Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Ban đêm, mọi người sớm đi ngủ.

          Ta trăn trở, từ đầu đến cuối vẫn khó chìm vào giấc ngủ, trái tim đập rất nhanh, trong lòng cảm thấy bất an đến khó hiểu.

          Chậm chạp ngồi thẳng dậy, vén lên sợi tóc rũ xuống trán, ta định xuống giường uống nước.

          Bỗng dưng, một bàn tay nắm lấy cổ tay của ta, trước khi ta kịp hoảng sợ la lên thì hơi thở cực nóng kéo tới, ngăn lại tất cả âm thanh của ta.

          Đầu lưỡi quen thuộc luồn vào, như ngọn lửa nóng quấn lấy cái lưỡi run rẩy của ta, tuỳ ý thâm nhập, khiêu khích, dụ dỗ ta quấn quýt lấy nó. Nhìn thấy một đôi mắt sáng rực trong bóng đêm, nhận ra bóng ma ám ảnh trái tim hàng đêm, trong đầu ta toàn bộ đều là hỗn loạn, thân thể tự động mềm xuống.

          Nụ hôn trở nên cuồng dã, bá đạo xâm chiếm, tuỳ ý khuấy động. Trong lúc mãnh liệt dây dưa thì bàn tay vòng qua hông ta đã vén áo lót màu trắng lên, vuốt ve theo đường cong thắt lưng, xoa nắn da thịt trơn mịn, thuần thục khiến cơ thể ta trở nên điên cuồng.

          Bàn tay di chuyển thẳng lên phía trên mà chiếm đoạt từng tấc da thịt, từng mạch máu đều bị chọc cho ngứa ngáy, ngả ngớn lướt qua điểm mẫn cảm trước ngực ta, lúc mạnh lúc nhẹ vân vê, xoa nắn, khiến nó sưng lên không thoải mái. Ta run rẩy, cảm thấy toàn thân đều dậy sóng.

          Giằng co một lúc lâu, đôi môi cuối cùng cũng tách ra. Hắn ôm eo ta, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve, khí tức mập mờ quanh quẩn giữa hai người. Ta tựa đầu vào vai hắn thở hổn hển.

          “Yểm Nguyệt?”. Giọng đại ca truyền tới từ phòng bên cạnh, mang theo nghi hoặc và quan tâm.

          Ta giật mình, vươn tay bụm miệng, không dám phát ra một chút tiếng động, trái tim hầu như nhảy ra khỏi lồng ngực.

          Nếu đại ca nghi ngờ xông vào, phát hiện đệ đệ ngày thường vẫn luôn yêu thương lúc này tóc tai lộn xộn, quần áo xốc xếch đang bị đè xuống, trên giường còn có một nam tử áo đen cúi đầu gặm cắn cái cổ trần trụi của ta, bàn tay chiếm đoạt bên trong áo lót của ta, cảnh này bảo đại ca làm sao mà đối mặt?

          Hơn nữa, với tính cách của người kia, không chừng sẽ hạ sát đại ca!

          Đúng là hồ đồ! Ở Đỗ gia bảo, mỗi phòng đều cách nhau một khu vườn, sau đó ta còn dời đến góc phía đông sống một mình nên quên mất phải để ý. Hiện tại đang ở Võ Lâm Minh, cách nhau chỉ có một bức tường, với công lực của đại ca đương nhiên nghe được tiếng thở dốc không bình thường của ta.

          “Yểm Nguyệt? Ngủ rồi ư?”. Đại ca gọi lần nữa, không nghe thấy ta đáp lại nên tự nhủ. “Chắc là ngủ rồi…”. Sau đó không còn tiếng động nữa.

          Một lát sau, xung quanh trở lại yên tĩnh, chỉ còn lại ánh trăng bạc chiếu qua song cửa sổ, gió đêm nhẹ thổi, rèm cửa phất phơ.

          Ta yên tâm, lại phát hiện toàn thân đã vô lực, yếu ớt ngã vào lòng người kia.

