Chap 47 : Tiêu Kì

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

. Hắn mơ màng cảm nhận được có người đang chăm sóc cho mình , khẽ mở mắt , thân ảnh một nữ nhân từ từ hiện rõ , khuôn mặt trắng trẻo của Tiểu Xuân lại xuất hiện vài vết bẩn màu đen , trên trán lấm tấm mồ hôi . Thấy hắn đã tỉnh nàng liền vui mừng .
- Vương gia , người tỉnh rồi .
. Nàng đỡ Hạo ngồi dậy dựa vào vách hang động , hắn nhìn sơ một lượt hang động này liền hỏi .
- Đã an toàn chưa ?
- Vương gia đã bất tỉnh gần một ngày rồi , trong thời gian đó nô tì không thấy ai đuổi theo hết , có thể là họ buông tha cho chúng ta rồi .
- Nha đầu ngươi suy nghĩ thật đơn giản , bọn chúng sẽ không tha cho chúng ta dễ dàng như vậy .
. Tiểu Xuân lấy đâu ra hai quả táo liền đưa cho hắn .
- Vương gia , người chưa ăn gì , hãy ăn một chút lót dạ , nô tì sẽ lập tức đi kiếm thêm trái cây cho người .
. Tiểu Xuân vừa định đứng lên lại bị hắn nắm tay kéo xuống , bị lực kéo mạnh bất ngờ liền mất đà ngã vào người hắn .
- Cẩn thận !!
. Ôm Tiểu Xuân vào lòng làm nàng có chút e thẹn .
- Vương gia , người có thể buông nô tì ra được không ?
. Nới lỏng tay ra , Tiểu Xuân liền chạy ra ngoài mà không thấy được Thất vương gia lãnh khốc đang ngồi cười cười một mình .
. Buổi tối với trái cây , có lẽ là bữa ăn độc nhất mà hắn sẽ nhớ mãi . Vốn dĩ không có món khác là vì trời tối hắn không cho Tiểu Xuân tìm sông suối để bắt cá , trong rừng lại toàn nấm độc , hắn cũng chưa khoẻ để săn thú , thành ra đành ăn trái cây lót dạ trước khi ngủ .
- Tiểu Xuân ! Đồ ta đưa cho ngươi đâu ? Mau đem ra .
. Tiểu Xuân liền lấy trong người ra cây sáo , hai ống gỗ lớn nhỏ .
- Ngươi ra trước hang thổi sáo đi .
- Vương gia....nô tì không biết thổi .

