Chương 8: Ngãi Y thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khoảng cách từ thành Khâu Lũy đến thành Ngãi Y là rất xa, cho nên Cô Lăng Nguyệt đến thành Ngãi Y đã là chuyện của mười ngày sau.

  Cấu tạo của thành Ngải Y cùng thành thị bình thường cũng không có gì khác nhau quá lớn, nhưng mà sau khi đi vào thì phát hiện ra chỗ khác nhau, bởi vì hành vi của người nơi này phi thường tục tằng, không bị trói buộc.

Trên đường đi cái gì bán được cũng đều có, nhưng mà những người kia đều mặc áo choàng đen, lại làm cho người ta không thấy rõ lắm chân diện mục của đối phương. Hôm nay thành Ngải Y đặc biệt chen chúc, bởi vì có rất nhiều người dũng mãnh vào đây, bọn họ cũng đều biết tin tức của Di tích Viễn Cổ hiện thế, chính bởi vì có nhiều người như vậy, cho nên thương nhân bán hàng cũng liền nhiều hết mức.

Đi trên đường lâu như vậy, Cô Lăng Nguyệt cũng có chút phong trần mệt mỏi, nàng hiện tại hi vọng nhất có thể được tìm một gian khách sạn để rửa mặt một phen, đổi một bộ quần áo sạch sẽ.

Nhưng mà, lúc Cô Lăng Nguyệt đi tìm khách sạn cùng tửu lâu phát hiện bi kịch một chút, khách sạn cùng tửu lâu cũng đều đầy rồi, nàng cơ hồ không tìm thấy chỗ có thể nghỉ chân.  

  Ở chỗ này hiển nhiên là muốn ở lâu một đoạn thời gian, nếu như một mực không có chỗ ở, cái này thật sự thật là bất tiện, vì vậy, Cô Lăng Nguyệt cơ hồ tìm toàn gần hết thành Ngải Y, cuối cùng tại một quán tửu lâu tìm được một gian phòng cuối cùng.  

Ngay lúc Cô Lăng Nguyệt muốn thanh toán tiền phòng thì  một giọng nói lạ vang lên.

  "Tiểu nhị, một gian phòng cuối cùng ta muốn."

Cô Lăng Nguyệt chuyển tròng mắt nhìn lại về phía bên cạnh, chỉ thấy một cô gái mặc váy dài màu hồng phấn lúc này vẻ mặt cao ngạo đứng tại bên cạnh mình, tóc dài được chải thành búi tóc xinh đẹp, trên người nàng ta mang đồ trang sức khắp nơi thể hiện nàng ta có tiền.  

 Nữ tử này so với Cô Lăng Nguyệt lớn hơn một chút, tướng mạo cũng là tư sắc thượng đẳng, vừa đứng ở chỗ kia cũng có thể hấp dẫn không ít người nhìn lại.  

 Nhưng mà nhìn mặt nàng ta lộ vẻ cao ngạo cùng khinh thường, Cô Lăng Nguyệt không có mấy thiện cảm, người ở thế giới này sao vậy trời? Trong mười người đã có tám người không biết thu liễm tính tình, luôn cho rằng bản thân là trung tâm của thế giới.

Lại nhìn trên người cô gái kia đeo trang sức vàng bạc, với độ tuổi của cô gái này, một thân đeo đống đồ trang sức này không khỏi cũng quá kỳ quái một chút, cho dù có tiền, cũng không cần khoe khoang như vậy a...Bộ không biết nhìn như vậy rất thô tục sao?

  Nghe được lời nói của cô gái phấn hồng này, tiểu nhị cũng lộ ra có chút xấu hổ, không khỏi mở miệng nói: "Cô nương, một gian phòng cuối cùng này đã bị vị cô nương này thuê rồi."

Ai ngờ cô gái váy phấn hồng kia sau khi nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng, đưa mắt nhìn sang Cô Lăng Nguyệt, nguyên bản trên mặt nàng ta lộ vẻ khinh thường sau khi nhìn thấy diện mạo của Cô Lăng Nguyệt cũng không khỏi sững sờ, nhưng mà rất nhanh kịp phản ứng, sắc mặt biến thành có chút bất thiện: "Ngươi muốn bao nhiêu tiền ta cho ngươi, căn phòng này tặng cho ta."


Giọng điệu không phải hỏi thăm hoặc thỉnh cầu, mà là hoàn toàn mệnh lệnh.  

 Cô Lăng Nguyệt nghe nàng ta nói như thế cũng nhíu mày, cũng không biết đây là vị thiên kim tiểu thư  nhà nào, ra khỏi nhà còn kiêu ngạo như vậy, cho là mình đang ở bên trong nhà hay sao.  

