21-40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 21: Chăm sóc ngự hoa viên?

Edit: Ring.


Liễu Nguyệt Phi cùng Vương đại nhân sau khi hành lễ liền cùng rời khỏi đại điện.

Vương đại nhân ở bên ngoài đại điện nhìn thoáng qua Liễu Nguyệt Phi rồi liền xoay người rời đi.

Cùng lúc đó, Thanh Nhi cùng Hoàng Nhi cũng đi tới bên cạnh Liễu Nguyệt Phi. Liễu Nguyệt Phi nhìn thân ảnh của Vương đại nhân, nói với Hoàng Nhi "Người này, em để ý một chút cho ta."

Sau đó liền mang theo Thanh Nhi cùng Hoàng Nhi về tẩm cung của Lâm Tường Vi, Tường Vi các.

Vừa trở lại phòng, Liễu Nguyệt Phi liền phân phó với Hoàng Nhi"Gọi Cực Thiên đến cho ta!"

Dựa theo an bài của sư phụ, Cực Thiên hẳn là đang ở trong bóng tối, lúc này Thanh Nhi cùng Hoàng Nhi đều ở đây, vậy Cực Thiên hẳn cũng đang nấp ở một nơi gần đây.

Quả nhiên, Hoàng Nhi vừa huýt một tiếng, lát sau, một người liền phi từ cửa sổ vào.

Người này đúng là Cực Thiên, hắn cung kính nói với Liễu Nguyệt Phi"Thiếu chủ!"

Liễu Nguyệt Phi nhìn người khôi ngô đứng trước mặt, nhếch miệng cười nói "Cực Thiên, huynh không trách ta chứ?"

Thanh Nhi cùng Hoàng Nhi nghe vậy, đều biết Liễu Nguyệt Phi đang nói đến chuyện gì, che miệng cười.

Cực Thiên vừa nghe, trán liền không ngừng run rẩy. Vì sao thiếu chủ mỗi lần thấy hắn đều phải ra oai phủ đầu với hắn một chút vậy?

"Thiếu chủ, Cực Thiên không dám!" Thiếu chủ không thể chọc, đây là chân lý!

Liễu Nguyệt Phi thấy vậy, cũng không nói gì nữa. Lúc trước khóa Cực Thiên trong khuê phòng của nàng, đúng là khiến hắn mất hết mặt mũi với người trong Vô Ưu Môn. Lần này nàng là thật tình hỏi hắn có trách nàng hay không, ai biết thằng nhãi này còn tưởng rằng nàng lại đang chỉnh hắn. Ai nha nha, chỉnh người vẫn không nên quá mức, bằng không danh dự của Liễu Nguyệt Phi nàng sẽ sớm tiêu tan. Quên đi, vẫn là hỏi chính sự trước."Chuyện ta nhờ huynh tra thế nào rồi?"

"Hồi thiếu chủ, ngọc bội Lâm Mẫu Đơn đeo là do Lâm Sùng đưa. Các con trai, con gái của Lâm Sùng đều có ngọc bội giống như thế." Cực Thiên cung kính nói ra chuyện đã tra được.

Liễu Nguyệt Phi vừa nghe, ánh mắt nửa híp lại, ngón tay vô thức gõ bàn. Nói như vậy, người có được ngọc bội đó vô cùng nhiều."Vậy mười lăm năm trước, ai có được ngọc bội này?"

"Dựa theo tuổi mà suy tính, Thái tử Lâm Bình Chi, Nhị hoàng tử Lâm Hoa Chi, Tam hoàng tử Lâm Thành Chi. Còn Công chúa, cũng chỉ có Lâm Tường Vi cùng Lâm Mẫu Đơn. Mười lăm năm trước, Lâm Bình Chi mười tuổi, Lâm Hoa Chi năm tuổi, mà Lâm Thành Chi vừa sinh ra, Lâm Tường Vi cùng Lâm Mẫu Đơn đều là hai tuổi."

