Chương 24: Lâm nguy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khoảng thời gian được cho là cực hình, phải đến gần tối ngày hôm sau Rosie mới có thể tỉnh lại. Đôi mắt mệt mỏi khẽ mở ra đôi chút, cơ thể vang lên những cảm giác đau nhức khó tả khiến tôi thực sự không dám cử động mạnh. Và cho đến khi tầm nhìn đã trở nên rõ ràng, tôi mới phát hiện hai cậu đã rời khỏi căn phòng lúc nào không hay.

Trông như điều này đã rất quen thuộc nên tôi cũng không chú tâm, cắn nhẹ bờ môi mỏng để giữ cho mình sự tỉnh táo, cố gắng dùng chút sức lực còn lại để nhích thân mình từng chút một ra chiếc giường lớn với mục đích là đi tẩy rửa cơ thể nhơ nhuốc này. Nhưng mọi chuyện lại không như Rosie mong đợi, bởi khi một gót chân vừa chạm xuống mặt đất chưa được bao lâu thì thân hình nhỏ lại không chịu được cơn đau nhói tấn công từ mọi phía liền nhanh chóng ngã nhào xuống nền đất lạnh.

Có điều lần này lại khác với những lần trước, dù cho cảm giác đau đớn vẫn như cũ bao trùm lấy Rosie thì tiếng leng keng hay được tạo từ dây xích lạnh toát kia cũng không hề vang lên. 

Chỉ có một câu hỏi duy nhất vang lên trong đầu, rằng các cậu đã trở nên nhân từ đến mức dám gỡ trói cho con mồi của mình rồi sao?

Như một tay điêu khắc điêu luyện tạo nên những hoa văn tinh tế, lại nhanh chóng hoá thành một bài học quan trọng khắc ghi vào tâm trí nhỏ bé. Thì ra là chỉ cần ngoan ngoãn và không phản kháng, ngoại trừ tự do thì hai cậu sẽ đáp ứng tất cả mọi thứ tôi muốn.

Nghiến chặt răng để ngăn không cho nước mắt trào dâng, mặc kệ hai bên cổ chân đã hằn rõ lên hai vệt đỏ ửng, Rosie vẫn cố chấp lết thân xác đến cửa phòng tắm nhưng khi chưa được bao lâu thì cánh cửa phòng, lối ra duy nhất lại vang lên một tiếng cạch, báo hiệu cho ai đó đã tiến vào trong.

Gương mặt tôi tái mét đi trông thấy khi nghe tiếng bước chân đang tiến về phía mình, trái tim như thể đã ngừng đập trong vài giây, tuy vậy tôi vẫn không dám cử động mà chỉ len lén điều khiển cơ thể dơ bẩn này của mình đứng yên để chờ mệnh lệnh tiếp theo của kẻ ẩn danh ấy.

"Thưa cô chủ, nếu cô muốn thì đi tắm thì hãy để chúng tôi giúp cô, sau đó sẽ đến thời gian chúng tôi phục vụ cô dùng bữa tối, hi vọng cô sẽ ngoan ngoãn thực hiện."

Giọng nói kính cẩn của nữ hầu gái vang lên bên tai khiến Rosie nhẹ nhõm thở phào ra một hơi, nhưng rất nhanh sau đó, câu nói tiếp theo của người kia đã khiến Rosie một lần nữa rơi vào tuyệt vọng.

"Nhưng bữa tối hôm nay có lẽ sẽ khác thưa cô, hai cậu chủ đã lệnh cho cô phải đến phòng ăn chung để dùng bữa với các cậu nên bây giờ tôi sẽ sửa soạn thật nhanh cho cô."

Và cũng là sau đó, nữ hầu không màng đến ánh mắt hiện rõ vẻ kinh sợ của Rosie liền giơ cao đôi tay rồi vỗ nhẹ vài phát, ngay tức khắc từ sau bóng lưng của cô ả liền vang lên rất nhiều bước chân, hàng chục hầu nữ khác cũng nhanh chóng bước vào chia làm hai hàng. Mục đích của họ rất rõ ràng, một nửa sẽ đi đến giúp Rosie tắm rửa và một nửa sẽ đứng ở bên canh gác không cho cô làm loạn.

