Chương 5: Hai mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dù đã cho thời gian chạy nhưng ai cũng biết sức phụ nữ làm sao bằng được đàn ông huống chi bà ta còn đang đối mặt với hai con quỷ điện loạn hiện tại luôn nhăm nhe muốn giết mình.

Trong con hẻm nhỏ tối tăm tách biệt khỏi khung cảnh ồn ào của khu phố đêm tràn ngập niềm vui và ánh sáng, từng tiếng phầm phập nghe như tiếng dao đang đâm vào thứ gì đó vang lên tạo cho người ta cảm giác rợn người cứ vang lên khắp nơi. Nếu ai đó đi sâu thêm chút nữa thì đều có thể thấy hai bóng dáng đang điên cuồng dùng dao đâm cơ thể một người phụ nữ với ánh mắt thù hận như muốn xé xác bà ta ra thành ngàn mảnh, máu tươi cùng những mảnh thịt nhỏ vụn đỏ chói thi nhau bám lấy kẻ đã gây ra tất cả mọi chuyện hệt như đang muốn tố cáo hành động sai trái của hai thiên sứ tội lỗi đang tiếp tục gây ra tội ác không thể dung thứ.

Máu tanh nhuốm đẫm lấy tóc tai và cả màu áo trắng nay cũng đã nhuốm một màu đỏ rực nhưng dường như hai kẻ điên loạn ấy không quan tâm, bỏ qua mọi thứ đang diễn ra xung quanh tập trung vào cái xác của người phụ nữ đã trợn trắng mắt chết từ lâu mà rạch từng đường moi móc mọi thứ trong người bà ta ra ngoài không nhân từ bỏ qua thứ gì.

Từ trái tim đến quả thận hay mọi thứ bà ta có đều bị hai cậu không tiếc thương moi ra đâm thêm cũng như dẫm nát không còn ra hình dạng ban đầu. Vì sao lại phải bỏ qua khi chính bà ta đã ngu ngốc lựa chọn việc làm đoá hồng của hai người luôn nâng niu phải đổ máu, đâm, phải đâm thêm. Bàn tay này đã nắm lấy tóc của cô mà giật, phải cắt nó ra khỏi cơ thể ghê tởm kia mới có thể bù đắp lại những thương tổn mà cô phải chịu, còn cả cái mồm chua moa đã chửi một trong hai kẻ điên này nữa chứ, phải đâm nát hết mới khiến cả hai hả giận được.

Bà ta đã thua trong cuộc rượt đuổi và đây là hình phạt mà bà ta phải chịu.

Một lúc sau khi điên cuồng đâm dao cơ thể của người phụ nữ thì nó cũng đã trở nên biến dạng đến mức khó có thể nhìn ra hình dạng ban đầu cơn tức mới từ từ hạ xuống, nghĩ đến cô còn ở nhà đợi cả hai nên đành quay ra bảo cậu em dừng lại.

"Henry, đủ rồi."

"Cũng phải, nếu không về sẽ khiến Rosie lo mất."

"Thế bây giờ dùng cách đã bàn trước đó nhé?"

Leo vừa vuốt đi mái tóc đang nhuốm từng dòng máu đỏ vừa nhìn sang em trai mình đang suy ngẫm gì đó lại nở một nụ cười thoả mãn. Lại nữa rồi, cậu còn lạ gì em trai mình nữa, thằng bé chắc lại nghĩ ra trò chơi quái đản gì đó để trêu chọc cô rồi.

"Khoan nào, em có cách này hay hơn, vừa có thể tránh tội mà vừa có thể để chị bỏ hết phòng bị với chúng ta."

"Cách gì?"

Henry tiến gần về phía tai anh trai thì thầm nội dung chỉ vừa đủ cho cả hai nghe thấy, chợt Leo lại cong môi cười lại hệt như nụ cười vừa rồi mà cậu em đã phát ra rồi hai cậu từ từ đứng dậy gấp con dao lại nhét vào trong tất phía trong đôi giày, bình thản đi về phía xa xa có cảnh sát luôn túc trực đêm đang đợi nếu có người đến báo án sẽ ngay lập tức chạy đến.

Đi đến một ngõ nhỏ gần đó đợi thời điểm ra tay lại thấy có thêm một viên cảnh sát an ninh khác chuẩn bị thế chỗ người cũ cũng là lúc hai bộ não nhận ra cơ hội diễn xuất đã đến. Leo liền chạy ra từ ngõ nhỏ gần đó khóc lớn hét toáng lên thu hút sự chú ý của hai người cảnh sát nhanh chóng chạy đến cầu xin sự giúp đỡ.

"Chú ơi làm ơn cứu em cháu với, tên sát nhân ấy xuất hiện rồi. Hắn ta đang đuổi em cháu với cháu, vừa rồi hắn còn nói sau khi giết hai người kia xong sẽ đến lượt chúng cháu nữa."

Cùng lúc kết thúc câu giải trình của cậu nhóc cũng chưa để hai viên cảnh sát kịp hiểu chuyện gì thì một tiếng la của một cậu bé khác cùng tiếng của một tên đàn ông trung niên khác lại vang lên từ trong ngõ nhỏ gần đó.

"MÀY ĐỨNG LẠI ĐÓ CHO TAO."

Hình bóng của Henry bất ngờ chạy ra khỏi con ngõ nhanh chóng chạy đến nơi có anh trai liên tục khóc lớn hơn. Có lẽ vì chạy quá nhanh không để ý nên chân liền vấp phải viên gạch vì thời gian dài mà bị trồi lên ngã oạch ra đất nhưng không vì thế mà cậu bé ngưng khóc ráng bò đến phía có người cầu xin.

