Chương 3: Gây sự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vẫn là một buổi sáng âm u phủ đầy sương mù như mọi khi, trông thật tuyệt bởi không gian im lặng và khung cảnh lãng mạng nếu không có tiếng la hét từ phía phòng của tôi vang lên.

Đáng sợ quá đi mất, mới qua một đêm thôi mà mấy vết cắn đỏ rực đầy chi chít kia đã lan rộng ra khắp nơi kể cả trên ngực tôi rồi.

"Sao chị lại la lên vậy?"

"Leo ơi nhà mình xuất hiện thêm côn trùng rồi. Hôm qua nó lại cắn chị thêm nữa, thậm chí mấy dấu vết đó còn nhiều hơn mấy hôm trước ấy."

Nghe tiếng cạch của cánh cửa mở tôi nhanh chóng chạy chỉ chỉ lên mấy 'vết cắn' đến thưa kiện với cậu mà quên mất trên người đang là bộ quần áo xộc xệch từ lúc dậy đã chưa chỉnh lại, và nó lộ rõ cả xương quai xanh cùng nhiều dấu chấm đỏ trước đôi mắt của người kia đang từ từ híp mắt lại hờ hững trả lời.

"Ừ nhỉ? Côn trùng này cắn độc thật, đỏ lừ thế kia."

"Em có bị nó cắn không?"

"Em không bị."

"Vậy để chiều về chị đi mua ít túi thuốc phòng tránh nó thôi để trong phòng chứ như này hoài sao chịu nổi."

Rosie mải mê tức giận xoay người lấy vài bộ đồ thay tự nhiên như đang ở một mình mà bỏ quên đi việc có cậu em trai đang ở đây, cũng không biết từ khi cậu nào đã áp sát vào sau lưng tôi nhìn chằm chằm vào những vết đo đỏ ấy muốn đưa tay ra làm gì đó cho đến khi giọng nói cậu phát ra ngay sát bên thì tôi mới nhận ra mình trở nên khiếm nhã đến mức nào khi dám cởi áo và hành động đang chuẩn bị bôi thuốc cho cậu xem.

"Có vẻ phải hơn một tuần thì mấy vết này mới mờ đi đấy Rosie."

Giật mình né tránh nhanh nhất hành động tiếp theo của cậu bắt đầu lùi lại né xa ra nhìn cậu đang ngơ ngác đưa tay ra. Gằn giọng đuổi người kia ra ngoài nhưng có vẻ nó không có tác dụng ngược lại mà còn khiến ai kia bắt đầu giận dữ hơn tiến nhanh về phía này bắt lấy tay của tôi.

"Sao chị lại trốn tránh? Không phải lúc trước chị vẫn hay để em bôi thuốc cho chị sao?"

"Nhưng bây giờ thì khác, em đã lớn rồi Leo, 13 tuổi cũng chẳng ít ỏi gì nữa. Chưa kể chị đã sắp xếp phòng khác cho em rồi vậy nên mau về phòng của mình chuẩn bị đi rồi chúng ta sẽ đến tiệm không thì em ở nhà đi, chị đi một mình."

"Còn nữa, sau này tất cả việc tắm rửa cứ để chị lo, nói tóm lại là từ bây giờ em cùng Henry đừng động vào người chị nữa."

Thấy cậu nghiến răng một cái rồi tức giận đi ra ngoài đóng sầm một tiếng thật mạnh rồi căn phòng lại trở về vẻ im ắng như cũ. Tôi biết lời lẽ khi nãy tôi nói với cậu khá gắt gỏng nhưng nó là điều thiết yếu với một người đang độ tuổi trưởng thành như cậu. Nếu bây giờ không trị thì sau này sợ sẽ thành thói quen xấu kiểu thân mật quá mức với người khác mất.

Rosie nào hay biết ngược lại bên phía cố gắng bình tĩnh bôi thuốc của cô, bên phía căn phòng của hai con quỷ đội lốt thiên thần kia lại vang lên vài tiếng sách rơi lung tung như có ai đang tức giận ném nó xuống.

"Anh bị sao vậy?"

Henry tức giận chạy đến kéo tay cưỡng chế anh trai xuống thảm lông, mới hôm qua cậu vừa dọn phòng lại một chút chưa kịp để cho cô khen đã bị người anh đang vì chuyện gì đó tức điên phá đi hết tất cả công sức của cậu rồi.

"Rosie bảo từ bây giờ anh và em không được động vào người chị ấy nữa."

