Chương 9: Đặt chủ quyền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Xin anh tự trọng bỏ tay ra khỏi người tôi, đừng để tôi phải căm ghét anh thêm."

"Không... Rosie, anh biết là anh sai nhưng anh cũng đang cố gắng nhất có thể để trở về bên em rồi mà. Làm ơn cho anh một cơ hội đi, anh xin em."

Thở hắt ra một hơi dùng sức đẩy người đàn ông đang cố chấp ôm mình ra nhưng tên đó vẫn không chịu từ bỏ càng ôm chặt hơn. Khó chịu nhăn mày, không chịu được nữa bắt đầu đấm đá loạn xạ lên hắn ta với mong ước nhỏ nhoi rằng hắn sẽ buông mình ra nhưng không. Sau ba năm hắn vẫn thế, vẫn cố chấp như lần đầu cả hai gặp nhau.

"Anh đã cố gắng tìm gặp em rất nhiều nhưng mỗi lần như vậy em lại đi đâu mất. Anh biết em đang trốn mà, anh xin lỗi... anh xin lỗi."

"Tôi đi đến đây để dẫn hai em của tôi đến khám bệnh chứ không phải đến để nghe mấy câu vô nghĩa từ anh. Nếu anh không thể làm tròn trách nhiệm của một vị bác sĩ thì xin lỗi anh vì đã làm phiền, tôi sẽ đi đến bệnh viện khác.''

"Hai em?"

Đến lúc này hắn mới hoàn hồn nhận ra trong căn phòng trắng buốt ngoài hai người họ ra thì ngay phía sau lưng của Rosie, là hai bóng dáng của hai người con trai giống hệt nhau đang trừng mắt nhìn hắn như ngay hiện tại nếu không có Rosie làm lá chắn, chắc chắn hai cậu sẽ lao đến dùng dao xẻ từng miếng thịt trên người hắn ra rồi đâm cho khi nào nó trở nên nát bấy thì thôi. Em trai của Rosie ư? Liệu có phải như lời đồn rằng hai cậu em nuôi này đã qua nước ngoài từ sớm nên hắn mới không gặp được từ trước đó không? Thế nhưng tại sao hắn lại cảm thấy cái khí hai người toả ra lại như một anh người yêu đang ghen tuông khi thấy bạn gái mình bị tên khác ôm ấp thế kia?

"Anh xin lỗi, anh không cố ý..."

Cảm thấy vòng ôm trên người bắt đầu lỏng ra, Rosie nhanh chóng hất văng cánh tay trên người đàn ông đang lưu luyến bản thân, lùi lẹ ra sau nắm chặt lấy hai cánh tay quen thuộc. Đẩy hai cậu em ra sau bóng lưng mình còn bản thân thì đang nhăn mày nhìn người kia vẫn đang trong tư thế giơ cao tay đang ôm thứ gì đó, vô thần nhìn lại mình với ánh mắt buồn bã rồi lại thả lỏng tay xuống như chưa từng có chuyện gì xảy ra miễn cưỡng xoay lưng bước từng bước đến chiếc bàn trong phòng khám quen của mình ngồi xuống. Bàn tay lưu loát mở sổ ra cầm bút ghi vài dòng chữ rồi lại ngước lên nói với cả ba:

"Em dẫn hai cậu bé lên phía cái ghế đằng kia ngồi còn em thì ra đây đọc thông tin."

Thấy người con gái mình luôn mong nhớ vẫn đang dùng ánh mắt hoài nghi với mình và thậm chí không chịu nhúc nhích, hắn cười khổ một cái, tay cũng vô thức miết lại chiếc bút trong tay cố dùng sự bình tĩnh nhỏ nhoi còn sót lại cố gắng nói những câu nhẹ nhàng nhất để tránh làm cô sợ mình thêm.

"Em đừng lo, vừa rồi là anh đã mất bình tĩnh không quan tâm đến cảm nhận của em. Còn bây giờ đây là điều cần làm để làm thủ tục khám cho em trai em, mong em hoàn thành."