"Làm ơn cứu cháu với, hắn đang đuổi theo cháu."

Một lúc sau khi hiểu tất cả, cả hai vị cảnh sát bắt đầu rút súng ra chạy ven đến gần nơi hai cậu vừa chạy đến chuẩn bị tâm thế vừa lên nòng súng vừa hét lớn lên cho 'tên sát nhân' gần đó nghe thấy để hắn đầu hàng mà đâu hay biết cả hai cậu bé vừa ra vẻ đáng thương cầu xin sự giúp đỡ từ mình lại đang nở một nụ cười quỷ dị mang vẻ chiến thắng như đã thành công dụ được con mồi của mình vào tròng.

"Cảnh sát đây, mau bỏ vũ khí xuống rồi đầu hàng đi."

Giữa không gian im ắng không có lấy một giọng nói đáp lại, một trong hai người cả gan hơn nhảy ra giữa con hẻm cầm súng nhắm vào mảng đen mù mịt chờ đợi tên sát nhân chạy ra tấn công để lập tức nổ súng nhưng rồi một giây, hai giây rồi lại ba giây, vẫn không có ai nhào ra như cách bọn họ đã nghĩ.

"Hắn ta chạy rồi, anh mau đi giúp hai đứa bé kia còn tôi sẽ chạy đi báo cáo chỉ huy nhanh cho người bao quanh khu này lại. Tên kia chắc chưa chạy xa đâu."

"Đã rõ."

Nghe được lệnh chỉ huy người còn lại nhanh chóng chạy về phía hai cậu hiện đang cố gắng đỡ nhau dậy hỏi thăm còn người kia đã gấp rút chạy đi thông báo tình hình như kế hoạch ban đầu.

"Đừng khóc nữa, có chú cảnh sát ở đây rồi hắn ta sẽ không bắt được chúng ta đâu."

Leo đưa tay ra lau đi nước mắt của cậu em trai nhẹ nhàng an ủi còn bản thân cứ mãi run rẩy với cơ thể dính đầy vết máu khác nhau, hệt như cậu đang rất sợ hãi nhưng vẫn cố gắng mạnh mẽ để bảo vệ em trai mình khiến vị cảnh sát cảm động, quả là tình cảm anh em ấm áp không gì sánh bằng giữa thế giới vô cảm đến đáng sợ này.

"Chú ơi, chúng cháu về nhà được không? Em cháu đang sợ lắm, thằng bé không muốn ở đây nữa."

"Được được, nhưng hãy để chú đưa hai cháu về vì tên sát nhân kia có vẻ như còn chưa bắt được hắn đâu nên phải phòng bị cho tốt kẻo lại xảy ra điều gì bất trắc."

"Vâng."

Chú cảnh sát còn tận tâm đến mức đưa cả hai về cơ à?

Tốt thật đấy, nhưng lại nhầm người mất rồi.

Hai cậu cười thầm trong lòng mặc dù bên ngoài đang ra vẻ đau đớn cố gắng đỡ nhau đi về phía con đường quen thuộc, thật muốn nhanh thấy được biểu cảm của cô mà. Sợ hãi hay bật khóc lên đây, cả hai thật mau muốn biết.

Cộc cộc cộc.

Tiếng bước chân trong nhà từ từ to hơn cùng tiếng cạch mở cửa vội vàng của người bên trong như đang rất gấp gáp đợi người nào đó. Phải, tôi đang rất lo cho hai em của mình, cả hai đứa đều bỏ đi đâu đó từ sáng đến tận khuya bây giờ vẫn chưa quay trở lại và thậm chí có chút tin tức nào.

Đi báo cảnh sát thì chỉ nhận được vài cái gật đầu ghi chép cho qua rồi mới được phát thông báo tìm kiếm, nhưng mọi thứ hoàn toàn vô vọng, họ thậm chí còn hỏi lại tôi có làm gì cho hai đứa giận không vì lứa tuổi kia thật sự rất nông nỗi cùng khó đoán và việc bỏ nhà ra đi là chuyện hết sức bình thường. Đúng là tôi đã vô tình quát mắng hai em nhưng cũng chỉ vì muốn cả hai trưởng thành không dựa dẫm vào tôi một chút thôi mà, có phải là do tôi đã quá nóng vội nên mới có chuyện này xảy ra không?

"Cô có phải là Rosie Elizabeth không?"

"Vâng, là tôi đây."

"Vừa rồi chúng tôi đứng tuần tra thì phát hiện ra hai bé trai thân nhuốm đầy máu đang bị một tên sát nhân hàng loạt gần đây mới xuất hiện đuổi giết. Hiện tại cả hai đều không sao nhưng có vẻ như tâm lý đã bị khủng hoảng khá mạnh, chưa kể xin cô hãy cẩn thận lấy hai bộ đồ kia để không làm nó bị ướt và hai đứa đều là nhân chứng nên mong cô sẽ chăm sóc hai em thật tốt để ngày mai chúng tôi sẽ cử người đến lấy lời khai cũng như lấy hai bộ đồ kia để thu thập thêm bằng chứng."
_________________

Bổ sung thêm: Tên sát nhân Jack đồ tể xuất hiện vào năm 1888 và việc khám nghiệm vân tay xuất hiện vào năm 1892 nên hiện tại vào thời gian này có giết người hay trộm cắp cũng khó mà lần ra được.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net