Chương 1 - 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 1

" Ngụy Tử Tiên, nam, 19 tuổi, độc thân, đừng nhìn tôi lớn lên mang gương mặt của một siêu sao thế này, kì thật tôi là một người có lý tưởng, khát vọng làm một công việc tự do (T_T kỳ thật chính là chơi bời lêu lổng đi ! ! ). Khụ ~ Được rồi, kỳ thật bản nhân rất bề bộn, đây là các người bức tôi nói ! Tôi đường đường chính là Thái tử gia "Cát nhân đường" a! Ha ha ~ lợi hại đi! ( kỳ thật chính là đại phú X thôi... ) "

Trên đây là lời dạo đầu mỗi lần Ngụy thiếu gia đi tán gái đều dùng, tuy rằng tầm thường đến không thể tầm thường hơn, nhưng có thể nói là rất phù hợp nha. Đối với chuyện này, hồ bằng cẩu hữu của Ngụy thiếu gia chỉ biết lắc đầu thở dài, thói đời a !

Cát Nhân Đường, đó là tiệm thuốc nổi danh nhất cả nước, có lịch sử cả trăm năm rồi. Tổ tiên có không ít người làm thái y, đều đã từng được xem bệnh cho hoàng thượng. Cửa hiệu lâu đời, danh tiếng tốt, thuốc càng không nói, có không ít loại được phối theo bí phương gia truyền, hiệu quả so với thuốc tây tốt hơn nhiều, dược tính ôn hòa lại không gây hại cho cơ thể. Nghe nói năm đó người R quốc tìm đến muốn mua, trả rất nhiều đại giới mà không được đồng ý. Có thể nói đây là tiệm đứng đầu cả nước về chế dược nha.

Chủ nhân đương nhiệm của Cát Nhân Đường là truyền nhân Ngụy gia đời thứ tám Ngụy Thanh sam Ngụy lão gia tử. Ngụy Tử Tiên chính là trưởng tôn của Ngụy lão gia tử.

Nói đến Ngụy lão gia tử chính là người không ai không biết không ai không hiểu, hằng năm khai trương tiệm thuốc mới đều là người thắp nén hương đầu tiên. Chỉ cần nói đến tên dược liệu, Ngụy lão gia tử không gì là không biết, hơn nữa chính mình còn nghiên cứu ra Cửu hoa khư phong tán cùng Ô kim bạch lộ hoàn độc quyền trong và ngoài nước, là loại dược nổi tiếng đứng đầu danh sách của Cát Nhân Đường. Chính vì vậy, ông hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu Dược vương.

Để hiểu việc chế dược, trừ bỏ phải quen thuộc dược tính của các loại dược liệu, ngoài ra đương nhiên còn phải hiểu biết y thuật, nhưng thật ra tinh thông y thuật cũng chưa chắc đã đủ. Ngụy gia từ trước tới nay chỉ chế dược không chữa bệnh, hơn nữa còn chỉ truyền cho con cháu trong nhà, đây là quy củ do tổ tông lưu lại. Còn mấy vị thái y lúc trước, cũng chỉ là đệ tử Ngụy gia thôi.

Ngụy lão gia tử có ba người con trai. Trưởng tử Hồng Vượng làm người nhân hậu, từ nhỏ đã được giáo dục để trở thành người thừa kế. Chăm chỉ đọc y thư, đối với chế dược học tập càng nghiêm túc. Thứ tử Hồng Ngạn thông minh hơn người, tinh thông kinh thương nhưng lại hiểu tính kế, quá mức con buôn, cũng nhiều lần hướng Ngụy lão gia tử tỏ vẻ nguyện ý trợ giúp huynh trưởng kinh doanh Cát Nhân Đường nhưng Ngụy lão gia tử cũng chưa tỏ thái độ gì. Tiệm dược này nói là buôn bán nhưng cũng không phải là buôn bán. Kinh doanh cả trăm năm đều là dựa vào chất lượng thực tế cùng với danh tiếng. Một chút lợi nhỏ cũng không được tham lam, đệ tử có tâm thuật bất chính thì không được học chế dược. Đó cũng là quy củ đại gia chủ truyền xuống. Còn về con trai thứ ba Hồng Khánh thì lại không học chế dược cũng không kinh doanh, mà đi theo con đường làm quan, một năm cũng không về đại trạch đến hai lần.

