Chương 20: Bạn gái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Ngô Diệp Tử

Beta: Bom

Chai nước đó đã bay thẳng lên sân khấu và bên trong chai vẫn còn đang chứa đầy nước.

Bởi vì mọi chuyện diễn ra quá nhanh nên Ôn Noãn vẫn chưa kịp phản ứng , lúc cô nhận ra thì đã có người nhanh tay ôm chặt cô vào lòng.

Cô còn cảm nhận được hơi thở nặng nề của người kia, sau đó cô lén quay đầu lại để nhìn thì thấy khung cảnh ở dưới khán đài đang rất hỗn loạn.

"Mọi người không được để cho tên kia chạy thoát!"

"Ôn Noãn, Cố Thâm hai người vẫn ổn chứ?"

Ôn Noãn lo lắng nhìn Cố Thâm, cô khẽ nhíu mày lại: "Cố Thâm, cậu có bị thương ở đâu không?"

Cô nhìn thấy Cố Thâm có hơi khuỵu chân xuống. Nên cô đoán chai nước kia đã đập trúng người anh.

Cố Thâm khẽ cúi đầu xuống nhìn cô, anh mím chặt khóe môi lại: "Không sao đâu, tôi vẫn ổn."

Ôn Noãn quan sát Cố Thâm một lượt từ trên xuống dưới: "Cậu chắc chứ?"

"Không có chuyện gì đâu."

Cố Thâm quay lại nhìn cô gái đang bị mấy người bảo vệ bắt giữ lại.

Mấy người bên cạnh lúc này mới hồi phục lại tinh thần, họ hét lớn nói : "Có chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao lại có người dám làm ra chuyện như vậy?"

Phát sóng trực tiếp đã kết thúc nhưng máy quay vẫn còn đang ghi hình. Theo quy định thì nhà đài sẽ cho phép khán giả mang nước vào trong trường quay. Nhưng không được phép mang theo camera hay bất cứ thiết bị ghi hình nào khác, nếu lỡ mang theo điện thoại thì phải gửi ở bên ngoài rồi mới được bước vào trong hội trường.

Hồi trước đương nhiên cũng từng có tình huống tương tự xảy ra, nhưng rất hiếm khi có người dám cả gan làm chuyện xấu một cách trắng trợn như thế này. Nếu là người bình thường thì trong trường hợp này họ chỉ dám lén lút làm sẽ chẳng có ai dám ngang nhiên làm như vậy bởi vì chẳng có ai muốn mình bị bắt.

Cho nên chuyện lần này, thực sự khiến tổ chương trình cùng các thí sinh bị dọa cho hoảng sợ.

Lúc Ôn Noãn và Cố Thâm đi vào trong hậu trường, mấy người trong tổ chương trình vội vàng chạy đến hỏi thăm, lo lắng cho hai người: "Có bị làm sao không? Hai người có bị thương ở đâu không?"

Ôn Noãn khẽ lắc đầu: "Cố Thâm đã đỡ hộ em. Nên giờ em vẫn ổn."

"Thế còn Cố Thâm?" Chu Tuấn quay sang nhìn Cố Thâm hỏi: "Hay là để tí nữa chúng tôi dẫn cậu đi khám qua ở bệnh viện nhé?"

Cố Thâm khẽ lắc đầu, "Tôi không sao, thế tình hình bên kia như thế nào rồi?"

"Chúng tôi đang giữ cô ta lại ở đằng kia, và đã báo cảnh sát. Chắc tý nữa hai người cũng phải đi đến đồn cảnh sát để lấy lời khai."

Ôn Noãn khẽ gật đầu: "Không sao đâu, tí nữa hai chúng tôi sẽ đi đến đồn cảnh sát."

Chu Tuấn có hơi do dự, anh ta muốn nói mấy câu để an ủi hai người này, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của họ thì anh ta nghĩ mình vẫn nên giữ im lặng sẽ tốt hơn.

Anh ta vỗ vai Ôn Noãn, rồi an ủi cô: "Em đừng có tự trách bản thân."

"Vâng."

Anh ta quay sang nhìn Cố Thâm: "Anh nghĩ em vẫn nên đến bệnh viện khám sẽ tốt hơn. Dù gì các em gặp phải chuyện này trong lúc ghi hình nên chúng tôi cũng có một phần trách nhiệm. Mọi chi phí hay tiền thuốc men chúng tôi sẽ chi trả."