Mọi động tác trên người bỗng dừng lại mắt mở to khó tin nhìn cậu anh. Leo cũng chả vừa tung một chiêu khiến Henry ngã ra đất khó chịu đứng lên đi lấy áo khoác dày từ phía trong tủ mặc vào người rồi vừa đi vừa lên tiếng.

"Chắc chắn là có ai đó nói gì với chị ấy rồi, hôm nay em ở nhà đi để anh đi xem xét coi mọi chuyện thế nào. Với lại đừng hành động lỗ mãn như hôm kia nữa, dù có tức vì chuyện gì cũng đừng giết người lúc mất kiểm soát đấy đặc biệt là em."

"Em làm sao, do bà ta..."

Chưa kịp nói xong thì đã bị tiếng đóng cửa cắt ngang câu nói của cậu. Sao lại tức giận giận cá chém thớt thế kia? Cậu đã làm gì sai đâu?

Thời gian trôi đi, Rosie còn đang mải mê ngắm nhìn khung cảnh ấm áp của khu phố thì chợt bóng dáng của Leo không biết từ lúc nào đã bước từng bước đến phía sau lưng, vụn vặt nắm lấy góc áo đứng yên không chịu nhúc nhích cũng không nói câu nào mặc cho tôi khó hiểu đang xem xét lại toàn bộ hoàn cảnh.

"Chị đừng giận em được không?"

"Em xin lỗi vì đã hành động như vậy, tại vì lúc trước em không được ở gần quan tâm chị như lúc này nên mới trở nên quá trớn như thế."

"Em không dám nữa đâu nên chị đừng lơ em "

Rosie giật mình nhìn cậu đang hối lỗi cúi gầm mặt xuống đất như đang không muốn đối mặt với tôi, cánh tay đang nắm áo run rẩy từng nhịp như sắp khóc đến nơi cầu xin sự tha thứ của chị mình khiến tôi không kìm lòng được mà bỏ đi lớp phòng bị, chầm chậm đưa tay lên xoa nhẹ mái tóc đen nhánh rồi nhẹ nhàng nói.

"Ngoan, chị không giận em. Trẻ con làm sai mà biết nhận lỗi là tốt rồi."

Thừa cơ hội cô đang lơ là, Leo nhanh chân chạy nhào vào lòng ôm chị mình thút tha thút thít xin lỗi không ngừng. Thoạt nhìn đây là khung cảnh hai chị em làm hoà làm bao nhiêu người ngưỡng mộ nhưng thực tế trong chính tâm cậu biết đây là một trò diễn tuồng và nó dùng để cho cô tạm thời giảm bớt phòng bị cậu hơn cũng như tiện cho cậu ôm cô một cách công khai dưới cái danh em trai ngoan này.

"Chúng ta đi nhé Leo, trễ rồi."

Leo không trả lời lại chỉ làm hành động tiếp theo của mình là nắm lấy tay Rosie chầm chậm đi trên con đường. Tôi cũng khá quen với cảnh này rồi nên cứ để cậu dắt đi bình thường vì tính tôi khá hậu đậu, đi mà không cẩn thận là té ngay.

Cả hai cứ đi mãi cũng đã gần đến nơi, Leo luyến tiếc thả tay chị ra lấy chìa khoá mở cửa đi vào đằng sau tiệm chuẩn bị thứ gì đó, còn tôi vẫn đứng ngay trước cửa tiệm cầm cây chổi nhẹ nhàng quét đi lớp bụi đã đóng từ hôm qua thì từ đâu xa một giọng nói la hét như đang la mắng ai đó phát ra từ phía xa rồi tiến gần đến nơi tôi đang đứng.

"Cô làm cái quái gì mà mở tiệm lâu vậy hả, tôi đi mấy vòng rồi mới thấy cô mở cửa. Nếu không phải do nguyên khu này có mình nhà cô bán hoa thì tôi đã bỏ đi chỗ khác mua rồi."

"Dạ cháu thành thật xin lỗi cô vì sự chậm trễ của cháu nhưng cửa tiệm mấy năm nay đều dán thông báo 8 giờ mới mở cửa thưa cô. Bây giờ mới có 7 giờ 45 phút nên tiệm của cháu chưa mở cô ạ."

Tôi nhanh chóng tiến lên cố gắng giải thích thì bà ta như nổi máu điên chạy đến trước mặt tôi không cho tôi lấy vài giây để né tránh, tay dùng dằng nắm giật mái tóc dài mà hàng ngày Leo cùng Henry vẫn hay trân trọng trên từng kẽ tay kéo nó về phía mình hét thẳng lên mặt tôi.

"Tao bảo một là một hai là hai chứ không đến lượt con ranh như mày cãi lại tao đâu con chó."