Nghe đến đây Rosie mới thả lỏng một chút kéo hai cậu vào phòng và cho ngồi lên chiếc ghế đã được chỉ dẫn. Còn bản thân lại đi đến phía đối diện của người đàn ông ngồi xuống bắt đầu nói rõ thông tin dù chính cô cũng không muốn gặp người này, người đã không nói một lời bỏ cô lại mà đi rồi bây giờ lại quay trở về nói câu xin lỗi. Nhưng phải làm sao được, Rosie đã không còn lựa chọn nào khác. Vì vừa rồi khi đi đến các phòng khám khác hầu như đều đã nghỉ nên mới bất tắc dĩ đi đến bệnh viện, nơi mà người kia đang làm việc.

"Được rồi, việc điền thông tin đã xong, bây giờ hãy để anh đi xem xét tình hình của hai cậu bé."

"Để tôi đi cùng."

"Không cần đâu, em ngồi đây đi rồi anh sẽ dẫn hai em ấy vô phòng khám chuyên dụng. Cũng đừng lo, vì hai nhóc ấy là em trai em nên anh sẽ nhẹ nhàng thôi, có gì anh sẽ nói với em sau."

Người đàn ông mỉm cười nhẹ bước đến trước mặt Rosie, nhân lúc cô đang mất tập trung nhanh chóng đặt tay lên đỉnh đầu cô xoa nhẹ rồi che lấp đi bằng lời an ủi. Cũng không cho Rosie mở miệng nói thêm điều gì hắn đã bước nhanh vô phòng khám khác cùng lúc với tiếng gọi đối với Henry và Leo muốn cả hai đi vào. Chỉ thấy hai cậu vừa rồi còn đang nhìn chăm chú hành động thân mật hắn đối với chị mình mà bây giờ đang chuyển sang nhìn nhau, không nói gì đứng dậy đi vào căn phòng đã được chỉ định sẵn to nhỏ thì thầm.

"Anh, có cần xử lý luôn tên này không?"

Bước chân của Leo chùn lại về sau một chút, đảo mắt nhìn cậu em như đang cố gắng hết sức kiềm lại cơn tức giận của mình đến mức trợn mắt đỏ hết cả lên, cái tay bên dưới lại đang siết chặt lấy chiếc áo đen khiến nó nhăn lại một cục rồi lại nhìn đến cánh cửa trước mắt nở một nụ cười lớn, không ngừng bước đi tiếp để Rosie không nhận ra điệu bộ mỉm cười của mình. Chốt lát lại kéo tay Henry đến gần mình thì thầm nói:

"Bình tĩnh, tên đó vẫn còn giá trị lợi dụng nên cứ việc từ từ."

"Nhưng giá trị gì chứ? Hắn ta đã chiếm tiện nghi của chị còn gì. Nếu không phải do chị mở lời tự động đẩy hắn ra trước thì em đã lao đến xé xác hắn ra rồi."

"Nghe anh."

"Anh lúc nào cũng vậy thôi tên độc tài."

Henry đã tức vì một tên bặm trợn không biết từ đâu xuất hiện mà nay còn bị chính anh trai mình ngăn cản, mọi hành động như bùng nổ mất kiểm soát hùng hổ đi thẳng vào trong cùng với những động tác đầy thô bạo trước đôi mắt ngỡ ngàng của ai kia, đá bay cái hai cái ghế vô tội ra xa, mạnh bạo tiến đến chiếc ghế sofa lớn ở giữa phòng tức tối ngồi bịch xuống. Theo sau đó là một cậu trai khác nhưng mang vẻ bình tĩnh hơn đi ngay sau người vừa gây ra đống lộn xộn, nhẹ nhàng ngồi xuống ngay cạnh người em, tự rót cho mình tách trà nhâm nhi như chưa từng nghe thấy tiếng động do cậu em mình gây ra như một vị quý tộc có giáo dưỡng hơn là cậu trai ngông cuồng vừa rồi.

"Quả nhiên đúng như tôi nghĩ, hai nhóc không phải bị gì về tâm lý như Rosie nói phải không?"

"Liên quan gì đến chú?"

"Vì tôi là bác sĩ điều trị của hai cậu."

