Chương 19: Ngục tù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên da thịt Rosie đã chằng chịt những vết thương thi nhau đổ máu, giờ đây trong căn phòng chỉ toàn một màu đen giống như việc bây giờ tôi đã không còn chút hi vọng, chứng minh cho một tương lai tươi sáng nhưng lại vì hai kẻ sát nhân ẩn sau bộ mặt hoàn hảo kia mà nát vụn hoàn toàn.

Dưới ánh mắt sắc lạnh như dao của cậu trai đang nằm đè lên người mình, vô tình lại khiến đầu óc Rosie càng trở nên mơ màng, vì dù là một tên ngốc thì khi nhìn lướt qua cũng đủ để nhận ra bên trong đôi mắt kia đang chất chứa một tia nguy hiểm vô hình, như thể nếu người con gái kia không trả lời đúng thì mạng sống đó có lẽ được kết thúc trong tay cậu bằng một nhát dao không chút nhân nhượng vậy.

"Tôi là ai?"

Bất chợt gương mặt vừa rồi còn ra vẻ ngây ngô, nhẹ nhàng lặp lại câu hỏi kia nhưng nó lại tắt ngấm khi cậu ta vô tình thấy được hai hàng nước mắt của người con gái dưới thân mình đang không ngừng chảy dài, thậm chí còn dùng hết toàn bộ sức lực cuối cùng của cơ thể để lắc đầu đáp lại.

Cậu ta lúc này như mất hết lý trí, không chút do dự lao đến dùng tay bóp cổ tôi khiến không khí hít vào vốn đã ít ỏi nay lại càng trở nên khó khăn hơn. Cơ thể căng cứng muốn di chuyển để thoát ra nhưng mọi thứ vẫn như cũ không chút chuyển biến, thay vào đó là tiếng leng keng cứ mãi vang lên văng vẳng trong căn phòng tăm tối, kích thích mọi giác quan dù là nhỏ nhất của con người.

"Th..ả chị r...a."

Cảm giác khó thở ngày càng bao trùm lấy tôi, cuống họng giờ đây đã trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Cũng vì không đủ không khí cần truyền vào phổi mà gương mặt tái nhợt đi trông thấy, đôi mắt đỏ bừng, yếu ớt cầu xin người phía trên tha cho mình.

"Chị là chị của tôi mà Rosie, vậy vì sao lại không nhận ra tôi, vì tôi chưa đủ yêu chị hay chị đã yêu thằng khác mà chẳng phải tôi?"

Cậu ta rống lên đầy vẻ tức giận, lực trên bàn tay bỗng chốc càng tăng lên đáng kể chứ không hề giảm đi, đôi mắt vì tức giận mà gằn lên đầy tia máu, ánh nhìn đầy hận ý như thể muốn ăn tươi nuốt sống tôi vào bụng hiện lên càng rõ ràng.

Và nó khác hoàn toàn trong kí ức của tôi, rõ ràng đôi mắt ấy đã từng long lanh lên đầy ý cười, xinh đẹp tựa một thiên sứ hạ phàm mang đến cho tôi tia hi vọng sống nhỏ nhoi. Vậy vì cớ gì bây giờ nó lại trở thành thế này, cái ánh nhìn lạnh lẽo vốn có của một tử thần đang muốn tước đoạt đi mạng sống nhỏ bé của loài người đáng thương?

Tôi không muốn hiểu cũng không muốn hỏi rằng vì sao, bởi lẽ bên trong tôi đã luôn có câu trả lời cho những câu hỏi ngu xuẩn ấy, không ai khác, mà là do tôi.

Tôi cứ mãi cố chấp chống trả nhưng đổi lại chỉ toàn đớn đau, để rồi đến một lúc nào đó, đầu óc bỗng dưng trở nên mơ hồ không phân biệt được bất kỳ thứ gì như thể sắp chết tới nơi.

Phải chăng ngay lúc này, tôi sẽ thật sự chết dưới tay cậu em trai của mình?

Tôi cũng không biết nữa, nhưng giờ đây cái cảm giác lạnh lẽo cùng tê dại trên mỗi tấc thịt càng lúc càng nặng nề, cơn hoa mắt ập đến. Bàn tay đang cố gồng mình thoát ra cũng đã mệt mỏi lả đi, mặc cho kẻ trên người mình đang điên dại làm loạn mà yếu ớt để nhắm mắt chấp nhận sự thật.

Ở một khoảnh khắc, tôi đã vô tình muốn đưa tay hướng về phía tử thần rồi bước đi trên con đường chết chóc để kết thúc cuộc đời.

Nhưng ở phút cuối cùng, giây phút mà tôi tưởng chừng như đã thực sự chết đi thì cậu ta lại buông tay ra, nhân từ ban cho tôi một con đường sống nhỏ nhoi.

Không khí bỗng dưng ập vào đường hô hấp, cơn ho sặc sụa cũng vì thế mà lao đến bao trùm lấy cổ họng, đau đớn đã thức tỉnh ý thức vốn còn đang mơ màng của tôi về hiện thực tàn khốc.