Tôi muốn từ chối nhưng đến cuối cùng giọng nói vẫn không thể mạnh mẽ thốt ra, vì bây giờ tôi đâu có quyền khước từ cái mệnh lệnh ấy mà chỉ có thể nhẫn nhịn và nhẫn nhịn, chờ đợi thời cơ thích hợp rồi sẽ chạy trốn khỏi chiếc lồng son do cặp sinh đôi điên loạn kia tạo nên.

Nhớ lại những giây phút đáng xấu hổ của ngày hôm qua, ngay lúc các cậu còn đang hì hục trên cơ thể này thì các cậu đã liên tục nhắc đi nhắc lại rằng tôi không được chạy trốn, phải ngoan ngoãn ở bên hai người bằng mọi giá, và cả câu nói ấy, câu nói đã nói lên sự cố chấp của hai cậu đối với tôi:

"Tôi muốn chị trở thành người mẹ duy nhất của các con tôi."

Nghe thật kinh tởm và dơ bẩn làm sao, nhưng ai quan tâm chứ, trong một ngày không xa chắc chắn tôi sẽ rời xa các cậu bằng mọi giá mà thôi.

Và cũng thật may mắn, rằng hôm nay cũng không phải là ngày dọn dẹp nên những hầu nữ kia cũng không quan tâm quá nhiều đến mọi thứ xung quanh. Chỉ có một hai người đi đến bên giường lấy chiếc ga đi giặt, không hề để ý thấy lọ thuỷ tinh nhỏ có chứa thứ thuốc mê nằm ở sâu trong góc chân giường, nếu không con đường chạy trốn của tôi cũng sẽ không còn mất!

Vài người hầu khác cũng nhanh tiến đến bên cạnh, từ tốn đỡ lên rồi đi đến phòng tắm. Tôi cũng không phản kháng như lúc trước, thuận nước đẩy thuyền làm theo mọi thứ mà họ yêu cầu như tắm rửa, dưỡng tóc hay trang điểm, tất cả đều mặc kệ cho bọn họ muốn làm gì thì làm.

Khoác lên trên mình chiếc váy trắng trắng muốt, dưới sự giám sát của rất nhiều nữ hầu ở sau lưng, tôi chầm chậm bước đi trên hành lang rộng lớn. Có lẽ là do lâu ngày đôi chân này chưa được hoạt động nhiều như vậy nên chỉ vừa đi một lúc, mồ hôi trên trán đã tuôn ra không ngừng và điều này cũng như một dấu hiệu không tốt, nhắc nhở tôi rằng nếu tôi không mau luyện tập việc đi lại thật nhiều trong vài ngày ngắn ngủi này thì việc chạy trốn sẽ mãi mãi không thể thực hiện.

Thấy tôi chập chững nhích từng bước những người hầu chỉ len lén nhìn nhau rồi lại cúi đầu như cũ, họ cho rằng tôi thật tội nghiệp vì đã lỡ vô tình sa đọa vào vòng tai của hai kẻ thiếu niên điên loạn ấy nhưng không một ai dám mở miệng nói ra mà chỉ im lặng đi theo sau lưng, nhưng mấy ai ngờ được rằng điều thương hại này lại tạo thêm cơ hội cho tôi quan sát tình hình xung quanh.

Lần đầu tiên được nhìn rõ những cảnh vật bên ngoài, trong đầu chỉ có thể vang lên hai chữ 'mĩ lệ' để đánh giá. Rõ ràng tất cả đều nguy nga, tráng lệ nhưng điều duy nhất khiến tôi chần chừ là dọc theo dãy hành lang dài, ở mỗi cánh cửa nào đó khác nhau đều có rất nhiều người đàn ông đứng canh gác, tạo ra một loại cảm giác khiến người ta ngộp thở rằng nơi đây không khác gì một tù giam dành cho một tù nhân trong thời kháng chiến.

