Chương 3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Diệp một đường ngồi trong xe ngựa trở về nhà, tâm trạng không sao bình thản được.

"Hai người các ngươi đã thấy Bạch Chi Viên bao giờ chưa?"

"Thiếu gia, người nên gọi làBạch Cung chủ của Chi Ảnh Cung, nói thẳng thừng tên ngài ấy như vậy người khác nghe được sẽ nói mình thất lễ, không phải phép đấy ạ. Ít ai thấy được ngài ấy ngoài đời, nhưng tranh vẽ và lời đồn thì không thiếu." Tiểu Hoàn nói, Tiểu Yến phụ hoạ gật đầu.

"Đồn? Lời đồn như thế nào?" Y tò mò muốn nghe, để ít ra còn biết được người sẽ cùng mình chung sống trong tương lai như thế nào, vì một số tình tiết đã khác xa so với trong truyện, chính là sự xuất hiện của y.

"Lời đồn nhiều nhất là bộ dạng rất tuấn mỹ, không có khuyết điểm, giết người không chớp mắt. Như một khối băng ý nha, có thể đóng băng người ta bất cứ lúc nào, nhưng bây giờ nữ nhân đâu có quan trọng tính cách và khí chất nam nhân như thế nào, chỉ cần vẻ ngoài."

"Có phải còn có cả hậu cung vô vàn mỹ nữ? Lại còn theo con đường chính đạo, diệt cái ác bảo vệ kẻ hiền, sức mạnh kinh khủng?" - Vương Diệp khinh bỉ hỏi.

"Thiếu gia nghe ở đâu thế? Bọn ta chưa nghe mấy chuyện này bao giờ." Tiểu Hoàn và Tiểu Yến lắc đầu.

Vương Diệp ôm trán lắc đầu.

Xe ngựa dừng lại trước cổng lớn, hạ nhân chạy đến mở cổng đón cả ba tiến vào trong, về lại khu ở của Vương Diệp.

Sắc trời không còn sớm, nhưng Vương Diệp không tài nào ngủ được. Y đành phải tiến đến chiếc bàn gỗ sồi, dưới gốc cây hoa tử đằng đối diện phòng ngồi thẩn thờ nhìn trăng khuyết, trong lòng thở dài.

Y hơi có điểm nhớ ba, mẹ, nhớ Vương Na, lại có chút lo lắng cho ngày mai.

Trên mái ngói phòng Vương Diệp, một thân ảnh đứng nhìn phía y một hồi lâu rồi nhanh chóng đạp ngói mà đi.

"Thiếu gia, người nên đi ngủ, sáng mai còn phải dậy sớm chuẩn bị." Tiểu Hoàn bước đến trước mặt y nói.

"Ta chả tài nào mà chợp mắt nổi." Mọi thứ vẫn còn thật lạ lẫm. Vương Diệp vẫn giữ ánh mắt nhìn trăng khuyết trên trời.

"Thiếu gia vào phòng, ta sẽ đốt một ít hương an thần cho người dễ ngủ."

Vương Diệp khẽ gật đầu rồi đẩy cửa vào phòng, Tiểu Hoàn đi theo.

Nhờ đốt hương, Vương Diệp nằm một lúc liền thiếp đi, tỉnh dậy đã là sáng hôm sau.

"Diệp nhi mau dậy, kiệu chốc lát nữa đến rồi, mau chuẩn bị." Vương Phu nhân mỉm cười nhưng khoé mắt đã có chút ẩm ướt nước nhìn Vương Diệp.

Tốp tốp nha hoàn bước vào, thay bộ hỉ phục màu đỏ lên người và mang hài cho y. Trang điểm cho y, y cũng đã dặn dò không nhất thiết phải đánh phấn và son quá đậm, chỉ đánh một chút. Âu Dương mẫu thân tự tay vấn tóc và cài trâm, đội khăn voan cho y.

Sau lớp khăn, Vương Diệp thấy được giọt nước mắt đã dọc theo gò má của người phụ nữ ấy.

Vương Diệp bất chấp, tay trái vỗ nhẹ bàn tay bà, tay phải gạt nhẹ giọt nước mắt ướt đẫm của người phụ nữ ấy, vừa mềm lòng an ủi.

Tiểu Yến và Tiểu Hoàn đứng phía sau, mắt cũng đã ẩm ướt.

Y biết những người này đều có cảm tình dành cho y, nhưng đáng tiếc, y chưa gì mới xuyên qua đến đã bị 'gả' đi một cách đột ngột.