Không đúng! Liễu Nguyệt Phi thầm than trong lòng. Trong trí nhớ của nàng, người đeo ngọc bội này chính là một nam tử trưởng thành, mà Lâm Bình Chi lớn nhất cũng chỉ có mười tuổi, này là không thể nào! Nói như vậy, manh mối tới đây liền đứt sao?

"Tiếp tục đi thăm dò, xem còn có thể tra ra cái gì!" Nàng cũng không tin có người có thể xuyên qua giống nàng để giết người!

"Dạ!" Cực Thiên trả lời một tiếng, liền biến mất trong phòng.

Liễu Nguyệt Phi suy tư một hồi, liền kêu Thanh Nhi mang giấy vẽ đến. Lát sau liền đưa bản vẽ đã vẽ tốt cho Thanh Nhi "Thứ này em sai người làm ra cho ta trong đêm nay, đồng thời trang bị trong ngự hoa viên. Ngày mai ta bị phạt đi chăm sóc ngự hoa viên, đó là chuyện mệt nhọc cỡ nào nha."

Thanh Nhi vừa thấy, cười nói "Thiếu chủ thật đúng là lười biếng." Trên bản vẽ nhất định lại là máy móc gì đó thiếu chủ thiết kế.

"Đây không phải là làm biếng. Đây gọi là thông minh." Nói xong, Liễu Nguyệt Phi liền chui vào chăn đi ngủ.

Thanh Nhi bất đắc dĩ lắc đầu, để Hoàng Nhi canh giữ trong này, nàng liền đi tìm người môn chủ an bài trong hoàng cung Bắc Sát. Chăm sóc ngự hoa viên mệt, đi làm này nọ cũng mệt nha.

......

Trong căn phòng xa hoa, lụa mỏng che đậy, đàn hương nức mũi, Hoa phi nhắm mắt hưởng thụ xoa bóp của cung nữ.

Trước mặt ả đúng là người vừa rồi đứng trên đại điện, Hình bộ thượng thu Vương đại nhân."Nương nương, Thái tử cùng Công chúa lập tức sẽ hồi cung, nương nương sẽ không còn đơn thương độc mã nữa."

Nghe vậy, Hoa phi khịt mũi hừ lạnh "Lâm Tường Vi kia còn chưa đủ để trở thành đối thủ của bản cung, càng không cần Thái tử phải xuất mã. Cái ghế Vương phi của Ngạo vương Hoa Khanh Trần này nhất định phải là của nữ nhi bản cung, Mẫu Đơn Công chúa."

"Bất quá, Lâm Tường Vi lần này trở về giống như thay đổi."Vương đại nhân do dự nói, biểu hiện trên đại điện lúc trước của Lâm Tường Vi thật đúng là khiến hắn giật mình.

"Hừ, đi quỷ môn quan một chuyến, quả thật là thay đổi. Bất quá bản tính khó sửa, bản cung cũng không tin Lâm Tường Vi sẽ đột nhiên thông minh lên!" Hoa phi đột nhiên mở hai mắt, trong mắt tất cả đều là tính kế "Sau lưng Lâm Tường Vi lúc này nhất định có quân sư!"

"Lời của nương nương thật đúng. Bất quá, ai sẽ là quân sư của Lâm Tường Vi? Hoàng thượng sao?"

"Lão nhân kia đã sắp si ngốc, còn có thể tính kế gì nữa? Trở về tăng thêm một chút liều lượng trong thuốc, tử lão nhân sao còn chưa chết!"

"Dạ!" Vương đại nhân lau mồ hôi lạnh, quả nhiên độc nhất phụ nhân tâm*, Hoàng đế đều bị mẹ con ả khống chế còn chưa vừa lòng. May mắn ông ta chọn theo Thái tử, nếu không nhất định sẽ bị mẹ con này giết chết. Trên đại điện hiện tại cơ bản không ai dám chống đối Thái tử. Bầu trời của Bắc Sát này, sắp thay đổi.

(R: độc nhất phụ nhân tâm: ác độc nhất chính là lòng dạ đàn bà.)

"Còn có, đi tra cho bản cung bên người Lâm Tường Vi có ai. Bản cung thật muốn nhìn là ai ở sau lưng Lâm Tường Vi bày mưu tính kế!" Hoa phi một mặt ngoan độc, thuận ta thì sống nghịch ta thì chết, Lâm Tường Vi nhất định phải chết!