Họ khi thấy tôi liền bỏ ngay sự uy nghiêm của chính mình rồi cúi người chào, tôi vừa giật mình vừa muốn cúi người chào lại thì cánh cửa bên cạnh đột nhiên kêu cạch một tiếng rồi mở ra. Để lộ một bóng dáng quen thuộc nhanh chóng lao đến ôm chặt lấy tôi từ đằng sau, cậu ta khẽ khàng dụi đi dụi lại gương mặt của mình vào chiếc váy tôi đang mặc như thể rất thích thú với trò chơi mới này.

Thông qua loạt hành động này, tôi có thể xác định rõ ràng người đằng sau là Henry nhưng không vì thế mà tôi dám can đảm xoay người lại, để mặc cho cậu muốn làm gì thì làm.

Chỉ là lúc ấy thay vì sợ hãi như mọi khi, tôi lại nhận ra rằng không biết từ khi nào mà cậu em của tôi đã cao thế này rồi.

"Chị nhớ tôi lắm đúng không? Im lặng là đồng ý, tôi biết mà, tôi biết chị rất yêu tôi mà."

"Ừm... rất yêu."

Chỉ là một câu nói, lại ẩn chứa sự giả tạo đến tột cùng.

Yêu đến mức cảm thấy sợ hãi, vốn biết rõ thứ tình cảm này là sai trái, vậy nên Rosie càng không thể để bản thân mãi ngấm chìm vào biển tình do hai cậu tạo ra.

Tôi nhẹ nhàng đáp lại lời nói trêu đùa của cậu nhưng cậu lại không trả lời, động tác siết chặt từ sau lưng đột nhiên trở nên cứng đờ không rõ lý do. Tiếp sau đó chỉ thấy Henry im lặng kéo tay tôi đến bàn ăn được đặt sẵn rất nhiều món ăn nóng hổi, cậu để tôi ngồi đối diện Leo còn chính mình thì ngồi ngay bên cạnh.

Biết rõ sau khoảng thời gian kia tôi sẽ rất đói, cậu liền ngay lập tức dùng dao nĩa cắt thịt thành từng miếng nhỏ rồi đút cho tôi từng chút một. Loại cảm giác thoả mãn hiện rõ trên gương mặt điển trai, dây dưa cùng nhau như một cặp tình nhân thực thụ, nhìn Rosie giờ đây đã không còn phản kháng, khoác lên mình dáng vẻ của một nàng thơ yêu kiều để thoả mãn hai cậu, không ít thì nhiều cũng khiến cho hai kẻ điên kia để lộ ra chút sơ hở nhất thời.

Và đây cũng là cơ hội duy nhất, Rosie lại nhân cơ hội ngàn năm có một này để lật ra con át chủ bài của riêng bản thân mình.

Biết rõ chính xác rằng Henry rất dễ mất bình tĩnh và Leo thì hoàn toàn ngược lại, khi cả hai ở cùng với nhau thì tính cách ấy trở thành một bức tranh hoàn hảo do Leo rất biết nhìn nhận tình cảnh xung quanh, như một bộ não điều khiển còn Henry lại là mối liên kết hành động cho những suy nghĩ ấy. Vậy nên nếu muốn chạy trốn ra ngoài một cách an toàn nhất, thì bước đầu tiên phải khiến Leo đồng ý điều kiện kia của tôi.

Cố gắng nuốt hết những gì Henry đút cho, đến khi chiếc dĩa sứ chỉ còn vài mẩu rau tôi mới lấy hết can đảm nhìn lên phía Leo đang chăm chú mân mê con dao nhỏ trong tay, nhỏ giọng cầu xin.

"Đừng nhốt chị nữa được không? Chị sợ lắm, đừng bỏ rơi chị..."

Động tác trên đôi tay Leo khẽ dừng lại, đôi mắt trông như có thể nhìn thấu được tất cả mọi thứ chầm chậm ngước nhìn về phía tôi, cậu đương nhiên là vẫn còn đang nghi ngờ về những hành động kì lạ của Rosie vào ngày hôm nay nhưng vẫn bình thản trả lời.

