Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cái gì!?" Hạ Trường Khanh từ trên ghế đứng lên, y vừa rời đi một chút thôi, thế nào lại nghe tin Hạ Khô Thảo biến mất.

"Là một vị công tử họ Cô nhờ ta đến truyền lời, bọn họ đang ở rừng cây hướng Tây ngoài Hiên Viên Thành chờ cốc chủ." Truyền lời là người mà Cô Vô Tâm tùy tiện tìm đến.

Hạ Trường Khanh không quan tâm nhiều như vậy, mặc kệ tin tức đến cuối cùng là thật hay giả, liền mang người chạy thẳng đến ngoài thành Hiên Viên, trong lòng có chứa một tia bất an, đi đến nơi như lời bọn họ thì thấy có người ở đó, là hai vị công tử, nhìn y phục cùng tướng mạo ắt hẳn không phải người thường.

"Cốc chủ." Kể từ sự kiện diệt trừ ma giáo trước đó mà trong lòng Cô Vô Tâm đối với Hạ Trường Khanh rất kính nể, cho nên mới đối với y hành lễ.

"Mong rằng công tử có thể nói cụ thể cho ta biết có chuyện gì đã xảy ra?" Hạ Trường Khanh đã chú ý đến dấu vết đánh nhau trong rừng rậm, y không dám nghĩ đến chuyện khác.

"Thời điểm chúng ta chạy đến không phát hiện gần đây có người, dấu vết vẫn lan đến nơi này, bằng hữu của ta là Hiên Viên Công Duẫn cũng từ hướng này mà chạy đến, phỏng chừng cùng lệnh công tử ở cùng nhau, về phần có hay không rơi xuống còn chưa biết được." Cô Vô Tâm cũng chỉ có thể khéo léo nói một chút tình huống bây giờ.

Hạ Trường Khanh nhìn vách đá, phía dưới đều là mây mù, không nhìn thấy đáy, nếu rơi xuống chắc chắn sẽ tan xương nát thịt, Hạ Trường Khanh có chút không dám tưởng tưởng.

Phục Uyên đem người bảo hộ trong ngực, vỗ vỗ bờ vai của y.

"Cốc chủ không cần lo lắng, bọn họ nhất định không có viêc gì." Cô Vô Tâm không muốn nói ra dự đoán xấu nhất, chỉ có thể dựa theo tính khách quan mà nói, "Có thể bọn họ vẫn chưa rơi xuống vách núi, chỉ là..."

"Đi về trước, mang đồ đến đây tiến hành dò xét!" Hiện tại Hạ Trường Khanh muốn lập tức đi tìm người, có thể mang người về y mới yên tâm.

Lúc này kiếm trong tay Hiên Viên Công Duẫn đang cắm vào vách đá, một tay khác thì ôm chặt lấy Hạ Khô Thảo, tay cầm kiếm lúc này đã run run, trên trán lấm tấm mồ hôi.

"Hiên Viên Công Duẫn, ngươi buông tay đi, chết cùng một chỗ không phải rất tốt sao?" Hạ Khô Thảo nhìn về phía vực sâu không thấy đáy, lại nhìn Hiên Viên Công Duẫn một chút, cười nói. Y biết hai ngời bọn họ nhất định không thể sống sót, chẳng bằng thuận theo lòng mình, lúc đầu hai người có thể chết cùng một chỗ.

Hiên Viên Công Duẫn đem người ôm lên một chút, "Thế nhưng...Ta...Căn bản không muốn ngươi chết"

Cho dù cố gắng thế nào, thanh kiếm cũng không thể trụ nổi với sức nặng của hai người, tay của Hiên Viên Công Duẫn cũng không chịu nỗi rồi, cuối cùng kiếm gãy đứt, Hiên Viên Công Duẫn muốn bám vào tảng đá trên vách nhưng tay sớm đã không còn khí lực, chỉ có thể đem Hạ Khô Thảo bảo hộ trong ngực, ôm người thật chặt rơi xuống, "Lần này ngươi không cô đơn."

"Phù phù!" Tiếng nước chảy lớn vang lên, Hạ Khô Thảo mới ý thức được mình rơi xuống nước, tận lực mở mắt trong nước, lại phát hiện mình đam chìm vào đáy, mà Hiên Viên Công Duẫn đã hôn mê, Hạ Khô Thảo vội vàng mang người hướng mặt nước bơi lên, hai người nổi lên trên Hạ Khô Thảo mới hít sâu vài cái.

