73. Đại học có thể yêu đương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nói nàng chú ý an toàn.

Tạ Tri Ý không chút nào nhận thấy được vấn đề, thẳng đến ngày hôm sau ở phòng chờ máy bay thấy Cố Tịnh Nhuyễn vẫy tay với nàng.

"Tỷ tỷ! Thật trùng hợp a, chị cũng mua vé chuyến này a!"

Tạ Tri Ý: "......"

"Không phải đã nói không cần đưa chị sao? Sao không nghe lời?"

Tạ Tri Ý thật sự không yên tâm ngày hôm sau Cố Tịnh Nhuyễn đơn độc trở về. Ngày mai nàng phải báo danh họp lớp đủ thứ việc bận, không thể lại đưa cô về.

"Tỷ tỷ, em nghe lời nha, em chính là nhân lúc còn chưa khai giảng, đi đến thành phố B tham quan chơi a."

Tạ Tri Ý: "......"
Nàng vừa tức lại vừa cảm thấy trong lòng ấm áp.

Lúc Cố Tịnh Nhuyễn mua vé là chỉ còn rải rác mấy chỗ ngồi, cho nên vị trí cũng không ở bên cạnh Tạ Tri Ý.

Hơn nữa cô cảm giác Tạ Tri Ý khả năng là giận cô, nên cô cũng không tìm người để xin đổi chỗ.

Sau khi Cố Tịnh Nhuyễn ngồi xuống, Tạ Tri Ý đưa mắt nhìn cô, theo sau đi tới cùng người ngồi bên cạnh cô thấp giọng trao đổi vài câu, rồi sau đó người kia đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Tạ Tri Ý ngồi xuống, Cố Tịnh Nhuyễn còn chưa thể hiện ra vui vẻ thì nghe thấy Tạ Tri Ý thấp thấp giọng: "Bay bốn tiếng, em ngủ đi."

Nói xong nàng nhích lại gần bên cô, Cố Tịnh Nhuyễn cong môi cười: "Yêu chị."

Tạ Tri Ý nghe vậy cười khẽ, nghe lời hay không nghe lời thì có sao đâu? Bảo bối của mình nên là cưng chiều thôi.

Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, Cố Tịnh Nhuyễn cảm giác được trên người một trận ấm áp, đoán được là Tạ Tri Ý đắp chăn cho cô, không khỏi nhích gần nàng, cuối cùng trực tiếp rúc vào trong lòng ngực, vòng lấy eo nàng cọ cọ.

Tạ Tri Ý dịu dàng vuốt tóc cô, lần tới gặp mặt chính là một tháng sau, ngẫm lại đều thấy gian nan.

Xuống máy bay, Cố Tịnh Nhuyễn dọc theo đường đi ríu rít mà dặn dò Tạ Tri Ý, nào là ở một mình bên ngoài phải cẩn thận, nào là phải chú ý chăm sóc bản thân....

Tạ Tri Ý cảm thấy lỗ tai mình sắp mọc kén, lúc đi tới góc đường thật sự không nhịn được liền kéo cô lại đè lên tường hôn một cái, cuối cùng trong vẻ mặt kinh sợ của Cố Tịnh Nhuyễn, Tạ Tri Ý mới buông cô ra, thấp giọng hỏi: "Em nói chị đều nhớ kỹ, còn muốn nói gì nữa không?"

Cố Tịnh Nhuyễn nuốt nuốt nước miếng: "Không không không nói."

Sau đó cô xấu hổ nói: "Tỷ tỷ đây là phụ cận trường học đó, chị không sợ bạn học thấy sao?"

"Sợ cái gì?" Tạ Tri Ý như là không thể hiểu được, "Đại học có thể quang minh chính đại yêu đương biết không?"

Cố Tịnh Nhuyễn nói không phải cái này, mà là cô đang lo lắng...

"Đừng sợ, trên đời này cũng không phải tất cả mọi người là người xấu, chị chỉ là có người yêu mà thôi, người hiểu được tự nhiên sẽ hiểu, người không hiểu thì thôi, chị không muốn giấu giếm chuyện về em."

"Không phải em sợ, em chỉ là sợ chị bị tổn thương....." Cố Tịnh Nhuyễn nói năng có chút lộn xộn.

