Chương 5: Giải độc.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô Lăng Nguyệt do đã đọc truyện Y Thủ Che Thiên nên biết rõ độ mặt dày của tên Hàn Như Liệt trên đường truy thê, nếu lúc trước cảm thấy thú vị thì hiện tại nàng vô cùng đau đầu muốn chết. 

Cô Lăng Nguyệt cảm thấy hiệu ứng bươm bướm này cũng quá cường đại đi, liếc mắt nhìn tên nào đó cười tà về phía mình, chân mày không khỏi giật giật:  Huynh đài, ngươi muốn ta bị nữ chủ thương nhớ sao?

Hàn Như Liệt nhìn thấy Cô Lăng Nguyệt giận mà không thể phát càng cảm thấy vui vẻ, càng được nước lấn tới ở trước mặt mọi người bày ra dáng vẻ "thâm tình" đối với Cô Lăng Nguyệt.

"Nương tử, vi phu biết nàng rất đau ta!" Hàn Như Liệt bỡn cợt cười, thuận tay kéo Cô Lăng Nguyệt vào lòng. Lần này Cô Lăng Nguyệt cũng không phản kháng,  nhìn hắn chằm chằm, nói khẽ bên tai hắn: " Đùa đủ chưa?"

Hàn Như Liệt híp mắt cười, vén tóc mai của Cô Lăng Nguyệt: " Đương nhiên là...không rồi."

Cô Lăng Nguyệt tức hộc máu, nhịn không được đưa tay véo mạnh hông Hàn Như Liệt cho hả dạ.

Bên hông truyền cảm giác đau xót, trên mặt Hàn Như Liệt không chút thay đổi nhìn Cô Lăng Nguyệt tựa như con mèo xù lông. Nhìn Hàn Như Liệt vẫn không chút biến sắc, Cô Lăng Nguyệt càng dùng sức mà không quan tâm ánh nhìn của mọi người ở đây, hai người ôm ấp nhỏ giọng nói chuyện  khiến họ tưởng  rằng quan hệ giữa hai người thật đúng không đơn giản, cho dù không phải là vợ chồng, thì cũng là tình nhân.

Tô Dự đứng nhìn Cô Lăng Nguyệt cảm thấy có chút mất mát, nhưng không có thương tâm. Bởi hắn đã gặp một người con gái vô cùng đặc biệt, từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, trong lòng hắn đã khắc sâu hình bóng ấy. Người đó chính là Mộ Chỉ Ly.

Cùng lúc đó đứng một bên nhìn cảnh người thân mật Mộ Chỉ Ly cảm thấy gai mắt, chính bản thân nàng ta cũng không hiểu sao lại khó chịu đối với Cô Lăng Nguyệt. một người mới gặp lần đầu như vậy.

Thiên Nhi ở trong Thiên sát Cổ giới cảm nhận được tâm tình biến hóa của Mộ Chỉ Ly, nghi hoặc hỏi: " Chỉ Ly, sao thế?"

" Chẳng hiểu sao ta lại nhìn cô gái kia không hợp mắt. " Mộ Chỉ Ly lạnh nhạt nói, trực giác nói cho nàng rằng người con gái kia sẽ đoạt thứ gì đó rất quan trọng đối với nàng.

Thiên Nhi nghe lời Mộ Chỉ Ly nói vậy, ánh mắt tập trung quan sát Cô Lăng Nguyệt đang đứng trong lòng Hàn Như Liệt: " Mặc dù không biết tại sao ngươi lại có ý nghĩ đó, chẳng qua ta khuyên ngươi tạm thời đừng va chạm với nàng ta."

" Thiên Nhi, ngươi phát hiện ra cái gì a?" Mộ Chỉ Ly nghe vậy, chân mày khẽ nhíu lại. 

" Tuổi còn nhỏ mà đã đạt đến đỉnh cảnh Ngự Thiên Cảnh, nếu ta đoán không sai rất nhanh nàng ta liền tiến vào Lăng Thiên Cảnh. Cô gái đó không đơn giản đâu."