          Ta sợ hãi không biết làm sao, hắn lại không hề để ý. Lúc này hắn đã kéo áo lót của ta xuống tới eo, hơi thở ấm áp lưu luyến trước ngực ta, nhẹ nhàng mút lấy.

          Ta đẩy hắn ra, nước mắt rơi xuống không ngừng, nhỏ lên tay hắn, cũng dính vào tóc ta, trong suốt như thuỷ tinh, rơi xuống đất tạo thành ánh bạc.

          Sợ rằng làm ồn đến đại ca, ta nhíu mày, dùng khẩu hình ý bảo: Đừng… van ngươi…

          Hắn luôn cuồng dã chiếm đoạt, dù một mình ta nhẫn nhịn, cố gắng đè xuống rên rỉ thì tay chân quấn lấy nhau vẫn kinh động đến người ngoài. Hơn nữa trước giờ hắn không biết kiềm chế, sáng mai nếu ta mệt mỏi không chịu nổi thì sao có thể khiến các huynh đệ không nghi ngờ?

          Đôi mắt sâu thẳm của hắn có một tia dao động, gương mặt tuấn mỹ hơi dịu xuống, nghiêng người liếm vành tai của ta, lẩm bẩm điều gì đó nghe không rõ.

          Ta giương mắt nghi ngờ nhìn hắn, hắn nhếch môi tạo thành một nụ cười tà mị, ngón tay nhẹ nhàng viết xuống mấy chữ trên lồng ngực trắng nõn của ta.

          Ta ngạc nhiên mở to mắt, hiểu rõ ý tứ hắn viết, mặt không khỏi đỏ lên. Ta cắn môi, trong lòng không muốn. Giữa chúng ta từ trước đến nay đều là hắn cưỡng bức, ta chưa từng chủ động. Ta phẫn hận trừng hắn, thân thể không giữ được, chẳng lẽ còn muốn ta mất đi tôn nghiêm?

          “Ngươi…”. Ngón tay của hắn hạ xuống ngực ta, phớt lờ hai điểm đỏ bừng nổi lên, khiến ta hơi run rẩy. “Có thể không làm…”. Vẻ mặt hắn rất vui vẻ, chứng tỏ hắn ước gì ta cự tuyệt.

          Thấy ta một lúc lâu không nhúc nhích, hắn tự cho rằng ta đồng ý, cúi đầu hôn lên môi ta lần nữa, bàn tay không hề khách khí luồn vào quần ta, thành thạo đè lên.

          Lúc này ta mới giật mình, cuống quýt đẩy hắn ra, vì dùng sức quá lớn mà thân thể mất thăng bằng ngã ra sau, đập vào thành giường, phát ra tiếng động rất lớn.

          Giọng đại ca hầu như lập tức truyền tới. “Yểm Nguyệt? Sao vậy?”

          “Không… không sao, định uống nước, không cẩn thận đụng đầu…”

          “Có cần đại ca qua xem không?”

          “Không! Đừng! Ta… ta muốn ngủ, đại ca cũng ngủ đi!”

          “Vậy à? Có việc thì nhớ gọi đại ca nhé”

          Không lâu sau, phòng bên truyền tới tiếng hít thở đều đặn của đại ca.

          Tình huống như vậy, sao ta có thể bướng bỉnh được nữa? Vì bất lực mà khoé mắt ta lại ẩm ướt. Chỉ có nước mắt của ta mới được tự do, hỗn loạn tuôn ra, trong lòng rất đau đớn…

          Hắn vươn tay kéo ta đến gần, đôi mắt bén nhọn đã không còn nhẫn nại, gặm cắn bờ vai trần trụi của ta lần nữa, ngông nghênh thưởng thức da thịt ta.

          Ta hơi đẩy hắn ra, nghênh đón đôi mắt cuồng dã, run rẩy đáp lại cái nhướn mày của hắn, khó chịu mà gật đầu. Nước mắt đong đầy trên bờ mi lặng lẽ tràn xuống mặt, giống hệt như tôn nghiêm của ta, không còn cách nào lưu lại.