"Hiên Viên Công Duẫn, ngươi thế nào rồi?" Hạ Khô Thảo vỗ vỗ mặt Hiên Viên Công Duẫn, nhưng đối phương không có chút phản ứng gì, Hạ Khô Thảo từ từ mang người bơi qua bên bờ.

Hiên Viên Công Duẫn hoàn toàn bị vây trong trạng thái hôn mê, Hạ Khô Thảo tận lực hướng về phía trước, lại duy trì cho chính mình không chìm xuống đáy nước, chờ đến lúc lên bờ rồi Hạ Khô Thảo có chút tinh bì lực tẫn rồi, nhìn lại tình trạng của Hiên Viên Công Duẫn, tựa hồ không được ổn, đầu tiên là hông bị kiếm đâm tổn thương, sau đó ở trên vách đá kiên trì, lúc rơi xuống cũng đã ngất đi, không biết uống bao nhiêu nước.

Hạ Khô Thảo giải khai y phục của hắn, đè xuống ngực của hắn, tách miệng của đối phương ra thổi khí, sau đó lặp lại nhiều lần như vậy, mãi cho đến lúc nước trong phổi của Hiên Viên Công Duẫn nôn ra y mới yên tâm.

"Hiên Viên Công Duẫn ngươi có ổn không?" Hạ Khô Thảo khẩn trương hỏi.

"Khụ khụ!! Không có chuyện gì!" Cảm giác giữa cổ cổ họng bị sặc thật không dễ chịu, Hiên Viên Công Duẫn cố gắng bình phục lại một chút, "Đây là đâu?" Bốn phía cơ hồ là cây cỏ, mà hai người lại còn ở cạnh một cái hồ nước lớn, có thể nói, nơi này là một nơi rất đẹp.

"Chúng ta rơi xuống bên dưới vách núi." Hạ Khô Thảo đỡ Hiên Viên Công Duẫn lên, "Nơi này thật đúng là xinh đẹp."

Hiên Viên Công Duẫn nhìn cảnh sắc chỗ này, đột nhiên nghĩ đến một việc, đời trước Hạ Khô Thảo rơi xuống đây, sau đó thì sao, y có phải hay không còn sống, cho nên ở chỗ này ẩn cư, nghĩ như vậy, tầm mắt Hiên Viên Công Duẫn nhìn về phía Hạ Khô Thảo đang đỡ hắn.

Tối đến, bởi vì trời đã vào hạ, đêm nay trên đây cũng không lạnh, và cũng bởi nguyên nhân Hiên Viên Công Duẫn bị đả thương, Hạ Khô Thảo rất tự giác chăm sóc, đời này trôi qua quá mức an nhàn rồi, đều đem học thức đời trước quên mất, đem nhặt đống củi xếp chồng lên nhau rồi ngồi xổm xuống thử nhóm lửa như lúc nguyên sơ, dùng đá tạo lửa. Sau nửa canh giờ, Hạ Khô Thảo rất ưu thương vứt bỏ đá tạo lửa, tay bị thương vẫn là tay bị thương, vĩnh viễn cũng không thể làm ra những thứ này.

"Để ta đến." Hiên Viên Công Duẫn hoàn toàn bị động tác của đối phương làm cho buồn cười, nhặt đá tạo lửa từ từ ma sát, rất nhanh đốm lửa nhỏ đốt cháy chồng cây này.

"Ta mới tìm được một chút dược thảo, nhưng không có băng gạc sạch sẽ, chỉ có thể miễng cưỡng một lúc." Hạ Khô Thảo cũng biết chính mình ngoài chữa bệnh cứu người ngoài ra thì không có sở trường nào khác.

Cởi bỏ y phục ẩm ướt xuống treo bên cạnh đống lửa, Hiên Viên Công Duẫn bất đắc dĩ che eo vết thương, chỗ đã được đắp dược thảo lên, trong tay Hạ Khô Thảo đang cầm một khối vải xé đi đặt bên cạnh lửa hông khô, mảnh vải màu đen, rõ ràng có thể biết đây chính là y phục của Hiên Viên Công Duẫn.

