Chương 39: Hệ thống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Vincent
Beta: Trang

Ôn Noãn nghi ngờ có phải Cố Thâm đã học qua khóa đào tạo về cách nói chuyện hay không? Mà bây giờ chỉ cần thuận miệng nói ra một câu, cũng có thể khiến cô không chống đỡ nổi.

Hơn nữa, những câu anh nói ra đều xuất phát từ tận đáy lòng, không khiến người nghe thấy giả dối chút nào. Cô nghẹn lời, nhìn Cố Thâm.

"Cậu thật sự muốn đi cùng tôi à?"

Cố Thâm nhướng mày: "Gu thẩm mĩ của tôi không tệ đâu."

Ôn Noãn: "... gu thẩm mĩ của cậu thì liên quan gì đến tôi."

"Tôi có thể chọn quần áo cho cậu."

Anh cúi đầu nhìn áo thun trên người mình, nhẹ nhàng nói: "Vừa đúng lúc, tôi cũng muốn mua quần áo."

Ôn Noãn nhìn quần áo trên người Cố Thâm, không biết nói gì. Đừng tưởng cô không biết, áo thun trên người Cố Thâm nhìn qua thì đơn giản, nhưng giá lại không đơn giản như thế. Nghĩ đến mấy cửa hàng trăm tệ* bên dưới, cô liền bất lực
  *1 nhân dân tệ = 3.546,00 VNĐ

Ôn Noãn không lay chuyển được Cố Thâm nên cũng mặc kệ, cô thật sự muốn đi dạo phố mua quần áo nên liền đồng ý cho anh đi cùng.

"Vậy thì đi cùng đi."

"Được."

Hai người đi tìm bản đồ trung tâm mua sắm, Ôn Noãn thấy được mấy cửa hàng mình muốn mua, nói với Cố Thâm: " Một cái ở tầng ba, một cái ở tầng hai, còn có hai cửa hàng ở tầng một."

Cố Thâm cười, nhìn vào mấy ký hiệu trên bản đồ rồi nói với cô: "Vậy chúng ta bắt đầu đi từ tầng ba."

"Được."

Hai người vào thang máy đi xuống, dù phải đi xuống nhưng cả hai không hề cảm thấy phiền phức. Bộ phim còn 1 tiếng nữa mới bắt đầu, bọn họ còn rất nhiều thời gian. Cửa hàng mà cô chọn rất lớn, bởi vì giá cả phải chăng, chất lượng tốt, phong cách cũng khá mới lạ, nên dù là người có nhiều tiền hay ít tiền đều thích đến.

Lúc hai người đi vào, bên trong đã có rất nhiều người.  Ôn Noãn nhìn quanh một vòng, rồi nhìn về phía Cố Thâm: "Cậu ra bên kia ngồi chờ tôi, tôi vào mua nhanh rồi ra."

Cố Thâm cự tuyệt: "Không cần, tớ đi cùng cậu."

Ôn Noãn: "..."

Cố Thâm muốn đi theo, cô không có lý do để từ chối.  Thật ra trong thâm tâm cô cũng muốn có người đi cùng.  Ôn Noãn không biết suy nghĩ của mình có quá đáng hay không, nhưng cũng nhanh chóng quên đi, cứ thuận theo tự nhiên thôi.

Ôn Noãn đi chọn quần áo, Cố Thâm cũng không nhàn rỗi, đi theo phía sau cô.

Đi được một lúc, Ôn Noãn không được tự nhiên quay đầu: "Cậu vẫn muốn đi theo tôi mua quần áo à?"

Cố Thâm nhướng mày: "Cậu không muốn tôi đi với cậu?"

Ôn Noãn ngượng ngùng ừ một tiếng: "Có chút không được tự nhiên."

Cố Thâm mỉm cười, dỗ dành cô: : "Vậy tôi không đi theo cậu nữa, tôi sang bên đó chờ."

"Được."

Có người đi cùng đương nhiên là tốt, nhưng Ôn Noãn cảm thấy,  cô với Cố Thâm còn chưa là gì của nhau, để anh cùng mình mua quần áo, có chút không được tự nhiên. Hai người còn chưa tới bước đó.  Về mặt tình cảm, cô cũng là một người hơi nhút nhát.
Sau khi Cố Thâm đi, Ôn Noãn nhanh chóng tìm được mấy bộ quần áo.

Cô biết rất rõ số đo và dáng người của mình, biết cái nào nên mặc, cái nào không nên. Bên trong khu thử quần áo có quá nhiều người, Ôn Noãn ngại phải chờ đợi nên cũng không muốn đi thử, cầm hai bộ cảm thấy đẹp mắt rồi xếp hàng thanh toán.

