Chương 11+12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
làm cơm nhanh hơn sao."

Cô đứng trước vòi nước gọt khoai tây, Michina vừa gọt vừa đột nhiên nhớ tới mục đích mình xuống đây, cô liền mở miệng hỏi bác Misako: "Đúng rồi, vừa rồi bác đang nói chuyện điện thoại với ai vậy? Cháu không cẩn thận nghe được cái gì đáng sợ, đáng thương....."

"À, việc này sao..." Misako suy nghĩ một chút, trong lúc vô tình nhíu mày nói, "Người kia là cô Kousetsu, con của chị ấy học cùng lớp với Souichi, bởi vì ngày hôm qua con chị ấy xảy ra chuyện nên làm chị ấy lo lắng vô cùng, thật là nhức đầu mà....."

Bà nói tiếp: "Chiều hôm qua sau khi tan học, lớp trưởng lớp 1 đem bóng rỗ cất vào nhà kho nhưng không biết sao lại bị nhốt ở bên trong, mẹ thằng bé tìm cả buổi tối cũng không tìm ra, nghe đâu chuyện này đã đến tai hiệu trưởng. Thằng bé tội nghiệp, bị nhốt cả đêm đến buổi sáng mới bị lao công phát hiện......"

Lớp trưởng lớp 1... Michina rốt cục nhớ tới đó là ai, đó là một cậu bé sáng sủa nhưng quan hệ với Souichi rất tệ.

Souji vừa bỏ cà chua đã cắt xong vào dĩa vừa nói: "Con nghe mấy đứa bạn nói cậu ta bị chứng sợ hãi giam cầm. Lúc đầu mọi người cũng nghi là Souichi làm, nhưng Souichi vừa tan học đã cùng thầy Yanagida về nhà, cho nên bọn họ còn không biết là ai làm." Souji rửa nước cà chua dính trên tay nhưng rửa thế nào cũng không sạch sẻ, cuối cùng dứt khoát không rửa nữa, vặn vòi nước lại...

Michina không tự chủ được trợn to mắt, cô nhìn thấy Souji giống như vắt khăn ướt mà dùng sức vặn hai tay của mình lại, nước lập tức liền bị vắt ra, cậu buông ra hai tay đã nhăn nheo mà vẫy vẫy, đôi tay vừa bị biến dạng kia lập tức trở lại như cũ.

Một giờ sau, mọi người tập chung lại ăn bữa tối, Michina nhìn chằm chằm bàn tay đang cầm đũa của Souji, trên đó vẫn còn dính vết bẩn màu đỏ, hơn nữa vẫn còn ẩm ướt.

Một ngày cứ như vậy trôi qua, Michina vẫn không biết cái tên thoạt nhìn giống Souji này rốt cuộc là thứ gì.

Buổi tối, Michina nhắm mắt lại ngủ không bao lâu liền bị ác mộng làm giật mình tỉnh dậy, trong lòng cô hết sức lo âu, liền đứng dậy đi dạo một chút. Michina nhớ tới mình trước kia đã từng có một lần nửa đêm bị đau bụng, đi ngang qua nhà kho thì thấy ảo giác. Ai ngờ cô đi lung tung lại không biết lúc nào đi tới cửa tầng hầm. Cô đi xuống cầu thang gỗ cũ kỹ phát ra tiếng kẽo kẹt vang dội.

Quẹo qua một khúc quanh liền nhìn thấy nhà kho, đều kỳ lạ là cửa phòng lúc này lại mở toang, từ bên trong lộ ra ánh sáng, cô lo lắng từng bước đi đến gần, khi Michina thò đầu nhìn vào phòng, cô thấy chính giữa phòng để sáu cây nến đang cháy loe loét, những cây nến này bãi thành hình lục giác, ánh sáng chính là từ những cây nến đó phát ra.

Chính giữa những cây nến để một con búp bê con trai, trên người nó còn đè một chiếc xe đồ chơi. Michina trù trừ đi lên trước, ngồi chồm hổm xuống, lấy chiếc xe đồ chơi kia ra, sau đó nhặt lên con búp bê con trai đó, cô cẩn thận kiểm tra mấy lần, phát hiện con búp bê này cũng không có chỗ gì đặc biệt.