Sau câu nói của vị bác sĩ, một tiếng cười lớn vang vọng trong căn phòng xuất phát từ Henry đang không ngừng ôm bụng khom người lại như đang nghe một câu chuyện rất hài từ một tên chúa hề, cuối cùng sau bao nhiêu phút giây người kia tỏ ra thái độ hoà nhã, không có Rosie ở đây cũng là lúc đôi bên lộ ra bộ mặt thật của mình. Hắn ta cười khinh nhìn thẳng vào mắt cậu anh diễu cợt hỏi: 

"Thế các cậu đến đây làm gì? À không đâu, dù không có việc gì thì đến đây vẫn được. Nhờ hai cậu mà tôi gặp được em ấy mà, được ôm, được thì thầm bên tai. Hai người thấy sao? Thật tuyệt phải không?"

"CÂM MỒM."

Tiếng lách cách từ ly sứ đổ vỡ đột ngột vang lên, người gây ra không ai khác là Henry. Cậu luôn dễ mất kiểm soát như vậy, không hề giống Leo còn đang vắt chân, khoanh tay nhìn thẳng tên hai mặt chẳng kém gì hai cậu lúc trước. Vừa rồi còn mới ra vẻ mặt buồn tủi trước mặt chị cậu mà bây giờ thì đang chống cằm với vẻ thản nhiên mân mê chút nước trà bị văng viết thành chữ 'Rosie' như câu nói không thể phát thành lời.

"Đừng để chúng tôi ra biện pháp mạnh với chú."

Giờ là đến lượt của vị bác sĩ, khựng lại động tác tô tô vẽ vẽ của mình bật cười lớn nhìn cậu trai mang vẻ trầm tĩnh từ nãy đến giờ nhìn thẳng vào mắt cậu nói:

"Sao? Các cậu làm gì được tôi? Hay là đòi làm tên Jack The Ripper đang nổi dạo gần đây hay là bị hắn dí trối chết như các cậu đã trải nghiệm vào đêm hôm qua?"

"Đoán xem?"

Dường như đây không phải là trò đùa, trong mắt cậu trai kia rất kiên định và không nói bất kì một câu dư thừa hệt như một người trưởng thành không cho phép ai lấy câu nói của mình thành một trò đùa cho qua.

"Nếu các cậu có thể giết tôi thì tôi không phiền. Nhưng cả hai người là ai mà có quyền như thế, tôi và Rosie đã là một cặp không thể tách rồi, cô ấy chỉ giận dỗi một chút rồi sẽ về bên tôi còn hai người thì sao? Trở về chưa biết được bao lâu mà cũng đòi ngăn cấm chị mình yêu đương?"

"Chúng tôi thì khác."

"Khác thế nào?"

"Chúng tôi là chồng tương lai của chị ấy."

"Này nhóc, đùa vậy không vui đâu."

"Chúng tôi không đùa."

"Cả hai cậu?"

"Đúng vậy."

Lời nói của một tên điên đôi khi đã phát ra nào phải là trò đùa cũng nào phải là một lời nói dối. Một khi đã được nói ra cũng có nghĩa nó sẽ được thực hiện trong tương lai huống hồ chi nó còn xuất phát từ một tên tâm thần khát máu như các cậu. Nhưng người đàn ông kia thậm chí còn cười lớn hơn vừa rồi và có vẻ như không tin từng câu nói các của Leo cùng Henry nói ra, cả hai không đáp, chỉ im lặng nhìn từng hành động của hắn để đáp trả.

"Mấy nhóc đùa vui thật đấy, nhưng xin lỗi. Anh đây mới là người chung chăn gối với Rosie cả đời, còn các cậu chỉ hợp theo để xách váy cưới của cô ấy thôi."

Quả nhiên câu nói vừa rồi đã đi quá giới hạn của hai người đã đặt ra, một con dao sắt nhọn màu tím bung ra một tiếng 'vụt' không biết từ đâu xuất hiện đâm thẳng vào mặt bàn gỗ phía trước ngăn cách cả đôi bên như nói rằng đây không phải là một bàn trò chơi để vô tư chơi đùa. Con dao ấy hệt như vị chủ nhân của nó, không bao giờ chần chừ việc khiến mục tiêu của mình phải đổ máu và làm kẻ trước mặt phải chần chừ.

"Nói thêm một câu nữa xem?"

Xem nào tôi ơi, thử nghĩ xem một tên tâm thần điên loạn khát máu luôn ẩn mình trong lớp vỏ bọc thiên sứ mà mất kiểm soát thì sẽ thế nào nhỉ?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net