"Cô nương, mọi thứ đều có trước sau. Căn phòng này là của ta, hơn nữa ta không thiếu."  Cô Lăng Nguyệt cũng không muốn nói nhiều với nàng ta, nói với tiểu nhị: "Làm phiền ngươi dẫn ta đi qua đi." Nếu là bình thường Cô Lăng Nguyệt sẽ nhường, thế nhưng hiện tại các quán trọ của thành Ngãi Y đều kín phòng, khó khăn lắm nàng mới tìm được căn phòng  trống.

 Cô gái áo phấn hồng hiển nhiên không nghĩ tới Cô Lăng Nguyệt lại có thái độ như vậy, lập tức vội mở miệng nói: "Ta cho ngươi 500 kim tệ! Có thể đi à nha."  

Cô Lăng Nguyệt cũng lười nói nhiều với nàng ta, chỉ nhìn về phía tiểu nhị: " Làm phiền dẫn đường." 

Hành động này của Cô Lăng Nguyệt khiến cho cô gái này kinh ngạc, đối với nàng ta  500 kim tệ đã không ít, lúc nàng ta còn cho là mình nói ra 500 kim tệ Cô Lăng Nguyệt sẽ lập tức đồng ý chứ, dù sao Cô Lăng Nguyệt rất xinh đẹp, nhưng mà một thân mộc mạc, không có đồ vật gì biểu tượng thân phận, xem xét chắc là người bình thường, đối với người bình thường mà nói, 500 kim tệ đã rất nhiều.

 Thấy Cô Lăng Nguyệt phải đi, cô gái áo phấn hồng lần nữa mở miệng nói: "Một ngàn kim tệ, đem căn phòng này tặng cho ta, như thế nào đây?

Cô Lăng Nguyệt tiếp tục đi về phía trên lầu.

"2000 kim tệ! 2000 kim tệ cũng đã đủ rồi a, ngươi cũng không thể quá tham lam." Cô gái áo phấn hồng đuổi theo Cô Lăng Nguyệt, một tay giữ lại ống tay áo của nàng không cho nàng đi.


Tiểu nhị kia nghe bảng giá như thế trong nội tâm có một loại hâm mộ, sớm biết như vậy nếu căn phòng này là do của chính mình thì bán đi không phải có thể kiếm được một số tiền lớn? Muốn biết căn phòng kia bình thường cũng chỉ một kim tệ một đêm thôi, gần đây đến nhiều người như vậy giá thuê phòng lật ra gấp 10 lần nhưng như cũ vẫn có người ở.

Thế nhưng mà gấp 10 lần cũng không quá đáng mười kim tệ, đây lại là 2000 kim tệ nha.

Hắn hâm mộ cô gái áo phấn hồng ra tay xa xỉ, lại càng thêm bội phục Cô Lăng Nguyệt vậy mà tuyệt không tâm động, đối với ích lợi thật lớn trước mặt có thể bình tĩnh như vậy, đó cũng không phải là một chuyện tình đơn giản.

Cô Lăng Nguyệt quay đầu lại xem cô gái lôi kéo ống tay áo của nàng, không nói gì hấp tay nàng ra khỏi tay áo của bản thân.

Ánh mắt của Cô Lăng Nguyệt rất bình thản, sự bình thản đó khiến cô gái áo phấn hồng kia đăm ra có chút sợ hãi, nhưng mà rất nhanh ý thức được điểm này, ưỡn ngực nhìn Cô Lăng Nguyệt nói:"Ngươi như vậy nhìn ta làm gì? 2000 kim tệ đã rất cao rồi."  

" Vị cô nương này nghe không hiểu lời ta nói sao? Ta nói ta không nhường phòng, ta không thiếu tiền. Đã rõ chưa?"

Nghe thấy lời nói của Cô Lăng Nguyệt, cô gái áo phấn hồng cảm thấy mất hết mặt mũi: "Ngươi, ngươi sẽ phải hối hận! Ngươi có biết ta là người như thế nào hay không? Ta là dược sư tôn quý, ngươi xác định ngươi có thể đắc tội với ta sao?"  

" Nga! Là Dược sư sao. " Nghe cô gái kia nói ra lời đó, Cô Lăng Nguyệt có chút kinh ngạc ở độ tuổi này có thể trở thành dược sư chứng tỏ thiên phú nàng ta không hề tệ, lúc này nàng liền hiểu ra tại sao nàng ta cao ngạo như vậy.