Cậu ta thấy thế liền mỉm cười, như thể rất hài lòng với kiệt tác của mình tạo nên, chầm chậm tiến về phía trước chạm nhẹ lên chiếc cổ nhuốm chút máu đỏ đang từ từ hằn rõ lên dấu tay đỏ rực của cậu, quét lên một đường máu rồi đưa lên miệng mình thoả mãn liếm láp.

"Tôi sẽ không để chị dễ dàng chết đi như vậy đâu nên cứ yên tâm, những chuyện này sẽ còn tiếp tục dài dài đến tận cuối đời của chị. Thấy sao, rất tuyệt đúng không, rất vui đúng không?"

Tôi không dám trả lời câu hỏi của cậu mà chỉ có thể vừa khó khăn thở gấp, vừa thu hết bóng dáng cậu đang cất tiếng cười điên dại vào mắt và cả hành động cậu cúi đầu xuống, đặt lên môi tôi một nụ hôn chớp nhoáng, đưa tay cởi dây xích trên hai bên tay tôi xuống rồi xoay lưng rời đi.

Lạ lùng thay, cánh cửa duy nhất vốn không có tay cầm từ bên trong giờ đây lại thành thục mở ra cho vị chủ nhân bên trong bước ra ngoài, giống như kẻ canh gác ở bên ngoài đã rất quen thuộc với cảnh tượng này vậy.

"Ngoan ngoãn mà ở trong đây, nếu không thì hậu quả sẽ không còn nhẹ nhàng như bóp cổ đâu. Chị hiểu những gì tôi đang nói mà, đúng chứ?"

Nói rồi bóng dáng của kẻ điên chầm chậm biến mất sau cánh cửa đang từ từ đóng lại, chỉ để lại cho nơi đây một hình bóng đang run rẩy kéo lê hai tay đã mất cảm giác của mình vào lòng, yếu ớt khóc lên từng tiếng ai oán mà chẳng ai có thể nghe thấy.

Nằm trên chiếc giường hỗn độn vì cuộc hỗn chiến vừa rồi cùng chiếc xích dài ở một bên chân, tôi không thể làm gì khác ngoài việc phải cắn răng chấp nhận sự thật hay chỉ biết vô dụng cất tiếng khóc. Bởi cho đến bây giờ tôi vẫn không thể tin được, kẻ làm tổn thương tôi lại là hai người em mà tôi đã từng hết lòng chăm sóc.

Tôi cũng thừa biết, người vừa rồi đã ngồi trên thân mình là Henry, là cậu em thứ hai trong cặp sinh đôi điên loạn nhưng tôi lại không trả lời, có lẽ là vì tôi biết rõ tính cách của cậu.

Henry một khi đã trở nên cao hứng khi đã đạt được thứ mình muốn thì sẽ mất đi lý trí, lao đến và làm những điều xằng bậy hơn cả những cái liếm láp hoặc hôn hít như vừa rồi.

Và tôi cũng biết, cái lắc đầu kia sẽ chọc giận con quỷ đang ngủ say trong người cậu nhưng thực sự bây giờ, tôi đã không còn cách nào khác nữa rồi.

Lúc này đây, cảm giác bất lực vô tình lại khiến nước mắt cứ chảy ra không ngừng, đau đớn và mệt mỏi làm tôi thực sự muốn buông xuôi tất cả mà tìm đến cái chết.

Bóng đêm bao trùm lấy cả căn phòng trống và cũng là thứ duy nhất làm bạn với tôi, đi cùng tôi vào giấc ngủ sâu, nơi mà không có đớn đau hay chết chóc, cùng tôi trốn tránh khỏi thực tại tàn khốc.

Nhưng Rosie lại không hề hay biết rằng, được một lúc sau khi cô chìm vào giấc mộng đẹp thì cánh cửa ấy lại một lần nữa mở ra. Bóng dáng quen thuộc ấy lại lần nữa quay trở về bên cạnh giường, nhưng giờ đây đã không còn vẻ điên loạn hay cuồng vọng đối với người con gái mình yêu nữa rồi.

Mà giờ đây chỉ còn vẻ mặt bất tắc dĩ khi nhìn vào chiếc cổ đang ngày càng hằn rõ vết tay đỏ tím đầy ghê rợn, đôi mắt hiện rõ lên vẻ buồn bã, im lặng một hồi mới leo lại lên giường, vòng qua người Rosie rồi nhẹ nhàng liếm đi chút nước mặn chát trên đôi má hồng.

Và trong không gian tối tăm chỉ còn hai người cạnh nhau, cậu mới nhất thời để lộ ra bóng dáng yếu ớt, ôm chặt lấy cô một hồi lâu rồi mới cất tiếng hỏi:

"Rõ ràng chị biết rõ tôi là ai mà, vậy vì sao lại không trả lời?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net