Anh ta vừa mới dứt lời, thì có một người trợ lý hớt ha hớt hải chạy đến, hốt hoảng nói: "Chu ca, chuyện này đã lên hot search."

"Hả?"

"Có người đã lén quay lại rồi đăng lên trên weibo."

Dạo gần đây, độ nổi tiếng của chương trình IQ ngày càng cao. Có rất nhiều khán giả đã ngồi chờ sẵn trước TV hoặc phòng phát sóng để chờ xem tập phát sóng mới nhất của chương trình. Với lại hiện tại Ôn Noãn và Cố Thâm đang rất nổi tiếng, tổ chương trình đã chi rất nhiều tiền để mua hot search lăng xê hai người này. Thế nên bây giờ chỉ cần bất kỳ từ khóa nào gắn với tên của hai người này cũng đều có thể chiếm lĩnh top đầu trên hot search.

Tổ chương trình chỉ kiểm soát và không cho phép khán giả mang các thiết bị ghi hình vào trường quay. Nhưng đài truyền hình không có quy định cầm các nhân viên trong đài sử dụng điện thoại trong lúc ghi hình, nên đoạn video kia chắc chắn là do nhân viên đài truyền hình truyền ra bên ngoài, không biết là do vô tình hay cố ý nhưng hậu quả của chuyện này rất nghiêm trọng.

Vì chuyện này, nên tổ chương trình yêu cầu khán giả ngồi tại chỗ, sau khi xử lý xong chuyện này thì mới cho phép mọi người ra về. Mà đoạn video này cũng được đăng tải gần thời điểm đó. Đặc biệt mấy người đó còn đã chứng kiến tận mắt làm sao họ có thể bỏ qua chuyện này được. Nhiều người còn thêm mắm thêm muối càng khiến cho sự việc trở nên phức tạp.

Video này được quay ở góc chính diện, nên vẫn có thể nghe được tiếng hét chói tai của cô gái kia, thậm chí sau đó còn có một chai nước ném thẳng về phía Ôn Noãn đang đứng. Vì cảnh quay quá sắc nét nên mọi người còn có thể nhìn rõ chai nước kia vẫn còn đang đầy nước.

Chỉ tầm khoảng 1 phút nữa là chai nước đó sẽ đụng trúng đầu Ôn Noãn. Cố Thâm người đang đứng cách xa Ôn Noãn nhất, đã ngay lập tức chạy đến chỗ Ôn Noãn và giơ tay lên để cản bình nước đó lại.

m thanh va chạm đó ghê rợn đến mức những người đang ngồi xem trước màn hình máy tính cũng có thể cảm nhận sự đau đớn.

Sau đó khung cảnh dưới khán đài trở nên rất hỗn loạn, thậm chí có một vài người vì quá sợ hãi nên đã hét toáng lên. Và lúc này đoạn video đó đã kết thúc.

Phản ứng đầu tiên của mọi người chính là bất ngờ.

Sau đó, các fan của Ôn Noãn điên cuồng trend hashtag yêu cầu tổ chương trình phải lên tiếng.

—Tôi thắc mắc liệu kẻ ném chai có bị vấn đề về thần kinh không nhỉ? Trời ạ lúc chai nước đó đập thẳng vào tay của Cố Thâm, tôi chỉ nhìn thôi mà cũng có thể cảm nhận được sự đau đớn.

—— oa oa oa nhìn Cố Thâm đúng chuẩn soái ca trong ngôn tình, tại sao chỉ trong một thời gian ngắn như vậy mà anh ấy đã có thể chạy đến chỗ của Ôn Noãn.

—— tôi chỉ muốn hỏi liệu Ôn Noãn đã từng đắc tội với ai, mà ngày nào tôi cũng thấy có bài viết nói xấu cô ấy, bây giờ còn có kẻ dám đứng trước mặt toàn thể bàn dân thiên hạ tuyên bố muốn giết cô ấy.

—— Tôi cảm thấy thương cho Ôn Noãn. Mong cô ấy vẫn ổn.

—— Tôi thấy tổ chương trình làm ăn rất vớ vẩn, tại sao họ lại dám cho người xem mang nước vào trong hội trường? Cầu mong tổ chương trình chẩn chỉnh lại kỷ cương.

—— con mẹ nó, nhất định phải mang kẻ kia ra ngoài ánh sáng! Hành động đó rõ ràng là có ý định muốn giết người? Mong pháp luật sẽ nghiêm khắc xử phạt hành vi này và lấy đó làm gương để những người khác biết và không được phép làm theo.

