groupchat 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

kimsojung: mấy đứa

jungyerin: chuyện gì ạ?

hwangeunbi: 2 eunbi đã có mặt ~

choiyuna: có em ạ

choiyuna: mà cái con jung eunbi kia, sao đi chơi không rủ tao?!

jungeunbi: mày ăn như hạm ấy, đi ví tao thủng luôn à?!

choiyuna: mày làm như con bê kia ăn ít ấy?!

jungeunbi: chí ít nó còn có chừng mực hơn mày!

jungeunbi: mày thì món nào ra cũng chén sạch, không chừa tí gì cho tao!

kimsojung: BỌN BAY THÍCH NÓI CHUYỆN GÌ THÌ RA MÀ IB RIÊNG, Ở ĐÂY KHÔNG ĐỂ CÃI NHAUUU!!!

hwangeunbi: gắt quá chị ei :)))))))

jungyerin: đúng dồi, quá gắt :))))))

kimsojung: thôi bỏ qua đi, chị mệt mỏi quá rồi

kimsojung: mấy đứa còn nhớ bệnh viện jeongsin mình đi năm ngoái không?

jungeunbi: dạ có ạ

hwangeunbi: cái bệnh viện cũ cũ bẩn bẩn ở ngoại thành ấy ạ?

choiyuna: @hwangeunbi hình như sắp phá sản rồi

kimsojung: chuẩn rồi đấy

kimsojung: hôm trước viện trưởng vừa gửi cho chị một hộp thoại, tiếng hơi rè nhưng chắc mấy đứa vẫn nghe được

kimsojung đã gửi một tin nhắn thoại

jungyerin: cái quái gì đây?...

kimsojung: chị không rõ, nhưng chị khá chắc là có liên quan tới chúng ta

jungeunbi: eo ơi... em ghét mấy thứ như thế...

choiyuna: liệu có thể là ai?...

hwangeunbi: đừng nói là con nhỏ đó...

kimsojung: eunbi?

kimsojung: em kể rõ hơn xem

hwangeunbi: chúng ta đã đi hết tất cả các khoa trong bệnh viện đó, đúng chứ?

jungeunbi: ừ, kể cả khoa tâm thần...

jungeunbi: khoan đã

jungeunbi: chả nhẽ ý em là con bé ngồi xe lăn?!

hwangeunbi: có khả năng lắm chứ, em thấy nó nhìn bọn mình suốt mà

jungyerin: nói mới nhớ chị từng hỏi trưởng khoa về trường hợp của nó

jungyerin: nó bị tâm thần phân liệt từ nhỏ, bố mẹ cho nó vào bệnh viện từ khi 3 tuổi

jungyerin: con bé không nói chuyện với ai trừ bác sĩ trị liệu và bác điều dưỡng, nên có lẽ con bé thấy người ta vây quanh bọn mình nên muốn thân?

choiyuna: nhưng chúng ta không hề nói chuyện với nó, làm sao mà nó biết được tên thật bọn mình?

kimsojung: nó có thể hỏi điều dưỡng viên hoặc bác sĩ, yuna ạ

kimsojung: nhưng chị chắc chắn đã có kha khá những tình nguyện viên khác đến đấy rồi

kimsojung: nó đâu thể để ý mỗi chúng ta

jungeunbi: thôi đủ rồi, ngồi đoán mãi làm sao mà ra được

jungeunbi: để mai em làm một chuyến qua đó

jungeunbi: dù sao nhà em cũng ở gần đấy nhất

kimsojung: ừ, trông cậy vào em

kimsojung: có gì nhớ báo lại cho bọn chị càng sớm càng tốt

đã xem

>>>

hãy đến đây nào, chị eunbi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net