Chương 1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Diệp - 17 tuổi, một nam thanh niên của thời đại mới với một dáng vẻ đầy nhân văn, hiền hậu, chăm học, yêu đời.

"Vương Diệp về rồi à con. Chuẩn bị nhanh xuống dùng bữa nhé." Âu Dương Tuyết - bà mẹ vĩ đại của Vương Diệp đang đeo chiếc tạp dề ca rô, trên tay còn cầm một con dao nhỏ, hướng giọng ra phía con trai rồi lại vào bếp cặm cụi nấu ăn.

Vương Diệp lên lầu, tươm tất rồi xuống phòng bếp, tiến đến bàn ăn.

Trước mặt y đây là Vương Tiến Hàn - người cha giỏi giang của y. Bên cạnh y đây là Vương Na - em gái bé nhỏ của y.

Một nhà bốn người ngồi ăn cùng nhau, không khí ổn định, không có sát khí hay mùi thuốc súng. Thi thoảng còn có tiếng cười.

"Con ăn no rồi, con về phòng đây." Vương Diệp bưng chén đĩa đã ăn xong bỏ vào chậu rửa, sau lưng là Vương Na với nụ cười bí ẩn.

"Con cũng dùng bữa xong rồi."

Hai vị phụ huynh nhìn những đứa con của mình, không khỏi hạnh phúc nhìn nhau.

Vương Diệp lên lầu, đi về phòng. Một lát sau lại nghe tiếng gõ cửa.

"Anh, mở cửa, em muốn cho anh xem cái này."

Dự định một đêm chăm chỉ làm bài tập về nhà của Vương Diệp bất đắc dĩ phải hoãn lại. Cậu tiến đến mở cửa cho em gái. Vương Na được mở cửa, liền vui vẻ nhảy nhót tiến vào, vẻ mặt hào hứng. Cô bé quơ quơ cuốn sách trên tay.

"Anh, đọc truyện với em đi."

"Truyện?" - Vương Diệp gõ nhẹ vào đầu Vương Na. "Em đã làm xong bài tập chưa đó?"

"Em là ai cơ chứ. Lúc trên lớp em đã làm xong rồi."

"Sao nào? Hôm nay em muốn đọc truyện gì với anh?" - Vương Diệp đành đầu hàng, phục tùng yêu cầu của em gái.

"Là ngôn tình đó. Bạn Nguyên Tam bảo truyện này đang nổi lắm, bạn ấy còn cho em mượn. Anh đọc cùng em nhé."

Vương Na ngồi trên giường, ngước đôi mắt cún con nhìn Vương Diệp. Cô biết anh trai rất chiều cô nên mới giở chiêu này ra.

"Nhưng... em không nghĩ đọc ngôn tình với anh trai thì có hơi kì quái à?" Thật ra thì kì quái khi là một phần, nhưng một cái vấn đề to hơn là y không thích ngôn tình! Y không thích BG!

"Không kỳ! Lúc em còn nhỏ, anh còn lấy sách 'Định luật Y Học' trong phòng bố đọc cho em nghe mà!"

Cuối cùng dưới sự chèn ép, Vương Diệp vẫn phải đặt mông xuống giường ngồi đọc 'ngôn tình' cùng em gái.

Cuốn truyện ngôn tình tên "Liễu yếu đào tơ". Nghe cũng biết là tác giả đặt cho nữ chủ. Con gái thời nay thật sự thích mấy thể loại này sao...

Đoạn mở đầu dài dòng. Nơi mà nam nữ chủ sinh sống là Sở Quốc. Nữ chủ tên Vương Hướng Lan, hiền lành thục nữ, đoan trang thuỳ mị, là một người vô cùng nhu nhược. Là con một trong nhà. Cha là Tể tướng trong triều, mẹ là em họ của Thái hậu nương nương. Vương Hướng Lan được tính là một trong những tiểu thư khuê các, hoàng thân quốc thích, nhưng cô nàng lại không hề có tính xấu.

Vương Diệp hỏi chấm đầy đầu. Tác giả này cũng cho cô nàng nữ chính phá bỏ định luật 'Trên đời này không có gì là hoàn hảo' rồi!