          Hắn nở nụ cười rất đẹp, tà mị ngạo nghễ, lại mang theo chút gì đó mà ta không rõ, cũng không muốn tìm hiểu.

          Ta vươn tay cởi ra đai lưng của hắn, mò vào trong. Lúc chạm tới nơi nóng bỏng của hắn thì vẻ mặt ta không tự chủ được đỏ bừng.

          Ta quay đầu sang chỗ khác, không muốn chứng kiến bản thân trở nên ti tiện. Nuốt xuống oán hận trong lòng, hai tay ta vuốt ve lên xuống, vỗ về, cố gắng quên đi xúc cảm nóng bỏng và ánh mắt nóng rực của hắn.

          Lúc này thói xấu hay nghĩ vẩn vơ của mọi ngày lại giúp ta rất nhiều, khiến ta phân tâm, thoát khỏi sự thống khổ hiện tại.

          Người này rốt cuộc có địa vị gì? Vì sao có thể bước vào Võ Lâm Minh được canh gác nghiêm ngặt với biết bao nhiêu cao thủ vây quanh hệt như bước vào chỗ không người? Là hiệp khách đáp ứng lời mời tỉ thí? Là người trong Võ Lâm Minh? Nếu là vế đầu, vì sao chưa từng nghe nói tới nhân vật như vậy? Với khí thế khiếp người, công lực cao cường, thái độ cuồng dã không cố kị của hắn, dù thế nào đi nữa cũng không thể không có tiếng tăm gì. Trừ phi… ai cũng chưa từng gặp hắn!

          Bỗng dưng, hắn nâng cằm ta lên, đến gần hôn lên môi ta, đầu lưỡi liếm qua răng ta, không chút do dự luồn vào. Đầu lưỡi nóng rực quấn quanh, tạo ra không khí mập mờ. Một lúc lâu sau, ta vì thiếu không khí mà choáng váng, cả người giống như thiêu đốt, nhưng ngay sau đó sự kinh hãi lại chiếm lấy toàn bộ lí trí của ta, đại ca sẽ phát hiện mất!

          Hắn rời môi, hai tay ôm chặt lấy thân thể ta, vùi đầu vào cổ ta, giọng nói như nhả ra khỏi kẽ răng. “Ngươi, không chuyên tâm. Hôm nay tha cho ngươi, ngày mai, buổi trưa, nơi này”

          Nói xong, bóng dáng trong nháy mắt biến mất, chỉ còn lại rèm cửa phất phơ theo gió đầy kì dị, dường như chứng tỏ rằng chuyện hoang đường lúc nãy không phải là một giấc mơ.

          Sát vách lập tức truyền đến tiếng động, ta vội vàng kéo lại áo, chỉnh sửa xung quanh một phen, ngẩng đầu lên thì đúng lúc nhìn thấy đại ca hốt hoảng đẩy cửa vào, thận trọng kiểm tra xung quanh, sau khi không thấy có ai khả nghi thì mới yên tâm, thong thả đốt nến trên bàn, giọng điệu không giấu được bối rối. “Yểm Nguyệt? Ta nghe có tiếng người nói chuyện…”. Sau khi xoay về phía ta thì nét mặt cứng lại, một lúc lâu sau mới mở miệng. “Ngươi…”

          Lúc này nhị ca và lục đệ cũng chạy tới, vừa ngáp vừa phàn nàn. “Đại ca đang làm gì vậy? Đánh thức bọn ta…”. Vừa nhìn thấy ta thì ánh mắt ngái ngủ của bọn họ cũng mở lớn, ngậm miệng không nói lời nào. Lúc này trong lòng ta không khỏi căng thẳng, tay không tự chủ toát mồ hôi. Chẳng lẽ… bọn họ phát hiện cái gì?

