[Chương 14 -17]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nhìn nhìn lại trong bình còn hơn phân nửa, Giang Tiều khẽ cắn môi đem thìa dấu đi, gương mặt vừa ủy khuất vừa méo mó: "Đánh chết ta cũng không uống."

". . . . . ." Y Ân chỉ à trầm mặc nhìn hắn một cái, đứng lên đi ra ngoài.

"Lại tức giận?" Giang Tiều có chút bất an nhìn cái cửa gỗ đóng lại, lẩm bẩm. Đợi sau một lúc lâu, khi thuốc lạnh , vẫn là không thấy Y Ân trở về. Sẽ không thật sự tức giậm đi! Ánh mắt lần thứ hai dừng ở bình thuốc, Giang Tiều hung hăng ôm bình liền hướng miệng, uống xong chỉ cảm thấy cả ngưởi y như ngâm trong thuốc đông y. Chùi chùi miệng, đột nhiên nhớ tới hồi nãy, tự giễu nói: "Chỉ cần đánh không chết liền uống"

Ánh trăng màu tím ở giữa không trung, đã muốn là nửa đêm, Giang Tiều càng ngày càng hối hận, vừa rồi không nên tùy hứng.

Cửa lần thứ hai bị đẩy ra, một cỗ hàn khí đập vào mặt, hương thơm ngọt ngào của quả bay bay. Giang Tiều kích động đứng lên, đôi mắt – trông mong mà nhìn Y Ân —— "Ta, ta đã uống xong rồi. . . . . ." một bao thú không lớn đặt trong tay Giang Tiều, mở ra xem, bên trong là mười mấy trái ô mai màu đỏ tươi lớn nhỏ, mặt trên còn dính bọt nước, trong suốt ướt át. Giang Tiều lúc này mới chú ý tới, trên tóc Y Ân có nhiễm sương đêm, trên người có vài chỗ vết thương nhỏ, rõ ràng là bị mấy cái gai sắc nhọn của cây hoa tạo ra. Hắn lúc nãy ra ngoài, không phải bởi vì tức giậm, mà là vì hái trái cây?

Bốc lên một viên trái cây cho vào miệng, nhấm nuốt, vị ngọt hơi lành lạnh tỏa ra, nháy mắt che lấp vị cay đắng. Giang Tiều cúi đầu, lại bỏ hai trái vào miệng, hốc mắt đỏ lên. Rõ ràng là hương vị trái cây, vì cái gì đáy lòng lại nổi lên chua xót?

"Không ngọt sao?" Y Ân nghi hoặc, trước kia khi hắn bị a mỗ ép uống thuốc đắng, mỗ phụ sẽ hái cho mình loại trái cây này . Tuy rằng Giang Tiều cúi đầu, nhưng hắn vẫn biết, người này lại ở khóc.

"Thực ngọt." Giang Tiều nhẹ giọng nói, một giọt nước mắt vẫn là rơi xuống trên mu bàn tay.

Thực quý trọng đem phần còn lại bọc kỹ lại, lúc ngẩng đầu, hắn còn thật sự hỏi: "Vì cái gì đối ta tốt như vậy?" Rõ ràng, lúc mới gặp, hắn thực chán ghét bộ dáng chính mình_ "Thu lưu ta, tặng ta vũ khí phòng thân, mua Lỗ Lỗ thú cho ta, còn hái trái cây. . . . . ." giống như vỡ òa , cho đến cuối cùng, thanh âm nhỏ đến không thể nghe thấy.

"Như vậy là đối tốt với ngươi. . . . . . ?" Y Ân khó hiểu hỏi lại, với hắn mà nói, thu lưu Giang Tiều chính là nhất thời xúc động, mà kế tiếp một loạt chuyện tình, cũng đều là đương nhiên liền đã xảy ra. Những việc đó đối với hắn chỉ là trong lòng muốn làm như vậy. . . . . . Y Ân cũng không hiểu được, đã động vào lòng người, thường thường thật lơ đãng và ôn nhu.

"Chưa từng có người đối ta tốt như vậy." Giang Tiều vô cùng trịnh trọng gật đầu, từ giờ phút này, Y Ân ở trong lòng hắn đã muốn thăng cấp thành người quan trọng nhất. Thậm chí, so với chính mình còn quan trọng hơn!

Chưa từng bị ai dùng biểu cảm như vậy nhìn chăm chú, Y Ân không được tự nhiên, nhưng không thể phủ nhận, loại cảm giác này tốt lắm, làm hắn cảm thấy được thoải mái mà kỳ diệu. Hắn hiện tại, còn không xác định Giang Tiều trong lòng là vị trí nào, chính là cảm thấy được, thu lưu một tên thú nhân nhát gan yêu khóc lại phiền toái, dĩ nhiên là quyết định không tồi. Y Ân là một thế giới hoàn hảo, làm cho người ta không tự chủ được say mê, nhưng muốn tiến vào cũng không dễ dàng. Rất nhiều người thử, đều thất bại . . . . . . Theo Y Ân nói, giống đực cùng nhau săn bắn là đồng bạn, giống cái chỉ có thể chính là bầu bạn tương lai. Chỉ có Giang Tiều, trong lý trí của hắn không thể phân chia được, phải nói là một sự tồn tại thật độc đáo. —— mà Giang Tiều lại lấy thân phận độc đáo như vậy, xông vào, hơn nữa còn cắm rễ thật sâu, rốt cuộc đã nhổ không được.

Trồng trọt chăn dê

"Be hee –"

Đại khái nguyên nhân do bị thương, Giang Tiều ngủ được rất sâu, một mạch đến khi nghe thấy tiếng động bên ngoài mới tỉnh lại, xoa xoa mắt đi ra xem rốt cuộc là gì.

Trông trời sáng trưng, Y Ân cũng đã sớm ra ngoài.

"Be – Bee – "

Con lỗ lỗ nọ thấy có người đi ra, càng kêu gấp hơn, vẫy đuôi nôn nóng đi tới đi lui.

Giang Tiều ngẫm nghĩ một chút, cho là nó đói bụng, nhưng biết phải đến chỗ nào tìm cỏ? Định hỏi Cát Nhĩ mới phát hiện, hắn đến bộ lạc lâu như thế, vẫn chưa biết Cát Nhĩ sống ở đâu.

Vào cái buổi sáng Giang Tiều đang vây bắt con lỗ lỗ đặc u sầu này, thỉnh thoảng có vài giống cái đi ngang trước cửa, nhưng hắn lại không dám mở lời hỏi –bởi thời điểm những giống cái kia đi qua, nhìn thấy con lỗ lỗ, đều lộ ra biểu tình kinh ngạc.

Một giống cái xinh xắn đi qua trước cửa, vừa khéo còn dắt theo một con lỗ lỗ khác. Con lỗ lỗ ấy thồ trên lưng hai cái giỏ trúc lớn, bên trong chất đầy những thứ trái cây nào đó vừa được hái xuống xong.

"Nó đang đói bụng."

Liếc sơ qua con lỗ lỗ hoang nọ, rồi cậu quay về phía Giang Tiều, chủ động giảng giải.

"Tôi không biết nơi nào có cỏ..."

Giang Tiều ngượng ngùng đáp với thú nhân giống cái trước mặt, khuôn mặt trái táo tròn trịa nọ toát lên vẻ thân thiện, trong lúc nói chuyện lại thoạt cười có một chút bẽn lẽn, lúc đối diện với mình lại không căng thẳng như các thú nhân khác

"Con lỗ lỗ này đang muốn sinh con ngay, này là chút tử mục tương đối tốt. Tôi trồng không thiếu, có thể cho anh trước một ít. Ở chợ cũng có bán, bất quá cũng phải cần vận khí, mùa này nhu cầu về tử mục đang khá lớn...."

Giống cái mặt trái táo bước lên trước, vừa nói vừa vuốt ve con lỗ lỗ đang nổi giận. Thật thần kì, cái tên dù thế nào cũng không để Giang Tiều đến gần ấy, giờ cư nhiên lại từ từ bình tĩnh lại.

"Cậu thật lợi hại!"

Giang Tiều trợn tròn mắt, vô cùng bội phục, không biết sao mà hắn làm được?

"Tôi là Kết, ở chỗ cách các anh không xa lắm."

Dắt theo lỗ lỗ đặc, hai người chậm rãi đi, Kết nhiều lần chỉ dẫn về tòa nhà đá phía trước.

"Tôi là Giang Tiều."

Giang Tiều gãi gãi đầu, thấy danh tự này rất quen tai, hình như từng nghe qua ở đâu.

"Ha ha, tôi biết, Cát Nhĩ vẫn hay nhắc về anh với tôi."

Chính nhờ thế, Kết mới khéo dừng lại nói chuyện cùng Giang Tiều, còn chủ động cho hắn tử mục.

Vừa lúc ấy có một giống cái đi ngang qua hai người, tươi cười chào hỏi Kết, nhưng với Giang Tiều lại làm như không thấy.

Bị xem thường, Giang Tiều lâu cũng thành quen rồi, nhưng hôm nay phản ứng của bọn họ quả thực kì quái –"Bọn họ, sao lại nhìn tôi....?"

"Thật ra, nhà có giống cái mới thường nuôi lỗ lỗ đặc, bởi vì sức yếu, cần mượn chúng nó thồ vận này nọ."

Kết uyển chuyển giảng giải, không muốn làm Giang Tiều khó xử quá. Giống đực nuôi lỗ lỗ đặc, chỉ càng khiến người khác cho rằng vô dụng!

"..."

Giang Tiều há hốc miệng, rồi ngậm lại, hắn có thể nói ra mình là vì sữa dê và lông dê hay không đây?

Nói ra, phỏng chừng lại càng bị cho là kì quái hơn!

Lúng túng đi thêm một đoạn, Giang Tiều bỗng chợt hô to –"A, tôi nhớ rồi, hôm đó Cát Nhĩ đến chợ mua áo choàng, chính là cho cậu!" Có chút khó tin nhìn chằm chằm Kết, thú nhân xinh xắn như thế, lại muốn thành niên.

Qua mấy bận "Ác bổ" (bổ túc hung ác) của Cát Nhĩ, Giang Tiều biết, giống cái thành niên có thể tự mình phối ngẫu...Nhớ đến những thú nhân giống đực đó, lại nhìn Kết xinh xắn nhanh nhẹn, trong đầu hắn bỗng nhiên nảy sinh một ý tưởng "Tà ác" –liên quan tới chuyện hình hào ghép đôi!

Đến lúc đó, không biết Kết có chịu không...

"Ừ, tôi rất chờ mong áo choàng anh may."

Vốn việc này Cát Nhĩ chỉ nhắc đến như chút chuyện cười mà thôi, nhưng Kết lại không nghĩ vậy. Mặc dù là lần đầu tiên đối mặt, nhưng từ lời nói cử chỉ của Giang Tiều cũng thấy được rằng, hắn trông vậy nhưng là người rất đơn thuần.

Người như thế, đã nói có thể làm ra áo choàng tốt hơn của Tạp Nhĩ, nhất định sẽ làm được! Tuy rằng từ ngoài nhìn vào, không giống lắm!

"Đa tạ, tôi nhất định sẽ làm thật đẹp!"

Giang Tiều nắm tay trái đặt lên ngực, cam nhận lời thề sắt son, hảo cảm với Kết ấy thế lại từ từ càng tăng dài. Hắn không quên lần trước Cát Nhĩ nghe những lời này, phản ứng có biết bao nhiêu khoa trương. Mà hắn với Kết bất quá là lần đầu tiên gặp mặt, đã được tin tưởng như vậy...

"Nếu trồng tốt, tử mục có thể thu hoạch hơn mười mấy lần, chờ chút chúng ta đến ruộng đi."

Kết mang công cụ thu gặt chuyên dụng từ phòng chứa đồ ra, cùng chuẩn bị mấy cái giỏ trúc gác trên thân lỗ lỗ đặc.

Hết thảy lực chú ý của Giang Tiều đều bị lời Kết nói thu hút đến –"Cậu nói ruộng? Là đất ruộng chuyên trồng cây sao?"

"Đúng vậy, mỗi thú nhân từ khi sinh ra đều có thể lĩnh một mảnh đất từ bộ lạc, chỉ cần xin tộc trưởng là được rồi."

Biết tình hình "Mất trí nhớ" của Giang Tiều, Kết kiên nhẫn giảng giải.

"Oa, tộc trưởng sao không nói cho tôi biết? Y Ân cũng chưa từng nói qua với tôi..."

Giang Tiều khó hiểu, theo lẽ ra, từ ngày đầu tiên hắn tới bộ lạc này, không phải tộc trưởng hẳn nên nói rõ sao? Chẳng lẽ không muốn phân cho mình?

"Này cũng khó trách, thú nhân giống đực hầu như đều dựa vào săn bắt mà sống, chỉ có giống cái mới chọn trồng trọt –trên cơ bản, xin đất cũng chỉ có giống cái." Thế nên, bọn họ mới bỏ qua điểm này!

"Vậy nói cách khác, tôi cũng có thể thân thỉnh?"

Giang Tiều tính toán, hắn sẽ tự trồng tử mục, không cần phải đến chợ mua. Lại có thể trồng những loại cây khác, ăn không hết thì đem bán...

Kết gật đầu, đối với ý tưởng này của Giang Tiều cậu đã trở nên thấy quái cũng không lạ rồi, có khả năng nuôi lỗ lỗ đặc, đương nhiên cũng có thể làm ruộng.

Giang Tiều ban đầu cho rằng, mảnh đất Kết nói có lẽ cũng không lớn lắm, thực tế mới biết diện tích phải đến chừng bốn, năm mẫu.

Tử mục là một loại cỏ nhỏ màu tím, hình dáng không khác cỏ ba lá mấy, nhìn qua cũng thấy được Kết chăm sóc rất cẩn thận, lớn rất tốt.

Hai người bận rộn cả buổi chiều, thu hoạch được vài giỏ nặng trĩu trịt, lúc ấy mới hài lòng trở về.

"Ngươi nói muốn xin một mẩu đất?"

Trong nhà tộc trưởng, Tạp Nhĩ trừng mắt nhìn Giang Tiều, lần thứ hai dò hỏi.

Lại nhìn Y Ân im lặng đứng cạnh, hiển nhiên không có ý phản đối.

"Vâng."

Giang Tiều bị ngó chòng chọc đến nổi da gà, cúi đầu đáp thật khẽ, hắn dĩ nhiên hiểu được, trong mắt tộc trưởng đây là chuyện một giống đực vốn không nên làm!

"Được rồi! Cầm lấy bảng này –"

Lấy một tấm thẻ gỗ hình vuông trong phòng ra đưa Giang Tiều, Tạp Nhĩ lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài, cảm thán rằng sao lại có một tên không chút tiền đồ nào như vậy, quả là sự sỉ nhục đối với thú nhân giống đực bọn họ mà, nếu không phải nể mặt Y Ân thì...

"Còn việc gì?"

Thấy Giang Tiều nhận thẻ gỗ rồi vẫn đứng nguyên tại chỗ, lông mày Tạp Nhĩ dựng thẳng, ra chiều muốn đuổi.

"Kia ấy, tộc trưởng....Có thể được không...của Y Ân..."

Giang Tiều bất thình lình ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Tạp Nhĩ, co rúm người một chút, rồi hàm hàm hồ hồ nói.

Tạp Nhĩ nhướng tai lên vẫn không nghe được Giang Tiều nói gì, mất kiên nhẫn quát: "Nói rõ ràng!"

"Tôi muốn lĩnh luôn cả mảnh đất phần Y Ân kia."

Lần này thì, Giang Tiều nói vừa nhanh lại vừa rõ, xong thấp thỏm nhìn Tạp Nhĩ, sợ ông không đồng ý. Dù sao hắn cũng là sống nhờ trong nhà Y Ân, mà nói đến hai người cũng chẳng có quan hệ gì.

"..."

Tạp Nhĩ nửa buổi sau mới phản ứng được, càng không biết nên nói gì, sắc mặt thoạt trắng thoạt xanh, buồn bực lấy ra một tấm bảng khác, ném thẳng vào ngực Giang Tiều. Y Ân đã không phản đối, mình còn biết làm thế nào được?

"Tộc trưởng, chúng ta đi đây."

Giang Tiều khum khum lưng nói, sau đó lôi Y Ân chạy ra ngoài thật nhanh, thậm chí quên luôn vết thương trên người. Phù, không biết chừng một khắc sau tộc trưởng đổi ý, sẽ nổi giận ném mình ra khỏi bộ lạc luôn!

Vừa chạy ra tới cửa, đã tông nhầm người khác, lần này lực đạo không nhẹ, Giang Tiều vội đỡ người kia dậy –" Cậu không sao chứ?"

Đến khi nhìn được rõ ràng, mới nhận ra là mỹ nam tử Kiều nọ!

"Không sao."

Ráng chịu cơn đau buốt ở bả vai, Kiều mỉm cười, ánh mắt lần lượt đảo qua trên người Giang Tiều và Y Ân, có chút ngờ vực sao bọn hắn lại xuất hiện ở cửa nhà y.

Tầm mắt sau cùng dừng trên người Y Ân, y mềm mỏng bắt lời: "Nghe nói hôm qua Tiều bị thương, đang định qua xem cậu ấy."

"Tôi da thô thịt dày không sao đâu....Bọn tôi còn có việc, đi trước..."

Sợ tộc trưởng nhất thời đổi ý đuổi ra đến, Giang Tiều hoàn toàn vô tâm nói với Kiều, gấp gáp gật đầu chào hỏi sau liền kéo Y Ân hấp tấp rời đi.

Kiều bị quẳng qua một bên đành nhìn bóng lưng Y Ân dần dần rời xa, từ kẽ răng nghiến ra hai chữ "Giang Tiều", chỉ hận không thể nghiền nát rồi nuốt chửng vào bụng.

Hít thật sâu cho tâm tình bình ổn, xác nhận mình chính là Kiều vừa đẹp đẽ lại ưu nhã, y mới xoay người bước vào trong.

"Tức chết ta, tức chết ta mà!"

Chưa vào đến cửa, đã nghe một chuỗi tiếng rống liên hoàn, Kiều chớp chớp mắt, thứ đần độn kia cũng thật bản lĩnh, có thể khiến mỗ phụ tức đến thế này.

« Thật khó hiểu mà, Y Ân sao lại thu lưu người như vậy được ! Hắn, hắn còn –»

Tạp Nhĩ nằm trên ghế thở hồng hộc, giận dữ đến không tài nào nén thở nổi.

« Mỗ phụ, uống nước, bớt giận. »

Nghe xong chân tướng sự tình, Kiều rót một chén nước đưa tới, thong thả ngồi xuống, không nhanh không chậm cắt lời.

« Tên nhóc nhà ngươi ! Đã lớn vậy rồi...Không hiểu Y Ân đang nghĩ cái gì nữa... »

Trong mắt Tạp Nhĩ con mình là tốt nhất, tuy là tính cách có chỗ hơi khiếm khuyết –cũng giống như mọi người, ông cho rằng chỉ có Y Ân mới xứng đôi. Chẳng qua Kiều đã sớm thành niên, lại chậm chạp mãi không đi cầu thân Y Ân.

« Y Ân sớm muộn gì cũng là của con. »

Trên gương mặt tuyệt mỹ của Kiều nở rộ một nụ cười, lộ nét tuyệt nhiên, giọng nói chắc chắn. Cho dù không phải cũng đã sao ? Chỉ cần hắn không thích thượng người khác, thì mình vẫn luôn còn cơ hội.

Huống chi, trừ mình ra, trong bộ lạc còn ai có thể cùng hắn sánh vai ?

« Ai ! »

Tạp Nhĩ có phần bất an, dù sao ông cũng là người đứng đầu một tộc, có một số việc thông suốt hơn chút. Đối với chuyện của Y Ân và Kiều, kỳ thực trong lòng ông luôn mơ hồ tìm cách, chỉ là không dám nghĩ sâu xa –tính tình Kiều ông rõ hơn ai cả, thứ đã muốn nhất định phải đến tay, bằng không thà rằng hủy hoại hết.

Đến lúc đó, thực sự sợ nó sẽ làm ra loại chuyện gì nữa...

« Mỗ phụ rất muốn Tiều rời khỏi bộ lạc có phải không ? »

Nhớ đến vừa nãy Y Ân thậm chí không liếc nhìn mình đến một lần, mặt nạ hoàn mỹ của Kiều có chút lơi lỏng, khóe miệng ngậm một phần lãnh ý thốt ra.

« Tiều –»

Tạp Nhĩ cau mày, không thích Giang Tiều là một chuyện, nhưng đã đáp ứng Y Ân rồi, là người đứng đầu một tộc như ông sao có thể đổi ý được ?

Ngón tay thanh mảnh nắm chặt thành quyền, lòng bàn tay hằn lên vết máu mờ nhạt, nhưng Kiều không hề thấy đau, cứ nghĩ đến việc ánh mắt Y Ân bị kẻ khác chiếm cứ, lòng y lại như lửa đốt.

Tên vô dụng xấu xí kia, làm sao có đủ tư cách đứng bên cạnh Y Ân ?

« Cứ yên tâm, sẽ kết thúc rất nhanh thôi. »

Tầm mắt hướng ra ngoài cửa sổ, Kiều nói thản nhiên, lời này, nói cho Tạp Nhĩ, mà cũng là nói cho chính y.

Thanh âm ấy vẫn êm tai như trước, nhưng lại mang một loại ma mị khiến kẻ khác sợ run.

Nghe những lời này, Tạp Nhĩ kinh hồn một trận, tính tình cao ngạo lại cực đoan của Kiều chẳng biết giống ai. Dù lúc bình thường che giấu khá kĩ, nhưng làm sao qua mắt được chính người đã dõi theo y lớn lên ?

Kiếm tiền! Kiếm tiền!

Không biết là do năng lực lành bệnh của thú nhân tương đối mạnh, hay nhờ tác dụng của "Độc dược" A Mạc y sư cho, cánh tay Giang Tiều chỉ qua một tuần là khỏi hẳn.

"Thật tốt quá, cuối cùng cũng không cần phải uống thuốc nữa."

Giang Tiều thở ra một hơi thật dài, lắc lắc cánh tay một chút, vẻ mặt vui sướng.

"Sao hả? Ngươi chê thuốc của ta?"

A Mạc y sư lạnh lùng liếc qua, tròng mắt lam đậm giống Y Ân như đúc, nguýt một cái đến lòng người phát hoảng.

"Không, ta không có ý đó..."

Giang Tiều vội vội vàng vàng lắc đầu, sợ bị hiểu lầm, lại không biết phải giải thích thế nào cho tốt.

"Hừ, có cho ngươi cũng không dám."

A Mạc y sư gật đầu, trong chốc lát lại cười đến híp mắt, "Cánh tay có khỏi rồi cũng phải điều dưỡng thêm vài ngày, mấy thảo dược này mang về mà nấu uống."

"..."

Nhìn nắm thảo dược chẳng biết lôi từ đâu ra, Giang Tiều khóc không ra nước mắt, hắn còn tưởng những ngày "Đau khổ" của mình đã qua rồi.

Hắn hoài nghi sâu sắc, sao trước đây mình còn nghĩ a mỗ Y Ân là một người dịu dàng?

"Ly, anh nghĩ ta đùa có hơi quá không?"

Nghĩ đến khuôn mặt to bè khóc thảm của Giang Tiều lúc rời đi, A Mạc thấy có chút xíu lương tâm nổi lên.

"Em rất thích đứa bé kia, tại sao?"

Ly có chút khó hiểu, cái thú ác ôn của người bạn đời thì ông rất rõ ràng, với người hắn không thích thì chưa bao giờ liếc qua quá một cái, gặp người có cảm hứng lại tìm đủ mọi cách trêu ghẹo.

Huống hồ chi, những thứ thuốc đó, tuy đắng nhưng là loại tốt nhất, trước đây ông và Mạc thật vất vả mới hái được, vậy mà giờ dễ dàng cấp cho Giang Tiều thế.

"Anh cũng nghĩ nó là một thằng nhóc vừa nhát gan lại vô dụng như người ta nói?"

A Mạc nhìn người bạn đời một lượt, tuy hỏi vậy, nhưng trong lòng vốn đã có câu trả lời.

"Anh không thấy nó và ta rất giống nhau sao? Khi đó trong mắt mọi người ta cũng là một giống cái không đủ tư cách, tuy rằng thích y thuật lại không đủ lòng tin với bản thân...Sau này cũng bởi vì anh mới quyết định trở thành y sư lợi hại nhất bộ lạc."

Nhớ đến những ngày trước, A Mạc cũng có chút hoài niệm, khi đó hắn trầm mê với thảo dược, chưa hề nghĩ có một ngày sẽ trở thành y sư.

"Mạc, trong lòng ta em vĩnh viễn là tốt nhất."

Kéo người bạn đời ôm vào trong lòng, Ly nghiêm trang xác nhận lại.

"Ta biết, đứa bé Giang Tiều kia thật ra rất tốt, cứ xem nó thà chết cũng không bỏ Cát Nhĩ lại là rõ. Nó chẳng qua chưa gặp được người muốn vì người ấy mà thay đổi thôi, ngày nào đó nó sẽ lột xác trở thành một Giang Tiều mới."

Trong đôi mắt xanh thẫm chợt lóe ánh quang duệ trí, A Mạc ý vị thâm trường nói lên. Hắn tin tưởng, Giang Tiều chỉ là chưa tìm được phương hướng của mình mà thôi, người nó lúc nào cũng toát ra vẻ mông lung...

"A Mạc!"

Ly ôm chặt người bạn đời, lòng vạn phần xúc động, thì ra mấy năm nay A Mạc nỗ lực liều mạng như vậy, đều là vì mình sao?

"Yêu một người, bất giác sẽ đuổi theo bước chân người đó, muốn trở thành kẻ có thể sánh vai cùng người."

A Mạc mềm giọng, bản thân mình đã rất may mắn, gặp được Ly. Nhưng không biết, đứa trẻ kia về sau sẽ còn gặp phải dạng người gì?

"Bee –Bee –"

Dưới cái chuồng mới dựng, con lỗ lỗ đặc kia vừa nhìn thấy Giang Tiều, kêu càng thêm lớn tiếng.

"Ta nói, ngươi ăn sao mà được vậy chứ!"

Giang Tiều đành chịu, cứ tưởng là tử mục Kết cho có thể duy trì được một hồi, vậy mà chỉ mới mấy ngày đã thấy đáy.

Làm sao có thể không biết xấu hổ qua đòi Kết thêm nữa, Giang Tiều định bụng theo như lời Kết nói lúc trước, đến chợ thử thời vận một phen.

Lấy mười lục tinh từ trong nhà ra, khẽ vuốt ve những tinh thạch xinh đẹp, trong lòng Giang Tiều thấy thực có lỗi. Mười lục tinh này hôm qua Y Ân cho hắn để "dùng ở nhà", ai, lúc nào hắn mới có thể tự kiếm tiền đây!

Thở dài, hắn xoay người đi đến chợ, vốn lúc đầu định gọi cả Cát Nhĩ, nhưng mấy ngày nay cậu hình như vẫn đang bận rộn ngắt thuốc, hái quả gì gì đó...

Mùa đông sẽ tới ngay thôi, mọi người đều đang tích cực dự trữ lương thực qua ngày đông, ngay cả Y Ân cũng về muộn hơn bình thường.

Săn được thức ăn, hơn phân nửa đều làm thành thịt khô, treo trong phòng cất trữ.

Tất cả đều bận rộn, có mỗi mình mình là rảnh rỗi!

Đến chợ rồi, Giang Tiều vốn định đi mua thẳng tử mục, nào ngờ đi ngang hàng vật phẩm trang sức lại bị hấp dẫn sức chú ý.

Đó là một hộp gỗ lớn, bên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net