Hai mươi năm trước, trưởng tử Hồng Vượng vừa thành thân một tháng thì bất hạnh gặp tai nạn xe cộ mà qua đời. Ngụy lão gia tử mất đi người con trai, Cát Nhân Đường thiếu đi một chưởng quầy. Theo lý, nếu con trưởng đã mất thì phải chọn ra một người để kế thừa, mà Hồng Khánh lại không để ý đến tổ nghiệp nên mọi người đoán rằng người thừa kế sẽ là thứ tử Hồng Ngạn. Nhưng Ngụy lão gia tử lại nói một câu: " Ta vừa mất con, không có tâm tình để ý chuyện khác, chuyện này để sau hẵng nói." khiến cho việc này cứ thế dừng lại.

Một tháng sau, tân hôn thê tử của Hồng Vượng phát hiện đá có thai hai tháng. Điều này làm cho Ngụy gia vốn đang chìm trong không khí u ám nhất thời dị thường kinh hỉ. Trong đó kích động nhất phải nói tới Ngụy lão gia tử. Đồng thời mất đi con trai cùng người có tư cách thừa kế nhất, điều này làm cho Ngụy lão gia tử mới hơn năm mươi phút chốc già đi mười mấy tuổi. Nhưng làm chủ của cả một gia đình, mọi việc còn chờ hắn quyết định, mọi người cũng đang chờ hắn tuyên bố Hồng Ngạn là người thừa kế...

Đúng lúc này, tin vợ con trai cả mang thai không thể nghi ngờ là đã mang đến cho lão gia tử một tia hi vọng mới. " Nếu đây là nam hài, thì phải là trưởng tôn Ngụy gia ta. Hồng Vượng a, ta nhất định sẽ bồi dưỡng hắn thành người thừa kế xuất sắc nhất ! Hồng Vượng a, phù hộ Ngụy gia ta đi. Nếu là nam hài..."

Trong lúc Ngụy lão gia tử thiết tha mong đợi cùng Ngụy Hồng Ngạn nguyền rủa, Ngụy Tử Tiên sinh ra. Nghe nói ngày đó khi cậu sinh ra thì trời giáng điềm lành. Cái gì? Các người hỏi là điềm lành gì sao? Nói ra thì cũng rất lại hại nha. Khi đó lôi điện nảy ra đầy trời, giữa trưa mà giống như ban đêm, mưa đá ào ào trút xuống. Chuyện này J thành bao nhiêu năm nay chưa từng thấy qua, ngày đó thật là khiến người ta khó sống nha!! Lợi hại đi, ha ha ha!!! (Mọi người hắc tuyến: Ngụy thiếu, ngài xác định đó là điềm lành sao? Đây rõ ràng là thiên tai a, mà ngươi khẳng định là một cái tai họa!! )

" Thiết ~ Các ngươi hiểu cái P. Lão gia tử ta nói, có thể khiến trời rung chuyển, mưa đá rơi xuống tạo ra tiếng vang lớn như vậy về sau nhất định sẽ làm nên chuyện lớn (Oa hu, chém a~~) Mọi người tiếp tục YY trong lòng: đâu chỉ rơi xuống, còn tạo thành hố a... Quên đi, có người tính tiền là được.

" Hảo, Ngụy thiếu trời sinh không là người bình thường a, chúng ta đi theo Ngụy thiếu sẽ có thịt ăn !! Ha ha ~~~"

" Đúng vậy ! Đúng vậy ! Cát Nhân Đường thiếu đông gia, J thành không ai không biết, chính là người trong mộng của toàn bộ các thiếu nữ xinh đẹp khuê các trong thành a, ha ha~~~"