Lúc cô mua xong, Cố Thâm đang cầm hai cốc nước, anh mua cho cô một cốc cà phê đen.  Ôn Noãn chỉ thích uống cà phê đen.

"Cám ơn."

Cố Thâm bất ngờ nhìn hai cái túi đồ của cô, thấp giọng hỏi: "Cậu mua nhanh như vậy sao?"

Dựa theo sự hiểu biết của anh đối với nữ sinh, đi dạo phố phải mất rất nhiều thời gian.

Ôn Noãn ừ một tiếng: "Cũng không có gì để mua."

Cố Thâm: "..."

Hiện tại anh đã xác định 100%, Ôn Noãn thật sự không giống với các cô gái khác, từ mọi chuyện, đến việc mua quần áo cũng rất khác nhau.

Ôn Noãn nhìn Cố Thâm, đại khái biết suy nghĩ trong lòng anh, nhưng cũng không giải thích. Thật ra cô biết đang Cố Thâm chờ mình, cô không muốn để Cố Thâm ở bên ngoài chờ quá lâu.

"Bây giờ đi xuống dưới lầu sao?"

"Ừm."

Ôn Noãn cười nói: "Đi dạo một chút."

Hai người đi dạo từng tầng một, sau một hồi, Ôn Noãn cũng quen với việc đi cùng Cố Thâm. Hai người thỉnh thoảng còn thảo luận về quần áo.  Cố Thâm không tò mò về mấy thứ này, cũng không có hứng thú quá lớn, nhưng...  vẫn có thể nói chuyện với cô về vấn đề này.  Cố Thâm thậm chí còn bảo Ôn Noãn chọn quần áo cho mình.

Ôn Noãn: "..."

Cô nhìn khu vực quần áo nam trước mắt, lại nhìn Cố Thâm: "Cậu có chắc không?"

Cố Thâm nhìn cô: "Cậu không muốn chọn cho tôi?"
Ôn Noãn nghẹn lời, lắc đầu nói: "Tôi không có ý đó."
Cô chưa bao giờ chọn quần áo cho con trai, không biết loại nào thích hợp.

"Tôi sợ chọn không đẹp."

Cô dừng một chút, nhìn bộ đồ Cố Thâm đang mặc, nhỏ giọng nói: "Hơn nữa... cậu thực sự muốn mặc mấy bộ quần áo hơn 100 tệ này sao?"

Nếu cô không lầm, thì chiếc áo thun trên người Cố Thâm chắc phải hơn 1 nghìn tệ.

Buồn cười là, quần áo của thương hiệu này rất nổi tiếng, phiên bản giả cũng rất nhiều, các bạn học trong trường đều cho rằng Cố Thâm rất nghèo, còn phải đi làm thêm, cho nên khi nhìn anh mặc đồ hiệu đều nhất trí kết luận, Cố Thâm mặc hàng fake hoặc super fake.

Chỉ có Ôn Noãn, Đan Lễ, Ngu Thư cùng một số ít người biết, đồ mà Cố Thâm mặc đều là thật.

Cố Thâm nhìn Ôn Noãn, nói đùa: "Sao tôi không mặc được?"

Ôn Noãn: "..."

Đối diện với gương mặt cười như không cười của Cố Thâm, Ôn Noãn cúi đầu nhìn mấy túi đồ trước mặt, nhỏ giọng nói: "... Tôi nghĩ cậu sẽ chướng mắt mấy bộ quần áo rẻ tiền này."

Cố Thâm nghe được, cười nói: "Nếu tôi thích thì sẽ mặc thôi."

Điểm mấu chốt là thích.

Ôn Noãn không nói nên lời, chọn đồ cho anh.

Thật ra ánh mắt Ôn Noãn rất bình thường, không tính là tốt, cô tìm hai bộ quần áo cho Cố Thâm nhìn: "Tớ cảm thấy 2 bộ này khá đẹp."

Cố Thâm nhìn theo hướng tay Ôn Noãn chỉ, hai chiếc áo thun rất đơn giản, khác biệt duy nhất có lẽ là trên 2 chiếc áo có hai hình khác nhau.

Hình đó... là Pikachu.

Anh nhìn Ôn Noãn, bất lực hỏi: "Cậu nghiêm túc à?"

"Đúng vậy."

Cô rất thích Pikachu.

Cố Thâm cười: "Được, vậy mua hai cái này."

Ôn Noãn sửng sốt: "Cậu không mặc thử à?"

"Không cần đâu." Cố Thâm bình tĩnh nói: "Cậu chọn chắc chắn là vừa."

Ôn Noãn: "......"

Không phải cô chọn là sẽ vừa với anh. Nhưng nhìn Cố Thâm như vậy, Ôn Noãn cũng không tiện nói ra. Dạo phố xong, thời gian vẫn còn rất sớm. Cố Thâm nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: "Cậu muốn về chưa?"

Ôn Noãn gật đầu: "Rồi, chúng ta về thôi."

* *
Trở lại ký túc xá, Ôn Noãn nhìn mấy túi đồ, im lặng nở nụ cười, cảm thấy có chút vui vẻ.

Mà Cố Thâm, cũng vậy.

Quan hệ của hai người thật ra vẫn chưa rõ ràng nhưng so với lúc ban đầu thì đã có bước tiến triển lớn.

Ôn Noãn đang chống tay suy nghĩ thì hệ thống đột nhiên xuất hiện: "Bạn còn thiếu hai điểm tích lũy."
Ôn Noãn ừ một tiếng: "Tôi biết."

Tối qua livestream là cô cố ý.  Cô đã tính toán chính xác thời điểm mình sẽ được 100 điểm tích lũy nên cô cố ý không lấy lúc đó.

Ôn Noãn có chút luyến tiếc hệ thống này, muốn giữ hệ thống ở lại càng lâu càng tốt.

[Hôm nay không phát sóng trực tiếp sao?]

Ôn Noãn a một tiếng: "Hôm nay tôi không muốn."

[Không nỡ để tôi đi sao?]

Ôn Noãn bật cười, thản nhiên thừa nhận: "Cậu biết rồi còn hỏi."

Cuộc đối thoại của hai người trong nháy mắt an tĩnh lại.  Một lúc sau, hệ thống nói: [Làm điều đó càng sớm càng tốt, tôi biết bạn bây giờ đang bị áp lực.]

Ôn Noãn: "... Tôi không có áp lực gì cả. "

[Bạn có.]

Ôn Noãn: "...."

Quả thật là có.

Nhưng nói như thế nào nhỉ, Ôn Noãn không muốn để người khác biết, ngày thường cũng không biểu hiện ra ngoài. Cô luôn cảm thấy, không nên nói ra những chuyện này.

Cô không muốn mọi người nhìn thấy mặt đau khổ của mình, cô muốn cho mọi người thấy mặt tốt nhất và hoàn hảo nhất của mình.

Tuy nhiên, việc này chút khó khăn.

Một lúc sau, Ôn Noãn hỏi: "Nếu tối nay tôi phát sóng trực tiếp, cậu có đi không?"

Hệ thống: [Có.]

"Có phải cậu sẽ có được rất nhiều điểm khi giúp người khác tích lũy đủ số điểm không?."

[Đúng vậy.]

"Cậu rất cần cái này?"

[Tôi rất cần.]

Hệ thống không cần phải làm bất cứ điều gì, họ luôn có chủ nhân khác nhau. Chỉ khi chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ thì bọn họ mới có thể rời đi, đây là một vòng lặp, chủ nhân nào hoàn thành càng nhanh thì bọn họ càng có thêm nhiều thời gian để tìm chủ nhân mới và tích lũy thêm nhiều điểm cho mình.
Điểm của hệ thống khác với điểm của Ôn Noãn, khi hệ thống giúp được 1 người hoàn thành hết nhiệm vụ thì mới có  được 1 điểm tích lũy.  Muốn có được 100 điểm thì hệ thống đó phải giúp đủ 100 người.
Ôn Noãn hơi bất ngờ vì cách tính điểm của hệ thống khác với của mình, cảm thấy mình quá ích kỷ khi muốn giữ hệ thống lại.

Cô luyến tiếc hệ thống này, nó đã bên cạnh và giúp đỡ cô rất nhiều.

Đắn đo một lúc, Ôn Noãn cười nói: "Buổi tối tôi sẽ livestream, giờ tôi lên Weibo báo một tiếng."

[Được.]

* *

Buổi tối, Cố Thâm cầm sẵn điện thoại để xem livestream của Ôn Noãn, anh nhìn đôi bàn tay trên màn hình một cách chăm chú.

Anh tỉ mỉ nhìn nốt ruồi giữa ngón trỏ và ngón giữa, kỳ thật khi livestream sẽ không thể nhìn thấy quá rõ, nhưng cũng có chút dấu ấn. Hiện tại hoàn toàn có thể khẳng định, người này chính là Ôn Noãn.