- Nha đầu nhà ngươi việc gì cũng không làm được , nếu bây giờ không có ta ở đây ngươi sao có thể nhờ người cứu ?
. Thấy Tiểu Xuân khoé mắt đã long lanh hắn liền xuống nước .
- Việc này cũng không thể trách ngươi , ra khỏi đây , ta sẽ dạy ngươi thổi sáo .
. Nói xong hắn cầm cây sáo lên thổi một điệu , một lúc sau một con chim bồ câu bay vào hang đậu lên tay của hắn . Hắn lấy ống gỗ nhỏ nhét vào chỗ chân chim rồi vỗ tay ba lần bồ câu lập tức tung cánh bay đi .
- Sáng mai ngươi ra trước hang mở ống gỗ lớn này ra , pháo hoa sẽ báo hiệu người đến Tiêu Kì để cứu chúng ta . Còn bây giờ ngươi mau đi ngủ đi .
- Vâng vương gia !
. Đây là lần thứ hai Tiểu Xuân được ngủ gần chỗ với hắn , tâm trạng cũng vui vẻ đến trễ mới có thể ngủ được .
---------- Tuyết Cô viện
. Cô đã nằm trên giường gần một tuần rồi , căn bản không mang vết thương nào trên người nhưng vừa định bước chân xuống giường thì Nam Phong liền kéo cô lên trở lại , nhất quyết không cho cô ra ngoài .
- Lan Tâm , hắn đã đi chưa ?
- Vương gia vừa rời khỏi đây ạ !
. Cô nghe hắn đã đi liền trèo xuống giường định bụng sẽ thay y phục sau đó thì lẻn ra ngoài chơi , cô chán ngắt với bốn bức tường này rồi a~ Tâm trạng phấn khởi , cô đi đến tủ gỗ lựa một bộ y phục đơn giản , vừa cởi chiếc áo ngoài ra đã cảm nhận có gì đó không ổn , xoay lưng lại đã thấy hắn đứng ở ngưỡng cửa bừng bừng sát khí .
- NÀNG TÍNH ĐI ĐÂU ?
- Ta...ta chỉ là thay y phục thôi mà .
- Thay y phục sao lại lấy đồ nam nhân ? Mau lên giường nằm .
- Không...ngươi đừng có quá đáng , ngươi bức ta , ta lập tức hưu ngươi .
- Hưu ta ? Được , hôm nay ta dạy dỗ nàng .
. Hắn liền đóng cửa phòng từng bước tiến về phía cô . Trên môi đã vẽ ra một nụ cười yêu nghiệt .
- Ngươi...tránh ra....ta sẽ la lên đó nha .
- La ? Nàng la lên đi ! Vi phu chỉ là nhung nhớ nàng muốn cùng nàng ân ái , nhưng nếu có người đến xem thì cũng không sao .
- Biến thái ! Huhu phụ thân người gả nhầm tên bệnh hoạn cho con rồi .
. Hắn tiến tới chụp lấy hai chân cô kéo xuống lấy thân đè lên người cô .
- Ngươi nặng quá , mau tránh ra !
. Mặc dù có quần áo nhưng vẫn cảm nhận được độ nóng của hắn , bừng bừng như lửa ! Hắn mau chóng lột sạch y phục của cô , hai tay hư hỏng không yên phận sờ soạng khắp người . Hắn hôn cô triền miên , một lúc sau cô liền có thái độ phối hợp mà đáp trả lại hắn , tay cô đặt trên quả mông căng tròn của hắn mà xoa xoa nắn nắn , không nói không rằng liền vỗ mạnh một phát khiến hắn trợn tròn mắt , khoé mắt long lanh như muốn khóc .
- Nàng....đại thù này ta sẽ báo .
. Hắn liền cầm lấy côn thịt ý định xông vào lãnh địa liền bị cô ngăn lại , nhanh chóng nắm lấy côn thịt của hắn khiến hắn rùng mình .
- Bảo bối , tiểu đệ đệ của ta có vẻ rất thích nàng .
. Hắn tà mị cười với cô , khoé môi cô cong lên làm hắn có chút kinh sợ . Tay cô bắt đầu bóp mạnh 😂
- Ahhh...đauuuu...mau buông đệ ấy ra....
- Ngươi còn dám giở trò ta liền bóp chết tiểu đệ đệ của ngươi .
- Nương tử , nàng mau buông ra , vi phu không dám , không dám .
. Nghe hắn nói lời mật ngọt , lòng cô hơi rung động , do đó tay cũng từ từ thả lỏng...bất cẩn để hắn chiếm tiện nghi .
- Ngươi...tên hỗn đản này....ahh...
. Chưa mắng xong đã bị hắn xâm nhập tiến sâu đến nơi tử cung . Hai tay cô bấu vào lưng hắn tạo thành vết đỏ kéo dài rươm rướm chút máu .
- Áhh...
- Bảo bối nàng thả lỏng , muốn kẹp chết ta sao .
- Ưmmm....chết tiệt !! Áhh....kẹp đứt chết ngươi...
. Buổi trưa nắng đẹp , trong phòng hiện ra một cảnh xuân , hơi thở như hoà quyện lại thành một , chỉ biết rằng Lan Tâm tội nghiệp mặt mày đã đỏ bừng cũng nhanh chóng rời khỏi đó .
----------
- Tiểu Xuân ! Ngươi mau xuống đây cho bổn vương !!
. Tiểu Xuân đang ở trên cây cao hái trái ngọt lại bị Hạo gọi liền tuân lời leo xuống nhưng đường lên thì dễ , xuống thì khó .
- Vương gia , nô tì... không xuống được .
- Mau nhảy xuống !
- Ở đây cao quá , nô tì không dám ....
- Bổn vương bảo ngươi nhảy xuống thì mau nhảy xuống , đừng nhiều lời .
. Chỉ sợ hắn tức giận nàng ngoan ngoãn nghe theo , nhắm chặt mắt , lấy hết can đảm thả mình rơi xuống , nhưng sao lại không đau đớn nhỉ ?
- Vương gia....
. Hắn đưa tay đỡ lấy Tiểu Xuân , Tiểu Xuân cũng vì sợ mà hai tay câu lên cổ hắn , hắn xoay mặt qua liền môi kề môi với nàng . Tiểu Xuân nhảy ra khỏi vòng tay hắn rồi cúi xuống tạ lỗi .
- Tiểu Xuân bất cẩn , vô ý đụng vào người của vương gia , nô tì...
- Đứng lên đi !
. Hắn cắt ngang lời nói của nàng , đi đến nhặt trái cây rơi xuống đất , dùng tay áo lau sơ rồi cắn một miếng , trái còn lại hắn liền không nhìn mà thẩy về phía Tiểu Xuân rồi bỏ đi về hang động . Nàng cũng theo chân hắn trở về , bước vào hang động không khí tự dưng trở nên ngột ngạt , hai người không ai nói chuyện với ai . Tiểu Xuân bèn liều phá vỡ không khí căng thẳng này mà nói .
- Chỉ vài trái e là không no , vương gia nghỉ ngơi nô tì sẽ đi tìm thức ăn về cho người .
- Ở lại !
- Nhưng mà...
- Ngươi ở lại mà nghỉ ngơi , bổn vương sẽ đi tìm thức ăn , không được rời khỏi đây , sau này cũng không được trèo lên cây cao như thế , ngươi có chuyện gì , bổn vương làm sao ăn nói với Hàn Tuệ .
. Hắn nói rồi đi ra ngoài , còn lại Tiểu Xuân có chút ngơ ngác , là vương gia thật tâm đang lo cho nàng , hay là vì tiểu thư ?
. Hạo đi một lát nhưng đã bắt được vài con thỏ , đang trên đường trở về liền cảm giác không ổn , là có ai đó đang theo dõi hắn , không chỉ một mà là rất nhiều khoảng chừng mười tên , bước đi nhẹ , hơi thở cũng không nặng nề , khẳng định những tên này đều là cao thủ võ lâm . Đột nhiên hắn chuyển hướng , không đi về hang động mà hướng phía ngược chiều hang động đi .
P/s : Nóng hổi mới ra lò đây , mại dô mại dô ❤️❤️ Vote + Cmt cho em nhỏ nó mừng đi ạ 😍😍 Để em nhỏ kiếm cmt hay dài để rep cmt trao đổi trò chuyện nha 💋💋


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net