Được mẹ dẫn tay đưa ra tận cổng, y thấy chi chít những bóng người. Vương Lão gia, Vương Hướng Lan cùng Hữu hộ pháp Chi Ảnh Cung cùng tuỳ tùng ở Vương Dương Sơn Trang đã đứng đầy ở đó.

Vương Lão gia bước đến trước mặt Vương Diệp nói:

"Hôm nay là ngày thành thân của ngươi, nhưng ta, mẫu thân cùng tỷ tỷ ngươi phải tiến cung để bàn chuyện cùng Bệ hạ, không thể tham gia được. Ngươi đến đó, hầu hạ cho Bạch Cung chủ thật tốt, đừng làm nhà ta mất mặt."

Ra là trong căn nhà này, y không được coi trọng. Ngày thành thân của con thứ nhưng không một ai trong gia đình tham gia, phải lo hôn sự cho con gái cả trước. Mọi thứ đã như vậy, y là con trai, tâm tình cũng không thể sầu bi ai oán được như nữ tử. Họ có đến hay không cũng không sao. Y chỉ cầu mình có thể an ổn mà sống vẹn toàn là được.

Nhìn gương mặt hiền từ thân thuộc bấy lâu với y lại thốt ra lời nói lạnh lùng như vậy, Vương Diệp không nói một lời, bước thẳng lên kiệu mà không quay đầu lại, bắt đầu đi.

Vậy là xem như y không còn quan hệ đến Vương gia kia nữa. Y phải tận lực lo cho tương lai và tính mạng ở phía trước.

Cổ kiệu lắc lắc lư lư mà đi. Qua một thời gian dài mới ngừng lại. Vương Diệp theo đó cũng tỉnh giấc, được Hữu hộ pháp nở nụ cười chào đón y bước xuống kiệu.

Nơi này rất lớn, giăng đầy lồng đèn cùng dây đỏ.

Trong 'sân' cũng không ít người, ai cũng đang nhìn qua phía Vương Diệp, một lát liền lại nhìn nhau tán gẫu, không quan tâm đến nhân vật chính sắp thành thân đang đứng ở giữa.

"Bọn họ hay như vậy, Vương Nhị tiểu thư đừng để ý." Hữu hộ pháp nói, rồi dẫn Vương Diệp đến trước một căn phòng.

"Vì cha và mẹ của tiểu thư không đến, nên những nghi thức rườm rà cũng không thể thực hiện trọn vẹn. Cung chủ dặn ta đưa tiểu thư vào hoa phòng."

Vương Diệp trong lòng hơi lạ lùng xen lẫn chút khó chịu. Không có gia đình hai bên, lại còn không được hoành tráng, làm cô dâu như này giống như chỉ cần mặc đồ đỏ vào phòng chờ động phòng, chứ thành thân cái quái gì...

Vương Diệp lê một thân nặng nề đồ đạc trên người đến ngồi bên mép giường, giương mắt nhìn hoa phòng đỏ rực qua khăn voan.

Cả đường đi y không được cho một chút nước hay thức ăn, bây giờ lại lo lắng quá nhiều khiến Vương Diệp sinh ra buồn ngủ. Y theo thói quen, đưa tay vuốt mặt, chùi chùi lớp phấn, đầu vẫn đội khăn voan mà nằm vật ra giường.

Vương Diệp ngủ thẳng từ trưa đến nửa đêm vẫn chưa tỉnh giấc.

Cửa gỗ 'kẽo kẹt' một tiếng mở ra, một thân ảnh đen bước vào.

Nam nhân kia đến bên giường, từ trên nhìn xuống Vương Diệp đầu vẫn đội khăn voan mà nằm ngủ, mặt không biến đổi một nếp nhăn.

Nam nhân ngồi xuống mép giường.

"A a a a a a chân của ta! Ai mà có mắt như mù vậy hả!" Vương Diệp la lên, làm nam nhân kia cũng giật mình mà đứng lên.

"Ngươi la ó cái gì. Nửa đêm rồi không để cho người khác yên tĩnh à?"

"Ngươi ngồi lên chân của ta, nếu như ông nội ta còn sống, ông ấy cũng sẽ la lên thôi!" Vương Diệp biểu tình ai oán ôm chân. Nam nhân kia quả thật không có nặng cân, nhưng chính là lực đạo ngồi xuống quá mạnh!

"Ngươi không phải Vương Hướng Lan?" Nam nhân kia đứng dậy, khoanh hai tay trước ngực.

"Ngươi lại lần nữa có mắt như mù hả, ta với Vương Hướng Lan mà cũng nhầm được, Vương Đại Tiểu thư không chừng sẽ mần thịt ngươi cho coi!"