Mặc dù rất kỳ quái, nhưng Michina cũng không nghĩ quá nhiều. Cô đem con búp bê này về phòng, sau đó liền ngủ say, trong mộng cũng không còn xuất hiện quái vật đinh sắt nữa. Mỗi lần Michina mơ thấy ác mộng đều có con quái vật đinh sắt xuất hiện quấy phá, con quái vật đinh sắt này thích núp trong bóng tối phóng đinh hướng người khác, cực kỳ giống Souichi. Bất quá lần này thức dậy cô lại thấy cả người đều thoải mái.

Nhưng cô vừa mở mắt ra thì trái tim liền muốn nhảy tới cổ họng, hoảng sợ đến quên hít thở.

Con búp bê con trai tối qua lúc này đang ngồi trên ngực của cô, con mắt đen kịt nhìn thẳng vào đôi mắt đang trợn to của Michina.

Đáng ghét ! Michina hất con búp bê ra mới rốt cuộc tỉnh táo lại. Thật là ghê tởm.

Cô hoảng hốt cả buổi trời, trong đầu chỉ nghĩ tới hình ảnh quỷ dị nhìn thấy vào tối hôm qua, chuyện đó nhìn qua giống như là Souichi làm, nhưng Souichi hiện tại đang ở cùng thầy Yanagida, làm sao có thể xuất hiện ở nhà Tsujii chứ?

Có lẽ nào là... có lẽ nào là Souji? Nhưng năng lực của Souji không phải là chúc phúc sao? Tối hôm qua rõ ràng chính là nghi thức nguyền rủa...... không đúng, tên kia vốn không phải là Souji...... mình ngay cả nó là cái gì cũng không biết. Cô đang phiền não thì nghe được tiếng chuông điện thoại ở ngoài cửa vang lên.

Chuông điện thoại reo hai tiếng liền ngừng lại, giọng của bác Misako từ ngoài cửa truyền tới, bác nói: "Xin chào, nhà Tsujii đây."

Ngừng một hồi, bác lại mở miệng nói: "Đúng vậy, tôi chính là mẹ của Kouichi, xin hỏi có chuyện gì sao?"

Lại qua mấy giây, bác Misako đột nhiên quát to một tiếng: "Cái gì! Tai nạn xe cộ! Nó đang ở bệnh viện nào?"

Không đợi Michina từ trong nỗi khiếp sợ khi vừa nghe được tin tức tỉnh táo lại, cửa phòng khách liền bị Misako kéo ra, bà lo lắng nói với Michina: "Michina, bác hiện tại phải đi bệnh viện, con trước ở nhà cùng Souji, chờ bác đến đó sẽ gọi điện thoại cho con."

Mới vừa vội vàng nói xong, Misako liền nắm lấy ví tiền chạy ra ngoài cửa.

đầu óc Michina lộn xộn đến muốn ói. Cái cảm giác khủng hoảng như dời núi lấp biển làm cô vô cùng khó chịu.

Cô đau đầu đi lên lầu, đi thẳng đến phòng của Souji, đang muốn gõ cửa lại đột nhiên nghe được bên trong truyền tới tiếng nói chuyện. Cô dừng tay lại, giọng nói này rất quen thuộc, Michina lập tức liền tỉnh táo lại. Cô nhớ tới thầy Yanagida mà mình từng gặp mặt mấy lần, dĩ nhiên, là thầy Yanagida thật sự cơ.

"Em hỏi tôi tới đây làm gì à?" Giọng của thầy Yanagida từ trong phòng truyền tới, "He he... đương nhiên là tới giúp em một tay rồi."

Một lát sau cũng không ai lên tiếng, thầy Yanagida lại mở miệng: "Souji, em lộ ra biểu tình gì thế hả, nếu không phải em làm việc thất bại thì tôi cũng không bị Souichi phái tới đây...... nhà Tsujii vẫn bình thường, Kouichi cũng chỉ bị gãy chân trái. Nói thật, tôi rất không muốn thừa nhận Souichi dùng vải giống tôi làm ra em."

Giọng một cô bé vội vàng vang lên: "Đừng nói quá đáng như vậy... Souji dù là rác rưởi cũng rất đẹp trai nha~"

Cô mới là người nói chuyện tồi tệ nhất đi. Michina núp ở ngoài cửa nghĩ thầm.

Từ đầu tới đuôi Michina đều không có nghe được Souji nói chuyện, không biết nó rốt cuộc nghĩ gì làm trong lòng cô rất khẩn trương. Lúc này cô đột nhiên nghe được Souji mở miệng nói: "Tôi hiểu."

