Chương 12: Hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chị à? nếu là mỹ nhân yêu kiều như chị thì oce thôi."

Sa Khánh mỉm cười gật đầu, vẫn là ánh mắt ấy, cậu nhìn nàng đầy vẻ yêu chiều.

"Được rồi, để tôi dắt chị về."

Cậu bất ngờ tùy tiện đi tới kéo tay cô đi giữa đêm tối. Nàng lại mở to mắt mà bất ngờ, bóng lưng Sa Khánh lúc này đây cứ như một vị thần được điều tới để dẫn lối cho tâm hồn lỗi lạc này. Phải chăng lúc đấy mẹ cũng nắm tay nàng đi như thế thì tốt biết mấy? Lúc này Diên Vĩ lại chợt nhận ra...

Không có đồng tiền nào hoàn toàn là độc tố cả!

Trời hôm nay đầy sao, có gió nhẹ, ấm lòng người có tình bên cạnh. Cũng là lần đầu, nàng cảm nhận được hơi ấm lan tỏa khắp cơ thể. Nó không chặt nhưng lại dịu dàng. Nhưng tôi chỉ thắc mắc rằng cậu trai xa lạ này biết nhà nàng sao?

"Này, cậu biết nhà tôi?"

Sa Khánh nghe đến đây vẫn bình thản mà đáp:
"Tôi chứa mỹ nhân chị ở trong tim chứ đâu~"

Thứ vọng đáp lại cậu chỉ là hai từ:

"Kinh tởm."

"Trình Sa Khánh, tôi đói bụng rồi."

Giờ này đã là 20h kém 10 phút, cô nàng quần quật làm việc sáng giờ chỉ cho đúng vài lát bánh mì switch và cốc nước vào bụng. Thử hỏi không đói sao được?

Cậu khựng lại, nói là muốn làm quen với nàng nhưng thực chất lại chẳng để ý gì cả. Đừng đổ thừa mặt nàng vô cảm không nhận ra.

Hắn hỏi nàng ta muốn ăn gì, câu trả lời nhận lại không ngoài dự đoán: "Gì cũng được."

______

Tại quán lẩu trong một con hiểm nhỏ, mùi thơm phất lên nồng nặc thu hút người đi qua. Cô cậu này không ngoại lệ đã ghé vào đó.

Có thể thấy, khách vào quán đa phần đều là một cặp. Họ nắm tay nhau tay trong tay để không thể lạc mất giữa chốn đông người này. Đừng nói là quán lẩu nhỏ nhưng hôm nào cũng có khách đông nườm nượp, đơn giản vì lẩu đây ngon mà không phải tiệm nào cũng sánh được.

Như một thói quen, nàng định rút tay ra vì từ đầu đến cuối Sa Khánh cứ nắm tay nàng miết, khiến nàng ấy không tự mình đi được. Bây giờ cũng vậy, cô bị bàn tay ấy nắm chặt hơn bao giờ hết.

Cũng kể từ năm 10 tuổi, Diên Vĩ không nhận được bất kì lời dạy dỗ nào nữa. Nàng ấy hiểu chuyện, hiểu chuyện đến méo mó.

Họ nhìn qua nhìn lại, cuối cùng lại chỉ thấy duy nhất cái bàn trống gia đình kia vừa rời đi, liền lập tức chọn đấy là chỗ ăn no.

Hai người này gọi một phần lẩu thái cho hai người ăn, thức ăn còn chưa chín thì đã thấy Sa Khánh dùng khăn giấy lau sạch sẽ tỉ mỉ một đôi đũa rồi đưa nó cho Diên Vĩ, nàng cũng không ngại mà nhận lấy:

"Đây là sự tinh tế cậu dành cho mọi cô gái nhỉ?"

"À...tôi chưa dắt ai đi ăn bao giờ! Như chị biết đấy, hoa đẹp để ngắm khó thể ăn mà." Vừa nói hắn vừa khẽ cười một cách khó hiểu.

"Chủ quán! ông xem, cái này mà ăn được à."

Lúc này một người đàn ông mập mạp đập bàn đứng dậy, trách móc chủ quán. Ông ta đi với vợ con, vừa nảy khi bàn kế bên Sa Khánh và Diên Vĩ vừa đi thì nhà ông ta vừa tới ăn.

Nhân viên nghe tình hình liền gọi chủ quán ra lập tức, điều này đã gây sự chú ý đến các vị khách bàn khác.

"Xin lỗi quý khách! thức ăn quán tôi có vấn đề gì ạ?"

Chủ quán hoang mang vội đi tới, là một người đứng tuổi kinh nghiệm nấu lẩu bán mấy chục năm nay, chưa bao giờ nhận được lời chê bai từ khách hàng. Vậy mà hôm nay lại có người phàn nàn về thức ăn khiến ông không tài nào hiểu được.

"Thức ăn thế này ai mà ăn cho được! ông làm ăn cái kiểu mẹ gì thế hả!?"

Ầm!

Nói rồi người đàn ông hất đổ cả bàn lẩu thơm ngon xuống sàn trước sự chứng kiến của chủ quán và mọi người.

"Còn mấy người nữa, sao lại có thể nhét thứ này vào mồm? đúng là kinh tởm."

Kiếm ăn không muốn lại muốn kiếm chuyện, ông ta dơ tay chỉ hết tất cả vị khách khác mà buôn lời thậm tệ.

"Uầy, ông chú không biết sao? từ xưa đến nay khẩu vị của người và chó rõ là khác nhau cơ mà? haha"

Cậu ngồi gần đó cười khẩy mà không quên chế giễu ông mập khiến cho mọi người có mặt ở đấy cũng phải bật cười. Gã xấu hổ liền tức giận đi tới nắm lấy cổ áo cậu:

"Thằng nhóc! mày muốn gây chuyện à!?"

Lúc này gương mặt Sa Khánh vẫn không chút biến sắc mà dơ hai tay lên như kiểu kêu ông ta bình tĩnh lại.

"Ấy ấy, cháu đâu có ý gì. Chỉ là muôn vạn con người ăn được, tại sao chú lại không? hay...chú không phải người?"

Nghe đến đây sự kiên nhẫn của gã đã đạt đến đỉnh điểm, sẽ không ngại gây ra án mạng.










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net