...

Hiện tại đang là buổi tối và cũng đang là thời gian rảnh rỗi của rất nhiều người, nên có rất nhiều người chạy đến hóng hớt và chỉ trích phê phán hành động điên rồ kia.

***

Ôn Noãn sau khi xem xong đoạn video trên weibo, cô quay sang nhìn Cố Thâm.

Chu Quỳnh và những thí sinh khác cũng đang ngồi chờ trong phòng, cô ta khẽ nhíu mày nói: "Tôi thấy hình như mọi người đang làm quá mọi chuyện lên."

Đồng Chính Thanh khẽ gật đầu: "Có thể là do cậu không hiểu rõ những quy định của pháp luật. Đây rõ ràng là hành vi phạm tội còn có thể xếp vào hành vi giết người có chủ đích. Thậm chí có khả năng người này sẽ phải đi tù."

Nghe thấy vậy, Chu Quỳnh đột nhiên cảm thấy rất xấu hổ: "... Tôi không nghĩ mọi chuyện lại phức tạp như vậy."

Đương nhiên là cô ta cũng có thể nhìn rõ được vấn đề.

Đồng Chính Thanh quay sang nhìn Ôn Noãn, cậu ta dịu dàng hỏi cô: "Cậu vẫn ổn chứ?"

Ôn Noãn khẽ gật đầu: "Tôi vẫn ổn."

Thực ra cô vẫn còn đang rất sợ, nhưng cô nghĩ mình vẫn ổn.

Cố Thâm quay sang nhìn cậu ta, sắc mặt của anh lộ rõ sự thiếu kiên nhẫn.

Anh hít thở một hơi thật sâu. Và ngay lập tức thu hút sự chú ý của những người đang ngồi trong phòng: "Cậu vẫn ổn chứ? Có cần phải đi đến bệnh viện khám không?"

Cố Thâm quay sang nhìn Ôn Noãn: "Bây giờ chúng ta đi đến đồn cảnh sát."

Ôn Noãn nhíu mày, cô quay sang nhìn Chu Tuần.

Chu Tuấn có hơi bất ngờ, một lúc sau anh ấy mới lên tiếng: "Hai người cứ đi đến bệnh viện trước đi. Còn tôi sẽ đến đồn cảnh sát để xử lý chuyện kia."

"Để tôi ra ngoài nhờ nhân viên trong đài lái xe chở hai người đến bệnh viện. Nhưng mà chỉ có hai người bọn cậu liệu có ổn không? Liệu có muốn tôi nhờ một nhân viên đi cùng với hai người không? Nếu cần có việc gì thì còn có thêm người giúp đỡ."

Ôn Noãn vẫn chưa kịp lên tiếng trả lời thì Cố Thâm đã ngay lập tức nói lời từ chối: "Không cần đâu ạ."

"Ừ, vậy thì 2 em nhớ phải chú ý an toàn nhé."

Đồng Chính Thanh đột nhiên nói: "Cố Thâm, cậu nhớ phải giữ gìn sức khỏe. Chào tạm biệt."

"Ừ."

"Ôn Noãn."

"Hả?" Ôn Noãn quay lại nhìn về phía chàng trai đang nở nụ cười rạng rỡ.

Đồng Chí Thanh vẫy tay chào tạm biệt, khóe môi của cậu ta khẽ nhếch lên: "Hẹn gặp lại cậu vào tuần sau nhé."

"Ừ."

Cả hai đứng chờ ở trước cửa đài truyền hình, sau đó có một chiếc ô tô đi đến chỗ hai người đang đứng. Cố Thâm mở cửa xe ra, cả hai người cùng nhau bước vào trong xe. Từ khi lên xe, cả hai người đều giữ im lặng.

Tiếng chuông điện thoại của Ôn Noãn liên tục reo, có lẽ là Vương Giai và Ngu Thư đã biết chuyện ồn ào trên mạng nên bây giờ cả hai người bọn họ đang rốt rít nhắn tin hỏi thăm cô.

Cô hơi cúi đầu xuống trả lời tin nhắn của hai người kia, cô nói mình vẫn ổn và nói mình đang bận đợi tí nữa cô sẽ nhắn tin cho bọn họ sau. Sau đó, cô quay sang nhìn Cố Thâm: "Cảm ơn cậu rất nhiều."

Cố Thâm lạnh lùng nói: "Chuyện nên làm."