Mặc dù biết không phải ai cũng là người xấu, nhưng mà có đôi khi một hai người xấu có thể đè áp cả nhóm người tốt.

Lo lắng cái gì tới cái đó, Cố Tịnh Nhuyễn cứng đờ tại chỗ, bởi vì cô thấy cách đó không xa có một nữ sinh.

Nữ sinh kia giống như cũng bị chấn kinh rồi, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

Cô không phải muốn che giấu, cô dám ở bên ngoài trường trung học hôn nàng, bởi vì cô không e ngại ánh mắt của người khác, nhưng mà tỷ tỷ thì khác, cô sợ tỷ tỷ ở nơi xa lạ cô không biết tới sẽ bị ủy khuất, bị cô lập, tỷ tỷ là người ưu tú như vậy, nếu không có cô Tạ Tri Ý cũng sẽ không có bất kỳ chuyện gì để người khác lên án.

Chính bởi vì cô mà nơi chốn đều là nhược điểm.

Tạ Tri Ý thấy cô ngẩn người, theo ánh mắt cô nhìn qua, vừa lúc cũng thấy nữ sinh kia.

Tạ Tri Ý nhướng mày, nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó dắt tay Cố Tịnh Nhuyễn: "Đi thôi."

Cố Tịnh Nhuyễn chỉ có thể ở trong lòng cầu nguyện nữ sinh đó không phải sinh viên đại học G.

Kết quả thường thường không theo ý người, nữ sinh kia không những ở đại học G, mà còn là bạn cùng phòng Tạ Tri Ý.

Cố Tịnh Nhuyễn nháy mắt tâm tình không tốt.

Nữ sinh kia nhìn đến các nàng cũng là kinh ngạc, tiếp theo làm bộ dường như không có việc gì cùng hai người chào hỏi: "Xin chào, tôi tên Diêu Kỳ, hai bạn đều là bạn cùng phòng tôi sao?"

"Xin chào, Tạ Tri Ý, đây là..."

"Chào chị, em là Cố Tịnh Nhuyễn, là em gái chị ấy, em chỉ đưa chị mình tới trường thôi."

Comeout gì đó vẫn là chờ cô thi đậu đại học G rồi cùng nhau đối mặt đi.

Tạ Tri Ý nhíu mày có chút không đồng ý cách làm của Cố Tịnh Nhuyễn, nhưng cuối cùng vẫn là không nói gì.

Phòng ngủ còn có một nữ sinh, giờ phút này đang chơi game, nhìn thấy hai người liền tháo xuống tai nghe, nghe thấy các nàng nói xong mới kêu lên: "Bạn chính là Tạ Tri Ý sao? Ui trời, tôi thế nhưng được nhìn thấy người thật, xin chào, tôi tên Tiền Trân Trân."

Tên này.....cũng thật quá đáng yêu.

Xem ra đều khá tốt ở chung, Cố Tịnh Nhuyễn thở phào nhẹ nhõm, lúc trước thấy đủ loại tin tức mâu thuẫn xích mích ở ký túc xá đại học, gì mà A nhét kim vào khăn rửa mặt và giày của B, còn cho keo 502 vào thuốc nhỏ mắt....

Tội lỗi tội lỗi.

Nghe Tiền Trân Trân nhắc, Diêu Kỳ mới sực nhớ ra, đây còn không phải là người trước kia được các kênh truyền thông thi nhau đưa tin sao, còn là thủ khoa đại học G năm nay, không ngờ lại cùng một phòng ký túc xá.

Cố Tịnh Nhuyễn vốn dĩ muốn giúp Tạ Tri Ý sửa sang lại giường đệm, kết quả bị Tạ Tri Ý ngăn cản: "Ngoan, ngồi đây xem phim, lát nữa chị mang em đi chơi."

Cố Tịnh Nhuyễn nghe lời mà ngồi trên ghế, cắm tai nghe chuẩn bị xem phim, thế nhưng phát hiện Diêu Kỳ chăm chú nhìn cô.

Cố Tịnh Nhuyễn thân thiện cười cười với nàng.

Diêu Kỳ cười đáp lại, sau đó thu hồi ánh mắt, nàng cũng không phải người cổ hủ, ban đầu thấy kinh ngạc là bởi vì đây là lần đầu tiên nàng gặp được, rồi sau đó là tò mò người như thế nào mà có thể làm Tạ Tri Ý thích, nhưng ngẫm lại hành vi vừa rồi của mình khả năng dễ gây hiểu lầm.