          “A”. Bầu không khí căng thẳng bị một tiếng hét thảm thiết phá vỡ, lục đệ bịt mũi, như lửa cháy sau mông mà chạy xung quanh kêu cứu. Đại ca vừa giúp lục đệ nâng cằm lên vừa kêu nhị ca canh cửa không cho người khác tới.

          Thật vất vả mới ổn định lại, nhị ca đuổi các huynh đệ khác ở ngoài cửa trở về ngủ, khoá cửa xong mới tới bên bàn, không quên liếc lục đệ một cái, trách móc hắn. “Không phải đã nhìn quen rồi ư? Sao còn làm ra bộ dạng này?”

          Lục đệ lấy khăn cầm máu, nói bằng giọng mũi. “Ô… ai bảo ngũ ca…”. Lại trộm nhìn ta một cái. “Hôm nay dường như đặc biệt… đặc biệt…”. Lại đỏ mặt nói không nên lời.

          Ta không rõ, phản ứng của lục đệ thật sự vượt quá sức tưởng tượng của ta. Ta không khỏi bước xuống giường đến chỗ gương đồng, vừa nhìn vào gương thì ngay cả bản thân cũng phải thấp giọng kêu lên.

          Trong gương, một giai nhân tuyệt sắc đang mở to mắt vô cùng kinh ngạc. Mái tóc đen dài như lụa xoã tung trên người, khiến dung nhan càng lộ ra trắng trẻo mịn màng. Đôi mắt hơi đẫm lệ, lấp lánh ánh nước, gò má hồng lên đầy xuân sắc càng khiến người ta muốn thương yêu. Đôi môi bóng loáng mê người, kiều diễm như hoa mẫu đơn. Vẻ đẹp kinh tâm động phách vì lúc nãy chưa được thoả mãn mà toả ra nét quyến rũ hút hồn.

          Dần dần, đôi mắt đẹp tối sầm, vẻ mặt cũng trở nên chua xót. Ta thấy người trong gương mi mắt đong đầy nỗi buồn, lại càng trở nên xinh đẹp tuyệt trần. Nếu chính vì gương mặt này mà phải chịu kiếp nạn, ta tình nguyện không cần nó!

          Các huynh đệ thấy vậy thì hoảng loạn, lục đệ vội vàng nhận lỗi. “Ngũ ca, ta không cố ý nói ngươi như vậy, ngươi đừng khổ tâm”

          “Đúng vậy! Tiểu lục không phải chỉ hôm nay mới lắm miệng, ngươi đừng xem là thật”

          Ba người thay phiên nhau an ủi, nhưng nỗi khổ trong lòng ta bọn họ làm sao hiểu được? Ta miễn cưỡng bày ra dáng vẻ tươi cười. “Ta chỉ mệt mỏi thôi…”

          “Vậy ngươi mau nghỉ ngơi…”. Sợ chạm tới nỗi khổ tâm của ta, đại ca giục nhị ca và lục đệ rời khỏi, nhưng trước khi bọn họ nối đuôi nhau bước ra thì đại ca giậm chân do dự một lúc mới bất an hỏi. “Yểm Nguyệt… lúc nãy có thể là đại ca nghe lầm, nhưng trong phòng quả thật không có người khác ư?”

          Nghe vậy, ta rũ xuống hàng mi như cánh quạt, che giấu áy náy trong mắt rồi chậm rãi trả lời. “Không có…”

          Sáng hôm sau, Mộ Dung Viên dẫn theo những người khác nghênh ngang xông vào, sau khi sang sảng chào hỏi mọi người thì hệt như đương nhiên mà ngồi xuống dùng chung đồ ăn sáng với ta, giống như chẳng biết hai chữ ‘khách khí’ viết thế nào.

          Không biết có phải đại ca tính chuyện như thần hay không mà đã dặn tuỳ tùng chuẩn bị thêm thức ăn sáng từ trước, vậy mới đủ cho bọn họ.