Đúng như là cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, Vương Hướng Lan bị cha mẹ mình bắt ép gả đến làm vợ của nam chủ Bạch Chi Viên - Cung chủ của Chi Ảnh Cung. Chi Ảnh Cung là một trong những thế lực mạnh mẽ nắm quyền Sở Quốc, Cung chủ của Chi Ảnh Cung có thể tính là ngang hàng, có thế hệ thậm chí còn hơn cả Vua. Đây là bàn tay vàng huyền thoại mà tác giả ưu ái đưa cho nam chủ.

Mặc dù mẹ cô là em họ của Thái Hậu nương nương nhưng hai người không có thiện cảm với nhau, nên thanh mai trúc mã của cô cũng là vị Vua đương thời - Sở Thiên, bị chia cắt. Vương Hướng Lan không thể làm Hoàng hậu của Sở Thiên, bị ép làm một cô vợ lẽ trong hậu cung vô vàn của Bạch Chi Viên.

Nói tới đây thì cũng biết là số của nữ chủ là số tốt, thanh mai trúc mã thì là vua, lại còn là người tình, sau này là phu nhân chính thức của người mạnh nhất Sở Quốc.

Những chương cẩu huyết qua đi...

Khỏi phải bàn tiếp, kết cục chính là Sở Thiên không có được Vương Hướng Lan, còn Bạch Chi Viên thì tay ôm mỹ nữ. Happy Ending.

Một cuốn tiểu thuyết ngôn tình hơn 100 trang, hai người hoàn thành trong một buổi tối bình yên.

Hoá ra là do Vương Na tận dụng giọng nói trời phú luyến láy của phát thanh viên trẻ cấp 3 Vương Diệp. Nghe đọc truyện mà cứ ngỡ như đang nghe audio về một câu chuyện có thực trên đời.

"Không hổ danh là tiểu thuyết đang nổi, hay thật anh nhỉ. Em cũng muốn lấy một người mạnh mẽ đầy chiếm hữu như Bạch Chi Viên vậy... Nhưng mà ôn nhu như Sở Thiên lại thích hơn ấy nhỉ..."

Xin lỗi em gái, anh chỉ thấy cuốn truyện là một vùng trời vi diệu và quá đỗi phi logic.

"Không còn sớm nữa, em về phòng nghỉ ngơi đi." - Vương Diệp đóng cuốn sách, đặt xuống giường.

"Tuân lệnh!" Vương Na chào nghiêm. "Triển vọng làm phát thanh viên tương lai của anh thật không để em thất vọng mà, em đi đây"

Cô bé chạy đi, nhưng lại để quên cuốn sách bên phòng Vương Diệp. Vương Diệp lắc đầu, lại cặm cụi công việc làm bài tập. Đến khi hoàn thành, cậu vươn vai, thu dọn sách vở, tắt hết ánh đèn, chỉ để lại một nguồn sáng trên đèn ngủ le lói.

Tiến đến giường, cậu nhìn thấy cuốn truyện vẫn nằm đó, Vương Diệp day day thái dương, đặt cuốn sách trên đầu giường, tắt đèn rồi đi ngủ. Đồng hồ điểm đúng 12 giờ.

Vương Diệp khi tỉnh dậy vẫn chưa muốn mở mắt, y cảm thấy giấc ngủ hôm nay thật dài.

Khó khăn hiện ra nguồn sáng, một khung cảnh hoàn toàn xa lạ lại tiến vào mắt Vương Diệp. Trần nhà cổ xưa, rèm đỏ kim sa mỏng phủ xuống.

Giấc mơ thật kỳ lạ.

Cậu đưa cánh tay vén rèm, trước mắt cậu là một căn phòng mang đậm hơi hướng cổ trang. Vương Diệp chậm rãi bước xuống giường, đạp phải tấm chăn, ngã xuống đất, người thân ái ôm trực tiếp mặt đất.

Cánh cửa mở ra. Hai nữ nha hoàn thấy cảnh tượng Vương Diệp nửa ngồi nửa nằm trên mặt đất, khuôn mặt đầy hoang mang cùng mái tóc đen nhánh rũ xuống liền thất thanh la "Tiểu thư!" rồi đi đến đỡ cậu dậy đến giường.