Vừa nghĩ đến đây, Cố Thâm liền không tự chủ được nhếch khóe môi. Ôn Noãn của anh có thật nhiều bí mật nhỏ.

Nhìn những người đang điên cuồng bình luận, anh cũng muốn viết gì đó cho Ôn Noãn đọc.

[Tay bạn càng ngày càng đẹp.]

Ôn Noãn vừa viết xong một đề, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy câu này.

Cô sửng sốt, cúi đầu nhìn tay mình, còn chưa kịp nghĩ nhiều thì phía sau đã có fan khác bình luận theo.

[Đúng đúng đúng, tay Noãn Noãn quá đẹp a!]

[Tôi chỉ muốn nói, tôi theo dõi bạn từ những ngày đầu tiên bạn livestream, là một fan chân chính, thực sự nhìn bàn tay của Noãn Noãn đẹp lắm.]

[Ôn Noãn, tay chị có phải là đẹp quá mức rồi không!!!]

[Ngày càng trắng và thon hơn, tôi yêu cái bàn tay này chết mất ]

......

Ôn Noãn dở khóc dở cười, nhìn bình luận của mọi người, nhẹ giọng nói một câu: "Cảm ơn mọi người đã yêu thích, nhưng trọng điểm hôm nay không phải là bàn tay nha."

[Ô ô ô ô muốn nghe cậu giảng đề, cũng muốn nhìn tay cậu, tôi càng muốn nhìn mặt của cậu hơn.]

[Tôi muốn nghe giọng nói ngoài đời của Noãn Noãn.]

[Phía trên đừng mơ nữa, không bao giờ có chuyện đó đâu.]

Cố Thâm nhìn những bình luận này, trong lòng cười đắc ý—— tôi nhìn thấy rồi này. Giọng nói dễ nghe, không quá bánh bèo nhưng dễ chịu, khuôn mặt cũng rất đẹp.  Nghĩ vậy, Cố Thâm không hiểu sao lại tự hào. Mặc dù tự hào cái gì, anh cũng không biết.

Ôn Noãn còn đang nói chuyện với fan thì hệ thống lại đột nhiên hiện lên.

[Xin chúc mừng! Bạn đã đạt đủ 100 điểm tích lũy, từ giờ trở đi bạn chính thức được tự do, không còn bị bất kỳ hệ thống nào khống chế nữa... ]

Đôi mắt Ôn Noãn run rẩy, tay cầm bút siết chặt.
Cô rũ mắt, nhìn bài thi còn mở ra trên mặt bàn, cổ họng có chút khàn khàn đáp: "Bao giờ cậu đi?"

[Còn 10 giây nữa.]

Hệ thống sẽ rời đi.

Tâm trạng của Ôn Noãn không còn vui vẻ nữa, cô hít sâu một hơi rồi nói với hệ thống: "Chúc cậu có thể nhanh chóng tích lũy đủ điểm, mong chủ nhân tiếp theo sẽ tốt hơn tôi."

Vừa nói xong, cô liền cảm giác trong đầu mình có thứ gì đó lóe lên, là hệ thống đi rồi. Ôn Noãn mím môi, cô đã quen có hệ thống ở bên cạnh, bây giờ hệ thống rời đi, cô chưa thể tiếp nhận ngay được.
Tay cô nắm chặt cây bút, người hâm mộ đang xem livestream nhìn thấy hành động này của cô rất rõ ràng.

Một người nào đó hỏi: [Điều gì xảy ra với Noãn Noãn vậy?]

[Sao đột nhiên bạn không nói gì?]

[Noãn Noãn? Bạn vẫn còn đang làm bài chứ?]

[Noãn Noãn không phải là có việc gì đột xuất chứ?]

......

Ôn Noãn nhìn những lời quan tâm của fan gửi đến, cô ho một tiếng, nhẹ giọng nói: "Mình không sao, vừa rồi có chút việc riêng. Bây giờ chúng ta tiếp tục nha."

Hệ thống biến mất, nhưng livestream của cô vẫn chưa kết thúc, Ôn Noãn nói rất ít, so với lúc đầu cô càng nói ít đi.

Kết thúc livestream, Ôn Noãn xoa xoa huyệt thái dương, cả người đều có chút mệt mỏi. Đang nghĩ ngợi, thì Cố Thâm gọi đến.

"Alo."

Cố Thâm rất thẳng thắn hỏi: "Cậu có chuyện gì à?"

Ôn Noãn a một tiếng: "Làm sao cậu biết?"

Cố Thâm: "...."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net