......

Ngày tiếp theo, mặt trời vừa lên, Liễu Nguyệt Phi đã bị người Hoa phi phái tới kêu dậy đi tới ngự hoa viên. Liễu Nguyệt Phi một mặt buồn ngủ, ngáp điên cuồng, hoàn toàn chính là thiếu ngủ.

Ở sơn trang, ở Vô Ưu Môn, không ai dám để nàng thức sớm như vậy. Mười lăm năm ngủ nướng, lúc này cư nhiên bị một tiểu cung nữ đánh thức. Tức giận khi rời giường sáng sớm của Liễu Nguyệt Phi mười lăm năm chưa từng bùng nổ, lúc này lại sắp bộc phát!

"Nương nương có lệnh, Công chúa hôm nay phải tưới nước toàn bộ ngự hoa viên, không cho ai phụ giúp!" Cung nữ tên Hồng Mai, chính là cung nữ bên người Hoa phi, lúc này được Hoa phi phái tới giám thị Liễu Nguyệt Phi, mục đích là cho nàng biết mặt muộn chút.

"Ừm." Liễu Nguyệt Phi ngủ gật trên người Thanh Nhi, cũng không biết là có nghe được Hồng Mai nói gì hay không.

Hồng Mai thấy Liễu Nguyệt Phi như thế, ánh mắt chợt lóe, lớn tiếng nói "Công chúa ngài là có nghe hay không, nghe được liền lập tức làm việc!"

Phượng hoàng mất lông không bằng gà, Lâm Tường Vi nàng bây giờ cũng chỉ có thân phận Công chúa, hơn nữa trong hậu cung không ai nhìn vừa mắt nàng, cũng không ai tôn trọng nàng.

Hồng Mai ỷ là đại nha hoàn của Hoa phi, ăn mặc ở đều tốt hơn Lâm Tường Vi, tự nhiên cũng cảm thấy chính mình cao hơn Lâm Tường Vi một bậc. Lâm Tường Vi nếu không có danh hiệu Công chúa, tất nhiên còn không tôn quý bằng ả.

"Công chúa nếu hôm nay không tưới nước hết tất cả vườn hoa sẽ không cho ăn cơm!"

"Đánh!" Hồng Mai luôn nói không ngừng, Liễu Nguyệt Phi cũng phát hỏa! Mặc kệ ngươi là ai, ầm ỹ đến ta, ta liền đánh!

Hoàng Nhi nghe vậy, hưng phấn xoa nắm đấm, vung lên một bạt tay với Hồng Mai đã sợ ra mặt!

"Trước mặt Công chúa hô to gọi nhỏ, cũng không nhìn xem ngươi là thân phận gì!"

Nói xong, lại là một bạt tai trực tiếp quăng qua, đánh đến Hồng Mai không lấy lại tinh thần được!

 Chương 22: Giết gà dọa khỉ.

Edit: Ring.


Lúc Hoàng Nhi đánh được hai bạt tay, Vân Mai mới hồi phục tinh thần lại, không thể tin nổi giận mắng "Ngươi là cái gì, cũng dám đánh ta!"

Nói xong, liền chuẩn bị túm tóc Hoàng Nhi kéo. Hoàng Nhi sao có thể để ả có cơ hội đó? Liền lắc mình một cái khiến Vân Mai chụp phải không khí. Vân Mai thấy vậy giương nanh múa vuốt hét lớn "Ta phải đi bẩm báo Quý phi nương nương, để nương nương tru di cửu tộc ngươi!"

Nói xong chuẩn bị xoay người rời đi, lại bị Thanh Nhi giữ chặt. Ả nhìn lại liền thấy một đôi con ngươi đen sâu tựa vực thẳm chứa sát khí khiến người ta run sợ từ tận đáy lòng.

Thân thể Vân Mai run lên, trong lòng sợ hãi.

