Chương 4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Làm sao ta dám chắc được ngươi không dụ dỗ Cung chủ của ta."

"Không tin ngươi cứ đi hỏi Cung chủ của ngươi." - Vương Diệp nhún nhún vai.

"Hừ... Vì ngươi cho ta kẹo, mà người cho người khác kẹo sẽ là người tốt, vậy nên ta sẽ tạm thời tin tưởng ngươi. Thức ăn của ngươi đó." Nó chỉ chỉ vào bàn.

Cuối cùng cũng được ăn cơm, y vui vẻ cười cười ngồi vào bàn đầy thức ăn mỹ vị trước mặt. Dù rất đói nhưng y vẫn từ tốn ăn từng miếng nhỏ. Một lát sau, Tiểu Lam kéo chiếc ghế ra, ngồi bên cạnh Vương Diệp, nhìn y chằm chằm. Lúc Hữu hộ pháp đẩy cửa bước vào, cảnh tượng một lớn một nhỏ đều thu vào mắt.

"Làm phiền Bạch Phu nhân dùng bữa." - Hữu hộ pháp trên mặt lúc nào cũng xuất hiện nụ cười tươi roi rói.

"Không có gì to tát. Hữu hộ pháp đến đây có chuyện gì?" Miếng thịt ba chỉ nửa nguội nửa lạnh kẹp giữa hai chiếc đũa gỗ trên tay Vương Diệp bị Tiểu Lam chồm qua ăn mất, nhai ngấu nghiến.

"Tiểu Lam, khi nãy Tả hộ pháp bảo rằng thấy gia quy chép dở trên bàn của ngươi..." - Hữu hộ pháp cười, giọng nói nhỏ nhẹ chậm rãi làm Vương Diệp và Tiểu Lam rợn sống lưng, da gà rơi đầy đất.

Ở Chi Ảnh Cung, phạm lỗi nhỏ nhặt sẽ bị chép gia quy 15 nghìn chữ. Không hắc không bạch nhưng quy củ cũng rất nghiêm ngặt. Vì sao ư? Vì đơn giản Bạch Cung chủ đây là sinh vào tháng 9, là cung Xử Nữ, là một con người đề cao sự hoàn hảo, đòi hỏi thật nhiều sự tinh tế. Sau này có lẽ Vương Diệp còn biết được rằng người chồng này của y còn mắc bệnh OCD.

Tiểu Lam giật mình nhảy vọt ra khỏi ghế, cúi đầu quỳ rạp, chắp tay đập đầu xuống đất: "Hữu hộ pháp đại nhân tha tội. Hữu hộ pháp đại nhân tha tội cho Tiểu Lam, Tiểu Lam biết lỗi rồi, Tiểu Lam không muốn chép thêm gia quy đâu ạ!!!" Không muốn bị Cung chủ bỏ đói 1 tuần vì tội chưa chép gia quy đâu...

Vương Diệp che dấu biểu tình giật giật khoé miệng. Gia quy? Gia quy ở đây kinh khủng lắm sao?

"Từ nay vị này sẽ là phu nhân của Bạch Cung chủ, ngươi nhớ cư xử cho đàng hoàng, kẻo lại bị bắt chép gia quy gấp 5 lần nữa thì một trăm Tả hộ pháp cũng không cứu nổi ngươi." Hữu hộ pháp nhẹ nhàng nói.

Tiểu Lam bò đến bên chân Hữu hộ pháp "Lỡ Cung chủ bị hút hết tinh khí thì phải làm sao, ta lo lắng lắm."

Hữu hộ pháp ngồi xổm xuống xoa đầu Tiểu Lam: "Ngươi yên tâm, dù Cung chủ bị hút hết tinh khí ta cũng sẽ không nói cho ngươi biết đâu, để ngươi khỏi lo lắng."

Vương Diệp: "..." Không như kịch bản y đã nghĩ...

Tiểu Lam: "..." Hữu hộ pháp thiệt ác...