Anh nói: "Tôi không nhẫn tâm đứng im nhìn nên cho dù đó là ai thì tôi cũng sẽ chạy đến giúp."

Ôn Noãn bật cười: "Nhỡ đâu chuyện đó không xảy ra thì sao."

Cũng chưa chắc là cô sẽ bị thương.

Cố Thâm giữ im lặng, một lúc sau anh quay sang lườm cô, vẻ mặt của anh không được tự nhiên: "Hình như cậu với Đồng Chính Thanh có vẻ rất thân thiết?"

"Hả?" Ôn Noãn rất ngạc nhiên, một lúc sau cô mới lên tiếng: "Sao cậu lại hỏi vậy. Với lại tất cả mọi người đều là những thí sinh cùng tham gia chương trình nên thi thoảng thì tôi cũng nhắn tin nói chuyện với cậu ấy."

"Nhắn tin?" Cố Thâm đột nhiên lớn tiếng với cô.

Ôn Noãn khẽ chớp mắt: "Ừ. Dạo gần đây cậu ta hay gửi tin nhắn hỏi tôi một vài chuyện linh tinh."

Nghe thấy vậy, khuôn mặt của Cố Thâm càng tối sầm lại.

Hình như Ôn Noãn không hề phát hiện ra tâm trạng của Cố Thâm đã thay đổi, cô chỉ giải thích với anh tầm khoảng hai câu. Sau đó cô liền giữ im lặng giống như mọi khi.

Mãi đến khi hai người gần đi đến bệnh viện, Ôn Noãn mới nhận ra hình như từ nãy đến giờ Cố Thâm đang giận dỗi cô chuyện gì đó thì phải.

Nhưng cô không biết vì sao anh lại như vậy.

Sau đó, cô quay lại nhìn anh bằng ánh mắt hoài nghi.

Lúc thấy cô quay lại nhìn mình, Cố Thâm ngay lập tức khôi phục dáng vẻ lạnh lùng như ngày thường.

Vết thương trên tay của Cố Thâm cũng không quá nặng. Bởi vì chai nước kia đã đập trúng tay của anh. Nên bây giờ trên tay của anh đang có một vết bầm rất lớn.

Ôn Noãn nhìn vết thương trên tay anh, đôi mắt của cô toát lên sự chua xót và đau lòng.

"Tại sao từ nãy đến giờ cậu không nói cho tôi biết?"

Cố Thâm ngẩng đầu lên nhìn cô, và anh có thể cảm nhận nỗi buồn trong đôi mắt của cô. Giọng nói của anh cũng trở nên dịu dàng hơn: "Tôi không sao đâu, vẫn ổn."

Anh từ tốn nói: "Chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi nên cậu không cần phải lo cho tôi đâu."

Đối với anh mấy vết thương nhỏ đó không đáng để anh bận tâm. Với lại từ nhỏ đến lớn, anh đã phải trải qua rất nhiều chuyện. Nên trên người của anh lúc nào cũng xuất hiện những vết thương lớn nhỏ. Thậm chí anh còn từng gặp tình trạng nguy kịch phải đưa đến bệnh viện gấp. Cho nên đối với anh bây giờ mấy chuyện đó thực sự không đáng để anh bận tâm.

Thực ra vừa nãy ở đài truyền hình có quá nhiều người vây quanh hỏi thăm anh nên anh cảm thấy có hơi khó chịu. Đó chính là lý do vì sao anh lại đồng ý đi khám ở bệnh viện.

Ôn Noãn trợn trừng mắt lên nhìn anh: "Vết thương đã nghiêm trọng đến mức này rồi mà cậu vẫn còn dám nói mình ổn. Cậu nghĩ cơ thể mình được làm bằng sắt giống với Người sắt hả?"

Cố Thâm: "..."

Không phải, nhưng tại sao lại nhắc đến Người Sắt. Anh cảm thấy rất khó hiểu.Nhưng anh lại nghĩ tốt nhất bây giờ mình nên giữ im lặng.

Bác sĩ đứng bên cạnh thấy vậy liền bật cười: "Bị thương như vậy thì đương nhiên bạn gái phải cảm thấy đau lòng rồi." Sau đó ông ta quay sang nhìn hai người, rồi vui vẻ nói: "Tuy vết thương trên tay của cậu không quá nghiêm trọng nhưng tôi nghĩ cậu tốt nhất vẫn nên về nhà bôi thuốc thường xuyên. Mấy ngày này nên tránh bê những vật nặng. Nếu không nghe lời của tôi khuyên thì mấy ngày nữa tay của câu sẽ bị tê và sưng vù lên."