Cái gì? Ăn chơi trác táng? Ngài nói đúng một nửa. Không học vấn không nghề nghiệp? Này, ngài sao có thể oan uổng cho Ngụy thiếu của chúng ta? Theo như lời nói của Ngụy lão gia tử thì Ngụy Tử Tiên chính là truyền nhân của Dược vương! Đó là được ông trời ưu ái. Đừng thấy cậu ta từ nhỏ nhìn thấy sách liền ngủ, cứ đến trường là đau đầu, đi thi toàn trượt, nhưng đối với các loại dược liệu chỉ cần nhìn thấy hoặc qua một lần thì sẽ nhớ mãi không quên, lần sau nhìn thấy có thể nói ra tên, đối với các loại dược hoàn nghe tên là có thể nói ra nó gồm bao nhiêu vị thuốc. Đây là cái gì? Đây là thiên tài! Nhìn thấy sách liền ngủ so với điều này đã là gì. Ngụy lão gia vì điều này đã không quản ngại khó khăn mà đem toàn bộ y thư, dược thư, phương thuốc có trong nhà ngàỵ ngày đêm đêm đọc bên tai Ngụy Tử Tiên. Cậu nghe đến mức nhàm tai, hơn nữa đối với các loại dược y vừa nghe là có thể nhớ ngay. Nói đến cũng thật kỳ quái. Bài khóa thì không bao giờ nhớ được, thế mà đối với các phương thuốc thì lại có thể đối đáp một cách trôi chảy a.

Theo như Ngụy Tử Tiên nói, cậu đáng lý không nên lấy là Ngụy Tử Tiên mà phải là Ngụy Bảo Nhi! Từ khi Ngụy Tử Tiên sinh ra thì cậu chính là báu vật trong bảo khố của Ngụy gia. Bởi vì Ngụy lão gia tử đem y đau đến tận xương, sủng đến tận trời a. Nhìn cái tên của hắn thì biết, Tiên vừa là long tiên – nước dãi của rồng, đó chính là cực phẩm trong cực phẩm, nhưng tiên cũng là hy vọng kế thừa mong đợi của tổ tiên. Nguỵ đại thiếu gia từ nhỏ đã tắm bằng dược liệu, ăn cơm bằng dược thiện, thân thể là do Ngụy lão dược vương tự tay điều trị. Đừng nhìn nhi tế cậu ta da dẻ trắng trẻo như trứng gà bóc, vóc người tinh tế, đây là hoàn toàn là do sống an nhàn sung sướng không thường xuyên rèn luyện tạo thành, thế nhưng sức khỏe rất tốt, từ nhỏ đến lớn chưa từng mắc qua bệnh nào.

Đều nói không nên nuông chiều tiểu hài tử, đối với sự trưởng thành của chúng không tốt, nhị thúc của cậu mong chờ cậu lớn lên đến mức cổ cũng sắp dài ra nhưng Ngụy thiếu của chúng ta đều sống vô cùng thoải mái, khỏe mạnh lớn dần, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồn, nhìn chỉ hận không được cắn một miếng.

______________

Tác giả có lời muốn nói: vô nghĩa không nói nhiều, cầu thân các loại duy trì. Cảm tạ thân duy trì bao dung, bái cầu văn minh lời bình, nhẹ nhàng chụp nga

Lee: Đã beta. Chờ mòn mỏi luôn~~~~~~~~~~~~

Chương 2

Muốn nói đến khuyết điểm của Ngụy đại thiếu, chuyện đến trường không nhắc đến, người ta là Cát Nhân Đường thiếu đông gia, cần phải có văn bằng để làm chi? Cái gì? Ngươi nói thiếu tầm nhìn? Mỗi ngày mang một đám người ăn của hắn uống của hắn, tiêu tiền không khác gì nước chảy mây trôi? Kia Cát Nhân Đường gia đại nghiệp đại, mà cũng không nhắc đến chuyện này! Phải nói tiếp, Ngụy thiếu chính là J thành công tử ca anh tuấn nhiều tiền, dùng lời củacậu ta nói đó là "Duyệt vô số người, trong Vạn Hoa tùng, một phiến lá cũng không dính thân".

Chính là lần này, Ngụy Tử Tiên gặp chuyện xui xẻo, và Ngụy thiếu ở trong tình trạng hoàn toàn thất thủ.