Vương Diệp được đỡ nằm trên giường, rèm cũng được hai nha hoàn buộc lên, khung cảnh trong phòng lại hiện rõ hơn.

"Tiểu thư đã tỉnh rồi, tiểu thư có thấy chỗ nào không khoẻ, ta sẽ báo với lang y."

Vương Diệp vẫn không thể mở miệng, đưa ánh mắt nhìn sinh vật lạ mà nhìn hai nữ nha hoàn. Giấc mơ này cũng chân thực quá đi.

"Tiểu thư... không phải là ngã xuống nước xong bị ngốc luôn rồi sao..."

"Muội, đừng nói bậy!"

"Mấy người... là đang đóng phim à?" Vương Diệp bị gói trong chăn kín mít, khó khăn với tay đến bên đùi, nhéo một cái.

"A!" Giấc mơ này cũng thật quá rồi, trong mơ mà cũng đau như vậy.

"Tiểu thư làm sao thế, khó chịu chỗ nào sao! Lang..."

"Tạm đã! Đừng hét!" Vương Diệp ngắt lời nha hoàn nọ. "Ta chưa từng thấy hai người, hai người là học sinh trường nào thế? Đang đóng phim sao? Làm sao ta lại ở phim trường cổ trang này?"

"Tiểu thư nói gì nô tì không hiểu... đây là Sở Quốc đang dưới sự cai trị của vua..." - Hai nha hoàn nhìn nhau, đầu đầy dấu chấm hỏi. Tiểu thư của họ thật sự bị rơi xuống nước nên có vấn đề về đầu óc sao?

Sở Quốc là cái gì? Nghe quen thế nhỉ? Gượm đã....

"2 người nói, ta đang ở đâu cơ!? Cái gì Quốc!?"

"Thưa, là Sở Quốc..."

Sở Quốc??? Đây không phải là Sở Quốc trong cuốn 'Liễu yếu đào tơ' đi?

"Hai bạn, chắc cũng là fan của cuốn truyện này đi, cosplay cũng đỉnh, trang phục bối cảnh còn đẹp hơn trong phim đấy. Hôm qua mình cùng em gái vừa đọc..."

Hai nha hoàn đưa ánh mắt khó hiểu nhìn nhau.

"Tiểu thư..."

Vương Diệp nhắm mắt suy nghĩ. "A, có phải hai bạn đang cosplay Tiểu Hoàn và Tiểu Yến, nha hoàn của Vương Hướng Lan không?"

Nha hoàn thấp hơn nhìn về phía nha hoàn cao cao: "Tiểu thư... Tiểu thư nói tên của ta..."

Nha hoàn cao hơn nhìn Vương Diệp với vẻ mặt đầy lo lắng: "Tiểu thư, ta và Tiểu Yến là nha hoàn của người, không phải là Vương Đại Tiểu thư." Nha hoàn sau đó thì thầm với người còn lại: "Ngươi đi báo cáo với hai vị lão gia, dặn lang y đến đây luôn nhé." Nha hoàn kia nghe xong gật gật đầu rồi chạy đi.

"Ngươi nói cái gì thế..." Vương Diệp nhìn xung quanh, không thấy máy quay phim, bộ phận âm thanh ánh sáng, cậu nghi ngờ não mình lúc này thật sự có vấn đề.

"Ta có thể nhờ ngươi một việc không?" - Vương Diệp gỡ chăn, từ từ ngồi dậy trước ánh nhìn sợ hãi của Tiểu Hoàn. "Tiểu thư cứ dặn dò."

"Ngươi có thể... Tát ta một cái không."

Tiểu Hoàn hốt hoảng. "Chuyện này.... chuyện này...."

"Không sao! Ngươi cứ làm đi, ta chịu được, cùng lắm là tỉnh ngủ, giấc mơ này thật quá... Haha..."

Tiểu Hoàn lau mồ hôi trên trán, nuốt một ngụm nước bọt. "Nô tì... nô tì đánh nhé..."