Cố Tịnh Nhuyễn xem phim được vài phút liền thấy Diêu Kỳ đứng bên cạnh, tay còn cầm một ít đồ ăn vặt, đặt lên bàn cô.

"Xem phim thì phải có đồ ăn vặt nha."

Diêu Kỳ lại chia một ít cho Tiền Trân Trân.

Cố Tịnh Nhuyễn dường như hiểu ra ý tứ của nàng, yên lặng xé mở đồ ăn vặt, vừa xem phim vừa cảm thán chính mình thật không nên xem mấy cái tin tức không thể hiểu được kia, hại người.

Nhìn Tạ Tri Ý đang trải nệm chăn, Cố Tịnh Nhuyễn từ ba lô lấy ra một cái tượng Doraemon màu xanh, đặt ở trên bàn Tạ Tri Ý.

Tạ Tri Ý tất nhiên sẽ không để cô ngủ ở ký túc xá, cho nên hai người đi ra ngoài chơi rồi thuê khách sạn.

Trước khi rời đi ký túc xá, Cố Tịnh Nhuyễn thừa dịp Tạ Tri Ý vào phòng vệ sinh, lại từ ba lô lấy ra một con gấu bông lông xù xù đặt trên giường, đem một phong thơ đè ở dưới gối nàng.

Ngày hôm sau, Cố Tịnh Nhuyễn mới chân chính cảm nhận được cảm giác ly biệt, chuyện này cũng quá khó tiếp thu.

Cho tới lúc về đến nhà Cố Tịnh Nhuyễn vẫn còn chưa bình ổn lại tâm tình, trốn trong chăn khó chịu cả đêm.

0 giờ ngày 25 tháng 8, Cố Tịnh Nhuyễn đúng giờ gửi tin nhắn cho Tạ Tri Ý.

[ tỷ tỷ thân ái, sinh nhật vui vẻ! Nhuyễn Nhuyễn mãi mãi yêu chị! ]

Tạ Tri Ý cơ hồ là trả lời ngay lập tức.

[ cảm ơn bảo bối Nhuyễn Nhuyễn, hôm nay đã xem thư, gấu bông cũng siêu cấp thích, làm sao bây giờ, thật nhớ thật nhớ Nhuyễn Nhuyễn. ]

[ hì hì. ]

Cố Tịnh Nhuyễn đánh rồi xoá một hồi cuối cùng chỉ gửi đi hai chữ này, cô không thể cùng tỷ tỷ ăn sinh nhật, chỉ có thể sớm đưa quà, chỉ có thể viết một bức thư kêu nàng tới ngày sinh nhật hãy xem.

Càng nghĩ càng khó chịu, càng thêm kiên định ý niệm muốn được ở cùng tỷ tỷ không rời.

Trong lúc huấn luyện quân sự, Tạ Tri Ý chỉ có thể tranh thủ thời gian nhàn rỗi gọi điện cho Cố Tịnh Nhuyễn, lúc ban đầu không thấy Cố Tịnh Nhuyễn nghe máy nàng còn truy hỏi, lúc sau cũng không hỏi tới nữa, ngược lại cao hứng mà kể cho cô nghe những chuyện thú vị xảy ra gần đây, nàng được khen thưởng cái gì vvv.

Cố Tịnh Nhuyễn từ từ cũng không còn thấy khó chịu, cô hẳn là nên nỗ lực trưởng thành mới đúng, không thể kéo chân sau tỷ tỷ.

*

Hứa Phán Phán phát hiện, từ sau khi Tạ Tri Ý vào đại học, Cố Tịnh Nhuyễn hoàn toàn như là thay đổi thành người khác, mỗi ngày đều đắm chìm học tập, không chừa cho bản thân chút thời gian nghỉ ngơi nào. Từ tháng bảy Tống Tư Ngọc cùng Vạn Tranh Nhan đã rời Cẩm Thành bay sang nước A, hiện giờ cũng chỉ còn lại hai nàng.

Thấy loại tình huống này được chừng nửa tháng, Hứa Phán Phán nhịn không được, một phen đoạt lấy cây bút trong tay Cố Tịnh Nhuyễn, hỏi: "Ngươi đang làm gì a? Cả ngày cười cũng không cười, cũng không cùng ta đi chơi."