Ông ấy vừa dứt lời, khuôn mặt của Ôn Noãn đột nhiên đỏ bừng lên.

Cô quay sang nhìn bác sĩ, rồi còn lẩm bẩm giải thích: "Hai người chúng cháu không phải là người yêu của nhau. Chúng cháu chỉ là bạn học cùng trường."

Bác sĩ nghe thấy vậy liền bật cười, sau đó ông ấy còn tỏ vẻ ra mình đã hiểu: "Hóa ra là vậy. Xin lỗi vì tôi đã hiểu lầm."

Nhìn thấy nụ cười đắc ý trên khuôn mặt của cô ấy, cô tin người này sẽ không tin lời giải thích lúc nãy của cô.

Cô biết dù bây giờ mình có nói gì thì đối phương cũng không tin, nên cô quyết định sẽ im lặng và không giải thích nữa.

Hai người đứng chờ bác sĩ kê đơn thuốc. Rồi cả hai chạy đi mua thuốc ở nhà thuốc của bệnh viện. Lúc hai người bước ra ngoài thì thấy chiếc xe ô tô chở hai người đến bệnh viện vẫn đang đứng chờ ở trước cửa.

"Chu Tuấn nhờ tôi chở hai người đến đồn cảnh sát."

"Vâng, chúng em cảm ơn anh."

**

Ở đồn cảnh sát, Ôn Noãn và Cố Thâm đang đứng chờ ở trước cửa. Chu Tuấn sau khi nhận được tin liền vội vàng chạy ra ngoài, lúc nhìn thấy hai người anh ta vội vàng lên tiếng: "Theo như kết quả điều tra thì người kia có tiền sử bị bệnh."

Ôn Noãn có hơi bất ngờ, cô vội vàng hỏi lại đối phương: "Người đó mắc căn bệnh gì?"

"Bị thần kinh."

Quả nhiên kẻ đó là người có đầu óc không được bình thường.

Ôn Noãn khẽ gật đầu: "Vậy chuyện sau đó thì sao? Và lý do vì sao cô ấy lại làm như vậy?"

Chu Tuần đột nhiên cảm thấy có hơi khó xử, anh ta không biết mình có nên nói rõ cho hai người này nghe không.

"Anh cứ nói ra đi." Cố Thâm nói: "Lý do vì sao cô ta lại làm như vậy?"

Chu Tuấn khẽ ho nhẹ một tiếng: "Người đó nói mình là fan hâm mộ của Cố Thâm, rồi cô ta nói mình cảm thấy ghen tị bởi vì em quá thân thiết với Cố Thầm. Thậm chí lúc hai người tham dự chương trình này, cậu ấy cũng luôn bảo vệ và che chở cho em. Và đã có rất nhiều lần Cố Thâm đứng ra bảo vệ em ở trong trường học. Đặc biệt là bất kỳ lúc nào cũng thấy hai người bọn em đi cạnh nhau. Nên cô ta rất tức giận và chỉ muốn cảnh báo nhắc nhở em một chút thôi để sau này em tự biết đường tránh xa Cố Thâm ra."

Chu Tuấn vừa dứt lời, bầu không khí của cuộc nói chuyện đột nhiên trầm xuống hẳn.

Ôn Noãn đưa tay ra tự chỉ vào bản thân, cô định lên tiếng, nhưng một lúc sau cô vẫn không thể nói lên lời.

Chính bản thân cô cũng không biết từ khi nào mà cô đã trở nên thân thiết với Cố Thâm như vậy?

Không đúng ——

Lý do vì sao lúc nào hai người bọn cô luôn đi cạnh bên nhau bởi vì hai người bọn cô là những người bạn của nhau, đúng không?

Cũng không đúng ——

Ôn Noãn đột nhiên có một linh cảm, mặc dù trong lòng cô cũng cảm thấy điều này rất khó tin. Nhưng nhìn cách anh đối xử với những người khác cùng với cái cách mà anh đối xử với cô thì dường như đặc biệt hơn rất nhiều.

Cố Thâm đương nhiên có thể nhìn thấy sắc mặt của Ôn Noãn đã thay đổi, anh vội vàng quay sang nhìn Chu Tuấn, anh khẽ nhíu mày nói: "Cô ta nói mình là fan của em? Một người như vậy thì không bao giờ xứng làm fan của em?"

