Chương 16b

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sở Thiên ngạc nhiên, không nghĩ một người nhìn đơn giản như y lại là thần y vang danh khắp chốn được. Y muốn vươn tay để chạm vào gương mặt đang đau khổ của Chu Hiên, nhưng khi Chu Hiên ngước mắt lên nhìn hắn, tay hắn ngưng lại giữa không trung.

"Ta muốn chôn anh ấy." - Chu Hiên nhìn bàn tay của Sở Thiên trước mặt, y bình tĩnh quay đầu nhìn xuống cái xác đã xám ngoét, lạnh ngắt của Chu Văn. "Chôn anh ấy ở gần cha mẹ ta."

"Ngươi có cần ta giúp không? Ta sẽ cho người đưa hắn tẩy sạch sẽ, đóng vào một chiếc quan tài. Bây giờ bàn tay ngươi còn run cầm cập, đến đứng lên còn không được." - Sở Thiên hơi chau mày nhìn Chu Hiên đang run rẩy vuốt ve gương mặt của Chu Văn.

"Người thật sự có tâm để làm những chuyện như vậy sao, bệ hạ?" - Chu Hiên lời nói đầy châm chọc Sở Thiên khi hắn mặc hoàng bào đứng trước mặt y.

"Dù ngươi có là thần y đệ nhất thiên hạ, nhưng cũng vẫn là con dân của trẫm."

Hai người đều giấu nhau những bí mật về thân phận. Đến hôm nay, cả hai mới nhận thức được một điều. Người kia là Hoàng đế, là vua của một nước, người này lại là thần y đứng đầu cả thiên hạ.

Sở Thiên tra kiếm vào vỏ vắt bên hông, gọi người đến dặn dò và sắp xếp người an táng cho thi hài của Chu Văn. Khi thân cận của Sở Thiên muốn đưa Chu Văn đi, Chu Hiên có đôi chút níu giữ, không muốn giao ra thi thể của anh mình.

"Ngươi để họ đưa anh ngươi đi đi." - Sở Thiên đứng cạnh Chu Hiên, nhìn y không rời.

"Ta muốn đi theo. Ta muốn nhìn thấy anh ấy trước khi không thể nữa." - Chu Hiên dùng tay phủi đi những vệt dơ trên gương mặt Chu Văn, cúi gằm mặt.

"Ta sẽ đưa ngươi đi cùng." 

Chu Hiên ngước mắt lên nhìn Sở Thiên thất kinh.

"Bệ hạ, ngươi làm vậy, có hơi đi quá trọng trách của một Hoàng đế không? Dù gì hai anh em ta cũng chỉ là người dân thôi, ngươi không cần quá để tâm vậy." - Chu Hiên cười gượng.

"Không phải càng là Hoàng đế thì trẫm lại càng phải cần săn sóc đời sống của người dân hơn hay sao?" - Sở Thiên vừa dứt câu, hạ nhân đã dẫn đến một con ngựa màu trắng muốt bên cạnh hắn. 

"Chu Hiên ngươi lên ngựa đi, ta sẽ đưa ngươi đi." 

Chu Hiên bất lực chống tay xuống đất, khó khăn đứng dậy. Y đành phải để tùy tùng của Sở Thiên đưa Chu Văn đi. Xe ngựa chở thi thể Chu Văn hướng một đường đến tiệm quan tài lớn nhất kinh thành. 

Chu Hiên chần chừ leo lên ngựa, tay vô thức cầm vào dây cương. Sở Thiên nắm eo y để giữ thăng bằng, leo lên ngồi phía sau y. 

"Ngươi có biết cưỡi ngựa không?" - Sở Thiên hỏi.

Chu Hiên lắc đầu, tay buông dây cương, hai người ngồi một ngựa không tránh khỏi ma sát.

Sở Thiên yên lặng, luồn tay lên trên, giữ dây cương, hô một tiếng. 

Ngựa chạy khiến Chu Hiên giật mình ngã ra phía sau, dựa thẳng vào lồng ngực Sở Thiên. Y bật dậy, nghiêng về phía trước, đầu óc choáng váng.

Phía trước nhất là chiếc xe ngựa chở Chu Văn, xung quanh ngựa chở Sở Thiên và Chu Hiên là gần 10 con ngựa hộ tống. Người cưỡi ngựa cầm loa hô to "Tránh đường, Hoàng đế giá lâm!" vang ầm vùng trời kinh thành.

Người dân đang đi nép vào hai bên đường quỳ rạp xuống dập đầu.

"Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế!"

Một đường đi này với Chu Hiên đầy choáng ngợp, ai cũng quỳ rạp xung quanh y khiến y hoa mắt. Không nhanh không chậm, đã đến trước tiệm quan tài mai táng. 

Ông chủ đang chuẩn bị tiền giấy, nghe tin Hoàng đế đến tiệm mình, liền buông tất cả mà ra cửa quỳ xuống. "Bệ hạ." 

Ông ngước lên, nhìn vào con ngựa trắng to nhất trong đàn. Trên ngựa có một nam nhân với đôi mắt màu hổ phách, mặc hoàng bào; người còn lại ngồi phía trước, trông như chỉ là một cậu thiếu niên.