"Đầu đội khăn voan, ngươi bắt ta vận công mở thuật nhìn xuyên thấu xem ngươi là ai à?"

"Thúi lắm!"  - Vương Diệp đang gắt ngủ, lại gặp người thích cãi tay đôi!

"Lão già đó cũng khôn đấy. Nếu mà đem Vương Hướng Lan đến, không biết chừng bây giờ Vương Dương Sơn trang đã thành tro rồi."

Vương Diệp "..." Y bỗng nhận ra một điều rằng, hình như, y phải giữ lại chút hình tượng cho chính mình.

"Vừa rồi ta thất lễ quá. Ta là Vương Diệp, em gái của Vương Hướng Lan, con của..."

"Ta biết ngươi là nam nhân."

"Ngươi là..." Vương Diệp một đầu đầy chấm hỏi.

"Ngươi đến đây rồi nhưng lại không biết ta là ai?" Nam nhân nắm lấy mặt Vương Diệp, bóp hai bên má y. Xuyên qua khăn voan, y cảm thấy nam nhân tràn đầy sát khí. "Chẳng phải ngươi và Vương Hướng Lan lúc nào cũng tranh nhau để thành thân với ta sao?"

"Ngươi là Bạch Chi... Bạch Cung chủ?" Vương Diệp thầm đổ mồ hôi. Làm ơn thả ta ra đi, xương hàm của ta đang than khóc. Đại trượng phu ba mặt một lời đừng nên động tay động chân như vậy chứ!

"Đầu óc vẫn chưa có vấn đề." Bạch Chi Viên thả cằm Vương Diệp ra, nhưng vẫn một mực nhìn khuôn mặt phía sau khăn voan.

Ta xuất hiện tại cái thế giới này thì chắc là đầu óc có vấn đề thật rồi.

"Bạch Cung chủ, ta nghe nói ngài hôm nay bận việc mệt mỏi, ta đi ra ngoài cho Cung chủ nghỉ ngơi." Vương Diệp bò xuống giường mang hài, xoay đi bỗng tay lại bị nắm chặt, lực đạo không lớn nhưng y căn bản giãy không ra.

Bạch Chi Viên vẫn đứng sừng sững, không nhúc nhích.

"Bạch... Bạch Cung chủ... Có gì cần sai bảo sao?..."

Bạch Chi Viên không lên tiếng, Vương Diệp cũng bất giác rụt đầu im lặng.

Bạch Chi Viên đưa tay cầm khăn voan, lật nhẹ lên, vén để trên đầu Vương Diệp.

"Theo nghi thức thôi." Giọng nói nội lực truyền vào tai, Vương Diệp ù ù cạc cạc mở to mắt nhìn gương mặt trước mắt.

Nam chủ cũng đẹp trai quá đi chứ, bên cánh mũi trái còn có nốt ruồi be bé.

Bạch Chi Viên buông tay, thả Vương Diệp ra.

"Ngươi còn chỗ để mà ra ngoài à? Ở lại đây." Để lại vài chữ, Bạch Chi Viên đẩy cửa, bước ra ngoài.

Vương Diệp thở phào nhẹ nhõm. Nếu Bạch Chi Viên mà ngủ ở đây, ngày mai sẽ có tin hot "Cô dâu vừa về nhà chồng đã bị khí thế nhà chồng áp bức ngạt thở mà anh dũng hi sinh".

'Rột, rột, rột'. Âm thanh vang lên nhẹ nhàng thanh thuý.

Bạch Chi Viên bước đến cửa, cánh tay vừa đặt lên cửa bỗng dừng lại, hắn quay đầu nhìn Vương Diệp.

Bạch Chi Viên: "(¬_¬)".

Vương Diệp: "⊙﹏⊙".

Bạch Chi Viên im lặng quay đi, đóng cửa rời khỏi phòng.

Vương Diệp nín thở nãy giờ, lúc này thở hắt ra, ngồi phịch xuống giường. Ánh mắt nam chủ khi nãy doạ chết y.

Tháo khăn voan trên đầu cùng áo khoác mỏng đỏ bên ngoài xuống, Vương Diệp nhẹ nhàng ngồi xuống trước một chiếc bàn nom rất giống "bàn trang điểm". Nhìn hình ảnh mình phản chiếu trong gương, y lại suy nghĩ.

Hôm nay là ngày thứ ba y xuyên đến đây. Y nhớ cuộc sống yên bình trước kia.

Cửa lại 'kẽo kẹt' một tiếng, một nam nhân to cao bước đến trước mặt Vương Diệp. Người kia cao ngạo nhìn y bằng ánh mắt chán ghét.