"Câu trả lời luôn như cũ, nếu chị ngoan." 

Rosie của mọi ngày chắc chắn sẽ không bao giờ trở nên gan dạ để thoả hiệp như vậy, bởi cậu biết rõ cô luôn rất sợ hoặc thậm chí là kinh tởm các cậu, ấy vậy mà hôm nay cô lại thay đổi nhanh chóng như vậy thì mọi chuyện chắc chắn là có vấn đề, nhưng không sao, nếu đây là một trò chơi thì để cậu chống mắt xem cô muốn giở trò gì để đối phó với hai cậu đây.

Trước ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống với mình, gương mặt tôi có hơi tái lại vì sợ hãi nhưng không vì thế mà tôi chịu chùn bước. Chỉ thấy Rosie tôi gật đầu, trông như đã chịu thoả hiệp với tất cả mọi thứ, nhẹ nhàng nghiêng đầu rồi đặt lên môi của người bên cạnh một nụ hôn để dụ dỗ kẻ đầu tiên vô cái bẫy chết người này.

Nhưng mấy ai biết được dưới lớp khăn trải bàn đỏ rực tựa màu máu đang có một đôi tay đang run rẩy, siết chặt lấy tà váy trong tay như thể làm vậy sẽ giảm được sự sợ hãi trong lòng.

Kẻ điên mà, một giây trước có thể dịu dàng nâng niu con mồi trong tay, một giây sau lại có thể không chút nhân từ giết chết con mồi nếu nó không ngoan.

"Chị sẽ ngoan, chắc chắn sẽ ngoan!"

Quả nhiên sau câu trả lời này và những hành động lấy lòng của ngày hôm ấy, đã thành công lấy được chút ít sự tin tưởng của hai kẻ điên. Nên tôi giờ đây đã nhận được đôi chút sự tự do, đám người canh gác đã giảm đi một nửa, cũng không còn bị nhốt hay bị xích lại một chỗ như cũ mà đã được tự do đi lại trong biệt thự nhưng cũng chỉ là một giới hạn nhất định, tuy vậy thì điều này cũng đã là rất tốt rồi, tôi có thể đi thám thính tình hình rõ hơn.

Tên 'bác sĩ tâm lý' kia tuy rằng mỗi ngày đều đến kiểm tra cho tôi nhưng mỗi lần như thế thì có rất nhiều nữ hầu sẽ đứng túc trực xung quanh, ngăn chặn mọi chuyện xấu nhất có thể xảy ra với tôi. Vậy nên mỗi lần gặp mặt tôi và hắn sẽ diễn như không hề quen biết nhau, im lặng chờ một tuần trôi qua để thực hiện cái kế hoạch đã được bàn bạc từ trước.

Và điều gì đến cũng đến, sát ngày thực hiện nhiệm vụ bỏ trốn thì hắn đã dùng ánh mắt và chút cử chỉ nhỏ ra để báo hiệu cho tôi. Tôi cũng nhìn lại, tỏ vẻ đã hiểu rồi tiếp tục chưng ra bộ mặt ngoan ngoãn như bình thường, chỉ là trong thâm tâm tôi vốn biết rõ, nó không hề bình yên như vẻ bề ngoài tôi đang diễn.

Cái ngày được cho là định mệnh trong cuộc đời tôi, thì ra lại đến nhanh đến vậy.

"Xin cô ngồi đợi một chút, hai cậu chủ sẽ đến ngay sau đó."

"Tôi hiểu rồi."

Thấy người con gái vẫn như mọi lần ngây ngốc rồi ngoan ngoãn thực hiện, vài nữ hầu cũng không có lý do gì ở lại cũng tạm thời lui đi theo mệnh lệnh các cậu đặt ra từ trước. Thành ra tiếng cạch quen thuộc một lần nữa vang lên, như ngăn cách hai thế giới khác nhau rồi bỏ lại một mình tôi trong phòng ăn rộng lớn.