Cố Tịnh Nhuyễn thở dài: "Trả bút lại cho ta."

Hứa Phán Phán nhìn cô chằm chằm, không đáp lời, Cố Tịnh Nhuyễn hết cách đành phải mở miệng: "Ta thật mờ mịt, không có phương hướng mà đấu đá lung tung."

"Tạ Tri Ý còn không phải là phương hướng của ngươi sao?" Hứa Phán Phán xoay bút, lại nói, "Tâm thái hiện tại của ngươi không đúng, ngươi nếu còn như vậy ta sẽ nói cho Tạ Tri Ý."

Cố Tịnh Nhuyễn nghe thấy mấy chữ Tạ Tri Ý, trực tiếp nằm gục lên bàn, cào cào tóc: "Thật phiền a."

"Phiền cái gì? Nếu không gọi điện cho Tạ Tri Ý đi?"

Cố Tịnh Nhuyễn: "Chị ấy đang quân huấn, đừng quấy rầy."

"Ta nói cho ngươi biết a, tâm thái ngươi bây giờ không đúng chút nào, không có gì phải lo sợ, cứ nỗ lực cố lên là được rồi, Tạ Tri Ý không ở nhưng ta còn ở đây, không có gì phải sợ."

Hứa Phán Phán vỗ vỗ vai cô, Cố Tịnh Nhuyễn gật đầu: "Tốt, ta đã biết."

Lúc sau đó Cố Tịnh Nhuyễn bình thường hơn rất nhiều, nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi nên học tập thì học tập, tan học liền tham gia lớp học thêm cùng luyện thi, thời khoá biểu bị phủ kín, bớt đi thời giờ nghĩ tới Tạ Tri Ý.

Đêm trước lễ quốc khánh, Cố Tịnh Nhuyễn nhận được cuộc gọi từ Tạ Tri Ý, lúc ấy cô đang làm bài luyện thi, nhìn thời gian đã sắp 12 giờ khuya.

"Tỷ tỷ?" Đây là lần đầu Cố Tịnh Nhuyễn nhận được điện thoại trễ thế này.

"Ừ, chị nhớ em."

Cố Tịnh Nhuyễn lần đầu tiên biết một câu ngắn ngủn mấy chữ lại có lực sát thương lớn như vậy, làm tim nhói nhói.

"Ừm, lễ quốc khánh tới nơi rồi, tỷ tỷ có trở về không?"

"Có về, ngày 30, hôm đó em có đi học không?"

"Giữa trưa thì nghỉ." Cố Tịnh Nhuyễn trả lời.

Hai người chị một câu em một câu mà trò chuyện, Cố Tịnh Nhuyễn lúc này mới nhận ra đã là nửa đêm, như vậy gọi điện thoại sẽ không bị bạn cùng phòng cằn nhằn đó chứ?

"Tỷ tỷ, chị đang ở ký túc xá hả?"

"Ừ, ngoài ban công, không ồn đến người khác."

"A? Vậy thì rất lạnh a, chị mau về giường đi, ngày mai tụi mình trò chuyện tiếp?"

"Chị ngủ không được."

"Vậy chị nằm vào trong chăn, đặt điện thoại bên gối, em ru chị ngủ ha?"

Cố Tịnh Nhuyễn dùng giọng điệu dỗ dành con nít, chiêu này cũng rất có tác dụng, Tạ Tri Ý nghe lời nằm vào trong chăn.

Cố Tịnh Nhuyễn nhẹ nhàng hát ru nàng ngủ, hát hai câu thì nhận được tin nhắn của Tạ Tri Ý.

[ không thức đêm, mình cùng nhau ngủ được không? ]

Cố Tịnh Nhuyễn không chút nghĩ ngợi đồng ý, đưa mắt nhìn bài tập, đánh dấu trang, sau đó mới chậm rãi bò lên giường.

"Tỷ tỷ, vậy em cúp nha?"

[ đừng cúp, cứ để như vậy. ]

Cứ để như vậy?

Cố Tịnh Nhuyễn phản ứng lại, nhịn không được cười: "Oke."

Giống như, tỷ tỷ đang ở ngay bên cạnh cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net