Liễu Nguyệt Phi ban đầu mơ màng, lúc này làm gì còn buồn ngủ nữa, ánh mắt để lộ hàn quang, trên môi cũng nở nụ cười nhàn nhạt. Chỉ thấy khóe miệng nàng khẽ mở, một giọng nói tựa như từ địa ngục đánh tới "Tru di cửu tộc? Cho đến giờ cũng chỉ có Hoàng thượng mới có khả năng tru di cửu tộc. Nương nương nhà ngươi là Hoàng thượng sao?"

Vân Mai như bị sét đánh, thân hình có chút bất ổn, phải dựa vào lực tay Thanh Nhi mới miễn cưỡng đứng được. Ả bình thường ỷ là người của Hoa Quý phi, vô pháp vô thiên đã quen, không ngờ lúc này lại bị Tường Vi Công chúa bắt lỗi trong lời nói, Tường Vi Công chúa nhất định sẽ không tha cho ả. Nghĩ đến đây, ả lập tức quỳ xuống, dập đầu nói với Liễu Nguyệt Phi "Cầu Công chúa tha mạng, cầu Công chúa tha mạng, nô tỳ nói không suy nghĩ, nô tỳ không cố ý......"

Liễu Nguyệt Phi lúc này ngồi trên ghế Thanh Nhi đã chuẩn bị, nhìn lướt qua Vân Mai, khóe miệng vẫn cười nhẹ như cũ nói "Một cung nữ nho nhỏ dám ở trước mặt bản cung giương nanh múa vuốt. Vô pháp vô thiên! Bản cung phạt ngươi, ngươi không những không phục mà còn dám làm loạn tru di cửu tộc, thật đúng là đại nghịch bất đạo nha."

Giọng nói khi thì cao, khi thì thấp, Vân Mai nghe được không biết Liễu Nguyệt Phi là đang vui hay giận, toàn thân ả kịch liệt run lên.

"Công chúa tha mạng, Công chúa tha mạng nha......"

"Tha mạng sao?" Liễu Nguyệt Phi nhíu mày nhìn Vân Mai, khóe miệng tà mị cười. Người của Hoa phi, nàng có phải nên cho một chút mặt mũi hay không?

"Nô tỳ cũng không dám, xin Công chúa tha mạng nha!" Lâm Tường Vi hôm nay khiến ả sợ hãi, có loại hơi thở địa ngục bay đến khiến ả toàn thân run rẩy, chẳng còn vẻ kiêu ngạo như lúc đến, giờ chỉ có thể cầu xin tha thứ.

"Nếu không, hoa ở đây để ả giúp Công chúa tưới đi?" Hoàng Nhi nhìn Vân Mai quỳ rối phát run trên đất, trong lòng chính là vô hạn khinh bỉ, đồ cáo mượn oai hùm.

"Ngự hoa viên là bản cung nên làm, nếu để ả làm, vậy không phải để Hoa phi bắt được điểm yếu sao?" Liễu Nguyệt Phi cố ý nói trước mặt Vân Mai, trong mắt lóe ra ánh sáng giảo hoạt. Rốt cuộc nên phạt ả thế nào đây? Này thật đúng là làm khó nàng.

"Công chúa để nô tỳ giúp ngài làm đi, nô tỳ sẽ không nói cho Quý phi nương nương." Vân Mai nghe được đối thoại của hai người liền vội vàng nói, nhưng đáy mắt ánh lên một tia tính kế.

Này đương nhiên bị Liễu Nguyệt Phi nhìn rõ, thật sự là một kẻ dối trá, cái dạng này còn dám tính kế nàng.

"Thanh Nhi, nếu ả đã muốn vọc nước, vậy để ả chơi đi." Liễu Nguyệt Phi lười nhác nói, sau đó dựa vào ghế tiếp tục mơ màng.

Thanh Nhi nghe lệnh, vừa kéo Vân Mai đi, vừa cười cười với ả.

Vân Mai ban đầu có chút sửng sốt, Công chúa liền như vậy buông tha ả sao? Xem ra Công chúa vẫn là không có gì cầu tiến. Nhìn tươi cười của Thanh Nhi còn tưởng rằng Thanh Nhi đang bày tỏ ý tốt với ả, trong lòng hừ lạnh, trên mặt lại cười đáp lại.