Sở Thiên hỏi Chu Hiên: "Ngươi có muốn tự tay mình chọn không?"

Chu Hiên bần thần gật đầu. Sở Thiên bất chợt giữ eo Chu Hiên, nhấc y xuống khỏi ngựa trước mặt mọi người. 

"Để cậu ấy lựa chọn quan tài, ngươi chuẩn bị thật kỹ cho người trong xe ngựa. Địa điểm an táng, trẫm với cậu ấy sẽ chỉ đường." - Sở Thiên nói với ông chủ.

"T-Tuân lệnh bệ hạ. Cậu... Mời cậu đi lối này, quan tài bên trong đó." - Ông chủ khúm núm dẫn đường cho Chu Hiên. 

Tùy tùng của mở cửa xe ngựa cho người làm trong cửa tiệm đưa Chu Văn vào bên trong. Chu Hiên nhanh chóng lựa được một cỗ quan tài gỗ hoa văn đơn giản. Người làm cũng nhanh chóng tẩy rửa thân thể và mặc cho Chu Văn một bộ đồ chỉn chu. 

Chu Hiên đứng nhìn những người làm đó đưa Chu Văn vào cỗ quan tài, đóng đinh niêm chặt. 

Một người đang sống sờ sờ đó, tại sao lại đi nhanh chóng như vậy? Y vẫn không hiểu tại sao anh trai y luyện võ công cùng Bạch Chi Viên, nhưng đột ngột bây giờ lại phát hiện tu ma, để rồi tẩu hỏa nhập ma không cứu được.

"Lên ngựa đi, ngươi dẫn đường cho trẫm đến nơi đó." 

Chu Hiên quay đầu lại, nhìn thấy Sở Thiên đang đưa tay ra trước mặt mình. Y lần nữa chần chừ, nhưng thấy mọi người đang nhìn, y cũng không muốn mang tội bất kính Hoàng đế, bèn nắm lấy bàn tay của Sở Thiên để leo lên.

Chu Hiên dẫn đường đến một quả đồi trung. Trên đỉnh đồi có 2 ngôi mộ nằm trơ trọi ở đó.

"Tới nơi rồi." - Chu Hiên muốn nhảy xuống.

"Khoan đã." - Sở Thiên cản y lại.

Sở Thiên leo xuống ngựa, buộc dây cương vào cái cây bên cạnh, sau đó trở lại cạnh ngựa, giang hai tay ra. Chu Hiên khó hiểu nhìn Sở Thiên.

"Xuống đi."

Chu Hiên nuốt nước bọt, vươn hai tay vịn vào vai Sở Thiên, chồm người lên. Hắn ôm lấy eo y, đỡ y xuống.

Chu Hiên vội vàng buông tay, bước nhanh đến hai ngôi mộ nằm sẵn đó. Y quỳ gối, chắp tay.

"Cha, mẹ. Con không nghĩ ngày con đưa anh đến đây lại là để anh nằm đây với cha mẹ. Là con không tốt, con chưa chữa được bệnh cho ông, cũng đã không bảo vệ được cho anh trai. Đáng ra người nằm đó phải là con..." - Chu Hiên lau nước mắt trên mặt.

"Ta muốn đào ở đó." - Chu Hiên chỉ vào bên cạnh hai ngôi mộ đó.

Tùy tùng của Sở Thiên đã cầm sẵn trong tay xẻng. Nghe được câu "Đào đi." của hắn, mọi người bắt đầu đào. Chu Hiên cũng muốn giật xẻng, nhưng Sở Thiên đã giữ vai y lại.

___________________________

Bạch Chi Viên gần đây đi đến đâu cũng có cảm giác có người đang theo dõi mình, nhưng khi y quay đầu lại không thấy ai. 

Hôm đó là ngày Bạch Chi Viên phải đi viếng mộ tổ tiên. Ngồi trong xe ngựa, hắn vén rèm nhìn ra ngoài con đường chợ đông đúc. Bỗng nhiên hắn giật mình trợn mắt, khiến trợ thủ cạnh hắn cũng giật thót mình.

"Cung chủ, có chuyện gì vậy ạ?" - Người trợ thủ bật chủy thủ, cầm sẵn trong tay.

"Ta nhìn thấy Vương Diệp." - Dứt lời, người trợ thủ trợn tròn mắt.

"Cung chủ có cần dừng xe lại không ạ?"

"Mất dấu rồi, phái người tìm xem Vương Diệp còn ở sân sau Chi Ảnh cung không." - Bạch Chi Viên day day thái dương.

Y nhìn thấy Vương Diệp đang nấp trong một con hẻm, không nhìn thấy rõ ngũ quan, nhưng vẻ ngoài đó không ai khác ngoài Vương Diệp. Hắn thấy y nhìn chằm chằm vào hắn. Sau khi bị hắn phát hiện, y liền biến mất trong con hẻm.

_______________

KHÔNG RE-UP, KHÔNG ĐEM ĐI BẤT CỨ ĐÂU KHI CHƯA CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ!

ĐĂNG TẢI DUY NHẤT TẠI WATTPAD: https://tinyurl.com/2pvegtkr


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net