Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


          Có lẽ bởi vì những chuyện gặp phải trong nửa năm nay nên ta càng trở nên dễ hoảng hốt hơn, nhưng rõ ràng thân thể đang run lên của ta cảm nhận được khí lạnh bủa vào. Một ánh mắt hung bạo không biết từ nơi nào đang nhìn chằm chằm vào ta, giống như một con báo đang chờ thời cơ cắn nuốt con mồi.

          Lúc này, Yến Diễm nhảy lên lôi đài, khuôn mặt kiều mị nhìn quanh đại hội, dường như châm chọc những chuyện hoang đường vừa xảy ra. Ánh mắt nàng phát hiện bóng dáng Uyển nhi ở giữa Đỗ gia bảo, cũng quét về phía ta, lộ ra khí tức tàn ác. Nàng nắm chuôi roi chỉ vào Đỗ gia bảo, mở miệng với Cừu Bùi Tâm đang chủ trì đại hội, vẫn dùng thứ tiếng Hán không trôi chảy. “Ta – tìm bọn họ - đánh”

          Chuyện đột nhiên xảy ra, theo quy tắc tỉ thí mà nói, hiện tại chưa đến lúc Đỗ gia bảo lên thi đấu. Hơn nữa tuy vừa rồi Yến Diễm toàn thắng, nhưng chưa đến mức có thể khiêu khích Đỗ gia bảo. Cừu Bùi Tâm hơi ngừng lại, nhưng dưới sự cho phép của đại ca và cảnh chà xát tay của lục đệ, cũng thuận theo mà cho phép tỉ thí. Ta nghĩ lục đệ vẫn còn ghi hận chuyện Yến Diễm thất lễ với Uyển nhi hôm đó, muốn đòi lại công bằng trong đại hội.

          Hai người đánh nhau khoảng trăm chiêu trên lôi đài, roi đến kiếm đi, không ai nhường ai. Đường roi của Yến Diễm so với hôm trước tiến bộ không ít, nhưng lục đệ kế thừa nội công tâm pháp của Đỗ gia bảo nên một khắc sau, Yến Diễm đã hơi chật vật dưới thế tấn công của lục đệ. Sau vài lần đánh trả không có kết quả, roi dài của nàng quất ở phía trước lôi đài, khiến cát bụi bay lên.

          Thế nhưng dần dần, một cỗ âu lo khó tả quấn quanh lòng ta. Có thể võ nghệ ta không giỏi nhưng thị giác xem như hơn người. Trong mắt ta, thay vì nói lục đệ thân thủ nhạy bén, không bằng nói là Yến Diễm cố ý đánh về phía chính diện.

          Đột nhiên, đại ca che mặt kêu lên. “Có độc!”. Thân hình đại ca lóe lên, nhảy lên lôi đài dùng chuôi kiếm chặn roi của Yến Diễm, cứu thoát lục đệ đang lảo đảo. Hai người ngả nghiêng lùi về chỗ ngồi, sau khi xác định lục đệ không có việc gì, đại ca nổi giận đùng đùng, trừng mắt nhìn gương mặt tươi cười quyến rũ của Yến Diễm và vài người đang chậm rãi bước lên lôi đài. Tất cả đều là đồng bọn hôm đó đứng sau lưng Yến Diễm.

          Lúc này ta mới phát hiện, không chỉ đại ca và lục đệ, mà sau khi bụi bặm bay hết, tầm mắt thoáng đãng, ta nhìn thấy các anh hùng hào kiệt trong sân đều lộ ra vẻ mặt khác thường. Không ít người bắt đầu ngồi thiền vận công bức độc, mồ hôi lạnh thấm ra từ thái dương của bọn họ, nhìn có vẻ đau đớn không chịu nổi.

          Các huynh đệ che chở phía trước ta, lục đệ và Uyển nhi. Đại ca nhìn dáng vẻ hăng hái khác với hôm trước của Phổ Ô Lan, không để ý đến khóe miệng tràn ra tơ máu, mở miệng hỏi. “Các ngươi hạ độc ư?”

          Phổ Ô Lan nhìn quanh kiểm nghiệm hiệu quả, sau đó chuyển sang đại ca, cười rất nhã nhặn nhưng lại xen lẫn một ít tùy ý. “Không, Yến Diễm chỉ hạ thuốc dẫn mà thôi, còn độc thì đã bắt đầu tích tụ trong cơ thể các ngươi từ ngày đầu tiên các ngươi đến Võ Lâm Minh”

          Mọi người nghe vậy chấn động! Từ ngày đầu tiên?

          “Thiên Tiên Tiếu chỉ là độc dược cấp ba, dù không màu không mùi nhưng hiệu quả không lớn, trừ phi người trúng độc ăn vào liên tục nhiều ngày, nếu không sẽ bị cơ thể tự bài tiết. Thế nhưng nếu đủ liều lượng, Thiên Tiên Tiếu sẽ cao siêu hơn Tán Công Dược hạng nhất rất nhiều, hơn nữa người có nội lực càng mạnh, độc tính phát ra càng kịch liệt”

          Dường như để chứng minh cho lời của Phổ Ô Lan, những người sắc mặt tái xanh đều là cao thủ nổi danh, những người còn đứng vững đều là đồ đệ trẻ tuổi của các đại môn phái. Uyển nhi chỉ hơi tái mặt, còn ta thì bình yên vô sự.