Đó là một đêm say rượu, Ngụy thiếu vừa mới chuồn ra cửa sau Kim Quế phường. Đó là một cái hẻm nhỏ hẻo lánh, bất đồng với bên trong ngập trong vàng son, nghê hồng hương thơm, nơi này có sự yên tĩnh ngọn đèn hôn ám, nam nữ ái muội, này hết thảy hết thảy đều rất thích hợp để làm một chuyện !

Đúng vậy! Ngụy thiếu bị đánh cướp! Xác thực nói là bị hai nam một nữ uy hiếp một chút, cướp đi tiền trên người, bởi vì tiền không nhiều lắm (T_T hiện tại ai còn mang tiền a, đều dùng thẻ ) nên rất không nhân tính đem những thứ có thể lấy đi tỷ như đồng hồ trang sức đều lấy đi rồi, ngay cả đôi giày Italy thủ công đính chế da trâu cũng không buông tha.

Khi Ngụy thiếu say rượu cộng thêm một khuôn mặt bầm tím như đầu heo tỉnh lại, mông lung trước mắt xuất hiện một thiên sứ. Thị lực khôi phục! OMG! Đây tuyệt đối là thiên sứ như người ta nói, tóc dài phiêu dật, đôi mắt động lòng người, khuôn mặt nhỏ nhắn lóe lóe ánh sáng thánh mẫu. Quan trọng nhất là có một cỗ mùi thơm ngát đánh tới, nga, đó là hương vị dược thảo, tươi mát, tự nhiên, không giống mùi nước hoa như mùi người chết, làm cho Ngụy thiếu tâm can đều bùm bùm hưng phấn.

"Không thể tưởng được... Em không trang điểm mà lại thật mê người, a ~ mê hoặc tôi đến hôn mê..." Một bên xoa huyệt thái dương, Ngụy Tử Tiên còn không quên khen tặng mỹ nữ, "Tê... Tôi hẳn là không phải tối hôm qua quá nhiệt tình chứ, nga ~ như thế nào cả người đều đau! Tê ~ a ~~ có phải hay không tôi gặp tai nạn xe cộ ?"

Mỹ nữ mờ mịt nhìn Ngụy Tử Tiên, nga ~ đừng dùng ánh mắt ngây thơ ngập nước như vậy nhìn ta. "Khụ ~ Tôi gọi là Ngụy Tử Tiên, em có thể gọi tôi là Tử Tiên... Em ~~ em vẫn là không nên thay đổi kiểu trang điểm này, vẫn là không trang điểm đẹp hơn, đúng rồi, em tên là gì?"

"Ngụy Tử Tiên?"

Nga, OMG, thanh âm này quá ngọt ngào, ôn nhu hô tên Ngụy Tử Tiên, Ngụy thiếu hoàn toàn thất thủ. Mỹ nữ mỉm cười cười, "Xin chào, tôi gọi là Tô Nghiên, tôi nghĩ anh đã nhận sai người rồi."

Tô Nghiên... Tố nhan! Nga, tiểu mỹ nhân tên Tố Nhan a!

"Từ từ... A? Tôi nhận sai người? Chúng ta không phải đêm qua..." Lúc này đổi lại là Ngụy Tử Tiên mơ hồ.

"Đêm qua, tôi từ lúc công hội sở tan tầm, trên đường trở về gặp anh ngã vào trong ngõ hẻm, lại bị thương, anh lại say quá lợi hại cho nên tôi đã kêu bạn trước hỗ trợ đem anh mang về đến đây, anh... không sao chứ?" Tô Nghiên vẻ mặt thân thiết.

"A? Tôi bị thương? Tê ~~" Sờ sờ mặt, nháy mắt thanh tỉnh không ít, xoay người đi đến trước tấm gương, "Nga! ! ! Khuôn mặt anh tuấn của ta! Khuôn mặt người gặp người thích, hoa gặp hoa nở của ta a! Là kẻ nào làm tổn thương gương mặt của, nếu để ta tìm ra ta nhất định lột da của ngươi..."