Vừa rồi ả nghĩ nơi này không có người ngoài, cho dù chủ tớ ba người các nàng một mực chắc chắn là ả nói sai, ả cũng có thể cắn ngược lại là các nàng vu hãm! Nghĩ đến đây, có chút tức giận chính mình vừa rồi bị Lâm Tường Vi dọa, bất quá trong lòng cũng kiên định. Lâm Tường Vi dám để ả tưới nước, ả cũng dám một mực chắc chắn là Lâm Tường Vi nhàn hạ, lấy thân phận áp chế ả! Khóe miệng hiện lên một nụ cười xấu xa không dễ thấy, liền chuẩn bị đi lấy thùng tưới.

Ai ngờ lúc vừa chuẩn bị đi lấy thùng, gương mặt tươi cười của Thanh Nhi nháy mắt như ác quỷ. Sau lưng ả nhói lên một chút, cả người liền bay ra ngoài! Bùm một tiếng, lọt vào hồ nước bên cạnh.

Vân Mai uống mấy ngụm nước lạnh, vừa ngoi đầu lên mặt nước lại bị Thanh Nhi đè xuống lại.

Hai mắt trừng lớn, không thể tin nhìn Thanh Nhi, nàng đây là muốn giết ả! Sợ hãi lúc trước lại dâng lên trong lòng ả, thân thể giãy dụa dữ dội, nhưng không đủ sức nên chẳng thể ngoi lên hít được hơi thở nào, toàn thân chậm rãi nặng như chì, từng chút từng chút chìm xuống, giãy dụa cũng dần yếu đi, toàn thân bị cảm giác sợ hãi đến khủng bố vây quanh, dần dần ả mất đi ý thức......

Thanh Nhi trên bờ thấy Vân Mai không giãy dụa nữa mới buông tay. Thân thể Vân Mai như hòn đá chìm xuống đáy nước, vì hồ nước không sâu nên nháy mắt là có thể nhìn thấy ả.

Thanh Nhi trở lại bên cạnh Liễu Nguyệt Phi, bẩm báo xong việc.

Liễu Nguyệt Phi gật đầu, giết gà dọa khỉ, đừng tưởng có thể dễ bắt nạt nàng như vậy. Nàng bây giờ là Liễu Nguyệt Phi nha!

Từ từ nhắm hai mắt, nhàn nhạt nói "Đồ hôm qua giao cho các em chuẩn bị sao rồi?"

Hoàng Nhi vừa nghe, lập tức nói "Đều chuẩn bị tốt, đã sớm ở bên kia."

Liễu Nguyệt Phi nghe vậy, mở một mắt nhìn thoáng qua hướng Hoàng Nhi chỉ, quả nhiên là đã chuẩn bị tốt, lại nhắm mắt nói "Đi lên dây cót đi."

Dây cót này nọ, Thanh Nhi cùng Hoàng Nhi đã sớm biết rõ. Nghe được liền đi tìm dây cót lên vài vòng, kinh ngạc nhìn vòi tưới nước xoay mọc lên từ đất.

Những thứ này Liễu Nguyệt Phi chế tạo theo phương thức tưới nước tự động ở hiện đại, lợi dụng hồ nước bên cạnh dựng một guồng nước đưa nước lên, sau đó dùng vòi để tưới ra ngoài.

Không phải là tưới nước thôi sao? Nàng mỗi ngày lên vài vòng dây cót là xong.

"Công chúa, thi thể Vân Mai làm sao bây giờ?" Thanh Nhi nhìn hồ nước, đáng tiếc nha, nước sạch như vậy bây giờ cũng bị ô nhiễm rồi.

"Vớt lên, trả lại cho Hoa phi." Liễu Nguyệt Phi tà mị cười, không phải là một cung nữ thôi sao, nàng thật muốn nhìn bà ta trừng trị nàng như thế nào.

"Ta đi!" Hoàng Nhi vừa nghe, liền hưng phấn chạy tới, loại chuyện này nàng thích nhất!