"Thật ra thì ta chỉ ghé ngang xem Phu nhân có thích nghi được với nơi ở mới hay không, cũng không có gì quan trọng cả." - Thấy Hữu hộ pháp đứng lên, Tiểu Lam cũng đứng lên, kéo lại chiếc ghế ban nãy xuống ngồi. Hữu hộ pháp lấy mũi chân kéo ghế về phía mình làm Tiểu Lam ngồi xuống không khí, té một cái nặng nề. Hữu hộ pháp chỉnh chỉnh lại chiếc ghế rồi ngồi xuống, nhìn Vương Diệp nở một nụ cười công nghiệp.

Vương Diệp: "..."

Tiểu Lam khuôn mặt ấm ức bê mông đứng lên, ra phía sau lưng Vương Diệp núp, ánh mắt lại liếc liếc sang Hữu hộ pháp.

Không khí có phần im lặng, pha một tí ngượng ngùng. Vương Diệp đặt đũa xuống. Trong phòng bây giờ: Tiểu Lam nhìn lén Hữu hộ pháp -> Hữu hộ pháp (vẫn còn cười) nhìn Vương Diệp -> Vương Diệp nhìn cạnh bàn. Chỉ tiếc cạnh bàn không nhìn được Hữu hộ pháp, chứ không chúng ta sẽ có một vòng tuần hoàn.

"Bạch phu nhân không dùng bữa tiếp nữa sao?"

"À không... Ta cảm thấy no rồi." Vương Diệp đáp.

"Tiểu Lam."

Tiểu Lam đột nhiên bị gọi tên thì giật mình thốt lên khe khẽ "Má của tôi ơi!"

"Ta đây, Lam nhi mau dọn bàn ăn giúp mẹ, nhé!" Hữu hộ pháp nói.

Vương Diệp thật sự chỉ biết câm nín, người thời đại nào cũng có thể nhây như vậy hả!

Tiểu Lam trán đổ mồ hôi, bưng từng đĩa thức ăn đặt lại vào mâm. "Tiểu Lam xin lui ra trước." Rồi ôm mâm đẩy cửa chạy đi mất.

"Cáo từ Bạch phu nhân, ta đi trông chừng đứa con hư hỏng của mình đã. Hi vọng Phu nhân có thể thoải mái nghỉ ngơi đầy đủ." Hữu hộ pháp cũng đứng lên, đẩy cửa thong thả bước đi.

Hữu hộ pháp hẳn là đùa vẫn chưa chán.

"Tạm biệt..."

Lúc Vương Diệp lên tiếng thì đã không còn ai trong phòng nữa.

Y ngồi nhìn xung quanh, rồi đứng lên, bước ra phía cửa phòng, đưa tay đẩy thử cánh cửa. Cánh cửa kẽo kẹt nhẹ nhàng hở ra một chút. Y ló đầu ra, nhìn xung quanh, xác định rằng không có ai trông chừng ở đây, y mới đẩy cửa to ra, bước ra ngoài.

Chi Ảnh Cung này trồng nhiều loại cây khác nhau, muôn hình muôn vẻ, không như Vương Sơn Trang chỉ trồng mỗi cây hoa liễu.

Đột nhiên Vương Diệp dừng bước, quay đầu lại phía sau.

Tiếng đế giày ma sát với mặt đất vừa nãy, là y nghe nhầm đi?

Vương Diệp mới bắt đầu cảm thấy lạnh sống lưng. Y càng đi, tiếng giày sau lưng càng gần. Vương Diệp nắm chặt cổ áo, bắt đầu niệm kinh Phật.

Một người mặc đồ dạ hành lao đến sau lưng Vương Diệp, móc ra một chiếc khăn bịt miệng Vương Diệp lại.

Thấy Vương Diệp im lặng không một tiếng động, người nọ chắc mẩm y đã ngấm thuốc mê, vang lên tiếng người đắc ý "Khà khà khà!"

Vương Diệp thình lình nắm lấy bàn tay đang ở trước miệng mình, gỡ tay người nọ ra làm cho chiếc khăn rơi xuống đất. Y quay người lại, nhìn người kia chằm chằm.