Xuy ~~, nhìn Ngụy Tử Tiên lầm bầm lầu bầu cộng thêm biểu tình vô cùng phong phú, Tô Nghiên cười ra tiếng, "Ha ha ~ anh thực thú vị!"

"..." Nga, trời ạ, thiếu chút nữa đã quên nơi này còn có nữ thần!

"Ngạch ~~ mỹ nữ, nga không, Tô tiểu thư, cám ơn em đã cứu tôi, tôi kỳ thật rất tuấn tú, đừng nhìn tôi như bây giờ! Đúng rồi, em muốn gì liền nói với tôi, tôi nhất định báo đáp em, đương nhiên lấy thân báo đáp tôi cũng đồng ý, chỉ cần em vui là được... Ha ha ~~ "

Nhìn đầu heo Ngụy Tử Tiên lỗ mãng này, đầu lông mày thanh tú hơi nhíu, "Được rồi, tôi không cần anh báo đáp, cứu anh là vì nhìn anh thật đáng thương, nhìn anh cũng không có chuyện gì, anh cũng nên về nhà đi bệnh viện nhìn xem đi~~" Tô Nghiên nói xong đứng dậy, rất có tư thế tiễn khách.

"Ai ~~ không vội mà, nhà tôi mở hiệu thuốc bắc, không cần phải đi bệnh viện." Mắt thấy mỹ nữ tư thế đuổi khách, "Tô tiểu thư, tôi còn không biết số điện thoại của em đâu, lưu một cái đi, nếu không em nhớ của tôi cũng được ~~ "

"Không cần, anh về sau cẩn thận một chút là được, nếu tôi lại nhìn thấy anhnhư vậy một lần nữa cũng sẽ không giúp đỡ anh." Tô Nghiên đem đầu heo Ngụy thiếu nửa đẩy nửa thỉnh ra khỏi cửa nhà trọ, "Anh đi nhanh đi, chờ bạn cùng phòng của tôi trở về nếu nhìn thấy thì rất không tốt ~ "

"Ai ~~" Gãi gãi đầu, đây là lần đầu tiên Ngụy Tử Tiên bị một cô gái đuổi ra khỏi cửa, trong nhất thời không kịp phản ứng. " Tô Nghiên ~~ Tô tiểu thư ~~" Gõ cửa, bên trong không chút động tĩnh...

Qua năm phút "Tô Nghiên~~ "

"... Anh thế nào còn không đi nha, tôi sẽ không cho anh số điện thoại." Ngữ khí bất đắc dĩ mang theo phiền chán.

"Tôi... Cho tôi mượn tiền về nhà đi, di động của tôi cũng mất rồi ~~ Tôi lại không có giày, như thế nào cũng phải cho tôi mượn nha..." Ngụy thiếu oán niệm nhìn cánh cửa.

"..."

Qua 2 phút, khe cửa lòi ra 50 đồng tiền, "Anh đi nhanh đi."

"Ha ha, em thật tốt, ta ngày mai tới tìm em trả tiền lại a! Em nên mở cửa cho tôi a!" Có cá tính, ta thích, Ngụy thiếu mỹ mãn chạy đi.

Ngụy Tử Tiên sẽ không nói cho bất luận kẻ nào, ngày đó cậu vì không có tiền lẻ cũng không có điện thoại, không thể gọi cho quản gia tới đón, còn bị bác gái tiệm bán lẻ đồ ăn đạp hai cước...

Vì 50 đồng tiền kia, đã được cậu hảo hảo lưu trữ lại làm kỷ niệm.

____________________

Tác giả có lời muốn nói: đừng nóng đừng nóng

Ê đuýt tờ có lời muốn nói: Cái chương này thiệt là khó hiểu, chém hơi nhiều, mong mọi người thông cảm a~~~~

P/s: Nghe lời sư huynh đổi cách xưng hô, các chương sau sẽ đổi từ từ.

Chương 3

"Tô Nghiên ~~ vì cái gì? Tôi... Tôi đối với em tốt như vậy!" Bám chặt mép lan can thuyền, Ngụy Tử Tiên gắt gao trừng mắt nhìn nữ nhân cậu yêu.