"Được rồi." Mảnh vải trong tay hơi khô, Hạ Khô Thảo trực tiếp cầm lên quấn quanh eo của Hiên Viên Công Duẫn hai vòng sau đó cố định lại, "Đêm nay chú ý miệng vết thương một chút."

Hiên Viên Công Duẫn cười cười, "Ngươi hôm nay như thế nào cảm thấy chúng ta chết cùng một chỗ thì tốt hơn?" Đây là lời Hạ Khô Thảo nói ngay thời điểm rơi xuống, hắn cực kì khắc sâu.

"..." Cả mặt của Hạ Khô Thảo đỏ lên, quay đầu lại, nhọ giọng lẩm bẩm nói, "Ta chỉ là cảm thấy đều phải chết rồi, nghĩ thoáng một chút vẫn tốt hơn."

"Khô Thảo, ngươi hẳn là biết một ít chuyện đi." Hiên Viên Công Duẫn nhìn về phía Hạ Khô Thảo, "Chính là sự kiện kia giữa ta và ngươi."

"Ngươi muốn nói ngươi trọng sinh trở về sao?" Nói đến chuyện này Hạ Khô Thảo cảm thấy rầu rĩ không vui, "Thật sự xin lỗi, ta không phải là Hạ Khô Thảo mà ngươi biết, Hạ Khô Thảo kia chắc đã đi đến nơi khác."

"Ngươi còn nhớ câu nói kia của Trường Hạc chân nhân không?" Hiên Viên Công Duẫn ôm lấy Hạ Khô Thảo, "Chân nhân nói tuân theo bản tâm, ta vốn biết ngươi không phải Hạ Khô Thảo, ngày đó ta đến nghe ngươi cùng Trường Hạc chân nhân nói một ít, ta cũng xem như như biết một chuyện, đại khái chính là lời nói của chân nhân làm ta thức tỉnh."

"Chân nhân nói, tuân theo bản tâm có nghĩa là tin tưởng mình, chân nhân nói đoạt xác cùng thiếu hồn bất đồng, tại sao ngươi không suy nghĩ mình chính mình là Hạ Khô Thảo, Hạ Khô Thảo chính là ngươi đây?"

"Hai người các ngươi tính cách trái ngược nhau, ta biết Hạ Khô Thảo kia sẽ không hề lộ ra vẻ mặt gì, đương nhiên thời điểm ở cùng ta sẽ xuất hiện một chút biểu cảm khác, hắn làm cái gì cũng tuân theo quy luật không thay đổi, đôi lúc tính tình rất máu lạnh, cho nên chẳng bao giờ đem mạng người đặt trong mắt, hắn không thích nói chuyện, luôn thích ở một mình trong phòng đọc sách."

"Ta biết ngươi cùng hắn có rất nhiều chỗ bất đồng, nhưng ta biết ta sẽ không nhận nhầm người, ngươi có lẽ sẽ cho rằng ta đem ngươi trở thành hắn, nhưng ta biết chính mình đang làm cái gì."

Hạ Khô Thảo chỉ cảm thấy lồng ngực mình nhảy lên cực kì lợi hại, song mặt một mực như bị thiêu cháy, rõ ràng thỉnh thoảng cũng nói tình thoại, nhưng lần này Hạ Khô Thảo động tâm lời nói của Hiên VIên Công Duẫn rồi.

"Hiên Viên Công Duẫn, thời điểm Hạ Khô Thảo chết ngươi hối hận không?" Hạ Khô Thảo thanh âm buồn bực hỏi.

Hiên Viên Công Duẫn cũng chỉ cười khổ một cái, "Tâm đều đã chết, còn chỗ nào để hối hận."

"Nhưng cùng ngươi một chỗ ta cảm thấy chính mình đang cướp đi hạnh phúc vốn có của Hạ Khô Thảo, hắn rất yêu ngươi, thậm chí vì ngươi mà nguyện ý chết, còn ta thì không làm được." Hạ Khô Thảo thừa nhận, y rất vô dụng, cũng rất nhát gan, vĩnh viễn sẽ không giống như Hạ Khô Thảo trước kia mà hiến tặng hết cả.