"Thật trùng hợp bản cô nương cũng là dược sư đây này." Cô Lăng Nguyệt xuất ra chứng nhận dược sư đạt được ở một năm trước, nếu không phải là vì nhiều dược liệu trân quý cũng không phải là tiệm thuốc bình thường sẽ có, muốn tìm thấy chúng phải đến công hội dược sư mà muốn vào cần phải có chứng nhận đã trở thành dược sư thì nàng cũng không chạy đi tham gia sát thạch.

" Thay vì lãng phí thời đứng ở đây làm ầm lên, ta thấy cô nên tranh thủ chạy đến quán trọ khác xem còn có phòng trống càng thiết thực hơn." Sau đó liền không quan tâm nàng ta nữa.

  "Ngươi, ngươi, ngươi sẽ phải hối hận!"  Nữ tử áo phấn phẫn hận nhìn bóng lưng Cô Lăng Nguyệt rời đi, nhưng mà Cô Lăng Nguyệt đem lời này thành nước đổ lá môn.

Nữ tử áo phấn cắn môi rời đi, tính cách vẫn phách lối như vậy, một lần nữa muốn giành phòng của người khác, cuối cùng lại rước nhục vào thân. Xin tiết lộ thêm, lần này giành phòng đối tượng lại là Mộ Chỉ Ly.

Vừa bước vào trong phòng, Cô Lăng Nguyệt liền ngồi lên trên ghế, thở một hơi thật dài, bận rộn thật lâu mới được một phòng để ở, lại  còn phải tình cảnh có người muốn đoạt phòng với nàng nữa kìa.

Nghĩ ngơi một hồi, Cô Lăng Nguyệt sửa sang lại một phen mới ra khỏi phòng, hiện tại đã là buổi tối đúng vào thời gian ăn cơm tối, tất nhiên phải ra ngoài, dù sao giờ này là thời điểm thuận tiện nhất để nhận tin tức đấy.

  Tại thành Ngải Y, tin tức di tích Viễn Cổ xuất thế hiển nhiên không phải bí mật, nhưng nếu nàng cố ý hỏi thăm thì không khỏi sẽ khiến người bên ngoài chú ý, thành Ngải Y nhiều người, phức tạp, chú ý cẩn thận thì vẫn tốt hơn.

Qủa nhiên, lầu một lúc này hết sức náo nhiệt, tất cả mọi người đang dùng cơm, nói chuyện phiếm.

Lầu một của tửu lâu vĩnh viễn là nơi dễ dàng nhận được tin tức nhất, bình thường đám người có thân phận tôn quý đều ăn cơm trong phòng riêng, có tin tức, bọn họ cũng sẽ không nói ra, còn ở lầu một, người ăn cơm ắt nhiều hơn, lộn xộn hơn, loại người nào cũng có, điều họ thích nhất chính là lúc ăn cơm có thể lớn tiếng nói chuyện phiếm.  

Mặc dù mục đích chính của nàng là đến nghe ngóng tin tức, nhưng cũng không thể bạc đãi dạ dày của bản thân được.

Bởi vì màu đỏ quá nổi bật, Cô Lăng Nguyệt liền thay đổi một thân quần áo màu màu xanh lục, chẳng qua bởi vì dung mạo lẫn khí chất quá mức xuất sắc cho nên nàng vẫn nổi bật như cũ, thậm chí còn có phần gây sự chú ý hơn. Hết cách rồi hiện tại Cô Lăng Nguyệt nhìn rất  thánh thiện và ngây thơ đến kinh ngạc, vì không muốn người ngoài chú ý đến, Cô Lăng Nguyệt tìm một nơi hẻo lánh mà ngồi, đưa lưng về phía mọi người.

Sau khi nghe được di tích Viễn Cổ kia sợ là ba ngày nữa sẽ mở ra a, đồng thời biết được người đến lần này có rất nhiều người có thực lực không hề tầm thường, hơn nữa có có một ít môn phái, thậm chí người trong các đại thế gia*(*gia tộc lớn, có địa vị cao) đều phái người đến, Cô Lăng Nguyệt liền trở về phòng trọ, ngồi ngốc trong phòng thầm nghĩ cái di tích không uổng công là cơ duyên đầu tiên của Mộ Chỉ Ly.

Trong những món mà Mộ Chỉ Ly đạt được, Cô Lăng Nguyệt nhìn trúng  yêu sủng* Bụt Thái Lang thực lực mạnh mẽ, tuyệt đối sẽ không phản bội.

* Yêu  sủng: Là yêu thú, nhưng mà yêu thú này có thể cùng nhân loại tiến hành khế ước, do đó trợ giúp nhân loại tiến hành tác chiến, sau khi khế ước nó sẽ là bằng hữu chân thành nhất của ngươi, tuyệt đối sẽ không phản bội.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net