Ánh mắt Vương Diệp kiên định, liền đó là một tiếng "Chát" vang to.

Vương Diệp lệch đầu qua một bên, ánh mắt mở to đầy sự ngạc nhiên. Tiểu Hoàn quỳ xuống, gương mặt đầy sự sợ hãi cùng run rẩy.

Vương Diệp nhìn Tiểu Hoàn đầy sợ hãi không kém. Tiểu Yến vừa về phòng, thấy chị mình đang quỳ liền sợ hãi quỳ bên cạnh.

Cậu dù là học bá, nhưng cũng là một mọt truyện số một. Bao nhiêu văn ngựa đực đọc qua, tình tiết xuyên không không thiếu, nhưng thế này... Với một người theo thuyết vô thần, cậu vẫn cảm thấy choáng.

"Ta... ta cần một sự giải thích... Ai đó, hãy nói gì đi..." - Vương Diệp lắp bắp nhìn Tiểu Hoàn. "Ngươi... Nói đi..."

Tiểu Hoàn ngước lên, thấy Vương Diệp đang nhìn mình, liền sợ hãi gấp bội. Nghĩ Vương Diệp quên bản thân mình là ai, cô kể lại tiểu sử của cậu.

"Tiểu thư tên Vương Diệp, là con thứ hai của Vương Tể Tướng và Âu Dương Phu nhân. Chị cả của tiểu thư là Vương Hướng Lan."

Kể đến đây, cô nhỏ giọng lại: "Tiểu thư sinh ra vốn đã là nam nhân, nhưng Lão gia cùng Phu nhân muốn dựa vào lợi ích của nhà trai sau này nên đã ép Tiểu thư giả nữ nhân suốt mười mấy năm, ai cũng phải gọi người là Tiểu thư, không được kêu là Thiếu gia." - Tiểu Hoàn ghé mắt nhìn, thấy những nét hoang mang trong ánh mắt Vương Diệp.

Trên mặt y lúc này có thể viết ra một dòng "Cái quái gì xảy ra vậy?"

Tiểu Yến thành thật chêm lời: "Tiểu thư không nhớ gì cũng đúng! Người hại Tiểu thư như thế này không ai khác là Đại Tiểu thư quỷ nữ!"

Vương Diệp còn đang sợ hãi thế giới này. "Cái gì gọi là bị hại... chuyện này có liên quan gì..."

Tiểu Hoàn ưu sầu. "Lúc đó nô tì và Tiểu Yến đang về phòng lấy áo choàng và điểm tâm cho Tiểu thư, đang trở lại cạnh người liền thấy Đại tiểu thư đẩy Người xuống hồ nước lạnh giá đó... Chúng nô tì đã không làm tròn bổn phận bảo vệ Tiểu thư, nhưng cũng không dám nói với Lão gia là ai đã hại Tiểu thư. Chỉ đành uỷ khuất nói Tiểu thư tự ngã xuống..."

"Đã hai tuần Tiểu thư bất tỉnh rồi, bọn nô tì đã ở đây chăm sóc cho Tiểu thư... bọn ta chỉ sợ Tiểu thư không tỉnh dậy nữa..." - Tiểu Yến gục đầu xuống.

Cậu cảm thấy chính là cậu xuyên vào cái truyện ngôn tình "Liễu yếu đào tơ" thật rồi. Nhưng này cậu lại là em của nữ chủ, nhân vật chưa xuất hiện trong truyện bao giờ, lại còn là nam giả nữ! Trong cái rủi có cái may, cậu vẫn là một nam nhân chính thống, vẫn còn tiểu huynh đệ gắn bó 17 năm, tên vẫn là Vương Diệp.

"Chắc là... do ta ngã xuống hồ nên mất trí nhớ rồi. Ta thật sự không nhớ gì cả. Ngươi... có thể nào, kể lại hết cho ta nghe được không?" Vương Diệp để khuôn mặt sầu ưu để che giấu đi nội tâm gào thét mà nhìn mặt đất, làm Tiểu Hoàn còn khóc lớn hơn, nước mắt đã rơi lã chả.

Vương Diệp sợ nhất thấy cảnh người khác khóc. Cậu chậm chạp đưa góc chăn cho Tiểu Hoàn lau nước mắt.