Hoàng Nhi chộp lấy thi thể nổi lên của Vân Mai, trực tiếp túm quần áo trên người ả kéo đi. Kéo một đường, máu tươi cũng một đường. Cung nữ, thái giám thấy được đều ào ào trốn đi, khó hiểu nhìn Hoàng Nhi. Nàng đây là muốn làm gì?

Thanh Nhi đem hành động của Hoàng Nhi nói cho Liễu Nguyệt Phi, Liễu Nguyệt Phi nghe vậy liền bất đắc dĩ lắc đầu. Hoàng Nhi chính là thích đem chuyện làm càng lớn, chơi càng vui. Bất quá, nàng cũng thích!

Hoa phi vừa rời giường đã được thái giám thông báo, sắc mặt liền đại biến!

Bước ra quả nhiên thấy Hoàng Nhi kéo thi thể Vân Mai, máu tươi nhiễm đỏ toàn bộ cửa lớn Phượng Lâm cung! Hoa phi tức giận đến thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.

Cũng may bên cạnh có thái giám giúp đỡ, chỉ vào Hoàng Nhi nổi giận mắng "Nô tài lớn mật, còn không bắt lại cho bản cung!"

Chương 23: Che giấu sát khí.

Edit: Ring.


"Nô tỳ không phạm sai lầm, nương nương vì sao lại bắt nô tỳ!" Hoàng Nhi bất động thanh sắc* né tránh thị vệ, đồng thời chất vấn Hoa phi.

(R: im lặng, lặng lẽ.)

Thái độ của Hoàng Nhi đã triệt để chọc giận Hoa phi, ả không để ý hình tượng kêu to "Làm càn! Sát hại tỳ nữ của bản cung, máu nhiễm Phượng Lâm cung, ngươi dám nói ngươi không sai! Người đâu, bắt nó lại cho bản cung!"

Hoàng Nhi lần này không tránh né, trực tiếp để thị vệ bắt nàng lại, nhưng không có một chút sợ hãi, nói với Hoa Quý phi "Quý phi nương nương không biết, Vân Mai này là Công chúa hạ lệnh giết chết! Nguyên nhân là bởi vì Vân Mai dám dõng dạc ở trước mặt Công chúa nói nương nương tru di cửu tộc Công chúa!"

Hoa phi vừa nghe, toàn thân run lên, chuông báo động trong lòng vang lớn. Vân Mai này thật đúng là bị ả nuông chiều quá rồi, lại dám nói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy!

Nhìn thi thể Vân Mai ở một bên, trong lòng nói không giận là không thể nào, không ngờ Lâm Tường Vi cư nhiên đánh ả một bạt tay như vậy, một câu liền lấy đi tính mạng tỳ nữ của ả!

Tuy nói Lâm Sùng hiện tại vô dụng, nhưng Hoàng đế dù sao cũng là Hoàng đế, tôn nghiêm là không thể xâm phạm, càng không thể để đám người Nhị Hoàng tử bắt được điểm yếu. Giỏi lắm Lâm Tường Vi, đã bắt được chỗ yếu của ả, biết ả danh bất chính ngôn bất thuận, không quyền lợi không thân phận!

Hiện thời Vân Mai đã chết, chết không đối chứng. Lại nói Lâm Tường Vi thân là Công chúa, sao có thể so sánh với một tỳ nữ. Lúc này Vân Mai mất mạng, ả không phải là thảm bại sao? Còn chưa ra tay đã thua rối tinh rối mù!

Nghĩ lại một lát, kiềm chế tức giận trong lòng, nhìn Hoàng Nhi một mặt tươi cười đạt được, sát ý trong mắt Hoa phi dạt dào, nói với thị vệ"Buông nàng ra. Mặt khác, Vân Mai miệng nói lời ngông cuồng, đại nghịch bất đạo, là nên chết!"

"Đa tạ nương nương." Hoàng Nhi vẫn luôn giữ bộ mặt tươi cười, Hoa phi nhìn thấy trong lòng khó chịu như bị mèo quào. Hoàng Nhi này, gặp biến không loạn, lạnh nhạt khiến người ta sợ hãi, bình tĩnh xử lý mọi chuyện, chỉ nói hai câu liền an toàn trở ra, thật sự là không đơn giản, chẳng lẽ quân sư bên người Lâm Tường Vi chính là nàng? Nếu là thật, vậy phải trừ bỏ!

