Chương 2 : Cậu bé kì lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Gã cảm thấy cô đơn ...

Bóng đêm bao trùm lấy trái tim của kẻ tội lỗi một nỗi tuyệt vọng khôn siết , bóng hình ai thấp thoáng nơi đáy mắt đỏ rực , tựa như bị hơi máu tanh nồng nhuộm qua một màu đỏ thẫm

trái tim mục rửa đã phải rộn ràng vì thứ tình yêu thoáng chóc nàng bang cho , nay đã dần nên nguội lạnh

Ánh trăng tà khẽ chút nhảy múa trên làn da trắng ngần đang dần tái nhợt thành những vạt sáng bạc dài lung linh trên khuôn mặt thanh thuần của nàng thơ đã khiến gã say đắm đến khù khờ mặc cho nàng có chán ghét hay cố tình đẩy gã ra xa .

Ôi nàng thơ yêu kiều của ta ơi !

Làm ơn hãy lại nhìn kẻ si tình này bằng đôi mắt xanh biết tựa đại dương kiêu sa , chứa chút ngây dại cùng nỗi niềm nàng đã ấp ủ để gã biết bản thân mình đang được sống

Sống trong tình yêu cùng chút ngu muội mà thứ tình cảm ấy đã tạo ra !

Làm ơn hãy nở một nụ cười tươi với gã , như cách nàng đã làm để chiếm lấy tâm trí gã từ thuở đầu mới gặp , tưới tát trái tim đã nguội lạnh của gã ta bằng nụ cười ấm áp tựa ánh dương mai ...

vạn lần xin nàng hãy lại giam cầm ta lại trong thú cảm súc gọi là yêu ấy

Tay gã uyển chuyển lướt trên những phím đàn , đánh những nốt nhạc dài trầm bỏng trong cơn đông tĩnh mịt , đánh lên bản tình ca vốn đã chẳng thể chứa đựng thứ gọi là hạnh phúc

Người tình khờ dại mà ta yêu hỡi ...

Liệu nàng có nghe chút tâm tình mà gã si tình chất chứ trong những nốt nhạc buồn này không ?

liệu nàng có nhìn thấy những giọt nước mắt tội lỗi rơi trên những phiếm đàn lạnh tanh nồng mùi máu thịt ...? Khúc nhạc này gửi nàng ... Hỡi người con gái đang yên giấc trong giấc mộng vĩnh hằng

xin nàng đừng để lại kẻ si tình này lại với cô đơn thêm một lần nào nữa ...

Khoé môi nở nụ cười

" Sẽ nhanh thôi ta sẽ đến tìm nàng - Elena ... "



•°oOo°•


" Xin lỗi cháu , nhưng viên đá xanh ở trung tâm đã bị vỡ ra thành quá nhiều mảnh vụng muốn phục chế sợi dây này chắc chỉ còn cách thay mới viên đá bên trong "

" Không còn cách nào khác sao ạ ? "

"Đây là món đồ mà bà để lại , cháu đã hứa rằng sẽ giữ nó thật tốt ... vậy mà"

Người thợ kim hoàng nhún vai tỏ vẻ bất lực , ông hơi chau mày lại nhìn mặt đá xanh hiếm thấy kia không khỏi cảm thán " Ta biết , nhưng thú thật với cháu ta chưa từng gặp loại đá có sắc xanh lạ như vậy e là chuyện này ta không chắc có thể giúp cháu "

" Liệu có thể phục hồi lại không ạ , cháu không cần thay mới đâu "

Nhận được cái lắc đầu ngao ngán cùng tiếng thở dài bất lực từ ông , Heejin hơi sững lại vẻ thất vọng khôn xiết hiện rõ lên trong đáy mắt xanh

Bước những bước chân nặng nề trong con hẻm vắng nằm ở một góc nhỏ nào đó ở seoul , chẳng biết vì sao nhưng lúc bấy giờ Heejin lại chẳng còn tí sức lực nào hết cứ như thể đã có một con muỗi dùng ống hút và rút hết máu trên người cô vậy , Heejin chán nản nhìn những mảnh vụng của mặt đá từng được mình nân niu giữ gìn và luôn mang theo bên người , nay lại bị Seo Yoen người " bạn tốt " dẫm nát

Lúc bấy giờ , như chẳng có sự mất mát nào trong cô chỉ còn lại sự trống rỗng thêm đôi phần tiếc thương cho ' tấm khiên chắn ' này

Sẽ thế nào nếu bà biết được món đồ mà bà để lại cho đứa cháu gái trân quý của mình đã bị hỏng ?

Hàng sa số câu hỏi hiện ra trong đầu hơn bất cứ lúc nào , heejin hiện tại cảm thấy bản thân mình thật yêu đuối . Đến cái mức khiến bản thân tự chán ghét và khinh miệt chính mình

Dù cho có dùng bao nhiêu lời ngụy biện cho chính bản thân mình thì sau tất cả . Heejin vẫn chẳng thể nào tự tha thứ cho chính mình

Rầm !!!

Dòng suy nghĩ bị cắt ngăn khi bên tai chuyền tới một tiếng sét đánh lớn khiến Heejin giật bắn mình , cô ngước mắt nhìn lên bầu trời cao , dù tầm mắt xanh đã bị che khuất bởi các tòa nhà cao tầng ở hai bên nhưng nó vẫn đủ để có thể nhìn thấy một mảnh trời xám bị mây mù che phủ

Có vẻ như bầu trời cũng đang có cùng tâm trạng với cô . Thật tồi tệ !