"Tiểu thư ngày xưa có hơi xấu tính... Không xem ai ra gì... Tiểu thư, người đừng giận nô tì, là nô tì nói thật. Nô tì bên người cũng đã 10 năm rồi, người còn không biết đến tên của nô tì. Hôm nay Tiểu thư nhắc tên nô tì, nô tì vui lắm. Tiểu thư hồi đó rất là... hung hăng, không vừa lòng chuyện gì là cứ đập phá đồ đạc trong nhà."

Xấu tính! Quá xấu tính! Quá vũ phu!

"Vậy sao..." Vương Diệp chưa kịp hỏi tiếp, đã có một đống người ồ ạt tiến vào.

Hai người đầu tiên giống y đúc cha và mẹ y.

"Con tỉnh rồi. Ta nghe nói con không còn nhớ gì cả?" Cha của Vương Diệp lên tiếng hỏi. Còn mẹ của y ngồi đến bên mép giường, nắm tay y đỏ hoe mắt. "Ta lo cho con lắm, trượt chân xuống hồ nước, đã bất tỉnh hai tuần lại mất trí nhớ. Ta là mẹ của con đây!"

"Cha, mẹ, hai người cũng cosplay à..."

Vương Lão gia đến ôm Vương Phu nhân vào lòng, bà nép vào ngực chồng thút thít. "Vương Lão gia, con ta không những mất trí nhớ, ngôn ngữ của nó cũng trở nên lạ lùng rồi..."

Vương Diệp cảm thấy cạn lời. Y thấy cha mẹ ở đây, chắc có lẽ bọn họ đang chơi khăm y.

"Mọi người chơi trò quái quỷ gì với con sao. 17 tuổi rồi vẫn bị mọi người chơi khăm."

"Cái gì chơi khăm, đừng ăn nói hồ đồ." - Vương Lão gia từ đầu chỉ hỏi một câu, gương mặt lại không một chút biểu cảm.

"Ông đừng mắng con, dù gì nó cũng bị ngốc rồi... Bị ngốc thế này làm sao tháng sau mà thành thân..." Vương Phu nhân lau đi giọt nước mắt.

"Thành thân? Cái gì là thành thân? Ý của mẹ là kết hôn? Ai kết hôn với ai?" - Vương Diệp cảm thấy càng ngày càng khó hiểu.

"Ngươi, phải thành thân với Cung chủ Chi Ảnh Cung."

Lại một cái tên quen thuộc đến từ 'Liễu yếu đào tơ'! Mẹ cũng đọc ngôn tình sao.

"Đừng đùa nữa." - Vương Diệp bước xuống giường, bước qua khỏi sự trợ giúp của Tiểu Hoàn, mọi người cũng dạt qua hai bên.

Cậu nhìn khung cảnh bên ngoài căn phòng, hoàn toàn là một khung cảnh sân vườn trong phim cổ trang.

"Mọi người không phải canh lúc con ngủ, vận chuyển con đến Tử Cấm Thành để diễn trò đó..."

Nói chưa hết câu, Vương Diệp liền ngất xỉu, mọi người hốt hoảng.

Khi cậu tỉnh lại đã là một canh giờ sau.

"Ngươi làm ta lo lắng quá, thế này làm sao tháng sau kịp hồi phục để thành thân đúng hẹn được đây." - Vương Phu nhân gương mặt đầy sự lo lắng.

Tỉnh lại lần nữa, khung cảnh vẫn không thay đổi. Y thật sự bị xuyên vào cuốn truyện quái đản đó ư. Nếu vậy thì không lẽ truyện bị bug? Không phải là Vương Hướng Lan mới phải thành thân với nam chủ Bạch Chi Viên sao???

Không không, mình xuyên vào truyện đã là một bug rất lớn rồi!

Vương Phu nhân gọi lang y khám lại một lượt cho Vương Diệp rồi mới dặn dò mọi người ra ngoài hết, để một mình Vương Diệp và Vương Phu nhân ở lại nói chuyện.