Hắc y kia ngạc nhiên nhìn Vương Diệp.

Vương Diệp mắt vẫn nhìn chằm chằm người nọ, nhưng lại chậm rãi cúi người nhặt chiếc khăn dưới đất, chìa tay ra trả lại chiếc khăn ấy.

"Khăn... Khăn thêu hạc... đẹp..." Y nghĩ người kia khi bị mình phát hiện sẽ trốn thoát, nhưng khung cảnh lại là hai người sượng sùng đứng nhìn nhau chằm chằm.

Người nọ Vương Diệp, sau lại gãi gãi đầu, ấp úng trả lời: " Là... Là phu nhân của ta tự thêu đấy..."

"Thật khéo tay..."

"Đúng, phu nhân nhà ta là nhất mà, nàng là nhất..."

Một thân ảnh khác từ phía sau Vương Diệp lại trực tiếp đập vào gáy y, khiến y bất tỉnh.

Người đó mặc một bộ dạ hành y đúc như người lúc đầu, nhưng mái tóc dài phía sau lại không được buộc lên, buông thõng sau lưng. Hắc y tóc dài giơ tay, tát một cú không có chút nội lực vào mặt hắc y vụng về, chỉ nghe một âm thanh 'chát' vang lên giữa không trung.

"Ai là phu nhân của ngươi chứ." Dứt câu, hắc y tóc dài quay lưng phóng lên mái nhà.

Hắc y vụng về ôm cái má bị tát, vội vàng vác Vương Diệp lên vai, rồi phóng theo đường đi của hắc y tóc dài, hình ảnh mất hút trong đêm.

Một lát sau, Tiểu Lam từ phía hành lang bên kia rón rén đi qua hành lang phòng Vương Diệp.

"Cuối cùng cũng thoát khỏi Hữu hộ pháp rồi. Bạch phu nhân, còn kẹo không cho ta thê..."

Tiểu Lam vừa nói vừa đẩy cửa phòng Vương Diệp ra, phát hiện bên trong không có ai. Y bước vào bên trong.

"Bạch phu nhân, ngài đâu rồi?" Tiểu Lam chợt thấy trên bàn có một mảnh giấy, nó tò mò mở ra xem.

"BỚ NGƯỜI TA BẮT CÓC CƯỚP DÂU! BỚ NGƯỜI TA!!!" Tiếng hét của Tiểu Lam làm chấn động tất cả mọi người. Người ở gần nhất là Tả hộ pháp liền chạy lại.

"Lam Nhi, có chuyện gì mà nửa đêm ngươi hét lớn như vậy?"

"Phụ thân, ngươi coi nè." Tiểu Lam đưa tờ giấy cho Tả hộ pháp.

"Họ Bạch kia, muốn gặp lại phu nhân nhà ngươi thì hãy đến gặp ta. Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha..." Đọc xong một loạt ha ha này, Tả hộ pháp thở như chó. "Tên này thật sự ngồi viết một loạt chữ ha này sao? Kín hết cả mặt giấy!"

"Vậy mà ngươi còn đọc hết đó phụ thân à!"

Tả hộ pháp gãi gãi tai. "Mặt sau còn có gì nữa này."

"Ta nhìn cũng không hiểu." - Tiểu Lam gãi gãi đầu, người viết thư này vẽ xấu quá!

"Họ Bạch? Họ Bạch không phải là Bạch Cung chủ à? Phu nhân của Bạch Cung chủ? Chẳng phải là Vương Diệp sao?"

"Đúng, chính là Bạch Phu nhân!"

"Vậy Vương Diệp đâu? Y bị bắt đi rồi à?"

"Bởi vậy ta mới kêu là bắt cóc cướp dâu." - Tiểu Lam dẩu dẩu môi.

"Ra là như vậy. Ngươi nói cũng có lý, không hổ là bản sao của ta, hahaha." - Tả hộ pháp gật gật đầu.