"Hạ Khô Thảo! Ngươi vì sao cứ đem mình lẩn quẩn chỗ góc chết mà không chịu ra!" Hiên Viên Công Duẫn trực tiếp đem suy nghĩ bẻ trở lại, nhìn chăm chú vào mắt y, "Ngươi với hắn là cùng một người, cũng không phải hai người, thế gian này cũng chỉ có một Hạ Khô Thảo!"

Hạ Khô Thảo nhìn Hiên Viên Công Duẫn tự nhủ: "Ta là Hạ Khô Thảo, đến từ thế kỷ 21, vừa mới tốt nghiệp chuẩn bị thành sinh viên đại học, không cha không mẹ, từ nhỏ sống ở cô nhi viện, ta rất muốn biết cha mẹ của mình là ai, vì sao lại sinh ta ra rồi mang ta vứt bỏ, vào ngày ta tìm được công việc, ta cho rằng mình bị đánh chết, rồi xuyên qua đây, ngươi nói tất cả cũng bởi vì chúng ta cùng một người sao?"

Hiên Viên Công Duẫn không biết Hạ Khô Thảo đang tự mình nói cái gì, nhưng hắn biết Hạ Khô Thảo đang rất mê man, đem người ôm thật chặt trong ngực, nghe y nói chuyện cũ trước kia của y, mãi cho đến khi Hạ Khô Thảo ngủ.

"Thật xin lỗi." Hiên Viên Công Duẫn không biết phải làm thế nào để an ủi Hạ Khô Thảo, ấn một nụ lên lên trán của y, ôm người nhìn đống lửa ngẩn người.

Hạ Khô Thảo nằm mơ, mơ thấy một cô bé hướng y cười, Hạ Khô Thảo cũng hướng nàng cười, hai người cứ như vậy đối mặt cười ngây ngô thật lâu cô bé mới mở miệng nói chuyện.

"Thật xin lỗi trước kia không cẩn thận đem ngươi...hiện tại những điều mà ta làm cho ngươi hẳn là ngươi không chán ghét ta đi." Cô bé có chsut chột dạ nhìn Hạ Khô Thảo.

"Bị đánh mất?" Hạ Khô Thảo có chút không hiểu. (mị cũng không hiểu câu này cùng câu trên có gì giống nhau ???? )

"Người ta cũng không phải cố ý." Chỉ thấy đối phương bỉu môi nói, "Ta thật không phải cố ý! Nếu không cũng sẽ không hại ngươi chết thảm như vậy, bất quá bây giờ ta đi tìm đủ hồn phách cho ngươi đi thay đổ vận mệnh của chính mình."

"Chờ một chút, ngươi nói ta vốn là nhân vật trong truyện sao?" Rõ ràng chính mình là một người đến từ thế kỉ 21, như thế nào đảo mắt lại trở thành nhân vật trong truyện rồi.

"Tại sao ngươi lại nghĩ mình là nhân vật trong truyện, ngươi chính là ngươi a?" Cô bé cuốn cuốn tóc, "Có điều gặp lại ngươi hiện tại tốt như vậy ta cũng yên lòng."

"Chờ đã, ngươi có ý gì!?" Hạ Khô Thảo còn muốn hỏi cô bé, lại phát hiện nàng đã biến mất, sau đó cảm giác mình bị vậy bởi một đám lửa, nóng quá liền tỉnh.

Hạ Khô Thảo mở mắt phát hiện mình bị Hiên Viên Công Duẫn ôm thật chặt, mà cả người Hiên Viên Công Duẫn nóng như lửa, trên mặt cũng đỏ ửng, môi trắng bệch, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, đống lửa đã muốn tắt, chính mình bị hắn ôm, những sương sớm này cơ hồ toàn bộ đều dính lên người của Hiên Viên Công Duẫn, điều này cũng khó trách hắn nóng lên, lại bị thương, rồi lại bị dìm nước, cả buổi tối đều ngủ bên ngoài trời, có thể không phát sốt thật sự là thần tiên.

"Hiên Viên Công Duẫn, ngươi thật đúng là tai họa a." Hạ Khô Thảo thở dài, nhưng rất là tự giác đứng dậy, mặc y phục có chút lộ thủy*, chuẩn bị bắt đầu chăm sóc người."

*lộ thủy: sương sớm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC