2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
chơi với nhau rất hòa thuận, hắn liền tìm một cái ghế, ngồi đó nhìn hai đứa nhóc hô bằng gọi hữu, lại gọi thêm mấy đứa nhóc nữa đến đùa với nhau.

“Tiểu Bảo, đó là cha ngươi sao? Hắn cười ra thật là đẹp a.” – một đứa nhóc nói.

“Đương nhiên rồi, cha ta là đẹp nhất đấy.” – Tiểu Bảo vô cùng tự hào nói.

Người trong thôn gần đây cũng biết Dương Dật bị đụng đầu quên mất một số chuyện, hiện tại tính tình cũng bắt đầu tốt dần lên, mà bản thân hắn ban đầu không thích Tĩnh ca nhi, giờ cũng đã đối xử với y tốt hơn rất nhiều.

“Dương Dật, ngươi sao lại rảnh rỗi vào thôn chơi vậy.” – một hán tử cười hỏi. Bởi vì Dương Dật bây giờ không bày ra bộ dáng âm dương quái khí nữa, cho nên mọi người cũng chủ động nói chuyện với hắn. Trước kia ở trong thôn, quan hệ cũng rất bình thường, không có ai chán ghét Dương Dật cả.

“Trần Minh, sao ngươi không mang hài tử đến đây?” – Dương Dật vừa cười vừa nói.

“Con của ta vẫn còn ở trong bụng ca nhi, làm sao mang ra được. Nhà ngươi đó, vận khí không phải tốt bình thường, mặc dù lấy được ca nhi dung mạo không đẹp lắm, nhưng mà cái bụng đúng là không chịu thua kém ai. Ta thành thân sau ngươi có một năm thôi, may là ca nhi nhà ta cũng cố gắng phấn đấu nên năm nay mới có thể sinh hài tử mập mạp cho ta.” – Trần Minh ngoài miệng thì phàn nàn, nhưng nụ cười làm cách nào cũng không át đi được.

Dương Dật không nói gì, hắn duỗi hai ngón tay ra so so, khóe miệng mỗi lúc vểnh một cao, ý là, chờ nhà các ngươi sinh đứa kia ra, thì nhà ta cũng đã được hai đứa rồi.

“Dương Dật, tiểu tử ngươi quá đả kích người khác rồi.” – Trần Minh dở khóc dở cười nói.

“Ta đi đây, cho ngươi rảnh rỗi ngồi đó chơi với hài tử. Chỉ có ta mệnh khổ không lấy được một ca nhi biết đau lòng hán tử nhà mình như ngươi.” – Trần Minh một lần nữa hâm mộ Dương Dật, tiểu tử này vận khí sao lại tốt như vậy chứ.

“Trần Minh, ngươi đây là ghét bỏ ta đúng không?” – Trần Minh vừa đứng lên đã bị một ca nhi có cái bụng bự kéo lỗ tai mắng.

“Không, không có, không có đâu,  ta sao có thể nghĩ vậy được.” – Trần Minh đánh chết cũng không thừa nhận. Quả nhiên tiểu tử Dương Dật này đúng là ngôi sao tai họa, đụng phải hắn quả nhiên không có chuyện gì tốt.

“Trần Minh, ngươi hâm mộ cũng không được đâu. Tĩnh ca nhi nhà người ta rất tài giỏi, hán tử thôn chúng ta so ra cũng không bằng được y. Ngươi đúng là quá may mắn đó Dương Dật.” – Trần Nhất Tân vừa cười vừa nói, hắn là ca ca của Trần Nghĩa. Ngày hôm qua đệ đệ của hắn ở nhà của Trần Tĩnh đem về hai con cá, canh cá kia tiểu ca nhi mới đầy một tuổi nhà hắn cũng được ăn. Cá mà Trần Nghĩa đem về cho ca nhi nhà hắn tẩm bổ đúng là rất tốt.

“Trần Tĩnh đương nhiên là tốt nhất. Các ngươi cứ ở đó mà hâm mộ đi, hâm mộ thế nào thì cũng vẫn là ca nhi của ta.” – Dương Dật cười tủm tỉm nói.

Mọi người bị biểu hiện hạnh phúc của Dương Dật đánh cho mù mắt, đều nở nụ cười. Rất nhanh đã đến giữa trưa, những người đi ra ngoài làm việc cũng lục tục trở về. Các ca nhi về nhà nấu cơm, hán tử ngồi dưới gốc cây nghỉ ngơi, cùng nhau nói chuyện phiếm.

Đúng lúc này có một người đi đến bên cạnh Dương Dật, ngẩng đầu lên thì thấy đó là một ca nhi dung mạo rất được, nếu trừ hắn ra, thì ca nhi này chính là người xinh đẹp nhất mà hắn từng thấy. Tưởng mạo người này thiên về âm nhu, cùng với những nữ nhân xinh đẹp của kiếp trước rất giống nhau, lông mày tựa lá liễu, giữa mi tâm có một cái nốt ruồi mang thai đỏ au, cái mũi thẳng tắp xinh xắn, đôi môi đỏ mọng, cặp mắt mang theo thủy khí mở to nhìn hắn. Dương Dật nghĩ, không ngờ cái thôn nhỏ này vậy mà vẫn còn một ca nhi tướng mạo đẹp như vậy, sao đến giờ chưa từng thấy quá nhỉ.

“Nhìn đến ngốc rồi sao? Ngươi hiện tại khí sắc không tệ.” – ca nhi này nháy nháy mắt với Dương Dật mấy cái nói.

Trong lòng chửi thầm một tiếng, ngươi là ai vậy chứ, ngươi cho là mình lớn lên đẹp mắt thì rất giỏi sao, lại còn ngồi vào bên cạnh hắn, hắn bây giờ đã là người có gia thất rồi. Đột nhiên, Dương Dật phát hiện mấy hán tử nãy giờ nói nói cười cười đều lộ ra ánh mắt kỳ quái mà nhìn hắn.

Dương Dật đột nhiên nghĩ đến người này chẳng lẽ lại là người mà Trần Nghĩa đã nói, Trương Tú Nhi? Khó trách, Trần Nghĩa lại sợ hắn cùng với ca nhi này phát sinh quan hệ. Nếu hắn còn là Dương Dật của trước kia, nói không chừng sẽ có chuyện như vậy, nhưng mà hiện tại hắn đã không còn là Dương Dật đó nữa, cái người này một chút cũng không hợp khẩu vị của hắn.

“Ngươi là ai? Vì cái gì muốn ngồi cạnh cha ta?” – Tiểu Bảo đột nhiên chạy tới, trừng mắt hung dữ nhìn ca nhi kia.

“Ngươi là Trương Tú Nhi?” – Dương Dật đứng lên, lùi một bước hỏi.

“Đúng vậy, đã lâu không gặp, ta rất nhớ ngươi.” – Trương Tú Nhi chớp chớp mắt, uyển chuyển nói. Y không tin tin Dương Dật đã quên mình.

Hiện tại y bị hưu về, muốn tìm một hán tử tốt để gả là rất khó. Mà trước kia nhà của Dương Dật tuy không được tốt lắm, nhưng mà hắn lại rất yêu thương y. Nếu bây giờ y gả vào nhà Dương Dật, Dương Dật chắc chắn sẽ không để cho ca nhi bộ dạng giống như hán tử kia khi dễ mình. Trương Tú Nhi còn nghe nói, ca nhi kia làm việc rất giỏi, nếu hắn đến nhà Dương Dật sẽ không cần phải làm gì cả. Hơn nữa, a mỗ nói nhà Dương Dật bây giờ gia cảnh rất không tồi, bữa nào cũng có cơm tinh mễ. Mà Trương Tú Nhi y đã quen ăn tinh mễ rồi, làm sao có thể nuốt trôi được cái thứ gạo thô đen sì sì kia. Không thể không nói, Trương Tú Nhi là một kẻ đã được chiều chuộng đến hư.

“Ngươi nhớ ta làm gì? Ta và ngươi không quen biết, ta đã có chủ quân rồi. Đúng rồi, ta với ngươi từ nay coi như không biết nhau, đi đường thấy ta cũng không cần chào hỏi. Ta sợ Tĩnh ca nhi nhà ta hiểu lầm, hơn nữa, bây giờ ta thực sự không có nhớ ra ngươi.” – Dương Dật nói.

“Cha, chúng ta không cần để ý đến y. A mỗ nói không được lấy ca nhi xấu, nếu không nhà sẽ bị phá sản.” – Nhóc Béo kéo kéo quần áo Dương Dật nói.

“Ừ, a mỗ ngươi nói rất đúng. Cha đã có a mỗ ngươi rồi, sẽ không lấy ca nhi khác nữa. Đã trưa rồi, Nhóc Béo đói bụng chưa? Chúng ta về nhà ăn cơm thôi.” – Dương Dật ôm lấy Nhóc Béo muốn đi, đối với cái người tên Trương Tú Nhi có tiềm chất hồ ly tinh kia hắn cảm thấy vẫn nên tránh đi thì hơn. Nếu không, có chuyện gì xảy ra cũng khó mà giải thích được, Trần Tĩnh sẽ rất lo lắng.

“Dương Dật, ngươi nói vậy là có ý gì, trước kia không phải là nói yêu ta nhất sao?” – Trương Tú Nhi nóng nảy.

“Ngươi nói lúc trước thì đó là chuyện lúc trước rồi, bây giờ ta đã có người ta yêu nhất, đó chính là a mỗ của Nhóc Béo.” – Dương Dật thời điểm nói chuyện đột nhiên đầu đau như búa bổ, thiếu chút nữa là ngã xuống.

May mắn lúc đó Trần Nghĩa biết chuyện chạy tới mới đem Dương Dật sắp ngã xuống vội vàng đỡ được.

“Cha, cha, ngươi bị làm sao vậy. Bai hoại, bại hoại, ngươi đi ra, không được đến gần cha ta.” – đừng thấy Tiểu Bảo còn nhỏ, nó đối chuyện này là vô cùng mẫn cảm đấy.

Trần Nghĩa ấn ấn huyệt nhân trung của Dương Dật thấy hắn động động vài cái. Đúng lúc này một bàn tay to đem Dương Dật ở trong tay Trần Nghĩa đỡ lấy, ngón tay đem theo hơi lạnh xoa xoa huyệt thái dương hắn đến khi hắn tỉnh lại mới thôi.

“Đã đến giữa trưa mà ngươi vẫn không chịu về ăn cơm, ngươi không đói bụng thì Tiểu Bảo cũng đói rồi.” – Trần Tĩnh khuôn mặt tuấn tú, lạnh lùng nói.

“Trần Tĩnh, cuối cùng ngươi cũng đến rồi. Đúng rồi, ta với người kia không có quan hệ gì đâu. Ta cũng không nhận ra y, là y chủ động tìm ta nói chuyện.” – Dương Dật sau khi tỉnh lại, nhìn thấy Trần Tĩnh vội vàng giải thích.

“May là ngươi đã tỉnh lại rồi Dương Dật, ta còn tưởng rằng ngươi thật sự ngất đi chứ, ngươi không có việc gì thật là tốt quá.” – Trương Tú Nhi vừa rồi bị dọa không nhỏ. Dương Dật này nói ngất liền ngất, vừa thấy hắn tỉnh lại y đã vội lôi kéo tay hắn nói.

“Ngươi buông ra. Ta đã nói là ta không biết ngươi rồi mà. Trước kia không biết, bây giờ không biết, về sau cũng không biết.” – Dương Dật đẩy Trương Tú Nhi ra, vội vàng đuổi theo Trần Tĩnh. Vừa rồi, Trần Tĩnh thấy Dương Dật không có vấn đề gì thì ôm Tiểu Bảo đi về nhà luôn.

“Trần Tĩnh, ngươi chờ ta một chút.” – Dương Dật vù một cái như cơn gió đuổi theo, đem Trương Tú Nhi trực tiếp vứt ở sau đầu.

Trương Tú Nhi thấy Dương Dật đi mất, y dậm chân một cái quay người đi về, y không muốn trở thành chuyện cười cho mấy hán tử thô lỗ kia.

“Trương Tú Nhi cũng có ngày hôm nay. Huynh đệ của ta cuối cùng cũng để ta xuất được ngụm ác khí này ra ngoài.” – Trần Nghĩa vừa cười vừa nói, tâm tình vô cùng tốt. Mà mấy hán tử khác ngồi đó cũng cười lớn, năm đó bọn hắn thực sự cũng rất hận Trương Tú Nhi. Thử nói xem, làm gì có hán tử nào ở cùng ca nhi như vậy mà có thể vui vẻ chứ.

“Trần Tĩnh, Trần Tĩnh, ngươi chờ ta một chút, chờ ta một chút, đừng có ném ta lại một mình.” – Dương Dật chạy nãy giờ mà vẫn chưa đuổi được Trần Tĩnh, xem ra lần này y giận thật rồi. Trương Tú Nhi đáng ghét, nghĩ đến thôi là đã thấy bực mình.

Bởi vì chạy quá nhanh, không để ý dưới chân có một hòn đá, Dương Dật bị vấp trực tiếp ngã nhào xuống, lăn lộn vài cái vẫn không thể đứng lên được.

Trần Tĩnh đi phía trước, thấy Dương Dật đuổi theo thì bước ngày càng nhanh hơn. Mãi đến khi nghe được tiếng Tiểu Bảo hét chói tai mới quay đầu lại, vừa quay đầu liền chứng kiến Dương Dật ngã trên mặt đất không đứng dậy được. Trần Tĩnh tay nắm chặt, y không nên tức giận với Dương Dật. Y không nên tức giận cái người không cần mặt mũi Trương Tú Nhi kia, cũng không nên giận chó đánh mèo với phu quân, rõ ràng lần này phu quân không có làm sai gì cả. Trần Tĩnh không biết cơn giận của mình đến từ đâu, chỉ biết là trong ngực bây giờ rất không thoải mái.

Chương 19

Trần Tĩnh ôm Tiểu Bảo bước từng bước một trở vể, Dương Dật cứ vậy nằm trên mặt đất không thèm đứng dậy. Vừa rồi không để ý tốc độ, ngã một cú khá đau, lòng bàn bay của hắn bây giờ đã nóng rát.

Đi đến trước mặt Dương Dật, nhìn thấy phu quân của mình vẫn còn nằm rạp trên đất, cặp mắt to mờ mịt nhìn mình, bên trong toàn bộ đều là ủy khuất, cái biểu cảm này cùng với Tiểu Bảo lúc giả bộ đáng thương đúng là cùng một dạng. Rút cuộc Trần Tĩnh cũng không biết là mình tức giận vì cái gì nữa, nghĩ vậy, y đem Tiểu Bảo đặt xuống đất.

“Đứng lên đi, định nằm đó ngủ luôn đấy à?” – Trần Tĩnh đưa tay chuẩn bị kéo Dương Dật lên.

“Đau, đau, đau.” – thời điểm Trần Tĩnh vừa nắm tay hắn, Dương Dật liền kêu lên.

Trần Tĩnh mở bàn tay Dương Dật ra liền thấy lòng bàn tay trắng nõn bây giờ đã huyết nhục mơ hồ, bên trên còn dính một ít bùn đất. Thấy vậy, bao nhiêu khó chịu trong lòng tất cả đều biến mất tăm, trong nội tâm tràn đầy tự trách, y vậy mà lại để phu quân mình bị thương.

“Mau, để ta nhìn xem có còn chỗ nào bị thương nữa không.” – Trần Tĩnh kéo cánh tay Dương Dật nói.

“Ta không sao, chỉ là trên tay bị trầy một chút, có hơi đau thôi.” – Dương Dật được Trần Tĩnh giúp đỡ, cuối cùng cũng bò dậy được. Hắn dùng tay phải không bị thương vỗ vỗ bụi bẩn trên quần áo.

“Chảy máu như vậy mà nói không sao cái gì, chỗ đầu gối quần bị rách một lỗ cũng trầy da rồi kìa, để ta cõng ngươi về. Tiểu Bảo, cha ngươi bị thương, a mỗ phải cõng hắn về. Tiểu Bảo đi theo a mỗ được không?” – Trần Tĩnh nói với Tiểu Bảo đang đứng bên cạnh.

Tiểu Bảo vốn yên lặng đứng một bên đột nhiên oa một tiếng muốn khóc lên.

“A mỗ, cha có khi nào lại muốn ngủ luôn không, không thèm để ý đến Tiểu Bảo nữa.” – Nhóc Béo khóc oa oa nói, nước mắt lã chã rơi xuống.

“Sẽ không đâu. Cha chỉ là ngã bị thương tay và chân mà thôi, không phải bị đụng đầu. Tiểu Bảo đừng khóc, đừng khóc, cha không có việc gì. Trần Tĩnh, ta không sao, chỉ bị thương một chút, vẫn có thể đi được. Huống chi trong bụng ngươi còn có tiểu bảo bảo. Chúng ta mau về nhà, đói bụng quá rồi.” – Dương Dật ôm lấy Tiểu Bảo, có điều cú ngã này đúng là đau thật.

“Để ta.” – Trần Tĩnh nhận lấy Tiểu Bảo từ trong tay Dương Dật, cuối cùng một nhà ba người lại vui vẻ trở về.

Vừa về đến nhà Trần Nghĩa đã bị ca nhi nhà hắn nắm lỗ tai kéo vào trong phòng. Như vậy cũng quá nhẫn tâm rồi, hắn cảm thấy ca nhi nhà mình có khả năng muốn trực tiếp đem lỗ tai của hắn vặn xuống.

“Đau, đau, đau. Lâm Thần, ngươi nhẹ nhẹ một chút, ta đã làm gì khiến ngươi giận sao?” – Trần Nghĩa nhỏ giọng xin tha.

“Ngươi còn dám nói, vừa rồi vì sao lại ôm ca nhi kia? Lại còn vừa ôm vừa sờ mặt, ngươi ghét bỏ ta dung mạo không đẹp bằng ca nhi đó có phải hay không?” – Lâm Thần kéo lỗ tai Trần Nghĩa gào thét, mới không để ý một chút hán tử nhà mình đã bị người khác câu dẫn mất.

“Ca nhi nào? Ta ngoại trừ một ca nhi là ngươi còn chưa từng sờ tay người nào khác. À, đúng rồi, người ngươi nói không phải là Dương Dật đó chứ? Hắn dung mạo rất đẹp, nhưng mà là huynh đệ của ta. Hắn lúc nãy bị ca nhi xấu xa Trương Tú Nhi kia làm cho tức giận đến ngất xỉu. Ta đến giúp hắn một chút, nếu không đã cùng hài tử ngã xuống đất rồi.” – Trần Nghĩa giải thích.

“Ngươi đừng có lừa ta, làm gì có hán tử nào lớn lên lại khả ái như vậy chứ, ngay cả Trương Tú Nhi cũng so không bằng.” – Lâm Thần không tin.

“Thật mà, nếu không tin thì ngươi hỏi đại ca đi. Đại ca, ngươi mau nói giúp ta một lời công đạo.” – Trần Nghĩa đối với đại ca hắn kêu lên. Nếu còn bị Lâm Thần vặn nữa thì lỗ tai của hắn thực sự sẽ rụng mất.

Lâm Thần thấy Trần Nhất Tân gật đầu mới tin một chút. Hán tử kia dung mạo cũng quá đẹp đi, ca nhi như bọn hắn chỉ có thể ngoan ngoãn xếp sang một bên thôi. Khó trách ca nhi nhà hắn sủng hắn đến tận trời, quả nhiên cũng có đạo lý.

Tiểu Bảo về đến nhà thì ôm chặt lấy Dương Dật không buông. Trần Tĩnh lấy cái muôi múc nước sạch giúp Dương Dật đem tay trái bị thương rửa sạch sẽ, lúc này mới đem một chén rượu đến rửa lại một lần nữa.

Ở trong phòng thay một bộ quần áo khác, cởi quần ngoài ra, vết thương trên đầu gối cũng đã dùng nước rửa sạch, lại dùng rượu rửa qua một lần nữa. Nguyên bản Trần Tĩnh muốn để Dương Dật bôi thuốc mỡ rồi dùng băng vải quấn lại, có điều bị Dương Dật cương quyết cự tuyệt. Hắn dù không hiểu về y học lắm, nhưng mà hắn biết uốn ván kỵ khí khuẩn, chỉ cần vết thương thoáng khí sẽ không bị uốn ván. Hơn nữa, vết thương này cũng không lớn, chỉ cần cái tay bị thương của hắn không đụng vào mấy thứ dơ bẩn thì căn bản là không cần bôi thuốc, đến tối là có thể kết vảy, qua vài ngày sẽ khỏi thôi.

Một tay ăn cơm nhìn rất kỳ quái, Dương Dật nhìn nhìn tay trái của mình, thật may là không làm tay phải bị thương. Nếu không, hắn lớn như thế này rồi còn phải bắt Trần Tĩnh đút cơm cho, nghĩ thế nào cũng thấy thật mất mặt.

“Nhóc Béo, Nhóc Béo, ngươi đừng có lăn qua lăn lại nữa, tay của cha hôm nay bị thương, không cùng ngươi náo loạn được đâu.” – Dương Dật gian nan dùng tay phải lôi Nhóc Béo đang cực kỳ hưng phấn lại để cho nó nằm bên cạnh mình ngủ trưa. Rất may là Trần Tĩnh nói hai ngày nữa mới đem tinh mễ ra phơi, nếu không thì hắn lại không giúp gì được.

Mơ mơ màng màng Dương Dật mơ thấy chuyện của Dương Dật kia. Hắn rất rõ ràng mình đây là đang nằm mơ. Trong giấc mơ ấy, hắn thấy Dương Dật kia đứng bên vửa sổ đọc một quyển sách, bên trong quyển sách đó có rất nhiều hình vẽ. Hắn không rõ tại sao sắc mặt Dương Dật kia vốn đang khá tốt, khi nhìn thấy một hình vẽ thì đột nhiên trở nên trắng bệch, ngay cả sách trong tay rơi trên mặt đất lúc nào cũng không biết. Cả người người kia run rẩy, trên mặt hiện lên vô vàn khiếp sợ cùng thống khổ, ngoài ra còn có cả phẫn nộ.

Sau đó, Trần Tĩnh đi đến, Dương Dật đại khái nghe được tiếng kêu của y. Người kia quay đầu lại trừng mắt nhìn Trần Tĩnh, “hắn” cúi người nhặt quyển sách trên mặt đất lên, “phạch” một tiếng đem nó ném vào mặt Trần Tĩnh.

 Trần Tĩnh vốn đang tươi cười định nói gì đó, lập tức sắc mặt biến thành tái nhợt, ánh mắt y nhìn chằm chằm vào hình vẽ trên quyển sách kia, ngay lập tức ánh mắt y lộ ra hung quang.

Ánh mắt hung ác đó nhìn chằm chằm Dương Dật kia, bên trong phát ra sát khí khiến “hắn” phải lùi về sau vài bước, một mực lui đến chân tường. Dương Dật có thể nhìn ra được ánh mắt của Trần Tĩnh khiến cho Dương Dật kia cảm thấy sợ hãi, ngay cả bản thân hắn cũng thấy rất khủng bố, cảm giác chỉ một khắc sau sẽ bị Trần Tĩnh giết chết.

Mà Trần Tĩnh lại phát giác được ánh mắt của y khiến cho Dương Dật kia sợ hãi, bỏ quyển sách xuống, nắm tay hết nắm rồi lại buông giống như đang suy nghĩ một quyết định vô cùng trọng đại. Cuối cùng, y nhắm mắt lại.

Nước mắt theo khóe mắt của y chảy ra, Trần Tĩnh quỳ xuống, ngẩng đầu nhìn phu quân của mình, khi đó, trong cặp mắt kia không còn sát lại một điểm sát khí. Dương Dật có thể nhìn thấy trong đôi mắt của Trần Tĩnh có thống khổ, có không cam lòng còn có cả chờ mong. Nhưng mà, trong mắt của Dương Dật kia chỉ toàn là phẫn nộ và hận thù. Qua một lúc, Trần Tĩnh dần cúi đầu xuống, hai tay đặt trên mặt đất, cái trán cũng chặt chẽ dán lên đó, quy quy củ củ mà quỳ.

Dương Dật thấy vậy thì vô cùng sốt ruột, đây rút cuộc là cái tình huống quái quỷ gì? Hắn đứng đó lại không thể nghe được bất cứ một âm thanh gì, muốn nói chuyện với hai người kia cũng không thể, bọn họ căn bản hoàn toàn không nhìn thấy hắn.