Tiểu Lam và Tả hộ pháp nhìn nhau, đồng loạt la lên.

"BỚ NGƯỜI TA BẠCH PHU NHÂN BỊ BẮT CÓC!" Cả hai đồng thanh hét.

Người trong cung vừa chợp mắt liền bị tiếng hét làm giật mình lần thứ hai.

"Dám mang người của Cung chủ đi ngay trong địa bàn của ngài ấy, đám người này ngày càng không xem Chi Ảnh Cung ra gì."

Tiểu Lam và Tả hộ pháp đồng loạt quay đầu, thấy Hữu hộ pháp đẩy cửa đi vào.

"Tả hộ pháp, nếu ngươi đi tìm Bạch phu nhân từ nãy giờ thì không chừng đã kịp cứu người về rồi đấy." Hữu hộ pháp giật lấy lá thư, nhìn một lúc, lại lắc đầu cười cười.

"Bày mấy trò này, không còn ai ngoài Mộ Dung Hành rỗi hơi nữa rồi."

"Mộ Dung Hành?" - Tiểu Lam cùng Tả hộ pháp đồng thanh hỏi.

"Đúng, chính hắn." Hữu hộ pháp gật đầu khẳng định.

"Là ai???" Tiểu Lam và Tả hộ pháp khuôn mặt đầy dấu chấm hỏi.

"Khá khen cho câu hỏi Mộ Dung Hành là ai, ha ha." Lần này cả ba người cùng quay lại phía cửa. Một người mặc y phục màu tím, tay cầm quạt phe phẩy bước vào.

"Chu Văn. Lâu rồi không gặp." Tả hộ pháp đi lên bắt tay với Chu Văn.

"Xin chào Dương huynh, Trần đệ, ha ha." Chu Văn ngửa đầu góc 90° so với mặt đất cười ha ha, rồi cúi xuống làm bộ mặt nghiêm túc hỏi: "Có muốn nghe về chuyện ngày xưa của Mộ Dung Hành không?"

Tả hộ pháp và Hữu hộ pháp gật đầu rất dứt khoát.

Chu Văn nhíu mày đăm chiêu.

"Mộ Dung Hành là một người rất cố chấp, hắn ghét ai hơn hắn, nhất là Bạch Chi Viên. Ngày xưa, ta, Bạch Chi Viên và hắn chơi chung chỗ, học chung lớp, ngủ chung phòng là hắn đã tỏ thái độ rồi. Lúc chơi thả diều, diều Bạch Chi Viên bay cao hơn, hắn liền đi mua con diều to gấp ba lần con diều bình thường để thả. Cuối cùng vẫ là bay thấp hơn con diều nhỏ của Bạch Chi Viên, rồi nghỉ chơi bọn ta suốt một tuần. Lúc học, Bạch Chi Viên được lão sư khen vì chữ đẹp, còn hắn bị nói là chữ như gà bới. Hôm sau vườn rau của lão sư bị gà nhà hắn thả vào bới lên hết. Lúc ngủ, chăn của Bạch Chi Viên màu xanh dương, Mộ Dung Hành liền kêu đầy tớ của hắn đi mua một cái chăn màu xanh dương thêu một con phượng hoàng thật to ở giữa."

"Chậc chậc, thật xấu tính." - Hữu hộ pháp xoa cằm.

"Đúng vậy, thật xấu tính." - Tả hộ pháp xoa cằm.

"Đúng, hắn rất xấu tính." - Chu Văn xoa cằm.

"Không phải bây giờ chúng ta nên tìm cách báo lại cho Cung chủ và đi cứu Phu nhân sao?" - Tiểu Lam vừa dứt lời, ánh mắt ba người kia liền hoang mang.

"Tập hợp tất cả mọi người ở Chi Ảnh Cung ra sảnh! Chia ra hai nhóm! Một nhóm đi theo ta tìm Cung chủ, một nhóm đi theo Tả hộ pháp tìm Phu nhân! Ai không đi chép gia quy 20 lần!" - Hữu hộ pháp vận dụng nội lực truyền vào giọng nói, vang xa khắp Chi Ảnh Cung.