          Rất nhanh, tất cả ánh mắt nghi hoặc đều tập trung ở chính diện lôi đài. Người hạ độc liên tục nhiều ngày trong thức ăn còn có thể là ai? Các thuộc hạ của Võ Lâm Minh lẽ ra phải trúng độc giống mọi người thì lại ngẩng đầu chờ lệnh, mà minh chủ võ lâm Cừu Bùi Tâm thì đang ngạo mạn nhìn quanh.

          Phương trượng Thiếu Lâm cất tiếng hỏi ra nghi hoặc trong lòng mọi người. “Cừu minh chủ, lão nạp không hiểu, ngươi vì cái gì…”

          “Cừu minh chủ? Vì cái gì?”. Cừu Bùi Tâm cười dữ tợn. “Ha ha ha… Các ngươi có biết không, chức minh chủ này ta phải dùng lời thề làm nô lệ cả đời để đổi lấy! Mà hôm nay ta phải dùng danh nghĩa công đạo, chủ trì đại hội này tìm người thay thế chính mình!”

          “Cừu Bùi Tâm! Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng sau khi làm chuyện này, ngươi còn có thể ngồi vững trên ngôi minh chủ ư?”. Người nói chuyện là đạo trưởng Võ Đang, hắn đang tức giận không kiềm chế được.

          “Nếu không phải của ta thì bất luận kẻ nào cũng đừng hòng có được!”. Trong mắt Cừu Bùi Tâm tràn ra điên cuồng, giống như hôm đó ta nhìn thấy trong mắt Tả Đường Chi. “Giáo chủ Minh Cung thần giáo hứa với ta, nếu đạt được võ lâm Trung Nguyên, hắn sẽ giao cho ta quản lý, ta sẽ làm minh chủ suốt đời”

          “Cho nên ngươi cấu kết với Minh Cung thần giáo chỉ vì hư danh này?”. Đại ca lạnh lùng nhìn Cừu Bùi Tâm.

          “Hư danh? Không sai… đúng là hư danh! Dù ta là minh chủ võ lâm nhưng lại để cho người khác nắm quyền sinh sát trong tay! Người kia… người kia cơ bản không để ý đến yêu cầu của ta, ở trong mắt hắn ta không bằng một con kiến! Ta vĩnh viễn không thắng được hắn, võ lâm Trung Nguyên cũng không tìm được ai địch nổi hắn. Thế nhưng…”. Cừu Bùi Tâm nhìn về phía đám người Phổ Ô Lan, cười nói. “Giáo chủ Minh Cung thần giáo có thể! Nhất định có thể! Ta muốn hắn cũng nếm mùi làm nô lệ cho người khác, vĩnh viễn không thể thoát thân. Ta muốn gỡ xuống vẻ mặt tự cao tự đại của hắn, cho hắn biết, Cừu Bùi Tâm không cam lòng ở dưới một người cả đời!”

          Lời nói của Cừu Bùi Tâm đánh thẳng vào lòng ta, khiến ta cảm giác thân thể mất thăng bằng. Quả nhiên vẫn liên quan tới hắn. Những người khác không rõ “người kia” là bảo ai, chỉ thấy Cừu Bùi Tâm phẫn nộ ngửa mặt lên trời hô to, theo trực giác mà nghĩ Cừu Bùi Tâm điên rồi.

          Ta đoán nơi đây chỉ có ta và Đấu Tiêu biết rõ tình huống. Rõ ràng Cừu Bùi Tâm cũng nhớ tới điều này. Đôi mắt điên cuồng đỏ rực của hắn tìm thấy ta giữa đám đông. Hắn bay tới, dễ dàng tránh né công kích của đại ca và tam ca, nắm lấy tay ta nhảy lên đài, hướng lên trời mà gầm to. “Ngươi! Ra đây! Ra đây!”

          Đáp lại Cừu Bùi Tâm chỉ có tiếng chửi rủa của các huynh đệ ta, hiện đang bị thuộc hạ của hắn giữ chặt. Người kia vẫn không xuất hiện. Ta hoảng hốt giãy dụa, phát hiện Đấu Tiêu vốn một tấc không rời bên người ta nay đã biến mất không thấy bóng dáng. Thuộc hạ của Võ Lâm Minh ngăn lại mọi người, ánh mắt ai nấy đều tập trung trên người ta và Cừu Bùi Tâm, ngay cả đám người Phổ Ô Lan cũng im lặng.

          Không lâu sau, Cừu Bùi Tâm bình tĩnh lại, hơi thở gấp gáp xen lẫn điên cuồng. Dường như nhớ ra điều gì đó, hắn tới gần ta, bàn tay vuốt ve gương mặt của ta, lẩm bẩm. “Đỗ Yểm Nguyệt… muốn trách thì hãy trách người kia!”. Nói xong, hắn vung tay lên, quần áo của ta bị xé tan, hô hấp của mọi người cũng nghẹn lại, chỉ nghe thấy Cừu Bùi Tâm phân phó. “Vài người lên đây chơi hắn cho ta!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net