"Xin chào Vương tiểu thư. Từ giờ căn phòng này sẽ là của tiểu thư, và mong rằng tiểu thư sẽ ngoan ngoãn, đừng gây phiền hà gì cho bất kì ai ở đây. Cáo từ."

Vương Diệp: "..."

Y chưa kịp phản ứng, khoé môi giật giật, người kia đã bước ra ngoài, sập cửa thật mạnh.

Cơn gió nào đã lùa người nọ đến đây rồi cuốn đi thật nhanh...

Sau một lúc đi xung quanh phòng, nhìn đông ngó tây, Vương Diệp đánh liều nhỏ giọng hướng ra phía ngoài nói:

"Có ai ở ngoài đó không?..."

Một tiếng đáp của trẻ con vang lên "Hừm hừm... Có!" rồi lại im bặt. Vương Diệp đầu đổ mồ hôi, vẫn gượng hỏi thêm một câu:

"Ta đói, ngươi có thể cho ta xin một ít thức ăn không?"

Giọng trẻ con ấy lại vang lên: "Có! Cung chủ đang dặn trù phòng làm, tí đưa ngươi!"

Vương Diệp lần nữa giật giật khoé miệng. Y tự hỏi có phải lúc trước khi xuyên vào, nguyên chủ cơ thể gây thù chuốc oán với cả cái thế giới to lớn này không...

Vương Diệp vẫn kiên nhẫn ngồi nhìn ra phía cửa. Một lúc sau, tiếng bước chân vang lên, cánh cửa trước mặt y bị đạp văng ra, một đứa nhỏ tầm 8 tuổi mặt đầy nước mắt bưng một mâm cơm to vào, đặt lên chiếc bàn giữa phòng. Vừa khóc vừa xếp thức ăn lên bàn, làm xong, đứa nhỏ mới ngước lên nhìn khuôn mặt đầy ngạc nhiên của Vương Diệp.

Đứa nhỏ cũng ngưng đọng vài giây nhìn Vương Diệp, xong lại khóc lớn hơn. Vương Diệp hốt hoảng đứng lên, bước lại gần cậu nhóc hỏi "Sao ngươi lại khóc lớn như vậy?". Nhưng đứa nhỏ lại đẩy y ra, chỉ vào mặt y rồi hét lớn:

"Đồ yêu tinh, đồ hồ ly tinh, ngươi... ngươi dụ dỗ... dụ dỗ Cung chủ... Có phải ngươi dùng nhan sắc để dụ dỗ Cung chủ rồi hút hết tinh khí của ngài không... Ta nghe nói tinh khí Cung chủ rất dồi dào..."

Vương Diệp: "..."

Nói xong, đứa nhỏ lại khóc lớn hơn nữa. Vương Diệp chỉ đành bước đến ngồi chồm hổm trước mặt nó, đặt tay lên đầu nó mà xoa xoa. Đứa nhỏ bỗng im lặng, ngước lên nhìn Vương Diệp bằng đôi mắt đầy nước.

"Ngươi có thích kẹo không?" Vương Diệp mỉm cười hỏi nó.

"Thích chứ, thích lắm! Kẹo ngọt ngọt ăn rất vui! Nhưng mà Tả hộ pháp nói là nam nhi đại trượng phu thì không nên ăn kẹo, ăn kẹo rất trẻ con nên mỗi lần Hữu hộ pháp cho ta kẹo, Tả hộ pháp đều giật lấy hết... Ta hổng có được viên nào..."

Vương Diệp buông tay, bước đến bên bàn, lấy một chiếc túi màu đỏ, mở ra. Y ngồi trước mặt đứa nhỏ, lấy một viên kẹo đường bọc giấy gói kĩ càng, nhét vào tay nó rồi nói:

"Cho ngươi. Ngươi tên gì?"

"Tiểu Lam."

"Được. Tiểu Lam, ta không phải là yêu tinh, cũng không phải là hồ ly tinh. Ta cũng không có dùng nhan sắc để dụ dỗ rồi hút hết tinh khí của Cung chủ ngươi đâu."

"Làm sao ta dám chắc được ngươi không dụ dỗ Cung chủ của ta."

________________

KHÔNG RE-UP, KHÔNG THAY ĐỔI BẤT CỨ TỪ NGỮ, NỘI DUNG, HÌNH ẢNH GÌ TRONG TRUYỆN VÀ KHÔNG ĐEM ĐI BẤT CỨ ĐÂU RA KHỎI WATTPAD KHI CHƯA CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ!

LINK GỐC DUY NHẤT Ở WATTPAD : https://my.w.tt/0BjUcEnukM


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net