Ai cũng hối hả tập trung về sảnh chính. Chép gia quy 20 lần có nghĩa là 300.000 chữ! Nhưng 'Thà nửa đêm phải chạy vòng vòng, chứ không muốn chép gia quy!' - Đây chính là tiếng lòng của tất cả mọi người ở Chi Ảnh Cung.

_____________

Vương Diệp tỉnh dậy, phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ, âm u, giống như ở trong tù. Tay chân còn bị khoá lại bằng xích sắt nặng trịch. Thật sự là rất giống tù, trên cửa còn có một ô nhỏ chắn bằng song sắt. Vương Diệp hướng ô vuông lên tiếng:

"Hello, có ai ngoài đó không?" - Vương Diệp lỡ mồm chào bằng tiếng anh, mà quên mất tình trạng hiện tại của mình.

"Người kia, 'Hello' là cái gì, có phải đang ra ám hiệu với đồng bọn không?" Cánh cửa mở ra, một người thân hình vạm vỡ, đầu cạo bóng loáng như thiếu lâm bước vào, hỏi Vương Diệp.

"À không không, đó chỉ là cách xin chào của... Của người phương Tây thôi." - Vương Diệp cảm thấy thót tim. Nhìn người kia không khác gì những tay đấu vật hạng nặng trên TV.

"Đi, ta mang ngươi đến gặp chủ nhân, không nói nhiều." - Người đô con nọ lách cách tháo xích, lại đổi cho y một bộ còng tay còng chân, vác Vương Diệp lên vai rồi mang đi.

Hành lang tối tăm, xung quanh có rất nhiều phòng, mỗi phòng hình như đều có người. Phòng nào cũng có tiếng gào thét khóc lóc. Tất cả phòng ở đây đều chắn bằng song lớn, nhìn không tù túng bằng căn phòng Vương Diệp ở khi nãy, là toàn bộ bằng sắt, chỉ có một ô nhìn ra, vừa bằng một khuôn mặt.

"Này, ngươi tên gì?" - Vương Diệp hỏi.

Người canh gác giật mình: "Bây giờ ngươi vẫn có tâm trạng để hỏi tên ta à?"

"Ta chính là đang xoa dịu đi nỗi lo lắng tột độ trong lòng..."

"Rất lâu rồi mới có người hỏi đến tên ta. Vì ta canh gác ở ngục, nên ai cũng gọi ta là A Ngục."

"Rất lâu? Tại sao lâu rồi mới có người hỏi đến tên ngươi?"

"Vì người khác bị bắt đi cũng không ai rảnh rỗi hỏi tên ta như ngươi. Họ toàn khóc lóc xin tha thôi."

"..." Vương Diệp cũng thật sự muốn từ chối thấu hiểu cấu tạo não của bản thân từ khi đến đây.

"Sao ngươi lại làm ở đây?" - Vương Diệp bây giờ cũng không thể kiểm soát được y đang nói gì, bây giờ tâm trí y toàn bộ đều là cảm giác buồn nôn vì xóc nảy trên vai người nọ.

"Ta không nhớ gì cả, ta chỉ biết ta phải ở đây canh gác và phục vụ cho chủ nhân. Đúng hơn là sống vì chủ nhân."

"Tán gẫu vui vẻ quá nhỉ? Cho ta nghe với nào." Trong bóng đêm ở đầu hành lang, một người bước ra.

__________

KHÔNG RE-UP, KHÔNG THAY ĐỔI BẤT CỨ TỪ NGỮ, NỘI DUNG, HÌNH ẢNH GÌ TRONG TRUYỆN VÀ KHÔNG ĐEM ĐI BẤT CỨ ĐÂU RA KHỎI WATTPAD KHI CHƯA CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ!

LINK GỐC DUY NHẤT Ở WATTPAD : https://my.w.tt/0BjUcEnukM


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net