"Mẹ, không phải con là nam sao? Tại sao lại phải kết hôn với Bạch Chi Viên? Còn Vương Hướng Lan...?"

"Con là người được cha chọn để thành thân với Bạch Cung chủ. Còn về phần chị con, vì Sở Vương là thanh mai trúc mã với nó, nên để nó vào cung làm Hoàng hậu cũng không có gì là lạ." - Bà vuốt tóc Vương Diệp.

"Tổ tiên Vương gia ta đã mắc nợ người lập nên Chi Ảnh cung rất nhiều. Chiếu theo khế ước, từng thế hệ họ Vương phải có một người gả vào Chi Ảnh Cung, giúp đỡ Chi Ảnh cung coi như là trả nợ. Bạch Cung chủ mặc dù biết con là nam nhân nhưng cũng không phản đối việc phải lấy ai. Nên ta nghĩ đây là điều tốt nhất. Con cũng đừng trách bọn ta, bọn ta cũng chỉ đang làm điều tốt cho các con và gia đình ta sau này." - Vương Phu nhân cặn kẽ nói lại cho người con mất trí nhớ của bà biết.

"..." Quả thật bây giờ cậu cần một con quạ thả ba dấu chấm trên đầu.

"Ngoan ngoãn nằm nghỉ ngơi lấy sức, có mệt thì ngủ thêm một chút. Ta phải đi đây."

"..." - Vương Diệp gần như á khẩu, đầu y bây giờ đầy một mớ hỗn độn.

Tiểu Hoàn cùng Tiểu Yến đi vào, trên tay cầm y phục cùng nước rửa mặt.

"Tiểu thư, để nô tì giúp tiểu thư rửa mặt."

Vương Diệp vẫn còn có chút bài xích với môi trường xung quanh, y vẫn chưa tin được rằng y thật sự bị ' vận chuyển' về thời mặc đồ cổ.

"Sau khi mất trí nhớ, ta không muốn bị gọi là Tiểu thư nữa, thật sự không lọt tai mà..." - Y cũng bài xích với cách xưng hô sai lầm về giới tính nguyên thuỷ của y.

"Nô tì nên gọi là gì cho phải phép ạ?"

"Thiếu gia, như vậy là được." Vương Diệp vẫn thấy những sự sợ hãi không nên có trong đáy mắt họ.

Cậu ngập ngừng: "Các ngươi, có ghét ta không?"

"Hai chúng ta 10 năm qua hằng ngày cung phụng, cùng người lớn lên, làm sao bọn nô tì như bọn ta ghét người được."

"Ở thời điểm hiện tại... Ta bao nhiêu tuổi rồi?"

"Sắp tròn 18 rồi ạ."

"Còn hai ngươi?"

"Tiểu Yến 15, còn nô tì 16."

"Nhỏ như vậy..."

Ở hiện thực không còn chế độ nô lệ, đáng ra họ cũng đã được cắp sách đến trường như bao nữ sinh khác rồi. Còn y, có lẽ kì thi Đại học y dày công ôn tập sắp tới y cũng không còn tham gia được nữa.

"Thiếu gia tỉnh dậy xong cứ như một con người khác vậy, chị nói xem có đúng không?" - Tiểu Yến huých vai Tiểu Hoàn, bị Tiểu Hoàn liếc nhìn liền dẫu dẫu môi.

Vương Diệp chột dạ gượng cười, ngồi xuống bàn để bọn Tiểu Yến, Tiểu Hoàn giúp rửa mặt, chải tóc và thay y phục.

"Thiếu gia, Lão gia và Phu nhân dặn đến sảnh dùng bữa, Thiếu gia có đi không?"

Vương Diệp ngập ngừng suy nghĩ. Cuối cùng là đồng ý bởi sự điều khiển của cái bụng đói.

Vương Diệp được thay một bộ y phục màu trắng, chỉ bạc thêu hoa sen rất tỉ mỉ, tóc chải gọn gàng. Đáng lẽ sẽ có rất nhiều trang sức trên đầu y nhưng y bảo không cần. Một đầu tóc dài đã nặng, ghim lên một đống trang sức thì y có mà lết chứ không đi được. Cũng không có bôi phấn thoa son khiến hai nha hoàn thở phào nhẹ nhõm.