"Bà... Làm gì vậy. Mau thả tôi ra"

Sau câu nói của tôi bà ta liền cười toáng lên như mụ điên thu hút vài người đi đường nhìn vào nhưng không một ai vào giúp vì hầu như ai cũng biết cái người đang gây sự với tôi là người đàn bà gắt gỏng nhất khu, đụng vào là coi như xác định đi luôn một tháng nằm viện nên hiện tại chẳng hề có một ai đến giúp đỡ người đang gặp khó khăn như tôi thì từ đâu đó liền vang lên giọng hét của một cậu trai.

"BÀ ĐANG LÀM GÌ VỚI CHỊ TÔI VẬY HẢ"

Là Leo, không biết từ lúc nào cậu đã chạy ngay từ giữa cửa tiệm dành tôi về che chở cho tôi còn cậu đang đỏ mắt nhìn người đang nắm tóc tôi như muốn xé xác họ ra ngàn mảnh.

"Ôi trời ơi nghe đồn bao lâu nay bây giờ mới được gặp một trong hai đứa con rơi nhặt nhà Elizabeth đây mà. Anh hay em đây nhỉ? Trông cũng ngon trai lắm này, có muốn lấy con gái bà không?"

"À mà bà quên mất, tên nhóc dơ bẩn thấp hèn như mày thì làm sao có cửa với con gái bà cơ chứ."

Có vẻ như đã thấy những câu vừa rồi của mình đã đủ sát thương lên cặp chị em bà ta liền xoay người bỏ đi trong tiếng cười khúc khích vang vọng cả khu bỏ lại tôi và Leo đang đứng trơ mắt ở trước cửa tiệm.

"Chị có sao không?"

Nhìn bóng dáng hốt hoảng của Leo càng khiến tôi cố gắng tỏ ra mạnh mẽ ráng nhịn cơn đau rát trên đỉnh đầu để cho cậu em biết mình không hề yếu đuối như một bông hoa mà cậu hay nói. Nhưng tiếc rằng cơ thể lại phản chủ, từng giọt nước lạ từ trên chóp đầu bắt đầu rơi xuống đôi tay đang thăm dò của cậu.

Trong chốc lát giữa hai người trở nên im lặng đến lạ rồi nhìn nhau. Tôi thấy trong đôi mắt xanh của cậu hằn lên một thứ gì đó đã bộc phát ra ngoài, còn cậu thì tôi không biết cậu đang nghĩ gì nữa.

Chỉ thấy Leo trầm giọng kéo tôi đi vào trong tiệm băng bó vết thương trên đầu rồi kêu rằng mình đột nhiên có việc đột xuất nên đã bỏ đi luôn, bỏ lại tôi ở tiệm có hơi ấm chuyên dụng để giữ hoa tươi lâu một mình còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tôi cũng không nghĩ nhiều nghĩ rằng Leo vô tình nhớ ra cuộc hẹn nào đó nên cần đi gấp. Nghĩ vậy liền đứng dậy đi chuẩn bị đón khách vị khách tiếp theo đến mua hoa, thôi thì coi như hôm nay tôi xui nên vớ phải vị khách không mời đi.

Chỉ là khác với suy nghĩ của tôi, Leo đã đi thẳng luôn về nhà với tâm trạng xấu nhất có thể mạnh tay mở sầm cánh cửa chạy vào căn phòng có cậu em ở trong đang dọn dẹp bãi chiến trường hồi sáng.

"Sao anh lại về vào giờ này? Không phải anh đang ở tiệm với chị à?"

Henry hơi bất ngờ nhìn anh trai mình đang lục lọi bộ đồ nghề 'chuyên dụng' quen thuộc khó hiểu hỏi thăm, có ai làm cho anh cậu giận sao?

Không thể nào, trừ những việc liên quan đến cô cả hai cậu mới tự tay hành động. Còn không liên quan sẽ cho người diệt khẩu luôn không còn giấu vết. Vậy mà bây giờ đây anh trai cậu lại đang trong tâm trạng tức giận như vậy và còn đang chuẩn bị đồ nghề để đưa tiễn ai đó, có lẽ nào...

"Em không cần hỏi nhiều, chỉ cần biết đêm nay chúng ta cần phải đi diệt trừ kẻ đã khiến chị phải đổ máu là được."

Quả nhiên đúng như cậu nghĩ, đã có kẻ ngu dám làm tổn thương đoá hồng của hai cậu. Vậy thì cần nghĩ thêm làm gì nữa? Đưa tiễn tên đó lên thiên đường có phải nhanh hơn không?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net