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, Tử Tiên... Em ~ em yêu anh!" Tô Nghiên khóc đến lê hoa đái vũ nhìn cậu, "Đừng trách em, em thật sự yêu anh... Là Ngụy Hồng Ngạn muốn hại anh! Không phải em ~ không phải..."

"Nhị thúc? Nghiên ~ em giúp tôi đi lên, chúng ta chậm rãi nói! Nghiên ~~ tôi sắp không giữ được rồi, cứu tôi! Cứu tôi! !" Ngụy Tử Tiên vẫn ôm hy vọng, đó là cô gái duy nhất cậu yêu thật lòng trong cả đời này, cho dù thừa dịp cậu chưa chuẩn bị đẩy cậu xuống biển, cậu hiện tại cũng vẫn là yêu nàng...

"Nghiên ~~ em muốn cái gì tôi đều có thể cho em, thật sự, Nhị thúc ra điều kiện gì với em tôi đều có thể đáp ứng giống như thế!"

"Không ~ anh không biết! Từ nhỏ mẹ em đã cùng nhân tình chạy mất, ba ba suốt ngày đánh chửi em để hết giận, em thực cố gắng học tập, hy vọng có thể thay đổi hết thảy!" Tô Nghiên giống như lâm vào hồi ức, ánh mắt đăm đăm nhìn về biển rộng phía ngoài xa, "Về sau lại vì trả nợ cho ba ba mà tới hội sở tư nhân cao cấp công tác, anh có biết đó là địa phương như thế nào hay không! Em... Em mệt mỏi quá!"

"Là Ngụy Hồng Ngạn đã cứu em, ông ta nuôi em, giúp em đến trường, cho em hết thảy những gì em muốn, cũng là ông ta nói với em anh thích nhất hương vị dược thảo... Em ~ em nhất định phải nghe lời ông, bằng không em cái gì cũng đều không có, còn phải trở lại cái địa phương dơ bẩn kia, tất cả mọi người sẽ biết rằng em đã từng ở nơi đó, em không cần! Em không cần! !" Tô Nghiên kích động vừa khóc vừa lui về phía sau hai bước, sợ chính mình mềm lòng, nàng biết người nam nhân này là thật tâm yêu nàng.

"Nghiên ~~ giúp tôi đi lên, tôi sẽ cưới emlàm vợ, sẽ không để cho em phải trở lại cái địa phương kia, sẽ không ~ tin tưởng tôi, tôi sẽ cưới em! !" Cánh tay đã muốn chết lặng, thân tàu bóng loáng không có nơi nào có thể mượn lực để bò lên trên, MD, không thể tưởng được du thuyền tư nhân ông nội mấy tháng trước tặng cho cậu này là lại nơi cậu táng thân!

" Cưới tôi? Đừng gạt tôi, những kẻ có tiền như mấy người chính là như vậy! Tôi đã thấy nhiều lắm rồi, anh có thể thuyết phục ông nội cho anh cưới một nữ nhân như tôi sao? Nhị thúc anh sẽ đem quá khứ của tôi nói ra hết!" Tô Nghiên càng nói càng kích động, "Không, anh sẽ không cưới tôi, nhà các người sẽ không để cho anh cưới một cô gái như tôi! Chỉ cần anh chết, Ngụy Hồng Ngạn sẽ cho tôi một số tiền lớn, còn có thể đưa tôi đi Mĩ Quốc, để tôi làm lại cuộc đời! Thực xin lỗi ~~ Tử Tiên ~ thực xin lỗi..."

Khí lực như bị hút ra khỏi thân thể, ngón tay chết lặng từng chút thoát ly lan can. Tôi sẽ chết sao? Sẽ chết như vậy? Khốn kiếp, bổn thiếu gia không muốn chết! Vì cái gì lại như vậy?

Ngay một khắc khi thân thể rơi xuống, Ngụy Tử Tiên vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Tô Nghiên đứng trên boong thuyền, nàng khóc thực thương tâm, ha ha ~~ thẳng đến giờ khắc này, vẫn là ánh mắt hồn nhiên vô tội như vậy, tôi ~~ hận em! !