Tiểu Yến mở cửa, rồi cùng Tiểu Hoàn đi theo sau Vương Diệp để dẫn đường đến sảnh chính.

Y đang nhìn phong cảnh xung quanh. Ở đây cũng rất đẹp, hoa màu rất nhiều, không khí cũng trong lành, trong hồ xanh cũng có hai cái chân người chổng lên trời...

"Cái kia... Cái người kia..." Vương Diệp kêu Tiểu Yến và Tiểu Hoàn rồi chỉ vào hai cái chân đang nổi lềnh bềnh giữa hồ.

"Để ta nhìn kĩ... A! Là A Nhàn! Chị Hoàn, A Nhàn kìa!"

Tiểu Yến và Tiểu Hoàn chạy qua phía cái hồ nước nhỏ kia, Vương Diệp cũng đi theo.

Yến, Hoàn mỗi người nắm một chân A Nhàn kéo lên. Vương Diệp sờ sờ má của mình, lần thứ hai cảm thán sức nữ nhân ở đây sau lần đầu nhận được cú tát trời giáng của Tiểu Hoàn.

A Nhàn không bị sặc nước, kéo lên liền tỉnh ngơ ngác nhìn, cả người ướt nhẹp.

"A Nhàn, ngươi có sao không?" Tiểu Hoàn vẻ mặt lo lắng hỏi.

"Không sao không sao, chỉ trượt chân thôi haha..." A Nhàn nhìn một lượt rồi ánh nhìn dừng trên mặt Vương Diệp liền quỳ xuống. "Tiểu... Tiểu thư tha lỗi... Vừa té nên mắt ta hơi nhoè không thấy Tiểu thư..."

"Ngươi nên đi thay y phục đi, người ướt nhẹp một hồi thì ủ bệnh." Vương Diệp nói.

"Tiểu...thư..." A Nhàn ngơ ngác nhìn Vương Diệp rồi quay sang nhìn Tiểu Hoàn.

"Tiểu thư mất trí nhớ rồi." Tiểu Hoàn nhìn A Nhàn, mặt khẽ đỏ ửng rồi cúi đầu nói.

"Thiếu gia à... A Nhàn huynh đây với chị Hoàn là một cặp đó nha." Tiểu Yến kéo ống tay áo Vương Diệp cười hì hì nói. Cô bé có lẽ sau khi thấy Vương Diệp thay đổi liền không câu nệ tiểu tiết nữa.

"Tiểu Yến!" Tiểu Hoàn quát một tiếng, mặt lại đỏ thêm.

"A Nhàn, mong ngươi giúp ta chăm sóc hai chị em họ khi ta không ở đây nhé."

Ba người đồng loạt hướng Vương Diệp nhìn bằng ánh mắt khó hiểu.

"Nhanh lên, sắp trễ bữa rồi."

"A Nhàn, huynh vào thay đồ nhanh đi kẻo ốm đấy." Tiểu Hoàn lại nhắc nhở, Tiểu Yến vẫn đứng cười khúc khích không ngừng.

"Cảm ơn Tiểu thư và hai muội. Ba người đi thong thả."

Hai nha hoàn chỉ đại sảnh cho Vương Diệp rồi cũng lui ra ngoài. Vương Diệp mở cửa ra, nhìn thấy bàn ăn có 4 người, thêm y nữa là 5.

"Cha, mẹ, chị, vị này..." - Vương Diệp nhìn thấy người lạ, không khỏi thắc mắc.

"Được rồi vào đây ngồi xuống đi." - Vương Lão gia nói.

"Vâng." - Vương Diệp ngoan ngoãn tiến vào.

________

KHÔNG RE-UP, KHÔNG THAY ĐỔI BẤT CỨ TỪ NGỮ, NỘI DUNG, HÌNH ẢNH GÌ TRONG TRUYỆN VÀ KHÔNG ĐEM ĐI BẤT CỨ ĐÂU RA KHỎI WATTPAD KHI CHƯA CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ!

LINK GỐC DUY NHẤT Ở WATTPAD : https://my.w.tt/0BjUcEnukM


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net