" Đáng lý ra mình không nên nhận nó từ bà ... "

Giá như có một phép màu thần kì nào đó từ thượng đế giúp sửa lại nó nhỉ ?

Dòng suy nghĩ ấy vụt qua trong tâm trí tựa ám mây bay trôi trên bầu trời lộng gió . Cô sựt phì cười vì ý nghĩ ngu ngốc ấy của mình rồi tự phủ nhận nó

" Làm gì có thứ gọi là phép màu chứ ? thật ngu ngốc ...!"

Trừ phi Heejin cô đây trở thành nhân vật chính của một câu chuyện cổ tích thôi

Dừng chân , mở cách cửa căn phòng trọ nhỏ chưa tới 20 mét vuông của mình . Cô như thường lệ bước vào trong nhà , không để ý bên trong từ khi nào đã bật đèn sáng

" Phép màu là có thật đấy   "

Nghe được câu này Heejin chợt nở nụ cười nhạt , gì đây chứ trên đời làm gì có thứ đấy bao giờ ? Chỉ có bị hâm mới tin thôi . Thầm nghĩ trong lòng xong cô liền lên tiếng phũ nhận

" Đời thực sẽ chẳng bao giờ có thứ đó đ__  "

Chờ đã nào ... Chẳng phải đây là nhà mình sao ?

Sao lại có người khác trong nhà mình ??!!

Hàng sa số dấu chấm hỏi to đùng hiện ra trong đầu heejin nhưng chung quy tất cả đều hướng về một điểm chung là về chủ nhân của giọng nói kì lạ kia

Như nhận ra được vấn đề , cô liền lập tức như con nhím nhỏ xù lông lên , cảnh giác tay nắm chặc đôi giày vừa cởi mới nảy trong tay . Dự tính sẽ cho vị khách không mời này nếm mùi bị đế giày phan vào mặt

Nhưng trái với suy nghĩ của cô, tên trộm trước mặt cô đây không phải là dạng ăn bận kín mít từ đầu đến chân , càng chẳng phải là kiểu dáng vóc cao lớn vạm vỡ tay chân xăm trổ hình rồng bay phượng múa tay cầm vũ khí gì hết

Nói chính xác thì ... trước mắt Heejin là một cậu thiếu niên khoản tầm 14 tuổi không hơn . Ừ thì cũng khá đẹp nữa ...

Dòng sắc xanh mờ ảo phủ hắc vào , phủ lên mái tóc mền mại của cậu thiếu niên mơ hồ như khiến nó toả ra một vòng hào quanh lạ mắt , mái tóc như những sợi tơ bạc mảnh nhẹ bị thổi bay trong không khí . Ngũ quan thanh tú như được điêu khắc ra từ bàn tay của một người thợ lành nghề cùng với đôi mắt màu đỏ thẫm tựa như viên ru-bi quý giá

Nếu không phải vừa nãy nghe cậu nói , có lẽ cô đã tự cho rằng cậu thiếu niên trước mặt mình đây chỉ là một tranh

Nhưng tại sao lại xuất hiện trong căn nhà tồi tàn này cơ chứ ?

" Nhóc con , em là ai sao lại ở trong nhà của chị ? "

Cậu bé nghe Heejin hỏi thế , liền khẽ mỉm cười rồi tiến đến bên cô dịu dàng nắm lấy bàn tay mảnh dẻ

" Ta là chồng của nàng "

Thanh âm nhẹ nhành , trong trẻo nghe vô cùng êm tai , mơ hồ giống như trong lời nói còn mang theo chút dư vị ngọt ngào của mật ong , thế nhưng sao thứ duy nhất còn vọng lại trong đầu heejin lại độc nhất một từ ' chồng ' . Heejin đứng như chôn chân tại chỗ có vẻ như chưa kịp định thần lại sau phát ngôn gây sốc kia .

Sau một hồi ngẫm nghĩ cô lại vội vả quay người cẩn thận kiểm tra xem có ai bên ngoài không , khi đã đảo mắt một vòng kiểm tra là không có ai mới bất giác thở phào một hơi . Bạn biết đó cẩn thận là trên hết mà lỡ có ai đó nghe lỏm được không chừng sẽ có FBI đến thăm nhà cô mất !

Như không tin vào những gì mà chính tai mình nghe , cô vẫn hơi ngờ vực hỏi lại :

" Chờ đã , em vừa nói gì cơ ? Em là chồng của chị á "

Cậu bé nghe cô nói vậy thì liền gật đầu cái rụp , khiến cô đã mệt mỏi nay lại càng thêm nhứt óc . Ai đời nào lại có chuyện từ trên trời rơi xuống một cậu bé ở trong nhà mình rồi tự xưng là chồng mình nữa chứ ?

Tin sao nỗi đây ??!!

Chưa kịp để Heejin tin vào thực tại , cậu bé lạ mặt nọ bỗng nhào đến ôm chầm lấy cơ thể cô khiến cô gái nhỏ suýt chút nữa ngã ngào về phía sau . Cậu cọ cọ mái tóc bạc kim mềm mại của mình vào lòng bàn tay cô dường như muốn được vuốt ve

Heejin hơi chần chừ một chút rồi liền lập tức đẩy cậu bé ra khỏi người mình mặc cho cái ánh mắt long lanh như chứa nghìn vì sao nhỏ kia đang hướng về phía mình

Trước hết cô nghĩ rằng mình nên giao thằng bé này cho cảnh sát


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net