"Trở về nói cho Công chúa nhà ngươi, chăm sóc ngự hoa viên cho tốt, bản cung chắc chắc sẽ kiểm tra!" Nói xong, phất tay áo rời đi.

Hoàng Nhi nhún vai, cũng xoay người, vừa đi vừa xoay xoay cổ. Vừa rồi Hoa phi đứng trên bậc thềm, thật đúng là làm cho cổ nàng đau nửa ngày.

~

Khi Hoàng Nhi trở lại ngự hoa viên, đại thụ Liễu Nguyệt Phi ngồi dưới ban nãy đã biến thành một mái che nắng, bên dưới buộc một cái võng, Liễu Nguyệt Phi chính là ngủ trên đó, Thanh Nhi ở bên cạnh bóc nho cho nàng, rất nhàn nhã.

Hoàng Nhi chạy lẹ qua, há miệng nói "Thanh Nhi, người ta cũng muốn."

Thanh Nhi thấy vậy ôn nhu lột một quả bỏ vào miệng Hoàng Nhi. Liễu Nguyệt Phi nhíu mày nhìn, bĩu môi nói "Hoàng Nhi, lá gan lớn nha, cư nhiên dám giành ăn với ta."

"Thiếu chủ một người ăn rất nhàm chán nha! Hoàng Nhi cùng cô tốt lắm!" Hoàng Nhi ba hoa nói, lại bóc một quả nho tự mình lột.

Liễu Nguyệt Phi bĩu môi, Hoàng Nhi thật đúng là giống nàng, liền không thèm nhiều lời, nhắm mắt lại tiếp tục dưỡng thần.

Nhưng vừa nhắm mắt lại đã bị một trận tiếng vang ồn ào đánh thức, Liễu Nguyệt Phi nhìn lại, chỉ thấy vài nữ tử ăn mặc sặc sỡ đi đến đây, vừa nhìn đã phiền, Liễu Nguyệt Phi tiếp tục nhắm hai mắt lại, nếu có mp3 thì tốt rồi.

Thanh Nhi liếc nhìn người đến một cái, liền giải thích cho Liễu Nguyệt Phi. Quần áo màu xanh là Tam Công chúa Lâm Thủy Tiên, quần áo hồng nhạt là Thái tử phi Triệu Kì Kì, quần áo màu tím là Hoa Nam Vương Quận chúa* Lâm Mặc Đan. Ba người này vẫn luôn bất hòa với Liễu Nguyệt Phi, đều là người của Hoa phi.

(R: Quận chúa: con gái của Vương gia. Còn con trai thì là Bối lặc.)

Liễu Nguyệt Phi nghe vậy gật đầu, xem ra này ba người là tới tìm nàng gây khó dễ. Hậu cung này thật đúng là phiền toái, nhanh chút tìm ra người sở hữu ngọc bội liền sớm một chút rời đi nơi này.

"A, kia không phải đại tỷ sao? Hôm qua nghe nói đại tỷ đã trở lại, trong lòng Tam muội này thật đúng là kinh ngạc, còn tưởng rằng đại tỷ đã hy sinh trên chiến trường." Nói chuyện là Lâm Thủy Tiên, thấy Lâm Tường Vi ngủ trong một cái túi thì khinh thường nói "Đại tỷ sao đi chiến trường một chuyến về liền quên hết cấp bậc lễ nghĩa. Một Công chúa sao có thể không ra thể thống gì như vậy. Cẩn thận Hoa phi nương nương trị tội!"

Liễu Nguyệt Phi tiếp tục ngủ ở bên trong, không có lên tiếng. Thanh Nhi cùng Hoàng Nhi nhìn thoáng qua, hành lễ với ba người, Thanh Nhi nói "Tam Công chúa, đại Công chúa hôm nay vừa xử phạt một chút*, hiện tại có lẽ đang

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net