc chỉ chạy đến hỏi bí quyết giảm cân của cô mà thôi.

Ngoại trừ Vương Giaii và Ngu Thư ra, thì rất có ít người chủ động khen cô xinh đẹp.

Thực ra đường nét trên khuôn mặt của Ôn Noãn rất hài hòa và tinh xảo. Khuôn mặt của cô khi trang điểm thì sẽ trở nên sắc sảo quyến rũ, còn nếu không trang điểm thì lại rất hài hòa và dễ gần. Chỉ cần cô có thể trắng hơn một chút nữa, thì chắc chắn tất cả mọi người đều phải công nhận rằng cô rất xinh đẹp.

Phải nói là một mỹ nhân thì mới đúng.

Cô quay sang nhìn Chu Tuấn, khẽ bật cười nói: "Vâng, em cảm ơn anh rất nhiều."

Tiểu Lục quay sang nhìn Ôn Noãn, rồi lại nhìn về  cô gái đang đứng bên cạnh. Theo thông báo mà cô ấy vừa mới nhận được, thì chương trình lần này hầu hết là các thí sinh nam tham dự, chỉ có duy nhất 2 thí sinh là nữ. Một người có tên là Ôn Noãn, người còn lại có tên là Chu Quỳnh.

Cô ấy nhìn hai cô gái đang đứng trước mặt, nở nụ cười rạng rỡ nói: "Hôm nay tôi sẽ phụ trách và dẫn dắt hai người đẹp. Đầu tiên thì chúng ta sẽ đi đến phòng hóa trang trước."

Cả hai người đều gật đầu và đi theo Tiểu Lục đến phòng hóa trang.

***

Ở trong phòng hóa trang, Chu Quỳnh chủ động quay sang bắt chuyện với Ôn Noãn: "Chào em, chị tên là Chu Quỳnh."

"Chào chị, em tên là Ôn Noãn."

Chu Quỳnh ngồi quan sát cô được một lúc, rồi cô ta tò mò hỏi: "Ai là người đã mời em đến tham gia chương trình này?"

Ôn Noãn khẽ gật đầu nói: "Bởi vì Chu Tuấn có quen biết em, nên anh ấy đã mời em đến tham dự chương trình."

Lý do này đã được cô với Chu Tuấn bàn bạc với nhau từ trước.

Chu Quỳnh có vẻ khá bất ngờ, chắc là cô ta không nghĩ câu trả lời của cô là như vậy.

Cô ta giữ im lặng, một lúc sau mới lên tiếng hỏi Ôn Noãn: "Trước đó em đã từng tham gia chương trình hay gameshow nào chưa?"

Ôn Noãn có hơi ngạc nhiên, sau đó khẽ lắc đầu: "Chưa ạ, có chuyện gì vậy?"

Bỗng nhiên, cô cảm nhận được ánh mắt Chu Quỳnh nhìn cô có gì đó rất kì lạ. Ở phía đối diện, ánh mắt của Ôn Noãn hiện rõ sự bối rối và khó hiểu. Một lúc sau, cô ta mới ngập ngừng lên tiếng: "Không có gì đâu, thôi chúng ta cứ tiếp tục trang điểm đi."

"Ừ."

Có một chuyên gia trang điểm đang makeup trang điểm cho cô. Cô cảm thấy hơi mệt nên khẽ nhắm mắt lại. Đột nhiên trong đầu cô vang lên một giọng nói. Đã lâu rồi cô không nhìn thấy hệ thống Tiểu Học xuất hiện.

[Cô ta đang nghi ngờ cậu đi cửa sau.]

Ôn Noãn không nhịn được, cô khẽ bật cười hỏi: "Không ngờ đến ngay cả cậu cũng cảm nhận được điều đó?"

Hệ thống Tiểu Học đắc ý nói: [Bây giờ dùng từ cảm nhận không còn chính xác nữa rồi. Bởi vì sự thật đã bày ra trước mắt.]

Ôn Noãn bình tĩnh nói: "Kệ đi, chỉ cần sau một vài tập ghi hình thì chắc chắn cô ấy sẽ tự biết việc tôi liệu có đi cửa sau hay không?"

Tiểu học: [Cố lên, tôi tin cậu sẽ giành được ngôi vị quán quân. Nếu cậu giành được ngôi vị quán quân thì chắc chắn cậu sẽ kiếm thêm được rất nhiều điểm tích lũy.]

Ôn Noãn khẽ gật đầu nói. "Được, tôi sẽ cố gắng."

Đối với cuộc thi lần này, cô chỉ dám hứa là mình sẽ nhất định cố gắng hết sức.

Đây là một gameshow, nó khác hoàn toàn với những đề thi mà cô từng làm. Muốn tham gia gameshow không chỉ yêu cầu về độ thông minh và sự hiểu biết, đôi khi bạn phải cần có sự quan sát tốt và đặc biệt cần phải nhanh nhẹn. Bất cứ lĩnh vực ngành nghề nào cũng có thể sẽ được chọn làm câu hỏi xuất hiện trong chương trình. Thậm chí nhiều khi câu hỏi sẽ là những câu đố mẹo. Chỉ cần người chơi sơ ý hoặc không bắt kịp tiến độ của chương trình, thì chắc chắn người đó sẽ phải ra về.

Nghĩ đến đây, Ôn Noãn có hơi lo lắng.

Trong khoảng gian này, cô đã rất nỗ lực trao dồi các kiến thức, nhưng cô không thể đảm bảo rằng mình biết tất cả mọi thứ được.

Cô chỉ cầu mong sự may mắn sẽ đến với cô, và mong sẽ trả lời được tất cả những câu hỏi.

Sau khi trang điểm xong, Tiểu Lục dẫn hai người đến phòng chờ rồi tất cả mọi người cùng nhau tiến vào sân khấu.

Đã có rất nhiều khán giả đang ngồi chờ trong trường quay. Theo những gì cô được biết, vào đúng 7h30' chương trình sẽ được phát trực tiếp, sau đó sẽ còn được phát sóng lại trên TV. Lúc gần đến giờ phát sóng, thì cả khán đài đã chật kín khán giả.

Nhìn chung, đây là một chương trình được đầu tư rất lớn. Chi phí của mỗi tập đều do các nhà đầu tư chi tiền, nếu chỉ dựa vào đài truyền hình thì chắc chắn chương trình này không thể có quy mô lớn như vậy được.

Mà mấy chương trình kiểu này, có thể giúp cho nhiều trường đại học hoặc các doanh nghiệp lớn trong việc tuyển dụng sinh viên hoặc nhân viên. Thế nên chương trình này có rất nhiều nhà tài trợ.

Chương trình sẽ có 3 MC,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net