Cái gì? Mộ Chỉ Ly âm thầm kinh ngạc, càng quyết định đề phòng Cô Lăng Nguyệt. Nếu Cô Lăng Nguyệt dám đối đầu với nàng, nàng tuyệt không cho nàng ta sống.

Cô Lăng Nguyệt hoàn toàn không hay biết ý định của Mộ Chỉ Ly, mà dù biết nàng cũng chỉ cười ha ha vài tiếng. Từ khi xuyên đến nơi này, nàng sớm biết tương lai Mộ Chỉ Ly sẽ không tha cho mình.

Véo Hàn Như Liệt một hồi, Cô Lăng Nguyệt cảm thấy hành động của bản thân rất ấu trĩ. Nàng liếc nhìn Mộ Kình Lệ mà nói: " Mộ gia chủ, chúng còn có việc khác. Cáo từ." Không đợi Mộ Kình Lệ nói gì liền lôi Hàn Như Liệt rời đi, nếu còn ngốc ở đây ai biết hắn lại nổi khùng nói chuyện giật gân gì nữa.

Hàn Như Liệt vô cùng ngoan ngoãn rời đi, chẳng qua không quên tặng cho Vương Tĩnh Hoàng một ánh mắt thâm ý: Tâm tình hôm nay của hắn rất tốt, cứu Mộ Chỉ Ly một lần coi như cảm ơn dù sao nếu không phải nàng ta gợi lên chút tò mò, hắn cũng lười đến Mộ gia, làm sao có thể gặp Cô Lăng Nguyệt còn phát hiện ra mình bị trúng độc chứ.

Nhìn bóng dáng hai người rời đi, một nam tử ngửa mặt lên trời mà cảm thán: "Khó lắm mới phát hiện một mỹ nữ , ai ngờ lại là hoa đã có chủ, thực khiến ta đây thương tâm mà!"

  "Đúng vậy a, haiz, tình yêu vừa mới nảy mầm của ta a, cứ vậy mà héo úa!" Nam tử bên cạnh tiếp lời, tại La Thiên thành, mặc dù có không ít nữ nhân, nhưng nữ nhân cực phẩm như thế lại rất hiếm a! Ai lại không muốn có cơ hội tiếp xúc một chút?  

" Cũng may vẫn còn một."

" Nói cũng đúng, Mộ Chỉ Ly cũng là một mỹ nhân hiếm có. Ta cảm thấy tình yêu của ta lại một lần nữa sống lại."

Vương Tĩnh Hoàng nhìn Hàn Như Liệt rời khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt cực kỳ âm trầm nhìn Mộ Chỉ Ly, giọng nói  khàn khàn đè nén bao nhiêu cảm xúc: "Mộ Chỉ Ly, ngươi giết con ta, ngươi cho rằng chuyện chỉ như vậy là đã xong sao?"

Chuyện tình kế tiếp diễn ra như thế nào Cô Lăng Nguyệt cũng không rõ, chỉ nghe đại khái là Vương Tĩnh Hoàng bị Mộ Chỉ Ly chọc tức đến á khẩu mang đám người Vương gia rời đi, những người ở đó cũng không phải là ngu ngốc biết rõ lần này Mộ gia và Vương gia đều xem đối phương là kẻ thù cần tiêu diệt.

Mà thôi, quay chính chuyện của Cô Lăng Nguyệt và Hàn Như Liệt.

Cô Lăng Nguyệt trực tiếp lôi Hàn Như Liệt về chỗ mình trọ, vừa đóng cửa xong liền nhìn Hàn Như Liệt.

" Nương tử, vi phu biết dung mạo của mình rất đẹp chẳng nàng cứ nhìn mãi ta sẽ ngại ngùng nha!" Hàn Như Liệt không sợ chọc ổ kiến, ngồi xuống ghế bỡn cợt cười nhìn nàng.

" Hàn Như Liệt nếu ngươi không cần mạng, cứ tiếp tục lấy ta ra đùa đi!" Cô Lăng Nguyệt ngồi xuống ghế uống chén trà, liếc mắt nhìn hắn: Sự kiên nhẫn của tỷ bị ngươi mà gần hết rồi.