          Mộ Dung Viên chen vào cạnh ta, vẻ mặt hứng thú. “Thuật dịch dung của Đỗ nhị thiếu quả nhiên đứng đầu giang hồ, mới nhìn còn tưởng là song sinh với nhị thiếu”

          Ta rất kinh ngạc. “Mộ dung đại ca nhận ra ư?”

          Ánh mắt của những người khác vẫn đang di chuyển giữa nhị ca và ta, hồi nãy nhị ca còn đang tự đắc rằng ngoại trừ các huynh đệ, không ai phân biệt được chúng ta.

          “Đương nhiên, tuy mặt nạ của Yểm Nguyệt rất tinh xảo, nhưng không che giấu được đôi mắt như nước, cũng không đổi được mái tóc như tơ, hơn nữa sao giấu được vẻ thuỳ mị khiến người ta như say gió xuân này?”

          “Mộ Dung đại ca nói đùa, Yểm Nguyệt là nam nhân, sao có thể như say gió xuân?”. Ta bất mãn mím môi, nếu chỉ là vui đùa khách sáo như hôm qua thì ta không để ý, nhưng Mộ Dung Viên lại nhiều lần ám chỉ, rõ ràng là cố ý!

          Mộ Dung Viên thấy ta không hiểu thì uất ức trách móc đại ca. “Ngươi làm ca ca mà sao không biết nặng nhẹ gì vậy? Hắn càng ngây thơ thì càng khiêu khích người khác”

          Đại ca giơ tay than thở. “Ngươi muốn ta nói thế nào? Chính bản thân hắn còn không cảm thấy có gì khác thường”

          Tứ ca đến gần xen vào. “Chỉ khổ cho huynh đệ bọn ta, mỗi ngày đều nhìn, sợ rằng sau này không còn có cô nương nào lọt được vào mắt!”

          “Không những vậy”. Tam ca cũng không chịu thua. “Người hầu trong nhà mỗi lần đến góc phía đông thì chảy máu mũi trở về, người ngoài không biết còn tưởng Đỗ gia ngược đãi người hầu”

          Mộ Dung Viên cười to một trận, nâng lên sợi tóc trên vai ta, nhẹ nhàng vuốt ve, khuôn mặt tuấn mỹ nở nụ cười như có như không, đôi mắt sáng quắc chiếu ra tia sáng khó tả.

          Sau đó, đại ca nắm cổ áo hắn, cùng với các huynh đệ khác quăng hắn ra cửa, dẫn mọi người đến sân tỉ võ.

          Phía sau Võ Lâm Minh là một thung lũng bằng phẳng, núi cao vây quanh, cây cỏ xanh biếc. Ở giữa dựng lên một lôi đài cửu toạ, xếp thành ba hàng, rất nhiều nhân sĩ võ lâm đứng ở giữa, ồn ào ầm ĩ.

          Trên đài đấu võ, dưới đài hò hét, tiếc cho một thung lũng thanh tĩnh phải trở nên ồn ào như vậy.

          Người xung quanh vẫn chú ý tới Đỗ gia bảo, nhưng trải qua chuyện ầm ĩ của hôm qua thì ngày hôm nay cũng xem như yên ả. Ta ngẩng đầu hớn hở quan sát bốn phía.

          Dựa vào thân thủ của ta, đương nhiên chưa từng tham gia chuyện trọng đại như vậy của võ lâm. Lúc trước phụ thân chỉ dẫn theo các ca ca tham gia thi đấu, sau khi về phủ thì mới dịu dàng kể cho ta nghe. Hôm nay có thể tận mắt nhìn thấy, quả nhiên là anh hùng tề tựu, bộc lộ hết tất cả tinh nhuệ.

          Chắc trên mặt ta lộ rõ vẻ sùng bái, ngay cả dưới lớp mặt nạ cũng không giấu được nên đại ca vỗ đầu ta cười. “Yểm Nguyệt thu lại vẻ mặt đi, trên đài hiện tại chỉ là tiểu bối chốn giang hồ, không đáng cho Đỗ gia bảo để ý”

          “Ủa?”. Ta mang vẻ nghi hoặc. “Vì sao?”