Nước biển lạnh như băng theo xoang mũi xâm nhập thân thể, ý thức dần dần mất đi, biển đêm nguyên lai lại đen và lạnh như thế! Phổi tràn đầy nước biển, thật là khó chịu! Thở không nổi! !

..."Ông già! Tôi đã yêu một cô gái! Thế nhưng nàng lại đem tôi đuổi ra ngoài! Nàng..." Ngụy Tử Tiên hưng phấn mà kể lại cậu hôm nay như thế nào gặp được một nữ nhân, nàng không giống với những cô gái cậu từng hẹn hò trong dĩ vãng, nàng thật tinh thuần, thật đẹp!

"Thằng nhóc thối, mày bình thường toàn kết giao với nhữn đứa con gái không đứng đắn, mở miệng liền bày ra dáng vẻ lưu manh, làm mấy cô gái tốt đều bị dọa chạy!" Ngụy Thanh Sam cười mắng, thần tình tràn ngập sủng nịch.

"Ông già, ngài cũng hiểu được nàng là một cô gái tốt đúng không, nàng đã cứu tôi, ông xem tôi bây giờ trông không khác gì đầu heo, trên người cũng không có tiền! Nàng không biết tôi là ai, còn cứu tôi, na ~~ nàng nhất định là một cô gái tốt đúng không? Đúng không! !"

"Thằng nhóc thối không biết tốt xấu! Về sau bị người ta lừa gạt cũng đừng trở về tìm ta khóc lóc than thở đấy, muốn trách thì tự trách mình không biết nhìn người!"

"Ngụy thiếu tôi là ai chứ! Chê cười ~ ha ha, tôi chính là dược vương tương lai a! Ha ha!"

Ý thức càng ngày càng mơ hồ... Ông già! Tôi đã nhìn nhầm rồi! Tôi thực chỉ muốn ~ thực chỉ muốn trở về khóc nhè nha! ! Ha ha ~~ nhớ ông như thế nào giơ gậy đánh tôi ,đánh cho cái P nở hoa, có lẽ... Có lẽ như thế trong lòng liền không đau đớn như vậy! Thực xin lỗi ngài! Ông nội...

Ngụy Tử Tiên giống như lâm vào trong bóng đêm vô tận, toàn thân lạnh như băng, nghe không được thanh âm gì, cảm giác này làm cho cậu sợ hãi, chết tiệt! Như thế nào còn không chìm luôn đi! Thật là khó chịu! Mau để tôi chết đi! Nhanh đi! Đây là ý nghĩ duy nhất xuất hiện trong đầu trước khi Ngụy Tử Tiên mất đi ý thức...

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Tê ~" Thân thể hảo trầm trọng, không có một chỗ nào không đau xót, Khốn! Ai TM lại ở thời điểm ta uống rượu mà đánh ta! Xem ra lần trước mấy người kia xử lý còn chưa đủ ngoan! Chờ ta tìm ra, ta đánh chết nhà ngươi !

Ngụy Tử Tiên mơ mơ màng màng nghĩ, mí mắt nặng trĩu đến khó có thể mở ra, cố gắng mở ra một cái, mây mù mênh mông, tựa hồ là buổi sáng. MD, "Người tới a ~~ có ai không..." Cổ họng giống như mấy trăm năm không được uống nước, khàn khàn còn có thêm vị rỉ sắt!

Thực TM, từ trước tới nay trừ bỏ Tô Nghiên cứu cậu lần đó... Từ từ, Tô Nghiên? Đúng rồi, cậu không phải đang dùng tân du thuyền ông nội đưa mang theo Tô Nghiên cùng nhau hưởng một đêm lãng mạn trên biển đó sao? Như thế nào lại bị người đánh ?

... Du thuyền ~~ Tô Nghiên...

"Tê ~" Cả người đau nhức, chính là toàn thân đổ mồ hôi lạnh lại làm cho Ngụy Tử Tiên thanh tỉnh vài phần, đúng vậy, cậu không phải bị Tô Nghiên đẩy xuống biển sao? Nằm mơ? Không đúng! Cảm giác nước biển lạnh như băng tràn vào phổi chân thật như vậy mà

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net