  Nghe vậy, Hàn Như Liệt thế mà cười cười, không chút để tâm đến lời nói của Cô Lăng Nguyệt: " Nếu nương tử muốn ta chết, vi phu đều thuận theo nàng, không lấy một lời oán trách."

Cô Lăng Nguyệt không dám tin nhìn Hàn Như Liệt: " Ngươi...Đồ điên." Nàng thở dài nhận mệnh, coi như đời trước nàng nợ hắn vậy: " Ngoan ngoãn ngốc ở đây, ta đi chuẩn bị vài thứ để giải độc cho ngươi." Nói xong liền lười nhìn vẻ mặt của Hàn Như Liệt  mà rời đi, cứ tiếp tục như thế nàng ắt bị nghẹn đến phát điên.

 Nhìn theo bóng lưng của Cô Lăng Nguyệt, nụ cười trên mặt Hàn Như Liệt càng thêm rực rỡ, đợi đến khi Mộ Chỉ Ly đã rời khỏi, một thân ảnh màu đen xuất hiện bên cạnh Hàn Như Liệt, nói:"Công tử, chuyện hôm nay của người là?" Hắn chưa từng thấy công tử làm chuyện như vậy, tuy từ trước đến nay công tử đều tùy ý hành xử, không có ai có thể ngăn cản được việc người muốn làm, nhưng loại chuyện này, đây là lần đầu tiên.

 Hàn Như Liệt không trả lời câu hỏi của nam nhân kia, mà hỏi ngược lại: "Hàn Dạ, ngươi thấy nàng làm Thiếu chủ phu nhân của ngươi được không?"  

 Nghe vậy, khuôn mặt Hàn Dạ cứng đờ, hắn thật không ngờ Hàn Như Liệt thế mà lại rất nghiêm túc, bọn họ mới quen nhau được bao lâu a, tuy thế, hắn cũng nhìn theo bóng lưng của Cô Lăng Nguyệt, nói: "Tướng mạo, tính cách, năng lực, thực lực cũng không tệ, nhưng thân phận...." Ngoài cái tên ra bọn họ hoàn toàn không biết nàng có thân phận gì, sinh sống ở đâu.

 Nếu Thiếu chủ nói chuyện này lên gia tộc, tất nhiên sẽ không được chấp thuận.  

  Hàn Như Liệt lại không chút để ý: " Chỉ cần thực lực của nàng đủ mạnh mẽ, cần quan tâm gì đến thân phận chứ? Người trong tộc nghĩ gì, không cần để ý tới!" Chuyện của hắn, hắn tự mình làm chủ, chuyện hắn đã quyết định, chắc chắn không thay đổi.

  "Thế nhưng mà, nàng không thích công tử người." Hàn Dạ ấp úng nói lời này ra, kỳ thật ngay cả hắn cũng cảm thấy kỳ quái, đi theo bên người công tử lâu như vậy, chưa từng thấy người nào không "quấn" lấy công tử như Cô Lăng Nguyệt, nói thật, ở một bên quan sát, hắn cảm thấy rất thú vị.

 Nghe lời này của Hàn Dạ, Hàn Như Liệt không tức giận, ngược lại nở nụ cười: "Như vậy mới thú vị, không phải sao? Ngươi cảm thấy nàng sẽ mãi không thích ta sao?" Đã nhìn quen đám nữ nhân nông cạn, hắn tin Cô Lăng Nguyệt sẽ không như vậy, nếu Cô Lăng Nguyệt thích mình, tuyệt đối chỉ là đơn thuần thích, mà không phải phải do những thứ khác.

Tuy thời gian quen biết rất ngắn, nhưng hắn có thể cảm nhận được sự thuần túy trong lòng nàng, nàng tuyệt đối sẽ không cho phép tình cảm của mình trộn lẫn với thứ gì khác, mà điều hắn mong, chính là cái này!  

" Công tử, ngài quả thực trúng độc sao?" Hàn Mặc không khỏi mở miệng nói, ban nãy nghe được lời này của Cô Lăng Nguyện hắn giật cả mình.