          Tứ ca đáp. “Tỉ thí mấy ngày nay đều là những người không có thế lực phía sau, trước hết chọn lọc ra những kẻ mạnh, loại bớt số đông, chỉ có người thắng cuộc mới có thể đến đại hội vào mười ngày sau”

          Đại ca nói tiếp. “Thiên hạ to lớn, có biết bao nhiêu người muốn đoạt vị trí minh chủ, nhưng trong chốn võ lâm ngoài danh môn chính phái cũng có không ít anh hùng chưa xuất hiện, có điều người tốt và người xấu khó phân biệt, Võ Lâm Minh vì muốn đơn giản nên thường dùng việc tỉ thí đến so cao thấp”

          “Hai mươi mấy năm trước, minh chủ võ lâm “Diêm La” cũng không có tiếng tăm gì, nhờ đánh bại cửu đại môn phái, bát đại thế gia mà đứng đầu thiên hạ”

          Ta gật đầu hiểu được, ngẩng lên thì đúng lúc nhìn thấy trên đài có một bóng người áo lam sắc bén như gió, vung trường kiếm trên tay, uy lực mạnh mẽ khiến đối thủ vội vã né tránh, cực kì chật vật.

          Trang phục của người này ta nhớ rõ, là đồ đệ của phái Hoa Sơn không mời mà đến hôm qua. Ta nghi hoặc hỏi. “Người của Hoa Sơn sao lại ở đây?”

          “Tiếng tăm vang dội, đồ đệ rất nhiều, không phải ai cũng có thể đại diện cho môn phái tham gia”. Đại ca dừng một chút. “Xem ra thực lực của Hoa Sơn mấy năm nay lại tăng thêm không ít, chúng ta phải cố gắng nhiều hơn”. Trong mắt đại ca lộ ra chí lớn, là khí chất tiếu ngạo giang hồ, ta không tự chủ khắc sâu vào lòng.

          “Đỗ đại thiếu”. Giọng nói trong trẻo của đồ đệ đứng đầu phái Hoa Sơn – Tào Thần Phủ vang lên. Hắn dẫn các sư đệ đến chào hỏi. “Ngươi cũng tới xem thập thất sư đệ của ta tỉ thí ư? Có gì xin hãy chỉ giáo… a? Vị đệ đệ kia của ngươi đâu?”. Hắn bỗng dưng trừng mắt, kêu ầm lên. “A! Ngươi có hai đệ đệ giống nhau như đúc!”

          Đại ca không muốn để ý tới hắn, Mộ Dung Viên ở phía sau xông tới, xấu xa nháy mắt với ta, dường như muốn nói chỉ có hắn mới có thể nhận ra ta.

          Đẩy Mộ Dung Viên ra, đại ca tức giận hỏi. “Tào thiếu hiệp còn có việc gì không?”

          “Dịch dung ư, quả thật cần thiết, nhưng mà rất đáng tiếc…”. Tào Thần Phủ tự lẩm bẩm rồi mới lấy lại tinh thần. “Không biết đại thiếu có để ý thấy không?”

          Đại ca nghe vậy nhìn về phía trước, thu lại vẻ mặt, thoáng nhìn ta một cái rồi mới chậm rãi mở miệng. “Đến dưới tàng cây rồi nói”. Sau khi gọi các huynh đệ khác giám sát chặt chẽ Uyển nhi thì mới nắm lấy khuỷu tay ta, cùng Tào Thần bước tới dưới tàng cây.