Anh tức giận nói: "Đi vào trong xem thử đi."

Chỉ tiếc là, dù cảnh sát có tra hỏi người kia như thế nào, thì người đó vẫn tự nhận mình là fan trung thành của Cố Thâm. Lý do vì sao lại làm ra hành động ngu ngốc kia thì người đó chỉ nói là do mình quá ghen tỵ và không thích một cô gái quá gần gũi với Cố Thâm như vậy.

Người đó cho rằng Cố Thâm chỉ có thể thuộc về mình cô ta, nên không cho phép bất kỳ cô gái nào được lại gần anh.

Mọi chuyện đã đến nước này, thì cũng có thể nói rằng Cố Thâm chính là nguyên nhân dẫn đến mọi chuyện thành ra như vậy.

Lúc bước ra khỏi đồn cảnh sát, Cố Thâm ngay lập tức quay sang nói lời xin lỗi Ôn Noãn: "Tôi xin lỗi."

Ôn Noãn không nhịn được cười, cô quay sang nhìn anh hỏi: "Tại sao cậu lại xin lỗi tôi. Chuyện này có phải do cậu gây ra đâu?"

Cố Thâm: "Nhưng chuyện này cũng một phần do lỗi của tôi."

Ôn Noãn nhìn thẳng vào đôi mắt của anh, cô còn nhân tiện trêu chọc anh mấy câu: "Ừ thì cũng đúng, ai bảo cậu vừa đẹp trai vừa thông minh lại còn rất cuốn hút. Nên bất cứ cô gái nào cũng có thể nảy sinh tình cảm với cậu." Cô khẽ nhún vui nói: "Nhưng chuyện này cũng đâu thể trách cậu được."

Cố Thâm: "..."

Chu Tuấn nhìn hai người, sau đó liền bật cười nói: "Về vấn đề kia tổ chương trình chắc chắn sẽ đưa ra lời giải thích rõ ràng. Sau này cũng sẽ không cho phép bất cứ ai được mang nước vào trong hội trường nên hai người bọn em không cần phải lo lắng đâu."

"Đúng là phiền phức."

"Thực ra mấy chuyện này trước kia cũng từng xảy ra rồi. Nhưng tôi không nghĩ bây giờ lại có nhiều người tuổi còn trẻ mà đã có những suy nghĩ ác độc như vậy." Anh ta quay sang an ủi Ôn Noãn: "Em cũng đừng vì chuyện này mà tự tạo áp lực cho bản thân."

"Em sẽ không như vậy đâu nên anh cứ yên tâm."

Điều duy nhất khiến cho Ôn Noãn cảm thấy khó chịu, chính là vì chuyện này mà điểm số của cô đã bị trừ đi rất nhiều.

Cô đã phải rất vất vả mới kiếm được điểm tích lũy, nhưng cuối cùng lại thành ra. . . Cô cũng không rõ lần này mình bị trừ đi bao nhiêu điểm.

Chu Tuấn nói bây giờ đã muộn nên anh ta muốn đưa hai người về thẳng nhà, nhưng cả hai người đã kiên quyết từ chối.

Đợi mọi người rời đi hết, lúc này Ôn Noãn mới quay sang hỏi Cố Thâm: "Để tôi đưa cậu về nhà nhé?"

Cố Thâm cảm thấy có hơi bất đắc dĩ: "Cậu nên nhớ là tay của tôi bị thương chứ không phải là chân của tôi bị thương."

Sau đó anh quay sang nhìn chiếc taxi đang đỗ trước mặt: "Để tôi đưa cậu về."

Hai người ngồi lên xe taxi, Ôn Noãn quay sang nhìn lướt qua cánh tay đang bị thương của anh: "Tay của cậu thực sự không có vấn đề gì?"

"Ừ."

Ôn Noãn cảm thấy không an tâm nên cô dặn dò anh thêm mấy câu: "Buổi tối trước khi đi ngủ cậu phải nhớ đến lời dặn bác sĩ. Nhất định phải bôi thuốc rồi mới được đi ngủ. Cậu đã nhớ chưa?"

Nghe thấy vậy, đôi mắt của Cố Thâm ngay lập tức phát sáng, anh quay sang nhìn cô, anh nửa thật nửa đùa nói, "Liệu cậu có thể đến thoa thuốc cho tôi được không?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net