Tôi ngồi yên một chỗ chờ đợi bọn họ rời đi hết đến khi không còn một ai, láo liên nhìn xung quanh một hồi để xác định rằng thực sự không còn một ai thì mới gan dạ đứng phắt dậy, lấy ra lọ thủy tinh nhỏ được giấu kĩ càng trong người, mở nắp rồi đổ từng chút vào tách trà đã được chuẩn bị sẵn cho hai cậu.

Nhận thấy hai cậu sẽ nhanh chóng trở về, tôi liền thực hiện nốt bước cuối đó là phi tang vật chứng trong tay. Nhưng việc cất lại chiếc lọ vào người là quá nguy hiểm, các cậu có thể kiểm tra người tôi bất kỳ lúc nào. Còn vứt đi đâu đó thì lại không xong, thành ra phải đến lát sau tôi mới tìm được chỗ thích hợp, đó là trong chiếc bình hoa lớn ở ngay trên bàn.

Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, ít nhất thì tôi nghĩ vậy đi.

Có lẽ mọi chuyện thật may mắn, ngay sau khi tôi vừa phi tang xong chiếc lọ thì tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài cũng bắt đầu vang lên. Báo hiệu cho việc Leo và Henry đã trở về, cũng vì thế mà tôi nhanh chóng điều chỉnh lại cho mình biểu cảm bình thường nhất, ngây ngô nghịch vài chiếc bánh mì khiến nó nát vụn ra trông thấy.

"Chị đợi chúng tôi có lâu không?"

Nghe tiếng cánh cửa vừa mở ra chưa được bao lâu thì sau lưng tôi lại cảm giác được có một hơi ấm quen thuộc áp lên trên lưng cùng với giọng nói quen thuộc. Henry luôn như thế, rất thích đeo bám tôi ở mọi tình huống.

Chỉ tiếc rằng... điều này sắp kết thúc rồi.

"Không lâu."

Tôi mềm dẻo đáp lại câu hỏi của cậu ngay lập tức chứ không hề trốn tránh, có lẽ điều này làm Henry khá hài lòng, cậu nhìn tôi một lúc rồi ghé sát tai tôi trả lời lại, âm lượng chỉ vừa đủ cho cả hai nghe thấy.

"Tôi vui khi nghe điều này."

Nói xong cậu không để cho tôi lấy một cơ hội từ chối liền hôn nhẹ lên má tôi một cái rồi quay về chỗ cũ của mình ngồi lại. Và đúng như những gì tôi dự đoán, hành động tiếp theo của cậu là nâng tách trà đã tẩm thuốc lên môi uống cạn. Thấy kế hoạch đã thành công một nửa, tôi liền mừng thầm trong lòng nhưng niềm vui ấy còn chưa có được bao lâu thì ngay lập tức tắt ngấm khi tôi quay sang nhìn Leo.

Tách trà ấm nóng vẫn đầy ụ không một chút vơi đi, điều kì lạ hơn là thay vì uống thì ngón tay cậu lại mân mê nhiều vòng xung quanh miệng ly như thể cậu đã biết rõ mọi thứ và thậm chí còn đang chơi đùa với nó. Cảm giác bất an cứ thế không ngừng dâng trào, bờ vai hơi run nhẹ, tôi lại vô tình để lộ ra bản chất sợ sệt của mình.

Vì sao cậu lại không uống... hay là vì cậu đã phát hiện ra có thứ gì đó nằm trong tách trà kia?

Như nắm bắt được thứ gì đó rất hay ho, chợt tầm mắt của Leo lại dán thẳng lên người tôi. Thấy tôi nhìn lại cậu cũng mỉm cười, nhàn nhã đứng dậy rồi thẳng tay cầm lấy tách trà đã được tẩm thuốc từ trước đi đến bên cạnh tôi, nhẹ nhàng hỏi thăm.

"Khiến chị đợi lâu như vậy, tôi thật có lỗi..."

Không biết là vô tình hay cố ý, chỉ thấy nụ cười trên môi cậu bỗng tắt ngấm, giọng nói chứa đầy sự ẩn ý vang văng vẳng bên tai.

"Vậy nên chị hãy uống tách trà này đi, xem như đây là món quà tôi bù đắp lại cho chị, được không?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net