  Hàn Như Liệt gật đầu: "Không sai, triệu chứng mà nàng nói là thật, ta tin tưởng nàng!" Tuy khi Cô Lăng Nguyệt nói hắn trúng độc nhẹ tựa lông hồng, thế nhưng ánh mắt nghiêm túc ấy cho hắn biết nàng nói thật.

 Nghe vậy, Hàn Dạ ngẩn ra, hắn không nghĩ tới việc này lại là thật, lúc trước khi nghe bọn họ nói hắn cũng chỉ nghĩ Cô Lăng Nguyệt chẳng qua là nói lung tung, mà Thiếu chủ bất quá chỉ là phối hợp với nàng ta, thế nhưng không nghĩ tới Thiếu chủ thật sự trúng độc.

Điều này sao có thể? Bọn họ cho tới bây giờ chưa từng nghĩ qua Thiếu chủ là trúng độc, phải biết rằng bọn họ ở nơi này luôn cực kỳ cẩn thận, với thực lực và địa vị của Thiếu chủ, tuy rằng có rất nhiều thứ, nhưng sau lưng muốn hại người của hắn cũng không phải ít, cho nên Thiếu chủ mới dưỡng thành một loại tính cách. 

Thiếu chủ lớn lên rất là tuấn mỹ, không biết có bao nhiêu cô gái say đắm bề ngoài của Thiếu chủ, nhưng Thiếu chủ đối với mấy thứ này luôn không để ý, mà bởi vì thường xuyên xuất hiện nguy hiểm, Thiếu chủ phải ngụy trang bản thân, cho nên trên mặt Thiếu chủ luôn treo nụ cười, làm cho người ta không thể nào biết được hắn rút cuộc là thật lòng hay chỉ giả vờ, cho dù là chuyện gì xảy ra, Thiếu chủ cũng vĩnh viễn đang cười, suy nghĩ trong lòng hắn không ai có thể hiểu được.

Hàn Dạ hắn từ nhỏ đã theo bên người Thiếu chủ, Thiếu chủ đối với hắn cũng vô cùng tín nhiệm, so với người khác, Thiếu chủ ở trước mặt hắn tương đối chân thật, nhưng rất rõ ràng là hắn cũng không hoàn toàn hiểu rõ Thiếu chủ, ít nhất là nhiều việc Thiếu chủ làm hắn cũng không hiểu.

Thiếu chủ đối với Hàn Dạ hắn có đại ân, cho nên dù hiểu hay không hiểu, chỉ cần là chuyện Thiếu chủ phân phó, hắn nhất định sẽ hoàn thành, cho dù là tự sát, hắn cũng sẽ không do dự mà làm.

"Ta nghĩ, chúng ta cần phải trở về một chuyến rồi, để cho những kẻ muốn ta chết kia nhìn thấy ta vẫn còn sống tốt." Trên mặt Hàn Như Liệt treo lên một nụ cười lạnh lùng, đôi mắt hoa đào tràn đầy tình cảm giờ đây càng mê người, thoạt nhìn tràn đầy mị lực.

Hàn Dạ vẫn không nói chuyện, chẳng qua là yên lặng đứng phía sau Hàn Như Liệt, hắn chỉ muốn giúp Thiếu chủ bình định hết thảy những chướng ngại, không hơn.

Hai người im lặng một hồi, Hàn Mặc liền bị Hàn Như Liệt đoán xem Cô Lăng Nguyệt hiện tại đang làm gì , bầu không khí hết sức hài hòa.

" Hàn Như Liệt chết tiệt! Dám hủy thanh danh của tỷ, không chỉnh ngươi làm sao hả mối giận này cơ chứ?" Cô Lăng Nguyệt nghiến răng, dùng sức giả nát dược liệu trong cối. 

Đứng một bên nhìn cười đáng sợ của Cô Lăng Nguyệt, Phụng Linh âm thầm cầu mong Hàn Như Liệt có thể sống sót.