          Mộ Dung Viên lách qua cản đường bọn ta, lưu manh cười với đại ca. “Đại thiếu và Tào huynh bàn việc, e rằng nhiều người lắm miệng, theo tại hạ thấy thì cứ để tại hạ mang “lệnh đệ” đi tham quan các nơi lấy thêm kiến thức”. Hắn dừng một chút. “Yên tâm đi, ta tuyệt đối bảo vệ “lệnh đệ” không dính một giọt nước, đừng nói là quấy rối, ngay cả một con muỗi cũng không đến gần được”

          Đại ca lạnh lùng đáp lời. “Đáng tiếc, người ta đề phòng chính là ngươi! Hơn nữa đây là chuyện lớn, sao có thể thiếu phần trưởng công tử của Mộ Dung phủ tham dự được?”. Đại ca lại nhìn về phía nam lôi đài. “Dưới tình hình này, xem ra đại hội không được bình yên rồi”

          Ta nhìn theo tầm mắt đại ca thì thấy trên đài tỉ thí có một cô nương mặc đồ Miêu tộc, dùng roi dài ba thước đánh đối thủ chạy tán loạn.

          “Không những vậy”. Tào Thần Phủ nói tiếp. “Bắc võ lâm và Tây võ lâm xưa nay cùng Trung Nguyên nước giếng không phạm nước sông. Chúng ta có Võ Lâm Minh, bọn họ có Minh Cung Thần giáo và Bắc Phiên Thập Tam, lần này xuôi nam có quy mô, rõ ràng là có ý đồ…”

          Sau đó lại đề cập đến mưu đồ của Bắc, Tây võ lâm, các môn phái võ lâm tranh đấu, tà giáo cường thịnh, giang hồ rung chuyển, dường như không có một ngày bình yên.

          Ta nghe rất mù mờ. Tuy Đỗ gia bảo nổi danh thiên hạ nhưng ta rất ít khi hỏi đến, hơn nữa cho dù thuộc Đỗ gia, đừng nói là dốc sức cho chính đạo, ngay cả tự bảo vệ mình ta cũng không làm được. Ngẩng đầu thấy trời đã gần trưa, nhớ tới hơi thở ấm áp mơn trớn lên cổ vào đêm qua, ta không khỏi hơi siết tay, nhìn lên tàng cây, nghĩ đến việc đêm qua người nọ bất ngờ nhượng bộ.

          Dù hắn giữ thể diện cho ta, nhưng tâm trạng ta cũng không tránh khỏi bối rối. Chuyện này rất khác với hành vi thường ngày của hắn. Trước nay hắn hành xử chưa từng để ý đến người khác, dù ta không muốn cũng bị hắn cưỡng ép mà khuất phục.

          Rốt cuộc khác ở chỗ nào? Hắn đột nhiên xuất hiện như vậy, bá đạo tuỳ hứng như vậy, nước mắt nhục nhã của ta vốn chưa bao giờ ngừng rơi. Nếu vì hôm đó ta rơi nước mắt mà buông tha thì hắn lẽ ra đã sớm buông tha cho ta từ rất lâu rồi.

          Rất ít khi nói chuyện với nhau, đến rồi đi như cơn gió, không biết họ tên, không biết lai lịch, cho dù quen thuộc từng tấc trên thân thể đối phương nhưng ta hoàn toàn không biết gì về hắn.

          Tập mãi thành quen, ta đối với hắn…

          A? Phát giác ý nghĩ của mình, lồng ngực ta truyền đến cơn đau, đau đớn dữ dội đến mức ta cảm thấy khó thở. Ta cắn mạnh môi dưới, nhíu chặt mày, khoé mắt nóng lên. Thói quen… thói quen… Trong đầu lặp đi lặp lại hai chữ này, đau đớn lại lan toả từng tầng, bao phủ lấy ngực, tràn vào lòng, như dao cắt khiến cơ thể nhức nhối, quanh quẩn mãi không rời. Ta thế mà… đã quen?

          “Yểm Nguyệt? Sao vậy?”. Mộ Dung Viên thức tỉnh ta, ngón tay thon dài vuốt ve lớp mặt nạ của ta, hơi hoảng hốt nhưng dịu dàng hỏi nhỏ. “Sao lại lộ ra dáng vẻ muốn khóc như vậy?”

          Một câu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net