Dương Dật kia vừa nãy bị hù, giờ lại nhìn Trần Tĩnh ngoan ngoãn quỳ ở đó, “hắn” đột nhiên trở nên vô cùng kích động, vô cùng tức giận. “Hắn” đi đến trước mặt của Trần Tĩnh, nắm tóc y lên nhìn xem có còn bộ dáng muốn công kích hắn nữa không. Sau đó, Dương Dật kia bắt đầu lớn tiếng chửi bới Trần Tĩnh, túm lấy tóc y đập đầu y lên mặt đất hết lần này đến lần khác. Rất nhanh trên trán Trần Tĩnh đã toàn là máu tươi. Dù vậy, mỗi lần y ngẩng đầu lên, lại vẫn là chặt chẽ nhắm mắt lại.

Dương Dật có thể thấy tay của y nắm chặt lại thành nắm đấm, thân thể run lên bần bật, nhưng mà một chút cũng không phản kháng. Mãi cho đến khi Dương Dật kia thấy Trần Tĩnh không còn động đậy nữa, dùng chân đá vào bụng y, lúc này Trần Tĩnh mới lấy tay che bụng. Hai mắt y mở to, mặt mũi toàn là máu, lo lắng hướng Dương Dật kia giải thích, mà Dương Dật kia hình như cái gì cũng không thèm nghe, vẫn cứ liên tục đá. Trần Tĩnh cuộn mình bảo vệ bụng, mặc kệ những chỗ khác. Dương Dật nhìn thấy thế thì vô cùng sốt ruột, hắn thấy Dương Dật kia mỗi lần đá thì đều hướng vào đầu Trần Tĩnh mà hạ xuống.

“A!!! A!!! Trần Tĩnh!!! Trần Tĩnh!!!” – Dương Dật kêu lên sợ hãi, tỉnh dậy, trên trán ướt đẫm mồ hôi. Hắn không biết bản thân mình gặp ác mộng hay đó chính là ký ức của thân thể này nữa.

“Phu quân, ngươi làm sao vậy? Gặp ác mộng sao?” – Trần Tĩnh thời điểm nghe thấy Dương Dật kêu to sợ hãi, chạy đến bên giường hỏi. Thấy trên trán hắn toàn là mồ hôi bèn lấy khăn mặt chậm rãi lau cho hắn.

“Cha thật ồn.” – Nhóc Béo lầu bầu một câu, sau đó lại trở mình tiếp tục ngủ.

“Ta không sao, chỉ là gặp ác mộng mà thôi. Trần Tĩnh, ta mơ thấy ngươi không quan tâm đến ta nữa, ngươi đừng bao giờ không để ý đến ta cùng Nhóc Béo nữa có được không?” – Dương Dật nhìn vào mắt Trần Tĩnh hỏi.

“Sao có thể như vậy được, cho dù phu quân không thèm để ý đến ta, ta cũng sẽ không đi đâu hết.” – Trần Tĩnh cười cười sờ sờ cặp mắt còn có chút mơ hồ của Dương Dật, bên đó còn vương chút thủy khí, đẹp đến nói không nên lời.

Dương Dật áp xuống sợ hãi, nhận lấy chén nước từ trong tay Trần Tĩnh uống một ngụm. Hắn quyết định, mặc kệ chuyện này là thật hay là giả, hắn không muốn tìm hiểu, hiện tại một nhà bọn hắn sống hạnh phúc như vậy không phải đã rất tốt rồi sao.

Nhìn qua liền thấy cái quần Trần Tĩnh để ở mép giường, cái quần này chính là cái mà hôm nay hắn ngã làm lủng, nhưng mà không hiểu sao hiện tại kích thước của nó đã nhỏ đi rất nhiều.

Trần Tĩnh thấy Dương Dật nhìn chằm chằm cái quần kia liền nghĩ, chuyện trước kia phu quân đúng là toàn bộ đều không nhớ rõ dĩ nhiên là không biết y thường đem một số quần áo mà phu quân mặc chật hoặc cũ sửa lại thành quần áo cho Tiểu Bảo mặc. Tất cả quần áo y mua cho phu quân chất vải đều rất tốt, cho Tiểu Bảo mặc sẽ không sợ bị sởi, vả lại cũng không sợ làm trầy làn da non nớt của nó.

“Cái quần kia bị rách rồi, ta đem nó sửa lại nhỏ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net