Mấy giây sau cô nghe được âm thanh loạt xoạt, sau đó giọng thầy Yanagida hốt hoảng kêu lên: "Này! Mày muốn làm gì!"

Chỉ nghe một tiếng rack, có thứ gì đó nặng nề nện xuống sàn nhà.

"Ối! tớ yêu cậu như vậy....." lại một tiếng động lớn vang lên, giọng của cô bé kia hoàn toàn im bặt.

Cửa phòng từ bên trong kéo ra, Michina trợn mắt há hốc mồm nhìn Souji trong tay cầm rìu đứng ở trước cửa, cô nhìn về phía sau cậu ta, trên chiếu nằm hai cái xác nam nữ bị chém đứt đầu.

Đầu của hai cái xác kia lăn ở một bên, chỗ vết chém không có vết máu, sạch sẻ giống như đó chỉ là hai con búp bê vải bị trẻ con bứt đầu.

Không đợi Michina thấy rõ ràng, Souji liền giơ rìu lên bổ hướng đầu cô.

Michina lách người lảo đảo trốn tránh lưỡi rìu, lưỡi rìu sắc bén chém vào trên sàn gỗ. Cô thở hổn hển lăn một vòng sau đó bật dậy vọt ra khỏi nhà Tsujii, chạy vào nhà kho trong sân, khóa cửa lại.

Cửa gỗ làm sao có thể ngăn trở được rìu, ngoài cửa Souji dùng sức chém mười mấy cái liền đem cửa toàn bộ bổ ra, dễ dàng đi vào nhà kho. Nhưng cậu vừa đi vào mấy bước đã cảm thấy có cái gì không đúng, cửa sổ nhà kho mở rộng ra, trên mặt đất chảy đầy chất lỏng. Souji muốn rời đi nơi này, cậu vừa quay đầu liền thấy Michina đứng ngoài cửa, trong tay cô cầm hộp quẹt ném vào trong, ngọn lửa từ hộp quẹt bám vào chất lỏng trong suốt kia.....

Ngọn lửa bùng lên trong nháy mắt bao phủ Souji.

Souji không chút nào thích nhiệt độ vô cùng ấm áp này, vải cùng chỉ bị lửa đốt trụi lộ ra lớp rơm rạ bên trong.

Bàn tay Souji cầm rìu bị đốt trụi rơi xuống đất, Souji cũng bị thiêu đến rách rưới, không đúng, đây chỉ là con búp bê được đặt tên là Souji mà thôi. Búp bê nhìn Michina đứng ngoài cửa, nó mở miệng, dùng giọng điệu kỳ quái bình tĩnh nói:

"Sự tình bắt đầu phát triển theo một phương hướng thú vị rồi, cuối cùng kết cục là gì cũng không ai biết. Chỉ cần mi có thể cảm nhận được cơn sóng ngầm mãnh liệt núp dưới cuộc sống yên bình, vậy thì nỗi ác ý đó cũng đủ để mi...... chết không có chỗ chôn! He he he he......"

Lửa cháy suốt một ngày một đêm, bởi vì Michina sử dụng xăng chính là đặt trong kho, cho nên không thể nào dập tắt lửa được, lửa cháy lan qua căn nhà hai tầng của nhà Tsujii bên cạnh, cột gỗ phát ra tiếng gãy lìa nặng nề, tiếng lửa cháy bập bùng liên tiếp vang lên, khói bốc dầy đặc trên không trung không tiêu tan.

Ngôi nhà to lớn của nhà Tsujii bây giờ chỉ còn dư lại một đống tro tàn.

........

Mấy ngày sau, thầy Yanagida cùng Yuriko vốn mất tích bị người phát hiện. Cảnh sát tìm thấy thầy Yanagida dưới sàn nhà của thầy ấy, Yuriko thì bị mẹ tìm được đang ngủ trong gác mái.

Cứ như vậy, những chuyện quái dị xảy ra trong học kỳ này cũng hạ màn.

Duy nhất không hoàn mỹ đại khái chính là Souji đến nay vẫn không rõ tung tích, mặc kệ người trong nhà như thế nào tìm kiếm đều không có một chút tin tức.

Souichi sau đó trở nên thành thật rất nhiều, chẳng qua là không biết ở sau lưng cậu ta lại đang làm gì....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net