Sau khi chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cần thiết, Cô Lăng Nguyệt điều chỉnh lại tâm tình hỏng bét của mình trở về. Khi Cô Lăng Nguyệt đẩy cửa vào liền nhìn thấy  một thân ảnh tuấn mỹ màu đỏ đang đứng ở trong sân, hắn đưa lưng về phía nàng lộ ra vẻ tuấn mỹ đồng thời cũng mang theo mùi vị thê lương, nàng cũng không biết vì sao lại có cảm giác như vậy, nhưng là nàng thật sự cảm thấy.

Cô Lăng Nguyệt đột nhiên không muốn chỉnh hắn nữa, dù sau Hàn Như Liệt bị người ta hạ loại độc phức tạp như vậy chứng minh có người trong tộc muốn hắn nhất định phải chết, hắn sống cũng không dễ dàng gì a.

  Hàn Như Liệt cười quay đầu, vẻ mặt mang nụ cười nhìn Cô Lăng Nguyệt: "Nương tử, nàng cuối cùng đã trở lại, vi phu đã chờ rất cực khổ."

Lời vừa nói ra, sắc mặt Cô Lăng Nguyệt liền hắc xuống, chậm rãi đi tới bên cạnh Hàn Như Liệt: " Uống đi!"

Hàn Như Liệt biết hiện giờ không nên trêu chọc Cô Lăng Nguyệt nếu không người thảm sẽ là hắn, vô cùng nghe lời uống thuốc. Đứng một bên, sắc mặt Cô Lăng Nguyệt hòa hoãn lại: Coi như ngươi thức thời.

  "Cởi quần áo" Cô Lăng Nguyệt tiếp lấy bát thuốc không  mà nói.

Nghe vậy, Hàn Như Liệt cũng ngây ngẩn cả người, nhưng nhìn Cô Lăng Nguyệt kia không giống như đang nói đùa, liền ra vẻ nhăn nhó nói: "Nương tử, bây giờ còn là ban ngày, không bằng đợi đến buổi tối?"

"Ngươi nghĩ cái gì đấy!" Cô Lăng Nguyệt không khỏi quát to, thật là thua hắn, trong người có kịch độc lại còn có thể nghĩ tới những thứ lộn xộn này.  

  "Nhưng là nương tử, nàng không phải bảo vi phu cởi quần áo sao? Thật ra thì ban ngày cũng không sao cả, chỉ cần nương tử nguyện ý, vi phu tùy thời đều phụng bồi!" Nói đến đây, Hàn Như Liệt đem Cô Lăng Nguyệt đánh giá từ đầu đến chân, trên mặt đều là nụ cười tà mị.  

Cô Lăng Nguyệt nhịn không được, đập mạnh bát thuốc xuống bàn, quay người lại cười như gió xuân nhìn Hàn Như Liệt mấy cây ngân châm xuất hiện ở trên tay của nàng: " Cho ngươi nói lại một lần nữa đó!"

  "Khụ khụ" Hàn Như Liệt ho khan hai tiếng:  " Không có gì, vi phu cởi ngay cho nương tử."  Thật ra thì hắn đối với ngón nghề ngân châm của Mộ Chỉ Ly cũng rất là hiếu kỳ, hắn may mắn đã được thấy nhiều người sử dụng vũ khí, nhưng đây cũng là lần đầu tiên thấy có người dùng ngân châm, nhất là biểu hiện Vương Thiên Tuấn lúc ấy càng làm cho hắn khắc sâu ấn tượng, thật sự thống khổ như vậy sao?

  Nói xong, Hàn Như Liệt liền cởi y phục của mình, khi hắn cởi áo xong, chuẩn bị cởi đến quần, Cô Lăng Nguyệt vội ngăn lại: "Ngừng ngừng ngừng, chỉ cần cởi áo là được." Thấy Hàn Như Liệt vẫn chuẩn bị cởi quần, vội can ngăn hành vi của hắn lại sau liền cầm ngân châm nói: "Thời gian ngươi trúng độc tương đối dài, cho nên trúng độc cũng tương đối sâu, ta bây giờ sẽ giúp ngươi giải độc, quá trình sẽ có chút ít thống khổ, ngươi cần phải kiên nhẫn một chút."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net